Lúc Tâm Dao tới công ty nhà họ Dịch, còn khoảng ba mươi phút nữa là đến giờ nghỉ trưa.
Tiếp tân nhìn cô một cái thì liền nhận ra ngay, nhưng lại không dám dẫn cô lên phòng tổng giám đốc.
Chuyện vợ chồng tổng giám đốc “tương kính như tân” vốn cũng không phải chuyện gì lạ lẫm, chỉ là do e ngại bề trên nên nhân viên mới không dám xì xào bàn tán.
Sau khi ngắt điện thoại với vẻ mặt kinh ngạc, nữ tiếp tân lịch sự nghiêng mình, đưa tay ý mời Tâm Dao đi theo mình.
Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất – một hành lang vắng chỉ có vài ba căn phòng được đóng kín.
Nhân viên đó dẫn cô đến trước một căn phòng, mở cửa rồi nói: “Xin tiểu thư chờ ở đây một lát, tổng giám đốc sẽ qua ngay.”
“Cảm ơn.” Tâm Dao gật đầu.
Cô nhân viên kia lén đưa mắt nhìn cô một cái, sau đó gật đầu chào rồi vội rời đi ngay, để lại cô với căn phòng trống trãi.
Căn phòng thiết kế đơn giản, dường như thiếu đi một chút hơi ấm.
Cửa sổ lớn bằng kính một chiều, tấm rèm tối màu kéo căng qua che kín cả ánh sáng từ bên ngoài rọi vào.
Giữa phòng là một bộ ghế sofa lớn, hai bên có treo vài tấm ảnh và đặt một tủ rượu.
Không khó để nhìn ra đây là phòng tiếp khách.
Cô đi lại gần cửa sổ, kéo tấm rèm ra cho nắng vào rồi thả người trên sofa, xoa xoa hai bên trán.
Nói thật thì đầu vẫn có chút đau, đáng lí ra hôm qua cô không nên uống ly rượu đó.
Cô nằm ở đó một lúc, lúc tưởng như mình sắp ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Cái đầu nhỏ lập tức nhỏm dậy, đôi mắt mang theo ý cười nhìn ra ngoài cửa.
Quả nhiên, người tới là Dịch Thành.
Hắn nhìn cô, Tâm Dao đột nhiên có cảm giác như thể mình vừa thấy hắn đang mỉm cười.
Hắn đi về phía cô, dường như bước chân còn có chút vội.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã nói: “Đã khỏe chưa? Sao lại không ở nhà nghỉ?”
“Không sao, tôi khỏe rồi mà.” Tâm Dao cười đáp, nhưng giọng nói có phần hơi khàn đã tố cáo một điều ngược lại.
Chân mày hắn nhíu lại, cô lại nói trước: “Tôi mang cơm trưa tới cho anh.”
Cô đưa phần ăn lên, trong mắt là sự mong chờ không hề giấu diếm.
Cô gái hai mươi mấy tuổi mỉm cười ngây thơ lộ ra hàm răng trắng đều, mang một nét gì đó rất đỗi thơ ngây, làm hắn tưởng như trước mắt mình đang là một sinh viên đại học trẻ tuổi.
“Cảm ơn.
Em tự nấu sao?” Hắn ngồi xuống cạnh cô, Tâm Dao dịch sang một bên chừa chỗ cho hắn.
Hắn mở hộp cơm ra, chậm rãi ăn trong khi đôi mắt trong veo của cô vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm.
“Ừm, khá ngon.
Cảm ơn em.” Khóe môi hắn hơi cong lên, lại nhớ về chuyện tối hôm qua.
Nhìn thái độ của cô không giống như cô nhớ được chuyện đó, hắn cũng không nghĩ mình nên nhắc lại.
Cứ thế, không gian lại chìm vào im lặng.
Hắn ngồi ăn phần cơm, còn Tâm Dao cứ ngẩn ngơ nhìn rồi mỉm cười vui vẻ.
Chờ tới khi ăn xong, Dịch Thành lại quay sang nhìn cô.
Bắt gặp ánh mắt của hắn, cô vội vàng né đi.
Tóc mai hai bên rơi xuống che khuất đi gò má hơi ửng hồng.
Lúc này, nhìn cô chẳng khác nào một thiếu nữ vừa mới biết yêu.
Dịch Thành đột ngột vươn tay ra, bàn tay to lớn phủ lên trán cô, sau đó mới gật đầu hài lòng: “Ừm, hạ sốt rồi.”
“Ừm… tối hôm qua… cảm ơn anh… Đã phiền anh rồi.” Tâm Dao ấp úng nói.
Lần này, hắn dứt khoát lại ngồi sát gần cô, mùi hương nhàn nhạt xông vào cánh mũi.
Cô cũng không né đi, chỉ là đầu lại cúi thấp hơn nữa.
“Cho nên em mới làm phần cơm này để cảm ơn tôi?”
“Ừm… nếu… nếu anh thích thì… thì sau này tôi cũng có thể làm…” Cô nói.
Trong nguyên tác cũng có đoạn nữ chính mỗi ngày đều dậy sớm làm cơm cho nam chính, cô học theo một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Cơ mà… từ khi nào cô lại không còn quá e dè cốt truyện nhỉ? Giống như lúc này đây, cô không ngần ngại học theo cách nữ chính sẽ làm để khiến nam chính cười – một cách tranh giành tình cảm nam chính.
Sự chuyển biến trong tình cảm quá đỗi nhỏ bé, nhỏ tới mức cô chỉ nhận ra khi mọi thứ đã đi quá xa.
Rõ ràng chỉ là chút chuyển biến nhỏ nhặt, nhưng khi gom góp lại lại tạo nên một điều bất ngờ.
“Vậy thì cảm ơn em trước.” Mặc dù không nhìn thấy, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng cười nhẹ của Dịch Thành.
Tâm Dao lúng túng đứng dậy, cô không quen với một Dịch Thành thế này.
“Tôi… tôi có việc về trước.
Anh nghỉ ngơi đi.” Sau đó không đợi hắn nói thêm gì, cô đã bỏ chạy ra ngoài.
Dịch Thành chỉ im lặng nhìn theo không nói gì, hơi hơi mỉm cười.
Thôi thì cho cô thêm thời gian vậy, hắn cũng không cần quá vội.
Dù sao giữa hai người vẫn còn một tờ giấy đăng kí kết hôn, tạm thời Tâm Dao chưa chạy đi đâu được.
—————-
Lúc Tâm Dao chạy ra ngoài, ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới cảnh mình sẽ gặp được một người ở đây.
Một cô gái có vẻ ngoài thanh tú, tóc dài da trắng, đôi mắt to tròn ngập nước trong bộ trang phục công sở hơi sờn cũ.
Cô gái đứng ở góc khuất ngay cầu thang, nơi mà ở thang máy có thể vừa vặn nhìn thấy được.
Cô gái ấy đang bị một cô gái khác trách mắng, có vẻ như người kia là quản lí của một bộ phận nào đó, còn cô gái ấy là nhân viên mới vào.
Ma cũ bắt nạt ma mới vốn không phải chuyện hiếm lạ có thể thu hút được Tâm Dao, dám cá rằng không ít người xung quanh cũng thấy cảnh này nhưng lại làm lơ đi.
Thứ thật sự khiến cô chú ý chính là, người đó sao lại là Thẩm Bạch Liên?
Tâm Dao như chết lặng, cả người ngây ngốc đứng nhìn hai cô gái bên kia.
Thẩm Bạch Liên vẫn yếu đuối như thế, vẫn nhu nhược như thế, vẫn là đóa sen trắng để mặc cho người ta giày vò, chỉ gắng gượng chờ tới lúc có người đến chở che.
Nhưng tại sao? Cô tưởng rằng ở lần gặp trước đó Dịch Thành đã phớt lờ sự tồn tại của Bạch Liên rồi chứ? Cô cứ tưởng cốt truyện đã thay đổi rồi, nhưng sao cô ấy vẫn là nhân viên ở đây? Cốt truyện không diễn ra theo cách này thì cũng diễn ra theo cách khác sao?
“Khương tiểu thư?” Người trợ lí của Dịch Thành vừa đi đâu đó trở về, thấy cô đứng đơ ra đó thì có chút ngạc nhiên.
Theo ánh mắt của cô, cậu nhìn về phía đó.
“H… Hả?” Tâm Dao như bị kéo về với thực tại, mặc dù đầu óc vẫn mông lung, trái tim vẫn đang treo lơ lửng.
Cậu chỉnh lại gọng kính, đứng chắn ngang tầm mắt cô: “Tiểu thư đừng bận tâm, chuyện này tôi sẽ xử lí.”
Tâm Dao gật đầu, sau đó quay người bước vội ra ngoài.
Bước chân cô vừa gấp lại vừa mạnh bạo, thể hiện rõ ràng là tâm trạng đang rất không vui.
Cậu trợ lí thấy khó hiểu, song cũng không thể đoán mò được, lát nữa cậu nói với tổng giám đốc cũng được.
Còn bây giờ, giải quyết chuyện bên kia đã.
Nếu cô không thấy thì thôi, đằng này cô có vẻ để tâm nên cậu phải xử lí một chút.
Cái cô nhân viên mới này, hình như không phải là lần đầu bị bắt nạt.
Không biết trưởng phòng nhân sự tìm ở đâu ra cô gái này, năng lực thì cũng có, nhưng tính tình lại mềm yếu quá.
So với phu nhân đúng là một trời một vực!