Đương nhiên rồi, Mã Tiếu bình thường tình trạng thái thế nào cậu cũng đâu có biết, Mã Tiếu giống như một người vô hình, chỉ sau khi bị thương ngày hôm qua mới bắt đầu từ từ hiện ra, lưu lại chút vết tích trước mắt Giang Khoát.
Chẳng hạn như một chiếc bánh mì nhỏ đặt trên bàn, với một cái vỏ túi sữa đậu nành trong thùng rác.
Đây chắc là đồ ăn mà xe đồ ăn sáng của Mã Tiếu không bán hết, cậu ấy mang về làm bữa trưa và bữa tối.
“Ăn cơm chưa?” Giang Khoát hỏi.
“Ăn rồi.” Mã Tiếu đáp.
Giang Khoát vừa xem điện thoại vừa hỏi: “Còn bụng ăn được một tô mì không? Tôi muốn đặt một tô, nhưng một tô không đủ hóa đơn tối thiểu.”
“Cậu đặt thêm trứng chiên gì đó đi.” Mã Tiếu nói.
“Tôi ăn không nổi một tô mì thêm một quả trứng.” Giang Khoát nói.
Mã Tiếu do dự một chút: “Tôi cũng ăn không nổi.”
Giang Khoát đưa mắt nhìn Mã Tiếu, mất mấy giây, cuối cùng cậu mới hiểu ra, chắc hẳn Mã Tiếu cảm thấy tô mì này sẽ phải trả tiền.
“Tôi mời, cậu cố ăn giúp đi,” Giang Khoát nói, “Đoàn Phi Phàm bị sốt rồi, cậu không ăn giúp tôi thì chẳng có ai ăn cả, tôi sẽ phí mất một tô.”
“… Được.” Mã Tiếu gật đầu.
Giang Khoát đặt hai tô mì bò, mỗi tô đều thêm gấp đôi thịt bò.
“Đoàn Phi Phàm sao lại bị sốt?” Mã Tiếu hỏi.
“Ai mà biết được, tôi không thể ngờ cậu ấy lại bị ốm, cả ngày từ sáng đến tối chạy liên tục như một cái động cơ vĩnh cửu ấy,” Giang Khoát nói, “Không ngủ mà vẫn chạy được… Có thể là do thức khuya nên người yếu, lại còn chạy đi làm, chắc do làm thêm đứng ngoài gió lâu quá.”
“Cũng có thể, hôm nay gió lớn,” Mã Tiếu có lẽ đã nhịn cả một ngày không nói chuyện với ai, lúc này hiếm khi mới được trò chuyện qua lại, “Buổi sáng lúc tôi ra quầy hàng, gió thổi đau cả mắt.”
“Cậu cũng giỏi thật,” Giang Khoát cười, “Thường xuyên đứng gió đau cả đầu.”
“Quen rồi, tôi đầu sắt.” Mã Tiếu nói.
Giang Khoát lại cười, lúc Mã Tiếu nói chuyện cũng khá được, không quá u ám, có lẽ cậu ấy còn nói nhiều hơn một chút so với lúc ở cùng Đường Lực với Lý Tử Nhuệ.
“Vừa rồi cậu nên đặt cho cậu ấy ít cháo gì đó mới phải,” Mã Tiếu nói, “Lúc sốt dễ đói lắm.”
“Hử?” Giang Khoát nhìn Mã Tiếu, “Cậu ấy nói ăn vào sẽ ói.”
“Đêm muộn sẽ đói thôi.” Mã Tiếu nói, “Đêm khuya kiếm không được đồ ăn, đặt cháo rồi, lúc đói hâm nóng lại là ăn được luôn.”
“Có lý, cháo kê được không?” Giang Khoát xem điện thoại, “Ăn cháo mau đói, không chắc dạ, thịt kho thì sao? Hay khâu nhục? Quán này có canh bồ câu này, món gà hầm bao tử heo này xem ra cũng khá được…”
Mã Tiếu không nói gì, Giang Khoát ngẩng lên nhìn cậu ấy: “Được không?”
“… Thanh đạm một chút đi,” Mã Tiếu nói, “Mấy món này ăn vào thật sự có thể sẽ ói ra đó.”
“Được rồi,” Giang Khoát tặc lưỡi một cái, “Hồi tôi bị sốt cũng không yếu lắm, vậy lấy cháo kê, cháo gạo lứt, cháo thịt bằm trứng bắc thảo… OK?”
Mã Tiếu thở dài.
Đồ ăn giao tới rất nhanh, Giang Khoát chạy ra hai chuyến, mang vào phòng hai tô mì bò với ba phần cháo.
“Ăn thôi.” Cậu bưng một tô mì bò đặt lên bàn mình.
“Cảm ơn,” Mã Tiếu leo xuống giường, cũng ngồi xuống bên bàn, một lát sau mới lại nói một câu, “Con người cậu thật tốt.”
“Đấy là cậu bây giờ mới biết tôi,” Giang Khoát nói, “Cậu mà biết tôi sớm hơn nửa năm, cậu sẽ không nói ra được câu này đâu.”
Mã Tiếu không nói gì nữa, cắm cúi ăn mì.
Có lẽ là do đói, Mã Tiếu ăn tô mì này ồn ào tới trời long đất lở, nếu như là trước đây, ai ngồi trước mặt Giang Khoát mà ăn phát ra tiếng động thế này, chắc chắn sẽ bị cậu đuổi ngay tại trận.
Nhưng hôm nay Giang Khoát đặc biệt bao dung, với màn nhạc đệm của Mã Tiếu, cậu bình yên ăn hết tô mì, thậm chí mấy lần thăm dò hoàn hảo xong, cậu lại nảy sinh mối hoài nghi rằng tiếng động này liệu có khả năng là do chính mình phát ra không.
Sau khi ăn xong, Mã Tiếu giành phần xách rác đi vất, Giang Khoát không cản. Mã Tiếu ăn miễn phí một tô mì, nếu không để cậu ấy làm gì đó, chắc hẳn cậu ấy sẽ khó chịu.
Hơn nữa mấy thứ rác này, trừ cái lần chọc tức Lư Hạo Ba, Giang Khoát cũng không đi vất thêm lần nào.
Vệ sinh phòng cậu cũng chưa từng làm, Đường Lực cho thấy cậu chỉ cần giữ cho cái chăn trên giường mình được gấp gọn gàng là được, bàn học cũng không cần cậu quan tâm.
Nhân lúc này ăn xong mì, cả người ấm lên, Giang Khoát đi tắm rửa, tắm xong lại nằm bò ra giường nghịch điện thoại, cùng Đại Pháo tán gẫu rất lâu về chuyện hôm qua. Đại Pháo gửi cho cậu hai clip của Bôn Bôn lần đầu tiên trong đời được tham gia chuyến du lịch tự lái xe.
Đại Pháo mẹ nó rất thích Bôn Bôn, còn mua cho con chó một bộ quần áo có đính cặp sách.
Giang Khoát chuyển clip cho Đoàn Phi Phàm.
Chuyển xong lại đột nhiên nhớ ra người này đang ngủ, thế là lại vội vàng thu hồi tin nhắn.
Thu hồi xong, cậu sững người mấy giây, rồi tự cười một mình suốt một lúc lâu.
“Cậu không qua xem Đoàn Phi Phàm thế nào à?” Mã Tiếu ngồi đối diện hỏi.
“Cậu ấy ngủ mà.” Giang Khoát nói, “Tôi qua xem cậu ấy ngủ hả?”
“Cậu ấy sốt chưa chắc đã ngủ đâu,” Mã Tiếu nói, “Có lúc sẽ muốn uống nước hay gì đó, lúc sốt vốn cũng cần uống nhiều nước và ngủ nhiều.”
“A,” Giang Khoát chống tay nhỏm dậy, “Đúng rồi, cậu ấy mà uống nước là phải xuống giường.”
“Ừ.” Mã Tiếu gật đầu.
“Cậu thật là chu đáo.” Giang Khoát nhảy xuống khỏi giường, xách ba phần cháo ra khỏi phòng.
Thực ra theo thói quen của Giang Khoát, khi mọi người ngủ trong phòng, cậu sẽ không vào làm phiền. Đặc biệt là kiểu phòng bán đơn như 107, về cơ bản gần giống như phòng ngủ ở nhà.
Nhưng Mã Tiếu nói cũng đúng, dù sao thì cũng là người ốm, không thể thật sự quăng đó không để tâm được.
Tuy không biết chăm sóc người ốm thế nào, nhưng việc thăm nom về mặt hình thức thì vẫn phải làm.
Đứng trước cửa phòng 107, cậu không biết có nên gõ cửa không.
Do dự năm lần bảy lượt, cuối cùng cậu khẽ hắng giọng một cái, sau đó đẩy cửa vào phòng.
Vừa bước vào là đã nghe thấy giọng của Đoàn Phi Phàm.
“Con mẹ nó cậu cuối cùng cũng quay lại nhỉ.”
Những lời này nghe thật tràn đầy cảm xúc, như có sự thay đổi lớn lao, thậm chí còn như khai thông mắc nghẹn.
“Sao rồi?” Giang Khoát mò mẫm bước trong bóng tối, đặt cháo lên bàn rồi quay người đến gần bên giường.
“Rót giúp tôi ít nước đi.”Đoàn Phi Phàm nói đầy khó khăn.
“Nước ở đâu?” Giang Khoát hỏi, “Ly ở đâu?”
“Bật đèn lên,” Đoàn Phi Phàm thở hắt ra, “Cậu là con dơi hả…”
“Cút.” Giang Khoát mò mẫm đi về bên cửa, bật công tắc đèn.
Đoàn Phi Phàm nằm sấp trên giường, cánh tay thò ra khỏi chăn buông thõng xuống, bàn tay ra hiệu với Giang Khoát: “Nhanh lên, nước.”
Giọng cậu ấy vẫn khàn khàn.
“Cậu khát tới mức này rồi, tự xuống uống một ngụm không được sao? Tôi mà theo đúng chỉ thị của cậu, quăng cậu ở đây không để ý thì có phải tối nay cậu chết ở đây rồi không.” Giang Khoát tay chân luống cuống, cái ly của Đoàn Phi Phàm đang ở ngay trên bàn, cậu cầm bình nước nóng nhưng không mở được nắp bình, hết bấm lại cạy tới mấy lần mới phát hiện ra con mẹ nó cứ vặn nắp mở ra là được.
“Chóng mặt.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cậu đây là sốt tới bao nhiêu độ rồi?” Giang Khoát cảm giác hôm đó mình sốt tới xỉu luôn cũng không thấy chóng mặt.
Nước rót ra hơi gấp, một nửa đổ ra mặt bàn.
Cậu lại đưa tay gạt nước xuống đất.
Cảm giác nước có vẻ hơi nóng quá.
Nhìn quanh một cái, thấy còn có một bình nước đang mở nắp, Giang Khoát đi tới ngó: “Nước này từ hôm nào đấy?”
“Để nguội sáng nay…” Đoàn Phi Phàm nói, “Chú Khoát à, hay là chú cứ mang cho tôi ít nước máy luôn đi.”
Giang Khoát không nói gì, rót thêm một ít nước lạnh vào cái ly nước nóng, rồi cầm cái ly chăm chú cẩn thận bước thẳng lên cầu thang rồi đưa cho Đoàn Phi Phàm.
Lúc chạm phải tay Đoàn Phi Phàm, cậu nhận thấy tay cậu ấy nóng hầm hập, cảm giác còn nóng hơn cả hồi chiều, ngay cả môi cậu ấy cũng đã hơi khô.
“Cậu bị nướng khô cả người rồi.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm không buồn để ý đến cậu, dốc cạn ly nước xong là vật đầu xuống gối, thở ra một hơi dài.
“Uống nữa không?” Giang Khoát hỏi.
“Không cần đâu.”
“Có nhiệt kế không?” Giang Khoát mang cái ly xuống đặt trên bàn, “Cái điện tử lần trước, cậu trả chị Ninh rồi à?”
Đoàn Phi Phàm không nói gì, đưa tay lên che mắt.
“Phòng y tế có người trực không?” Giang Khoát hỏi.
Vẫn không nhận được phản ứng gì từ Đoàn Phi Phàm, cậu lại bước lên cầu thang: “Đoàn Phi Phàm? Đoàn Anh Tuấn?”
“Ừm.” Đoàn Phi Phàm đáp, “Đừng nói chuyện với tôi, khó chịu lắm.”
Giang Khoát lập tức một tay chống thành giường, nhảy xuống khỏi cầu thang.
Đột nhiên cậu cảm thấy cực kỳ bực bội.
Cực kỳ bực bội.
Thật xấu hổ và không còn mặt mũi nào.
Đoàn Phi Phàm, cậu tưởng ai muốn nhiều lời với cậu chứ? Chẳng phải chỉ là để kiểm tra xem cậu đã chết hay chưa sao?
Cái ly của Đoàn Phi Phàm là loại ly có nắp cắm ống hút, Giang Khoát xem thử lại, thấy có thể đóng kín nắp không đổ, vậy là với tinh thần nhân đạo chủ nghĩa, cậu lại rót thêm một ly nước ấm, đậy chặt nắp rồi ném lên bên gối Đoàn Phi Phàm, sau đó tắt đèn đi ra khỏi 107.
Giang Khoát chưa bao giờ thấy tức giận kiểu thế này.
Chưa kể đây là lần đầu tiên chăm sóc người khác mà lại phải chịu tức giận như vậy.
Cậu nổi giận đùng đùng quay về 119.
“Cậu ấy sốt bao nhiêu độ?” Mã Tiếu hỏi.
“Chưa đo,” Giang Khoát nói, “Không có nhiệt kế.”
“Có đây.” Mã Tiếu vội nhỏm dậy lấy từ trong ống đựng bút trên bàn Đường Lực ra một cái nhiệt kế thủy ngân, đưa Giang Khoát.
Giang Khoát không hề có ý định lại qua đo nhiệt độ cho Đoàn Phi Phàm, nhưng Mã Tiếu đã đưa ra trước mặt thế này, cậu đành phải nhận lấy xem sao: “Cái này cần phải có sẵn phòng khi sao?”
“Không phải,” Mã Tiếu nói, “Hồi Lý Tử Nhuệ bị cảm, lấy ở phòng y tế đó.”
“Lý Tử Nhuệ… bị cảm hồi nào?” Giang Khoát sửng sốt.
“Trước kỳ nghỉ lễ.” Mã Tiếu nói.
Giang Khoát thấy hơi áy náy, cậu hoàn toàn chẳng biết chuyện này.
Mã Tiếu đứng trước mặt cậu, như thể đang đợi.
Hỏi xong chưa? Hỏi xong rồi thì đi đo nhiệt độ cho Đoàn Phi Phàm đi chứ.
Giang Khoát vô cùng miễn cưỡng cầm cái nhiệt kế rồi lại ra khỏi phòng.
Lần này cậu không gõ cửa, mà bước luôn vào 107, cậu không giữ thể diện cho tôi, tôi cũng không giữ phép lịch sự gì đó nữa.
Bật đèn.
Vặn nắp cái nhiệt kế, lấy ra.
Vẩy.
Rồi lại vẩy.
Cũng không biết vẩy như vậy đủ chưa.
Thế nên lại vẩy tiếp.
Sau đó giơ lên đèn xem thử.
“Cái ông chú mày.” Giang Khoát nói.
Vẩy ngược rồi.
Cậu lại vẩy lại một lượt nữa.
Sau đó lại cầm nhiệt kế, bước lên cầu thang.
Đầu Đoàn Phi Phàm nằm phía đằng kia, cậu đành phải cởi giày, quỳ ở bên mép giường nhích tới.
“Này,” Cậu vỗ vỗ cánh tay Đoàn Phi Phàm, “Không phải tôi muốn làm rộn lúc cậu nghỉ đâu, tại Mã Tiếu nói phải đo nhiệt độ.”
“Ừm.” Đoàn Phi Phàm đáp, nhưng vẫn bất động, không biết là đang sốt lơ mơ hay là đang ngủ lơ mơ.
Giang Khoát kéo tay Đoàn Phi Phàm ra, kẹp cái nhiệt kế vào, cũng không biết đặt đúng chỗ chưa, nhưng cứ như thế đi.
Cánh tay của Đoàn Phi Phàm cũng rất nóng, rịn một lớp mồ hôi.
Giang Khoát không biết trong tình huống này, phải đắp chăn thật kỹ hay phải bỏ chăn ra.
Cuối cùng cậu quyết định giữ nguyên hiện trạng.
Ngồi ngẩn ra trong phòng 10 phút, cậu lại leo lên, lấy cái nhiệt kế từ dưới cánh tay Đoàn Phi Phàm ra.
Sau đó nghiêng đầu nhìn cho rõ số trên nhiệt kế.
Phải nói là cái thứ đồ nhiệt kế thủy ngân này vô cùng thiếu thân thiện với con người, Giang Khoát xoay tới ba lần liền mà vẫn không nhìn thấy cột thủy ngân nằm đâu.
“Để tôi.” Đoàn Phi Phàm cuối cùng cũng lên tiếng.
“Tôi xem được.” Giang Khoát nói.
“Cậu xem xong thì tôi cũng hết sốt rồi.” Đoàn Phi Phàm khàn khàn nói.
“38 chấm 4.” Giang Khoát nói, “Nhìn thấy rồi, 38.4 nhé! Cậu sốt hơi cao đấy!”
“Bình thường.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát nhảy xuống giường, lấy điện thoại ra tra thử, sốt 38.4 là thế náo…
Câu trả lời cũng không thống nhất, lúc thì thấy nói 38.4 là sốt nhẹ, lúc thì thấy nói trên 38 là sốt vừa, nhưng có thể chắc chắn trên 39 độ mới là sốt cao.
Cậu luôn cảm thấy vượt quá 38 độ thì là sốt cao, mất công tìm hiểu một hồi lâu thì lại không phải như vậy.
“Đoàn Phi Phàm,” Giang Khoát nhìn điện thoại, “Cậu cũng yếu quá đi, cậu đây là sốt vừa hoặc nhẹ, vậy mà đã không động đậy được, thể chất không ổn rồi.”
Đoàn Phi Phàm không nói gì, Giang Khoát nghe thấy cậu ấy đang cười.
“Lần trước tôi sốt cũng hơn 38 độ phải không,” Giang Khoát nói, “Cũng đâu ra nông nỗi như cậu.”
“Chú đã xỉu đấy, chú Khoát à.” Đoàn Phi Phàm nhắc cậu.
“Nhưng sau đó tôi lại chẳng việc gì.” Giang Khoát nói.
“Tôi vẫn chưa tới phần ‘sau đó’ mà.” Đoàn Phi Phàm nói, “Ngày mai tôi lại có thể đi làm thêm bình thường.”
Giang Khoát ngẩng đầu nhìn Đoàn Phi Phàm: “Cậu là Mã Tiếu hả? Mã Tiếu khó khăn như vậy mà còn biết phải nghỉ vài ngày, cậu có bệnh gì phải không?”
“Công việc này phải có kinh nghiệm mới làm tốt được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi mà không đi, lại phải kiếm người làm thay tạm thời, hiệu quả công việc chắc chắn không đạt.”
“Cậu biết cơ à?” Giang Khoát nói, “Có mỗi cậu là có kinh nghiệm sao? Người ta không kiếm được thêm người có kinh nghiệm đâu nhỉ.”
“Bởi vậy.” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi càng phải đi, để lần sau vẫn còn có việc.”
“Đệt.” Giang Khoát nói.
Im lặng một hồi, Giang Khoát đặt nhiệt kế xuống: “Còn muốn uống nước gì đó nữa không? Tôi về phòng đây.”
“Hử?” Đoàn Phi Phàm quay đầu lại, nhìn cậu.
Không biết vì lẽ gì, thường ngày Đoàn Phi Phàm tạo cho người khác cảm giác thành thạo mọi sự, bất kể là chuyện gì, cậu ấy đều có thể xử lý được. Nhưng hiện tại, khi cậu ấy lên cơn sốt không đủ để gọi là sốt cao này, quay đầu lại nhìn cậu như thế này, Giang Khoát lại cảm thấy cậu ấy có chút bơ vơ yếu đuối không thể giải thích được.
Mới đây vừa bị giày vò vì chuyện của Mã Tiếu với công việc làm thêm, Giang Khoát cảm thấy không biết có phải lòng cảm thông của mình đang tràn lan quá chăng.
“Tôi phải đi vệ sinh.” Đoàn Phi Phàm nói.
“A?” Giang Khoát sửng sốt.
Đi vệ sinh thì đi! Còn phải báo cáo sao?
“Đi tiểu.” Đoàn Phi Phàm nói thêm cho rõ hơn.
“Vậy cậu đi tiểu đi,” Giang Khoát nói, “Sao hả, định bảo tôi bắt mạch cho cậu?”
“Đỡ tôi một chút, tôi chóng mặt,” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Bình thường trông cậu IQ cũng đâu đến nỗi thấp như thế này.”
“Cút xéo.” Giang Khoát đi tới đứng trên cầu thang, đưa tay ra.
Nhưng ngay sau đó, cậu nhận ra Đoàn Phi Phàm ngay cả ngồi dậy cũng có vẻ chật vật, cậu đành trèo lên giường, túm tay Đoàn Phi Phàm kéo dậy, sau đó lùi xuống dưới cầu thang.
“Nắm tay tôi,” Giang Khoát một tay vịn cầu thang, một tay chìa ra cho Đoàn Phi Phàm, “Vịn tay tôi xuống là được.”
Đoàn Phi Phàm ngồi bên giường, đặt chân xuống bậc thang đầu tiên, đưa tay nắm lấy tay Giang Khoát.
Tiếp theo là bế tắc ngồi im ở đó.
“Bỏ đi,” Giang Khoát nhận ra tình trạng của Đoàn Phi Phàm đúng là không ổn lắm, chắc hẳn chóng mặt rất nghiêm trọng, thế này mà không giữ cho chắc là có thể ngã cắm đầu xuống đất. Cậu lập tức hình dung ra cảnh mặt đất đầy những máu. Cuối cùng, Giang Khoát nghiến răng nói, “Tôi cõng cậu.”
Đoàn Phi Phàm kinh ngạc nhướng mày trước câu nói này của Giang Khoát.
“Tốt nhất cậu nên nhớ ân tình của tôi đối với cậu ngày hôm nay. Tôi lớn bằng này rồi, trừ Giang Liễu Liễu ra, tôi chưa từng cõng ai cả,” Giang Khoát bước lên cầu thang, một chân ở bậc thấp nhất, một chân trên đó một bậc, sau đó quay người, tay đưa ra phía sau, vẫy vẫy ra hiệu, “Lên nào.”
Đoàn Phi Phàm chừng nào vẫn còn có thể tự lo thì chắc hẳn sẽ không để người khác cõng mình thế này, nhưng cậu vừa nghiêng người về phía trước thì cả người đã đổ xuống lưng Giang Khoát, thực tế này khiến cậu không còn lựa chọn nào khác.
Để thiếu gia cõng cậu đi tiểu, vẫn còn đỡ hơn tiểu vào chai rồi lại bảo thiếu gia đem chai đi vất.
Có điều Giang Khoát tuy đã chuẩn bị, nhưng lúc Đoàn Phi Phàm ngã vào lưng cậu với tốc độ hoàn toàn không thể kiểm soát được, lực đập quả thực rất mạnh, may mà cái chân đang đứng ở bậc thang đầu tiên phản ứng rất nhanh, bước lên trước một bước, chống lại lực đẩy về phía trước.
Sau đó lại chống một cái nữa, ngả về phía sau dựa vào cầu thang.
Chính xác mà nói là dùng Đoàn Phi Phàm làm đệm lót và dựa vào cầu thang.
“Đệt.” Giang Khoát chỉnh lại tư thế, cầm cánh tay Đoàn Phi Phàm đang vắt trên vai mình kéo về phía trước.
“Tôi đỡ rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Có thể tự đi được.”
“Đỡ cái mông ấy.” Giang Khoát nói, “Sao cậu không cởi thêm chút nữa đi, cứ phơi ra thế này lát nữa có khi lên 39 độ ấy, tay bám vào chút nào.”
Đoàn Phi Phàm không nói gì, ôm hai cánh tay lại.
Giang Khoát đưa tay ra sau, định hai tay tóm hai đùi cậu ấy rồi đứng dậy.
Nhưng lúc chạm vào đùi Đoàn Phi Phàm, cậu mới nhận ra chân trần khó kéo dậy như thế nào.
Hết tóm lại nắm hai đùi Đoàn Phi Phàm, thậm chí còn tóm tới cả mông cậu ấy mấy lượt, vậy mà vẫn không thể cõng con người này đứng dậy thành công.
“Sao lại còn xiết vào thịt tôi vậy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“A!” Giang Khoát túm cánh tay Đoàn Phi Phàm vắt trên vai, lôi cậu ấy đứng lên trên cầu thang, sau đó kéo cậu ấy lết về phía nhà vệ sinh, “Như thế này đi.”
Đoàn Phi Phàm ở đằng sau cười, tuy không ra tiếng, nhưng Giang Khoát vẫn có thể cảm nhận được.
“Cậu tin tôi quăng cậu ở đây bây giờ không?” Cậu nói.
“Thật sự hơi bị tức cười.” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi cười mà đầu càng choáng thêm này.”
“Vào đi!” Giang Khoát đẩy cửa, kéo tay đẩy Đoàn Phi Phàm vào trong toilet.
Đoàn Phi Phàm chống tường, rồi lại nghiêng đầu nhìn ra.
Giang Khoát lùi ra khỏi toilet, đóng cửa đánh cạch một tiếng.
Lúc đóng cửa, cậu phát hiện ra đùi Đoàn Phi Phàm bị tay cậu xiết thành mấy vết đỏ ửng.
Đúng là hơi thảm…
Có điều như vậy quả thực nhìn cũng thật gợi cảm.
Giang Khoát đứng ngoài toilet, sững người hồi lâu. Lúc nghe thấy bên trong vọng ra tiếng nước chảy, cậu rất kinh ngạc: “Cậu tiểu ra ngoài đấy hả?”
“Tôi tắm!” Đoàn Phi Phàm nói.
“Kỹ tính ghê ta?” Giang Khoát nói.
“Ừ~ hứ~.” Đoàn Phi Phàm nói.
Đoàn Phi Phàm tắm xong, lúc ra vẫn phải vịn cửa.
“Tình trạng cậu thế này, còn tắm làm gì hả?” Giang Khoát không thể hiểu nổi.
“Cả người toàn mồ hôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Khó chịu lắm.”
Giang Khoát đỡ Đoàn Phi Phàm một tay. Trước tiên Đoàn Phi Phàm đi đến bên giường gỡ cái chăn xuống đặt ở ghế bố, rồi lại lấy từ trong tủ ra một cái chăn mỏng mới.
“Để tôi để tôi.” Giang Khoát vội giúp cậu ấy ném cái chăn lên giường.
Sau khi Đoàn Phi Phàm trèo lên giường xong, Giang Khoát cũng trèo lên theo xem thế nào.
Cậu đắn đo không biết có cần giúp dém chăn không, nhưng Đoàn Phi Phàm tự đắp chăn vẫn khá kín.
“Sao rồi?” Giang Khoát hỏi, “Dễ chịu hơn chút nào chưa?”
“Chỉ chóng mặt thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Uống nước không?” Giang Khoát lại hỏi.
“Vẫn còn.” Đoàn Phi Phàm lần sờ cái ly bên cạnh gối, “Hồi nãy có người cực kỳ tức giận ném cho tôi một bình này.”
“Tôi không có giận.” Giang Khoát nói.
“Cậu giận quá rõ ràng luôn,” Đoàn Phi Phàm nhắm mắt nói, “Khí giận toát ra quá lớn, không phát ra tiếng mà tôi vẫn cảm nhận được.”
Giang Khoát không nói gì.
“Nói chuyện chút không?” Đoàn Phi Phàm nhè nhẹ vỗ xuống giường.
Đang chuẩn bị nhảy xuống cầu thang, Giang Khoát sững người.
“Trên đây sao?” Cậu hỏi.
“Vậy tôi hét lên nói chuyện với cậu nhé?” Đoàn Phi Phàm ho một tiếng.
Giang Khoát trèo lên giường, ngồi bên cạnh Đoàn Phi Phàm: “Tôi tưởng lúc ốm, cậu sẽ ở một mình cơ mà.”
“Gần như vậy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hầu như chỉ có một mình.”
“Tại sao?” Giang Khoát hỏi.
Nhà chú cậu ấy xem ra cũng không giống kiểu người không quan tâm khi Đoàn Phi Phàm bị ốm.
“Tôi sợ thím tôi cứ ở bên cạnh trông chừng.” Tiếng Đoàn Phi Phàm rất khẽ, giọng vẫn khàn khàn.
“Nhưng cậu ốm mà, thím ấy ở bên cạnh trông chừng chẳng phải là bình thường sao?” Giang Khoát cũng nói khẽ khàng, “Tôi mà bệnh, sếp Giang còn không đến công ty, cùng cả nhà trông tôi.”
“Thiếu gia à, đó là bố ruột cậu mà.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát không nói gì, khe khẽ thở dài.
“Tôi cũng rất ít khi bị ốm.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Có người ở cùng vẫn dễ chịu hơn một chút,” Giang Khoát nói, “Lần trước tôi sốt, ra khách sạn ngủ, có Đại Pháo ở đó, tôi cũng vững dạ hơn chút, không thì tôi chết rồi cũng không ai hay biết.”
Đoàn Phi Phàm cười: “Vậy tôi chết là cậu có thể biết rồi.”
“Bớt nói nhảm đi.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm không nói nữa, nhắm mắt lại.
Giang Khoát cũng không nói nữa, im lặng nhìn khuôn mặt Đoàn Phi Phàm. Lúc ốm, trông Đoàn Phi Phàm rất khác với với hình ảnh thường ngày, không còn trạng thái lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, sẵn sàng giao thiệp kiểu họ Đoàn. Lúc này, trông cậu ấy chỉ thấy mệt mỏi và cô độc.
Đúng vậy, chính là cô độc.
Không hiểu vì lẽ gì, Giang Khoát luôn có cảm giác như vậy.
“Anh Tuấn,” Cậu thử gọi một tiếng, cảm giác Đoàn Phi Phàm hình như đã ngủ rồi, “Đoàn Anh Tuấn?”
Đoàn Anh Tuấn quả thực rất anh tuấn, ánh đèn trong phòng chiếu lên mặt cậu ấy, nơi sáng tối giao nhau lại nằm đúng ngay sống mũi cậu ấy, tạo nên một đường nét rất rõ ràng.
Giang Khoát nhận ra môi cậu ấy hơi nhợt nhạt, như thể quá khô, lại như thể bệnh quá nặng.
Cậu chầm chậm đưa tay ra, chạm vào thật nhẹ, thầm nghĩ không biết có cần bảo Đoàn Phi Phàm uống thêm chút nước không.
Đầu ngón tay cậu vừa chạm vào môi Đoàn Phi Phàm thì cậu ấy chợt đưa tay nắm lấy tay Giang Khoát.
Lại còn nắm rất chặt.
“Tỉnh hả?” Giang Khoát giật bắn mình.
Đôi mắt Đoàn Phi Phàm mơ màng mở hé ra một chút, nhìn vào hư không, rồi lại lập tức khép lại. Cậu ấy nhíu mày rồi trở mình, nhưng vẫn ôm không buông tay Giang Khoát, tựa như đang ôm một chiếc gối ôm.
Làm Giang Khoát cảm giác giống như người lên cơn động kinh rồi nghiến răng… tuy phép so sánh này không được phù hợp cho lắm, nhưng Đoàn Phi Phàm quả thực giống như khớp xương tay đã kẹt cứng, cứ nắm chặt tay cậu như thế.
“Này,” Giang Khoát cố rút tay, nhưng rút không ra, “Đoàn Phi Phàm? Ngủ rồi hả?”
Đoàn Phi Phàm không có động tĩnh gì.
“Cái ông chú cậu.” Giang Khoát mắng cậu ấy một câu.
Nói thật, nếu cậu đánh thức Đoàn Phi Phàm dậy là sẽ rút được tay ra rồi.
Nhưng lúc này, đột nhiên cậu thấy hơi không nỡ.
Cố giữ tư thế ngồi nửa nghiêng nửa thẳng đó một lúc, Giang Khoát thực sự thấy không trụ nổi nữa, vừa buồn ngủ díp mắt, vừa mỏi nhừ cả lưng.
Vậy nên cậu cẩn thận nằm xuống khoảng trống còn lại bên cạnh Đoàn Phi Phàm. Thôi quên đi, chợp mắt một lát đã.
[HẾT CHƯƠNG 32]
– —–oOo——