Cái cảm giác lạnh lạnh xâm chiếm da thịt dần được thay thế bởi cảm giác ấm áp, và cái nóng hầm hập khó chịu ở trán đang dần được làm dịu đi, lúc này Tâm Dao mới lờ mờ mở mắt.
Cô nhìn trần nhà quen thuộc, đầu óc chậm rãi hoạt động nói cho cô biết mình đã về nhà.
Đầu đau như bị búa bổ, mọi thứ trước tầm mắt cứ muốn nhòe đi, kể cả người đang quỳ bên giường lau trán và tay cho cô cũng phân thân ra làm hai, ba người.
Mặc dù nhìn không quá rõ ràng, nhưng cô biết đó là Dịch Thành.
Mùi nước hoa trên người hắn cô không lẫn đi đâu được.
Dịch Thành dùng khăn thấm nước ấm lau trán và tay chân cho cô, trong lòng hơi sốt ruột.
Đúng ra hắn nên đưa cô đến bệnh viện, nhưng ban nãy dù đã mê man nhưng Tâm Dao vẫn lẩm bẩm nói muốn về nhà.
Thấy cô sốt cũng không cao lắm nên hắn mới chiều theo.
Ấy thế mà đã uống thuốc xong, cơn sốt của cô vẫn chưa chịu hạ xuống.
Hắn đang định đứng dậy gọi bác sĩ đến thì bị một bàn tay kéo lại.
Rõ ràng là nhiệt độ cơ thể cô đang khá cao, nhưng bàn tay lại lạnh ngắt.
Dịch Thành nhíu mày, dùng hai tay bọc lấy bàn tay nhỏ xíu kia lại, hòng truyền cho cô chút hơi ấm.
Chỉ thấy khóe môi Tâm Dao hơi nhếch lên để lộ ý cười.
Tâm Dao cảm giác như trước mắt mình là một lớp sương mù, Dịch Thành không chịu đứng yên một chỗ mà cứ lắc tới lắc lui làm cô chóng mặt.
Thấy hắn toan bỏ đi, cô níu tay hắn lại.
Từ sâu trong đáy lòng, một câu hỏi không biết đã được lặp đi lặp lại bao nhiêu lần lại thốt lên: “Sao anh không đồng ý ly hôn?”
Dịch Thành nghĩ cô đang mê sảng, hắn thở dài quay lại ngồi trên giường, vuốt nhẹ vài sợi tóc hơi loạn trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của cô.
Hắn hỏi: “Em muốn ly hôn tới vậy sao?”
Muốn ly hôn tới mức ngay cả trong cơn mê sảng vẫn muốn hắn kí giấy ly hôn? Từ khi nào mà hắn đã làm cho cô chán ghét mình tới như vậy?
Tâm Dao hơi ngơ ra một chút, Dịch Thành cũng không mong nhận được câu trả lời.
Cô gật đầu một cái, rồi sau đó lại lắc đầu.
Hắn bật cười, hỏi: “Là muốn hay không muốn?”
Không biết là nghĩ cái gì, Tâm Dao bỗng nhăn mặt rồi rút tay khỏi tay hắn: “Trả lời! Sao lại không muốn ly hôn?” Giọng cô đột nhiên trở nên rất gắt gỏng, cái khăn đang đắp trên trán cũng vì cô cựa quậy mà rơi xuống.
Dịch Thành thay một cái khăn khác lên, trầm giọng nói: “Em nghĩ là vì sao?”
Tâm Dao giữ tay hắn lại trên trán mình, bỗng bật cười.
Tiếng cười thánh thót như chim sẻ nhỏ, ngô nghê như muốn gọi cả nắng về.
Cô nhìn hắn, nói ra những lời mà khi cô tỉnh táo sẽ không bao giờ dám nói: “Gần đây thái độ của anh rất khác.
Có phải là thích em rồi không?”
bNói xong, chưa đợi hắn trả lời cô đã bật cười rồi buông tay hắn ra, tự mình bào chữa cho những lời nói ngu ngơ vừa rồi: “Không thể đâu, hì hì.
Chỉ là đùa thôi mà.”
Mi mắt cô khép lại, hơi kéo chăn lên, vùi cả người vào trong đó.
Cơn buồn ngủ ập tới, cô không có khả năng kháng cự và cũng không muốn kháng cự.
Cứ thế, cô chìm dần vào giấc ngủ.
Nhưng trước khi ngủ say, cô vẫn loáng thoáng nghe được giọng hắn thì thầm: “Không phải đùa đâu.”
Dịch Thành trả lời xong mới nhận ra người trong chăn đã ngủ mất.
Hắn hơi kéo chăn ra để cô không bị ngộp, tăng nhiệt độ trong phòng lên một chút, dán cho cô miếng dán hạ sốt rồi mới đi ra ngoài.
Ở ngoài cửa, dì Trần có vẻ lo lắng đứng ngóng vào trong.
“Dì về phòng nghỉ đi, cô ấy ngủ rồi.” Dịch Thành nói.
Dì Trần gật gật đầu, giúp hắn cầm thao nước ấm xuống lầu, giặt sạch hai cái khăn rồi mới về phòng ngủ.
Về phần Dịch Thành, đêm đó hắn không ngủ mà thức làm việc.
Cứ cách một khoảng thời gian ngắn, hắn lại yên lặng sang phòng xem Tâm Dao thế nào, chỉnh lại chăn cho cô rồi mới quay lại làm việc.
Đêm ấy, Tâm Dao ngủ rất ngon.
Lúc cô tỉnh dậy đã là gần trưa của ngày hôm sau.
Cổ họng có chút khô rát, một biểu hiện bình thường của những cơn cảm vặt.
Cô đứng dậy, đi qua bàn rót một cốc nước.
Cảm giác đầu óc nặng nề và cơ thể nóng hực đã hết, chỉ còn lại cơn đau ở cổ.
Lúc này, Tâm Dao mới nhìn tới cái áo khoác để trên giường.
Cái áo này là tối hôm qua hắn khoác lên cho cô trước khi bế cô lên xe ra về.
Mặc dù tối hôm qua không tỉnh táo hoàn toàn, nhưng cô vẫn nhớ được những gì đã xảy ra.
Cô hơi cười, tặc lưỡi: “Chắc là nghe nhầm rồi.”
Đúng vậy, chắc chắn là nghe lầm.
Sao Dịch Thành lại có thể nói ra câu đó kia chứ? Hẳn là cô đã mong chờ nhiều quá nên mới tưởng tượng ra.
Nhưng dù gì người ta cũng có công chăm sóc mình, cô cảm thấy mình nên làm cái gì đó.
Cô nhìn đồng hồ, sau đó chợt nghĩ ra gì đó.
Dịch Thành thường ăn sáng ở nhà, còn bữa trưa ăn ở công ty, mà thường là sẽ bỏ bữa luôn.
Bây giờ cũng còn khá sớm, nếu cô tranh thủ thì có thể mang một phần cơm trưa tới cho hắn.
Nghĩ là làm, Tâm Dao liền xuống bếp nấu vài món đơn giản.
Dì Trần biết cô bị bệnh nên muốn cô ngồi nghỉ để dì làm hộ, nhưng cô từ chối.
Dù sao thì tự tay nấu cũng có ý nghĩa hơn.
Sau khi xong xuôi, cô thay một bộ váy đơn giản rồi liền lái xe đến công ty hắn.
Cô mang theo tâm trạng đầy hứng khởi đó đến công ty hắn mà không biết rằng, lúc về mình sẽ không còn cao hứng thế này nữa.