Cậu không biết Giang Khoát não tàn hay là quyết tâm gây sự, nhưng cậu sống bằng này tuổi đầu, đây là lần đầu tiên có người dai dẳng trong vòng hai tiếng đồng hồ, dắt theo vệ sĩ không có đồng phục liên tục gây hấn với cậu.
Kinh ngạc cực kỳ luôn.
Sau hai giây kinh ngạc, Đinh Triết nói: “Trâu bò thật, tiếng xe này.”
“Cái đồ thiếu ôxy lên não.” Đoàn Phi Phàm nghiến răng chửi.
Đổng Côn nhìn cậu, như thể tức thời chưa hiểu ra người cậu chửi là Đinh Triết hay Giang Khoát.
Nhưng lúc nhìn thấy Giang Khoát đang ngồi trong xe, vẻ mặt bình thản như thể chỉ giằng co thêm năm giây nữa là cậu ta sẽ ngủ mất, Đổng Côn có thể xác định chắc chắn người Đoàn Phi Phàm chửi là Giang Khoát.
Kiểu hành vi giở trò xong rồi dửng dưng như không thế này cực kỳ khiêu khích tính khí của Đoàn Phi Phàm.
“Đến đây.” Đoàn Phi Phàm tiến ra giữa đường, đứng đối diện đầu xe rồi giơ tay vẫy vẫy về phía Giang Khoát, “Đến đây.”
“Phi Phàm,” Đinh Triết vội vàng đi theo, “Không cần phải thế.”
“Chửi mấy câu được rồi,” Đổng Côn cũng bước tới, “Đụng xe thì thôi đi, đụng không nổi.”
“Hai đứa mày bước vào lề!” Nhuệ khí của Đoàn Phi Phàm suýt nữa thì bị hai người này mỗi người một câu làm tiêu tan mất.
Đổng Côn với Đinh Triết không nói gì, nhưng cũng không đi, dù sao cũng là “học trưởng”, cái kiểu va chạm giữa tân sinh viên năm nhất hàng thật với tân sinh viên năm nhất hàng fake này, hai người phải đảm bảo chắc chắn sự an toàn cho cả hai bên.
“Đến đây,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Không phải cậu đang vội đi sao?”
“Mẹ nó chứ…” Giang Khoát thở dài, đưa tay vò trán, “Đây là cái trò mẹ gì thế này?”
“Đánh đi.” Đại Pháo nói, “Mày đã chủ động đến mức này, chẳng trách người ta hợp tác đến thế.”
“Nhịn chút đi.” Giang Khoát nghiến răng.
Đúng lúc cậu định giơ tay chào Đoàn Phi Phàm rồi nói khó với cậu ta một câu thì Đoàn Phi Phàm đột nhiên hét lên: “Qua hay không?”
Giang Khoát vừa mới đưa giơ tay lên đến cạnh vô lăng, bị tiếng hét này làm cho giật mình suýt nữa thì đập tay vào mặt Đại Pháo.
Cậu đột nhiên nắm lấy vô lăng.
Chân cậu nhấn ga dồn dập.
Lớn bằng ngần này tuổi đầu, đây là lần đầu tiên đụng phải kẻ cậu đã muốn cúi đầu nhún nhường rồi mà vẫn không chịu bỏ qua.
“Giang Khoát.” Đại Pháo túm lấy tay cậu.
Giang Khoát không để tâm đến Đại Pháo.
“Hôm nọ chẳng phải tao đã bảo là mày vẫn còn cái đáng nhớ sao,” Đại Pháo nói, “Giờ tao vừa nghĩ ra một cái! Mày muốn nghe không?”
Giang Khoát lại rồ ga.
“Mày trước giờ chưa từng làm chuyện phạm pháp!” Đại Pháo gào lên, “Đến ngay cả đèn đỏ mày còn chưa vượt bao giờ! Lại còn lịch sự nhường đường cho người đi bộ! Mày là công dân tốt tôn trọng pháp luật Giang Khoát à! Mày là người lương thiện vì tránh con mèo mà còn tông cả vào cây Giang Khoát ơi!”
Giang Khoát hất tay Đại Pháo ra, chiếc xe lao vọt về phía trước.
Tiếp theo là một cú thắng xe.
Mũi xe dừng sát ngay chân Đoàn Phi Phàm.
“Xem chút cho biết thế là nào là kỹ thuật.” Giang Khoát nói.
“Đậu! Cái ông chú mày.” Đại Pháo dựa vào lưng ghế, vẫn chưa hoàn hồn nghiến răng điên tiết chửi, “Mà con mẹ cái thằng Đoàn Phi Phàm này cũng đúng là nhân tài… Tránh cũng không thèm tránh!”
Hai người đứng bên cạnh Đoàn Phi Phàm tuy tay vẫn bám trên người cậu, nhưng thân hình họ đều đã lùi tránh về phía sau một bước, chỉ có Đoàn Phi Phàm là vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Lúc này, Đoàn Phi Phàm đưa tay nện mạnh xuống đầu xe một cái, nhìn Giang Khoát: “Ra đây.”
Ra thì ra.
Hôm nay vậy là cũng không mua được quần áo rồi, cùng lắm thì mai lại mặc tiếp cái áo lót cũ thôi.
Giang Khoát hất tay mở cửa xe.
Nhưng ngay khi chân vừa chạm đất, cậu phát hiện sắc mặt Đoàn Phi Phàm đột nhiên thay đổi, ánh mắt đang trừng trừng nhìn cậu đã di chuyển xuống phía dưới.
“Hiện đèn báo lỗi rồi.” Đại Pháo chỉ vào bảng đồng hồ.
Một con xe Porsche 911, bị mình nện cho một cú, vậy mà rụng cả đèn xe.
Đoàn Phi Phàm nhìn ngọn đèn pha bên trái trượt ra khỏi chân đế một khúc rồi đột nhiên tắt ngóm, thấy thật sự không thể tin nổi.
Sức mạnh nội công gì đây?
Chất lượng kiểu gì vậy trời?
Cậu đứng thẳng người, nhìn Giang Khoát vừa bước xuống xe.
Giang Khoát tiến lên đằng trước, cho tới khi gần như mặt đối mặt với Đoàn Phi Phàm thì mới dừng lại.
Sau đó, cậu ta nheo mắt ngó xuống dưới.
“Hơi bị trâu bò đấy.” Giang Khoát nói.
“Dàn cảnh ăn vạ hả?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không phải vậy.” Giang Khoát trừng cậu, rồi chìa một ngón tay ấn lên cái đèn, sau đó đẩy về phía sau một cú, cái đèn pha được đẩy về vị trí cũ và lại sáng như bình thường.
“Đậu má.” Đoàn Phi Phàm quên cả việc mình vẫn đang tức giận, bật ra một câu trầm trồ kinh ngạc.
“Hôm trước bị tông một chút,” Giang Khoát nói, “Không giữ chặt được, chiều nay phải sửa.”
“Xe bị tai nạn hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Tông xe, một chút,” Giang Khoát nói, “Mẹ nó cậu mới là tai nạn ấy.”
Đoàn Phi Phàm vẻ mặt lập tức trở lại như cũ, im lặng nhìn cậu.
“Làm phiền nhé, tránh ra giùm,” Giang Khoát cũng nhìn lại rồi hít một hơi thật sâu, “Cảm ơn nha.”
“Đừng khách sáo.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát quay lại xe thì phát hiện ra Đại Pháo đã lấy thùng đồ nghề ra.
“Làm gì?” Giang Khoát trợn mắt nhìn Đại Pháo.
“Gắn lại một chút.” Đại Pháo lắc lắc cuộn băng keo đen trên tay, “Giờ đã đến mức đập một cú rớt luôn, tao sợ đi nửa đường nó bay ra, chẳng lẽ lại dừng giữa đường cao tốc nhặt nó…”
Giang Khoát dừng hai giây, sau đó cầm lấy cuộn băng keo và lại xuống xe.
Trước ánh nhìn chằm chằm đầy hoài nghi của mấy người nhóm Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát gỡ một đoạn băng keo dán ngang lên cái đèn xe.
Sau đó thì bắt đầu kéo.
Cuộn băng keo này không biết rút cuộc thì làm bằng cái gì, Giang Khoát đã kéo nó giãn dài tới gấp đôi rồi mà mẹ nó vẫn không chịu đứt.
Đúng lúc Giang Khoát định ghé răng vào cắn thì một bàn tay đưa tới, cầm lấy cuộn băng keo.
Giang Khoát quay lại, nhìn Đoàn Phi Phàm xé đứt đoạn băng keo đã bị kéo giãn thành 800 mét mà cậu vừa dán, sau đó gỡ thêm một đoạn mới, dùng đầu ngón tay vừa ấn vừa giật một phát lên trên, đoạn băng keo đứt rời.
Rồi lại dán đoạn băng keo đó lên chiếc đèn xe.
Đúng lúc Đoàn Phi Phàm chuẩn bị dán tiếp một miếng nữa, Giang Khoát đã đưa tay lấy lại cuộn băng keo, rồi làm theo động tác của Đoàn Phi Phàm, xoạt, pặc, xé một đoạn băng keo, dán chéo qua trên cái đèn xe.
Tuy rằng kỹ năng này không phải là hoàn toàn vô nghĩa, nhưng cũng chẳng hữu dụng cho lắm, vì vậy vẫn chỉ cần một lần là thành thạo.
Dán xong, Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, do dự không biết có nên nói cảm ơn không.
Đoàn Phi Phàm giơ tay lên, khẽ vỗ hai cái: “Lợi hại.”
Giang Khoát nghiến chặt răng, liên tục tự nhắc nhở mình rằng nếu không có Đoàn Phi Phàm, có khi bây giờ cậu vẫn đang ngồi kéo băng keo trước bao ánh mắt nhìn chòng chọc.
Cậu không lên tiếng nữa, quay người lên xe.
Nhìn chiếc xe phóng vọt đi, Đoàn Phi Phàm xua xua đám bụi thốc vào mặt.
“Tao đã tưởng là phải đánh nhau thật đấy.” Đổng Côn nói.
“Không đến nỗi ấy.” Đoàn Phi Phàm nói, “Đi thôi.”
“Lại còn không đến nỗi?” Đinh Triết lúc này mới hoàn hồn, “Vừa rồi coi như là tông người rồi đó.”
“Cậu ta không tông đâu,” Đoàn Phi Phàm nhìn Đinh Triết, “Hai đứa mày có não không vậy?”
“Hai đứa là thế nào,” Đổng Côn nhắc nhở, “Tao cũng cảm thấy cậu ta sẽ không tông.”
“Vậy sao mày tránh?” Đinh Triết nói.
“Tao chỉ đề phòng biết đâu cậu ta không thắng kịp.” Đổng Côn nói.
“Không thắng kịp mà chệch mày có nửa bước tránh đó hả?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Nhắc đến vụ này…” Đinh Triết vẫn còn chút sợ hãi, “Cậu ta kỹ thuật được đấy chứ, khoảng cách ngắn như thế, tính toán chuẩn như vậy, tao nghi cậu ta trước khi ôn thi lấy bằng thì đã lái xe không giấy phép rất nhiều năm rồi, nếu không thì làm sao…”
“Ông chú tao lúc rảnh hay chơi trò nhắm mắt phi dao, chơi ba năm, có một lần còn phi trúng hồng tâm.” Đoàn Phi Phàm nói.
Hai người kia cùng quay lại nhìn cậu.
“Mẹ nó, thật muốn nện thằng đó ghê.” Giang Khoát nhìn đèn đỏ trước mặt.
“Bỏ đi, người này xem ra cũng không phải sinh viên năm nhất bình thường, nên chừa chút đường lui.” Đại Pháo xua tay, “Với lại mày vừa mới báo danh, đánh thật có khi lại bị trả luôn về nhà, sếp Giang lại nện cho mày một trận.”
Giang Khoát cau mày trầm tư một lúc rồi lên tiếng: “Mày nói xem, cậu ta sao lại được ở phòng đơn chứ? Lại còn quen biết sinh viên khóa trên?”
Đại Pháo ậm ừ tới tận lúc dừng đèn đỏ tiếp theo mới gắng gượng đưa ra được một đáp án: “Có khi là thi lại lưu ban cũng nên.”
“…Tao quả là đã hỏi đúng người rồi.” Giang Khoát gật gật đầu, “Trường này trâu bò thật, còn cho sinh viên lưu ban ở phòng đơn, đúng là được mở mang tầm mắt.”
Đại Pháo nghĩ nghĩ rồi cười mãi không thôi.
“Bỏ đi, mấy chuyện kiểu này vài bữa nữa là biết hết ấy mà,” Đại Pháo mở điện thoại tra một lúc rồi mở định vị, “Đi mua đồ cho mày thôi.”
“Mày tìm lại xem gần trường có khách sạn nào không.” Giang Khoát nói, “Xong việc đưa mày qua đó.”
“Mày đừng lo cho tao,” Đại Pháo nói, “Lát tự tao đi là được rồi, buổi chiều mày không có xe, quên rồi sao?”
“Cũng chẳng biết bao lâu mới sửa xong.” Giang Khoát thở dài.
“Bao lâu mới xong cũng không liên quan,” Đại Pháo nói, “Mày vẫn định lái xe đi tập quân sự rồi lái xe đi học sao?”
“Lái xe là bình thường,” Giang Khoát nhíu mày, “Mày tính xem từ ký túc đến khu giảng đường là bao xa hả?”
“Đồ lười chảy thây.” Đại Pháo lại thở dài, “Vậy xe cũng không thể để mày đậu dưới lầu khu ký túc được!”
Mặc dù từ nhà tới đây mọi việc không suôn sẻ, đến trường rồi cũng không suôn sẻ, ra khỏi cổng cũng vẫn không suôn sẻ, nhưng đi mua đồ thì lại suôn sẻ.
Trường học không ổn nhưng thành phố lại rất được, Đại Pháo rất tâm lý tìm cho Giang Khoát cái trung tâm thương mại gần nhất mà cậu có thẻ đen.
Chưa tới hai tiếng, Giang Khoát đã chọn đủ đồ, rồi xác nhận với người quản lý khách hàng cho trung tâm thương mại giao đồ tới, vì xe của cậu không chở được nhiều đồ như vậy.
“Gửi đến trường ạ?” Người quản lý ghi lại địa chỉ.
“Ừm.” Giang Khoát đáp.
“Giao đến ký túc đúng không ạ?” Người quản lý hỏi.
“Đúng vậy, nếu bảo vệ không cho vào thì gọi điện cho tôi.” Giang Khoát nói.
“Được ạ.” Người quản lý lại hỏi. “Quý khách có cần đi dạo quanh thêm một chút không? Hoặc nếu cần nghỉ ngơi thì tôi đưa quý khách tới phòng VIP.”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Giang Khoát nhìn giờ, “Một giờ nữa thì giao đồ qua.”
“Được ạ.” Người quản lý gật đầu.
Một tiếng đồng hồ là vừa đẹp để đi ăn gì đó, hồi sáng thực sự đói gần chết, bị Đại Pháo ép ăn hai cây dồi nướng ở trạm dừng chân, đến giờ thì trong bụng đã rỗng không.
Nhưng thực tình nói chuyện ăn uống, Giang Khoát cũng không cảm thấy hứng thú cho lắm.
Đại Pháo tự quyết, dẫn cậu đi mỗi người ăn một tô mì kéo, mùi vị ngon bất ngờ.
Ăn xong quay về trường, vừa đậu xe xong là nhận cuộc gọi của người quản lý khách hàng, báo xe giao đồ đã tới.
Sau khi chỉ đường cho xe vào đến trước ký túc, Giang Khoát thấy hơi hối hận.
Thực ra trên đường từ cổng trường vào đến ký túc, cậu đã bắt đầu thấy hối hận, giờ này đúng là lúc mọi người đều đã ăn cơm xong, đang lục tục đi về ký túc, rất đông người.
Người quản lý đeo thẻ xuống xe, bắt đầu chuyển đủ loại túi shopping lớn nhỏ từ trên xe xuống, Giang Khoát hỏi Đại Pháo: “Tao định kiếm anh bảo vệ ngoài cổng nhờ giúp tao chuyển đồ, mày thấy được không?”
“Mày tưởng đấy là bảo vệ công ty riêng nhà mày hả?” Đại Pháo nói.
Giang Khoát không nói gì, thực ra cậu định hay là tự mình chuyển vào, nhưng do cậu không mang tí hành lý nào, nên phải mua từ quần áo đến đồ dùng hàng ngày rồi chăn ga gối đệm, túi to túi nhỏ, hai người cậu với Đại Pháo vác vào trong phòng xem ra cũng phải chạy hai ba chuyến.
“Đi thôi,” Đại Pháo bước tới xách hai túi quần áo đưa vào tay cậu, còn mình cũng xách hai túi, nhỏ giọng bảo, “Cứ đứng đực ra ở đây, lỡ đụng phải thằng Đoàn Phi Phàm kia, không đánh một trận không được.”
“Tao mà sợ một thằng lưu ban hả?” Giang Khoát liếc Đại Pháo, sau đó nghiêng đầu ra hiệu cho người quản lý, “Lối này.”
Cũng may là phòng ký túc ở lầu một.
“Tụi mình chỉ đoán thôi mà, cũng đâu chắc cậu ta dân lưu ban.” Đại Pháo đi sau nói.
Lúc đi qua phòng 107, Giang Khoát nhìn vào trong, sinh viên lưu ban Đoàn Phi Phàm hóa ra đang rất ngoan ngoãn ở trong phòng, cùng với Đổng Côn mỗi người ngồi một chiếc ghế bố quay ra cửa.
Mấy tiếng đồng hồ không gặp, vậy mà lại có thêm một chiếc ghế bố nữa!
Giang Khoát đột nhiên thấy hối hận việc mình lúc trước chỉ định ở tạm ký túc vài hôm rồi chuyển đi, vừa rồi lúc ở trung tâm thương mại, đáng ra phải đặt mua một cái sofa đơn, hoặc một cái ghế mát xa mới đúng!
“Mấy người đó là ai vậy?” Đoàn Phi Phàm nhìn ra cửa.
Sau khi Giang Khoát đi qua cửa thì tới cậu mặt mũi tròn xoe, tiếp theo là một phụ nữ mặc đồ công sở, phía sau lại có một người đàn ông mặc đồng phục, sau nữa lại còn một người mặc áo sơ mi.
Ai nấy đều xách túi shopping.
“Đậu má,” Đổng Côn nhảy dựng khỏi ghế, chạy đến cửa thò đầu ra ngoài, “Là gọi tay chân đến chuyển đồ giùm hả?”
“Tao nghe tụi nó nói là người bên trung tâm thương mại.” Đinh Triết đúng lúc đó xách mấy bát malatang đi vào.
“Có cả kiểu phục vụ này sao?” Đổng Côn sửng sốt, “Biết thế hôm nọ tao mua một đống…”
“Mày mua tám đống cũng không được đâu,” Đinh Triết đặt malatang lên bàn, “Đây là chế độ phục vụ mà chỉ có khách hàng loại VVIP hay VVVVVIP gì đó mới có nha.”
“Cậu ta không có hành lý hả?” Đoàn Phi Phàm lấy một bát malatang, “Đống đồ đó nhét vừa cái phòng ký túc không?”
“Không có hành lý,” Đổng Côn nói, “Xem ra mua mới toàn bộ… Tao còn cứ tưởng trong đám tân sinh viên chỉ có mày là không có hành lý.”
“Tao là do ở gần,” Đoàn Phi Phàm nói, “Với lại tao mang đồ từ nhà tới đây, chứ không phải là từ trung tâm thương mại, “Vụ này cứ để cậu ta tỏ vẻ…”
Đống túi shopping của Giang Khoát chất đầy phòng, ba người còn lại trong phòng đều ngồi bên bàn học im lặng nhìn.
“Xin hỏi tủ áo ở đâu vậy?” Giang Khoát quay lại hỏi người vẻ mặt đầy chính trực, mọi người vừa mới tự giới thiệu tên, nhưng cậu chưa gì đã nhớ không ra.
“Cả dãy bên kia đều là tủ áo, có để lại cho cậu cái bên cạnh cửa kia,” Mặt chính trực nhìn chỗ đồ của cậu, “Có điều…”
Một dãy bốn chiếc tủ gỗ, vẫn còn rất mới.
Đại Pháo đi tới mở cửa tủ.
Giang Khoát nhìn liếc qua một cái liền đứng hình, chiếc tủ phía trên ngăn thành ba tầng, phía dưới là một tầng cao hơn một chút, bề ngang tủ cũng chỉ sáu bảy chục phân.
“Cái này còn không to bằng cái tủ lạnh nữa đúng không?” Cậu nói.
“So với loại tủ lạnh cửa trên dưới thì vẫn to hơn một chút.” Đại Pháo nói.
“Không đủ chỗ treo quần áo rồi…” Giang Khoát đi tới xem xét, “Mấy tầng phía trên này để làm gì?”
“Bình thường đều đủ chỗ cả, còn quần áo của cậu nhiều quá thì chắc chắn là không được, mấy tầng ở trên cũng có thể để quần áo, gấp lại.” Mặt chính trực giọng điệu có chút xem thường, “Có phải cậu không biết gấp quần áo không đó?”
“Không đến mức ấy,” Giang Khoát không để tâm đến giọng điệu cậu ta, “Tôi chỉ cảm thấy treo luôn lên thì tiện hơn.”
“Trải ga giường trước đi, không phải mày muốn ngủ sao?” Đại Pháo nói.
“Ừm.” Giang Khoát cảm thấy có lý, hai người bắt đầu trải ga giường.
Nửa giờ sau, Đại Pháo vỗ vỗ tay, đứng nhìn một đám không biết bao nhiêu là nếp nhăn chéo một hàng trên chiếc giường đơn, rồi lại đưa tay kéo kéo, đám nếp nhăn bị kéo cùng một lúc lại dồn chéo sang hướng khác, Đại Pháo gật gật đầu: “Không sao, nằm lên rồi cũng chẳng cảm thấy gì.”
Giang Khoát nhìn qua ba chiếc giường kia, ngoại trừ giường của Mặt chính trực được trải ga cực kỳ hoàn hảo, hai chiếc kia cũng chẳng khá hơn giường cậu là mấy, được, vậy nghĩa là cậu đạt chuẩn.
Mấy thứ đồ còn lại, Giang Khoát lần lượt nhét vào đủ các ngóc ngách trong địa bàn của mình.
“Được rồi, cứ thế này đi đã, tao mệt đứt hơi rồi,” Giang Khoát ngã ra giường, cậu vốn định đi tắm rửa trước, nhưng không khí trong phòng bây giờ không được vui vẻ cho lắm, cậu cũng không muốn động đậy, Giang Khoát lấy mấy cái thẻ hội viên trong ví ra, “Pháo à, mày kiếm cái khách sạn nào đó nghỉ ngơi trước đi, xem có thẻ nào dùng được không, buổi chiều họ đến lấy xe, nếu như tao chưa dậy, mày cứ dẫn thẳng ra bãi giữ xe ấy.”
“Dậy được mới lạ đó, số lưu trong máy là của tao đấy, mày dậy thì gọi cho tao.” Đại Pháo cầm thẻ, nhìn quanh phòng một lượt rồi mới đi ra, “Đi đây!”
“Đi cẩn thận.” Giang Khoát nhắm mắt lại.
Mấy người trong phòng im lặng một lúc rồi lại bắt đầu hoạt động, hạ giọng nói chuyện với nhau.
Không nghe rõ nói những gì, nhưng Giang Khoát vẫn tỏ lòng biết ơn, tuy đã quá giờ nghỉ trưa, tuy xem ra tất cả trong lòng đều rất không ưa cậu, nhưng động tác và giọng nói mọi người đều rất khẽ khàng.
Giang Khoát cảm thấy mình từ lơ mơ chuyển sang ngủ, giữa hai trạng thái này hoàn toàn không có quá trình chuyển đổi, chỉ một giây sau cậu đã như bất tỉnh, không còn biết gì nữa.
Lúc tỉnh giấc, Giang Khoát vẫn nằm nguyên tư thế cũ, cả cái chân phải buông thõng dưới giường lẫn cái mông bên phải đều đã tê dại.
Cậu động đậy chân một cái, cảm giác tê nhói như kim châm lập tức lan khắp người, cũng may là trời đã tối, không ai nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó đáng sợ của cậu.
Trời tối rồi sao?
Lúc này Giang Khoát mới nhận ra, cậu vội lần tìm điện thoại mở lên xem, đã 11 giờ hơn.
Trong điện thoại chỉ có một vài tin nhắn của Đại Pháo.
Dậy chưa?
Vẫn chưa?
Mai gặp nhé.
Giang Khoát lại nằm xuống gối, định ngủ tiếp.
Nhưng năm phút sau, cậu mở mắt, sau lưng ướt nhẹp, trán cũng ướt, toàn là mồ hôi.
Trong phòng chỉ có hai chiếc quạt trần lắc lư qua lại, gió thổi tới cũng hiu hiu, có thể nói chẳng hề mát chút nào, vậy mà hồi nãy, mình cứ thế này ngủ tới tận đêm.
Lại cố nằm thêm hai phút nữa, sau đó Giang Khoát ngồi dậy, nhẹ nhàng xuống giường, cầm điện thoại và ví đi ra khỏi phòng.
Không biết là do đã ngủ đẫy giấc hay là do nóng, nhưng nói tóm lại, cậu hoàn toàn không thấy buồn ngủ nữa, đêm nay không thể tiếp tục ngủ ở ký túc được rồi.
Cậu định đi kiếm Đại Pháo, kiếm phòng khách sạn nghỉ qua đêm nay.
Ngoài hành lang vẫn có ánh đèn, nhiều phòng vẫn còn sáng, có người nói chuyện.
Giang Khoát vừa đi về phía cổng ký túc, vừa bấm số của Đại Pháo, đúng lúc định bấm gọi thì đột nhiên, cậu cảm thấy dưới chân một luồng mát lạnh.
Trở trời sao?
Nhưng sau khi cậu dừng lại, cảm giác mát lạnh đó biến mất.
Không phải trở trời.
Giang Khoát do dự một chút, rồi lại lùi về phía sau hai bước, chỗ cổ chân lại một luồng mát lạnh.
Lần này cậu xác định được rồi, đây không phải trở trời, mà là hơi lạnh thoát ra từ bên trong cửa phòng đang đóng bên cạnh.
Cậu nhìn lên con số trên cửa.
107.
Sinh viên lưu ban không chỉ được cấp phòng đơn, mà lại còn có cả điều hòa!
Giang Khoát thấy khá là sốc.
Cậu nhìn xung quanh, không có ai.
Thế là cậu tiến lại gần, cúi người đưa tay kê gần khe dưới cánh cửa.
Lần này, cậu có thể xác định rõ ràng, thứ xuyên qua dưới khe cửa không chỉ có ánh đèn, mà mẹ nó còn có cả hơi lạnh.
Đậu.
Lúc cửa thình lình mở ra, Giang Khoát vẫn đang cúi người giơ tay trước khe cửa, đắm chìm trong cơn tức giận bừng bừng.
Thậm chí khi luồng khí lạnh ùa vào mặt, cậu càng bừng bừng tức giận hơn.
Phải đến khi nhìn thấy một đôi chân đi dép lê, cậu mới đột ngột đứng thẳng dậy.
Đoàn Phi Phàm cởi trần, mặc quần cộc, nhìn cậu với một vẻ mặt khó hiểu lẫn chán ghét.
Mãi một lúc sau, Đoàn Phi Phàm mới nói một câu: “Gì vậy?”
——————