Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn! - Chương 35: Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn!


Chương 35: Chương 35


Đêm hôm ấy là một đêm mất ngủ với Tâm Dao.

Trước đây bản thân cô chưa từng có cơ hội được đi chơi xa, đây chính là trải nghiệm đầu tiên.

Hơn nữa, người đồng hành cùng cô lại còn là chồng cô.

Một cảm giác nôn nao khó tả len lỏi trong lòng ngực làm cô không tài nào ngủ nổi, lăn qua lộn lại trên giường, làm cho Dịch Thành cũng mất ngủ theo.
Hắn chống tay nhìn cô gái phấn khích mở to mắt vẫn đang cuộn mình trong chăn, thở dài: “Em không ngủ thì lấy sức đâu mà đi chơi?”
“Nhưng em không ngủ được.” Tâm Dao đáp lời.

Chuyến đi chơi năm ngày năm đêm đến trong sự chờ mong của cả hai người, còn là một cơ hội mà ai đó đã chờ đợi từ lâu.
Dịch Thế Huân, con sói mắt trắng của nhà họ Dịch vẫn đang ở lại trong nước.

Hắn ta chờ cơ hội Dịch Thành ra ngoài đã lâu, để hắn có thể tạm thời nắm được chút quyền hành.

Hơn thế nữa, hắn muốn nhân cơ hội này đào móc ra một chút kẽ hở trong công ty, hòng chiếm lợi sau này cho mình.
Thay vì cứ cố gắng giành lấy chức vị Tổng giám đốc, Dịch Thế Huân nghĩ ra một cách mà hắn cho là “có ích” hơn.

Đó chính là lén tự đứng ra thành lập một công ty riêng do mình làm chủ.

Còn về vốn và lợi nhuận thì cứ bòn rút từ công ty chính.

Chờ tới khi công ty đủ lớn mạnh thì giở vài mánh khóe để làm cho Dịch thị lung lay, vơ vét tài nguyên và lợi nhuận về phía mình.

Tới sau cùng, Dịch thị sẽ chỉ còn lại cái xác rỗng.
Kế hoạch vẽ ra thì hoàn hảo đến thế, nhưng thực hiện được hay không lại là vấn đề khác.

Dịch Thế Huân đang phạm phải một cái sai lầm nghiêm trọng, chính là quá tự kiêu.

Hắn ta cho rằng bản thân đủ thông minh để chống lại Dịch Thành, để chống lại hội đồng quản trị của một công ty lớn mạnh lâu năm.

Có lẽ hắn ta cho rằng bọn họ đã già, sẽ chẳng tài nào theo kịp lớp trẻ.

Nhưng hắn ta lại quên mất, gừng càng già càng cay.

Đấy là chưa kể, Dịch Thành vốn chẳng phải người đơn giản.
Nếu Dịch Thành dễ đối phó như thế, liệu Dịch thị vẫn giữ được vị trí hiện tại?
Nhưng chẳng có gì ngăn được ảo tưởng của Thế Huân, cũng như chẳng có gì ngăn được chuyến đi của đôi sơn ca trẻ.
Chuyến bay cất cánh từ sớm, Tâm Dao háo hức nhìn thành phố thu nhỏ dần qua khung cửa sổ.

Những tòa nhà chọc trời, những khu biệt thự xa hoa, những ánh đèn màu lấp lánh giờ phút này bỗng chốc thu nhỏ lại như những đốm sáng, như vài vì sao xa xôi sáng thành từng dãy.

Nhưng chẳng mấy chốc, Tâm Dao đã nhắm mắt ngủ say.

Cái đầu nhỏ cứ gật qua gật lại, Dịch Thành kéo cô nghiêng qua, để cô dựa lên vai mình.

Cứ như thế, cô ngủ trên vai hắn suốt cả chuyến đi.
Nơi hai người tới là một thị trấn nhỏ gần biển, một thị trấn yên bình mang hơi thở hoài cổ.

Sau khi đáp máy bay, từ sân bay, có người lái xe đưa hai người tới đó.

Nơi đó có từng dãy nhà san sát nhau, mỗi căn cũng chỉ một hoặc hai tầng.

Đường phố không quá rộng, hai bên có vài sạp hàng nhỏ bày bán, trông tổng thể giống như một bức tranh ở Ý.
Trên bức tường bằng gạch có dây leo quấn quanh, kết thành từng mảng thích mắt.

Hai người đi bộ một đoạn, tận hưởng không khí nơi đó trước khi đến với bờ biển – nơi mà khung cảnh lại trở về với dáng vẻ hiện đại hào nhoáng đầy đủ tiện nghi.
Một khách sạn xa hoa được xây ở gần bờ biển, thiết kế trang nhã hiện đại dường như đối lập hoàn toàn với trấn nhỏ đằng kia.

Dịch Thành đã đặt phòng trước, chỉ việc đưa thẻ ra là có người dẫn hai người lên phòng.

Đó là một căn phòng hạng sang có view nhìn thẳng ra bờ biển, vừa hay có thể nhìn thấy lúc hoàng hôn buông xuống.
Vừa vào phòng, Tâm Dao đã nhanh chóng kéo tấm màn che cửa sổ rồi mở cửa sổ lớn ra.

Gió nhanh chóng lùa vào, mang theo mùi hương của biển cả.

Cô dang hai tay đón gió, vui vẻ nhắm mắt tận hưởng cảm giác thoải mái này.
Bất chợt, vòng eo bị một cánh tay rắn chắc vòng qua.

Hắn ôm lấy cô từ phía sau, đầu tựa lên vai cô, cũng nhìn ra biển: “Đẹp không?”
“Đẹp!” Cô gật đầu.

Bãi biển rất đẹp, sạch sẽ, đường bờ biển trải dài tít tắp đằng xa, hàng dừa xanh xanh cũng kéo dài trên đó.

Nắng vàng nô đùa trên cát trắng, sóng rì rào vỗ vào bờ, vỗ lên từng mỏm đá.

Chỉ có một điều khá lạ, ở đây không có nhiều khách du lịch.
Trên bãi biển có chưa tới mười lăm người, lúc nãy vào khách sạn cô cũng không gặp ai ngoài tiếp tân.

Từ cửa sổ và ban công phòng cô nhìn xuống có thể thấy được hồ bơi trong nhà của khách sạn, nhưng ở đó cũng chỉ có một đôi tình nhân đang nô đùa.

Nhịn không được sự tò mò, cô hỏi: “Nhưng sao ở đây ít khách quá?”
Dịch Thành im lặng không nói gì, chỉ dựa vào vai cô.

Nơi này nhìn sơ qua như thế thôi, nhưng để book được phòng ở đây là cả một vấn đề mà không phải người bình thường nào muốn cũng được.

Hơn nữa, về đêm, ở trấn nhỏ và trên biển mới có nhiều hoạt động náo nhiệt, có thể những vị khách đêm qua ra ngoài chơi bây giờ đều đang ngủ.
Còn lí do mà cô không thấy ai ở khách sạn cũng đơn giản thôi.

Đây là khu mà chỉ những kẻ lắm tiền nhiều của mới tới.

Mà thông thường, những kẻ này làm gì có ai thích đi giao du bên ngoài? Họ chỉ thích đóng cửa ở yên trong phòng mình mà thôi.
“Đang giữa trưa mà, đến chiều em sẽ thấy đông người hơn.” Hắn nói.

“Hay ngủ một chút đi, tối nay sẽ có nhiều thứ thú vị.”
“Được rồi.”
————————–
Hai người thức dậy lúc trời đã về chiều, chưa muộn lắm nhưng cũng không còn sớm.

Tranh thủ rửa mặt rồi thay một bộ quần áo mới, Tâm Dao kéo Dịch Thành xuống bãi cát bên dưới, thả bộ dọc theo bờ biển, để từng cơn sóng xô vào bàn chân.

Cô muốn ngắm hoàng hôn trên biển.
Dịch Thành im lặng đi cùng cô, thỉnh thoảng, cô lại nhìn hắn mỉm cười.

Mặt trời lười biếng di chuyển dần về chỗ ngủ của nó, kéo tấm màn màu đỏ thẫm cắt ngang nền trời.

Quả cầu lửa khổng lồ như đang chìm dần xuống đáy biển, sắc đỏ trải dài giữa một khoảng không, làm từng áng mây cũng nhiễm một màu hồng phấn.

Chút ánh sáng sót lại của buổi chiều kéo theo cái bóng của đôi trẻ trải dài miên man trên mặt đất.

Tâm Dao nhìn mặt trời chăm chú, dường như đã bị sự rực rỡ này xâm chiếm lấy tâm hồn.
Huy hoàng trong một khoảng thời gian để rồi hoàn toàn vụt tắt, nhưng ánh sáng và sự diễm lệ ấy mãi sẽ lắng đọng trong lòng người đã từng nhìn thấy, trở thành một kí ức khó có thể phai mờ.
Giống như tình cảm vậy, sẽ có lúc huy hoàng rực rỡ nhưng cũng sẽ có lúc mịt mờ như khi màn đêm buông xuống.

Nhưng chỉ cần luôn nhớ về nhau, nhớ về khoảng thời gian tươi đẹp rực rỡ đã từng có thì sau đêm đen, trời sẽ lại sáng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN