Đêm hôm ấy, Tâm Dao hoàn toàn trầm trồ trước sự náo nhiệt của trấn nhỏ.
Nó như trái ngược hoàn toàn với cái bình dị của ban ngày.
Nhóm người đông đúc len lỏi nhau quanh các hàng quán chợ đêm, trên bãi biển cũng sáng lấp lánh ánh đèn.
Lúc này, cô mới thấy nhiều người.
Ai cũng ăn vận đơn giản nhưng không làm lấn át đi khí thế trên người họ.
Từng nhóm từng nhóm người đi lên trấn nhỏ, hoặc đi ra bờ biển, không khí náo nhiệt hơn hẳn lúc trưa.
Cô bị cuốn theo không khí đó cho tới tận nửa đêm mới chịu về phòng ngủ.
Những ngày sau đó, hai người cùng nhau đi nhiều nơi.
Từ trang trại với đồng cỏ rộng lớn ở phía xa, cho tới khu vui chơi rộng lớn, thành phố lộng lẫy xa hoa.
Mỗi nơi đi qua đều ghi dấu những kỉ niệm hạnh phúc giữa hai người.
Mãi cho đến ngày cuối cùng, hai người mới quay về khách sạn bên bờ biển.
“Em có muốn ra ngoài không? Qua trấn mua quà lưu niệm cho mọi người chẳng hạn?” Sau khi cùng nhau ngắm hoàng hôn lần nữa, Dịch Thành đưa ra gợi ý.
Tâm Dao gật đầu ngay.
Hôm đầu tiên vì mãi chơi mà cô quên mất chuyện này.
“Được”
“Nhưng em đi một mình được không? Anh có chút chuyện cần phải giải quyết.” Dịch Thành nói.
Tâm trạng Tâm Dao lập tức hơi đi xuống, nét buồn thoáng nhẹ qua đôi mắt.
Nhưng rất nhanh, sự vui vẻ lại ngập tràn.
Cô không phải một đứa trẻ, không phải lúc nào cũng cần có người ở cạnh.
Cô cũng hiểu được vài ngày qua ở gần mình là Dịch Thành đã phải bỏ công sắp xếp rất nhiều thứ.
Không giống cô, hắn có rất nhiều công việc cần phải giải quyết, có lẽ đang có một việc rất gấp.
“Ngoan, hoặc là để anh gọi một nhân viên đi cùng em.” Dịch Thành dỗ dành.
“Không sao, em tự đi được mà.” Trong lòng vẫn có chút mất mát, nhưng cũng chỉ là cảm giác thoáng qua.
Tâm Dao nhanh chóng mỉm cười chào tạm biệt hắn rồi ra ngoài, hơi tiếc rẻ một chút.
Nhưng rồi rất nhanh, cảm giác đó bị sự vui vẻ xóa tan đi mất.
Cô lượn lờ trên các con phố nhỏ trong suốt gần hai tiếng đồng hồ, lúc trở về trên tay đã lỉnh kỉnh đồ đạc.
“Dịch Thành, mở cửa cho em.” Cô ấn chuông gọi.
Thẻ phòng cô để trong túi xách, lúc này hai tay cô lại cầm đầy đồ đạc không tiện lấy ra.
Ấy thế mà cô ấn chuông một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì.
Hay hắn ra ngoài rồi?
Chờ thêm một lúc vẫn không thấy gì, cô đành buông một túi đồ xuống, lục tìm chìa khóa trong túi xách.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng mở ra.
Không gian tối đen như mực, không bật đèn và rèm cửa sổ được kéo kín.
Một cảm giác lo sợ bao trùm lấy cô trong phút chốc.
Người đâu rồi? Không lẽ hắn ra ngoài sao? Nhưng cũng nên để lại giấy hay gì đó báo tin cho cô chứ?
Cô chậm rãi thả hai túi đồ xuống đất, dựa vào ánh sáng từ hành lang hắt vào để mò mẫm tìm công tắc đèn.
Lúc này, cánh cửa sau lưng bỗng đóng lại, chút ánh sáng cũng tắt hẳn.
Tâm Dao cuống cả lên, vội vàng tìm công tắc trên tường.
Quái lạ, công tắc ở ngay đây, nhưng đèn lại không sáng!
Sợ quá, Tâm Dao muốn chạy ra ngoài nhưng vừa quay đầu lại thì va phải một bóng người cao lớn.
Mặc dù trong phòng tối om, nhưng chỉ dựa vào mùi hương trên cơ thể cũng đủ để cô biết đó là ai.
Mùi hương nam tính thanh nhẹ, trên đó còn vương lại chút mùi nước hoa từ cô, chỉ có thể là một mà thôi.
“Dịch Thành?”
“Ừm.” Hắn vòng tay ôm cô vào lòng, sau đó dùng tay che mắt cô lại.
Tâm Dao vốn đã hoảng lại càng hoảng thêm, kéo tay hắn xuống: “Anh làm gì vậy?”
“Đi theo anh, anh có một bất ngờ cho em.” Hắn nói, sau đó dẫn cô đi về phía gần cửa sổ.
Tâm Dao dè dặt bước đi trong bóng tối với sự dẫn dắt của hắn.
Lúc hắn dừng lại, buông tay ra, Tâm Dao thấy được vài ánh sáng nhỏ le lói trong phòng – ánh sáng của ngọn nến bên trên bánh kem sinh nhật.
“Anh…” Tâm Dao kinh ngạc thốt lên.
Dịch Thành mỉm cười, mang bánh lên trước mặt cô.
Ánh nến đủ sáng để thấy được ngạc nhiên xen lẫn với vui mừng trong mắt cô và nụ cười trên môi Dịch Thành.
“Sinh nhật vui vẻ, bảo bối nhỏ của anh.”
Tâm Dao mỉm cười chắp tay lại ước, sau đó thổi tắt nến.
Không gian trong phút chốc lại chìm vào một màu đen, nhưng cô không thấy sợ nữa.
Sự hạnh phúc len lỏi trong tim đã làm tan đi cảm giác sợ hãi ban đầu.
Đèn được bật sáng sau một cuộc gọi của Dịch Thành.
Lúc này, Tâm Dao có thể thấy rõ khung cảnh mà hắn đã tỉ mỉ chuẩn bị từ lúc cô ra khỏi phòng.
Những đóa hoa linh lan được cắm trong bình hoa nhỏ, vài cánh hoa hồng rải trên nền và cả trên giường.
Trên bàn ăn kê cạnh cửa sổ, chiếc bánh kem được đặt giữa những món ăn mà cô thích, bên cạnh còn có thêm một hộp quà thật to cùng vài hộp quà nhỏ khác.
Ở trên cùng có một chiếc hộp rất nhỏ, dường như cố tình được đặt vào để tạo điểm nhấn.
Dịch Thành lấy hộp nhỏ đó, bỗng quỳ một chân xuống trước mặt cô.
Chiếc hộp mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo được đính kim cương.
Hắn mỉm cười: “Lúc trước anh vẫn chưa cầu hôn em một cách tử tế.
Bây giờ thì… làm vợ anh nhé?”