Hữu Danh - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Hữu Danh


Chương 25


Sau khi Lương Ngư vào nhà vệ sinh giải quyết xong “ham muốn trần tục” thì Tiểu Lạc và Chu Hiểu Hiểu mới đưa cơm đến. Hứa Kinh Trập vừa ăn cơm vừa quan sát sắc mặt của Lương Ngư. Người kia bị anh nhìn như vậy cũng phát phiền.

“Thầy Hứa.” Lương Ngư tiết chế hỏi anh: “Anh là trai tân à?”

Hứa Kinh Trập không cảm thấy bị xúc phạm, mà chỉ lúng túng. Anh nói “không phải”, nhưng nghĩ đến vấn đề hiện tại của mình, cũng không thể nói “phải hay không phải” đơn giản như vậy được.

Lương Ngư nhướng mày: “Anh từng qua lại với phụ nữ?”

Thật ra Hứa Kinh Trập cũng không muốn trò chuyện sâu hơn về vấn đề này, đành trả lời cho có lệ: “Dù gì thì cũng có qua lại với một hai người….. Tốt xấu gì tôi cũng là đàn ông bình thường mà.”

Anh nhấn mạnh vào hai chữ “bình thường”, nhưng hình như trọng điểm của Lương Ngư dường như lại có chút vấn đề.

“Một hai người là mấy người?” Giọng y lạnh lùng, giống như là đang gặng hỏi: “Một hay hai, anh nói rõ xem nào.”

“?” Hứa Kinh Trập không hiểu tại sao tự dưng y lại tức giận, nhưng vẫn thành thật trả lời theo thói quen: “Thì là hai người, nhưng đã lâu lắm rồi, đều không công khai.”

Lương Ngư: “Lần lượt qua lại bao lâu?”

Hứa Kinh Trập: “Một người nửa năm, một người chừng ba bốn tháng? Công việc bận rộn quá nên rất khó để duy trì quan hệ tình cảm ổn định.”

Lương Ngư nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, dường như đang cố xác định thật giả. Y hừ một tiếng, có lẽ là cơn giận cũng vơi đi phần nào, có điều vẫn còn dở dở ương ương: “Anh cũng giỏi trốn paparazzi thật đấy, qua lại mà còn không bị chụp được. Ai vậy, tôi có quen không?”

Hứa Kinh Trập vẫn cảm thấy đó là chuyện quá khứ rồi, còn nhắc đến người ta cũng không hay, hơi do dự: “Lúc chia tay…. đều không được êm đẹp cho lắm, không nói nữa thì hơn.”

Lần này Lương Ngư cũng không ép anh, nhủ thầm cũng không phải mình không tra được. Y cùng Hứa Kinh Trập ăn bữa sáng xong, lại theo anh đến đoàn phim hóa trang, cuối cùng dứt khoát ngồi xuống cạnh đạo diễn Lưu, xem bọn họ quay phim.

Vẻ mặt La Dao Duệ khiếp sợ như chim cút, cô có phần suy sụp, lén hỏi Hứa Kinh Trập: “Anh ta đến làm gì dợ? Người nhà đến giám sát hả?”

Hứa Kinh Trập cũng không tiện nói, dù gì anh cũng không thể giải thích với cô Lương Ngư đây là đang kính nghiệp ha?

Các cảnh quay ngoài trời của Hứa Kinh Trập và La Dao Duệ không quá thân mật. Giai đoạn này nam nữ chính mới chớm yêu, nên nam chính tuy tương ái tương sát với sư đệ, bối cảnh yêu cầu không phải mưa thì cũng là gió, nhưng đến đoạn với nữ chính, liền lập tức trở nên tươi mát hơn hẳn, trời trong nắng ấm, cỏ cây hoa lá, chỉ hận không thể chồng thêm mười tám tầng filter ánh sáng êm dịu.

Hứa Kinh Trập có diễn gì cũng rất ổn. Sự bảo vệ, cẩn thận từng li từng tí gần như là thương tiếc mà nam chính dành cho nữ chính ở thời kỳ này đều được nắm bắt đến nơi đến chốn. Vai diễn của La Dao Duệ lại có phần đặc biệt hơn, cô phải gánh trên lưng huyết hải thâm cừu, lúc này thật ra chẳng có tâm trí cho chuyện nhi nữ tình trường gì. Cô nhìn trúng trình độ võ học của nam chính, muốn lợi dụng nam chính để trả thù, vậy nên càng phải diễn cho ra sự bức bách ẩn sâu trong vẻ yếu đuối, sự quyến rũ ẩn dưới nét hồn nhiên.

“Cut.” Đạo diễn Lưu cầm loa trong tay trợ lý, cảnh này đúng lúc Hứa Kinh Trập đang ngồi trong rừng trúc, La Dao Duệ chuẩn bị kê đầu lên chân anh. “Dao Duệ, cô đừng để cho loại khí chất cấm dục kia của Kinh Trập đàn áp. Đừng có dè dặt như thế. Quay mặt về phía cậu ta, ánh mắt không được dời đi, phải ra sức vào.” Ông nói xong, lại đập bảng, “Lại một lần nữa.”

La Dao Duệ làm lại lần thứ hai.

Đạo diễn Lưu ngồi sau máy quay quan sát một lúc, sờ sờ cằm, chợt quay đầu sang hỏi Lương Ngư: “Cậu sẽ diễn thế nào?”

Sự chú ý của Lương Ngư đang đặt trên đầu La Dao Duệ, nghe ông hỏi thoáng ngẩn ra: “Diễn cái gì?”

Đạo diễn Lưu: “Quyến rũ người ta ấy. Ánh mắt, nếu đổi thành cậu, cậu sẽ làm thế nào để quyến rũ Hứa Kinh Trập.” Ông không đợi Lương Ngư trả lời, đã bảo: “Hay là cậu thử xem?”

Thật ra Lương Ngư không muốn thử cho lắm, hôm qua y chỉ đạo diễn xuất cho người ta đã hỏng bét rồi, hôm nay lại chỉ La Dao Duệ là chuyện gì đây. Hơn nữa người ta cũng đâu còn là người mới, trình độ nghiệp vụ cỡ đại hoa* như vậy còn cần người khác chỉ hả?

(*) Đại hoa đán: Danh xưng dành cho những nữ diễn viên hàng đầu có diễn xuất, nhân khí, địa vị trong giới được nhiều người công nhận.

La Dao Duệ vẫn đang nằm. Cô cũng không cảm thấy gì, còn hào hứng được xem kịch hay, cố tỏ vẻ ghét bỏ nói với Lương Ngư: “Thầy Lương đến chỉ đạo chút xíu đi, làm sao để quyến rũ được thầy Hứa của chúng ta đây.”

Hứa Kinh Trập đang dặm lại trang điểm thì thấy Lương Ngư đứng dậy đi đến, y không thay trang phục, cũng không trang điểm, thành ra cũng chẳng ăn nhập gì mấy. Hứa Kinh Trập không nhịn được bật cười: “Anh diễn thật à.”

Hình như Lương Ngư muốn trợn trắng mắt, nhưng lại nhịn xuống, lớn tiếng quát: “Anh ngồi cho vững vào.”

Hứa Kinh Trập ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.

Lần này không có thu tiếng tại hiện trường, giống như là đoàn phim đang thả lỏng một chút vậy. Đạo diễn Lưu cũng không quay nữa, bảo La Dao Duệ ngồi bên cạnh xem.

Chiều cao này của Lương Ngư không thể quỳ thoải mái được như La Dao Duệ được. Y cúi xuống muốn thu hẹp khoảng cách thêm một chút, đưa mắt từ dưới lên, chầm chậm dừng lại trên khuôn mặt Hứa Kinh Trập.

Cảnh phim yêu cầu Hứa Kinh Trập tâm động nhưng hình bất động, ánh mắt anh dịu dàng, toàn thân đều rất bình tĩnh, hỏi: “Tiểu thư có việc gì sao?”

Lương Ngư không có kịch bản, đều là tự do phát huy: “Không có chuyện gì, ta không thể tới gặp huynh sao?”

Lúc y nói ra câu này, đã đè giọng xuống, thành ra có chút ấm ức. Hứa Kinh Trập bỗng nảy sinh ảo giác không biết là y đang diễn hay nói thật lòng, bất giác cũng dịu giọng đi: “Đương nhiên là có thể.”

Lương Ngư trước hết là mỉm cười, sau đó lại e lệ cúi đầu. Một lúc sau, mới ngẩng đầu lên lần nữa. Ánh mắt y không còn thăm dò và cẩn thận như trước, mà trở nên càng thêm to gan, nhiệt liệt rồi đỏ mặt tía tai, đầu gối y tiến lên phía trước vài bước, chăm chú nhìn khuôn mặt của Hứa Kinh Trập, trong mắt tràn đầy ái dục.

“Kinh Trập.” Lương Ngư bỗng nhỏ giọng gọi tên anh, y tựa đầu mình lên ngực của Hứa Kinh Trập, mặt vẫn hướng về phía đối phương. Dường như y đang cố kìm nén gì đó, lại gọi một tiếng: “Kinh Trập.”

Hứa Kinh Trập ổn định lại hơi thở theo bản năng. Anh không biết có phải là do ngực mình bị đè lên không, mà vị trí trái tim như tê dại như có dòng điện chạy qua. Anh đối diện với ánh mắt của Lương Ngư, đầu tiên là quay đầu đi, lảng tránh ánh mắt ấy.

Đạo diễn Lưu ở bên cạnh giáo dục La Dao Duệ: “Thấy rồi chứ, đấy mới gọi là quyến rũ. Phải khiến Hứa Kinh Trập xấu hổ, không dám nhìn cô, đúng là cảm giác này rồi.”

Lương Ngư lại thoát vai rất nhanh, y đứng dậy, phủi đất trên đầu gối, cúi đầu quan sát sắc mặt Hứa Kinh Trập.

Hứa Kinh Trập bị y nhìn như vậy cũng mất tự nhiên, cố ý hỏi: “Sao vậy?”

Lương Ngư giống như đang trêu ghẹo anh, chợt đưa tay ra vén phần tóc mai rũ xuống của anh, nói: “Anh căng thẳng gì chứ, sợ không diễn lại được à?”

Một khi đã bàn đến kỹ năng diễn xuất Hứa Kinh Trập liền khó mà chịu thua, hỏi ngược lại: “Tôi không diễn lại được?”

Dừng một chút, dường như Hứa Kinh Trập lại có phần trách cứ y: “Anh đừng có mà đột ngột gọi tên tôi.”

Lương Ngư bất ngờ nói: “Tại sao?”

Hứa Kinh Trập liếc y một cái, anh đưa tay che ngực, bất đắc dĩ bảo: “Dù gì tôi cũng chịu không nổi. Anh vừa mới đột ngột gọi tên tôi, tim của tôi suýt chút nữa ngừng đập luôn rồi.”

La Dao Duệ không phải là Giang Tiêu, nhiều lúc máu hơn thua của các nữ diễn viên còn mạnh hơn các đồng nghiệp nam rất nhiều. Sau đó cô dứt khoát chắt lọc tinh hoa, bỏ đi đi cặn bã, còn thể hiện xuất sắc hơn cả Lương Ngư. Cảnh tay đôi với Hứa Kinh Trập chỉ cần một lần là qua. Trừ mấy từ “Tốt”, “Tuyệt”, “Đẹp lắm”, “Xuất sắc” ra hình như đạo diễn Lưu cũng không dùng từ nào khác.

Quá trình này Lương Ngư cũng không rời khỏi phim trường, y giống như người giám sát thứ hai, sự tập trung nếu không đặt trên bàn tay đang kéo lấy Hứa Kinh Trập của La Dao Duệ, thì cũng là cái đầu đang tựa lên vai Hứa Kinh Trập của cô.

Đến đạo diễn Lưu cũng bảo: “Hay là cậu ở lại đây thêm mấy hôm nữa? Đừng về vội như vậy, tiếp đến cũng không phải đóng phim gì đúng không?”

Lương Ngư: “Tôi ở lại đây đón sinh nhật với thầy Hứa.”

Đạo diễn Lưu tính rõ: “Vậy hẵng còn hai ba ngày.”

Lương Ngư không nói gì, Hứa Kinh Trập và La Dao Duệ đều đã tẩy trang xong trở ra rồi. Hôm nay bọn cùng ăn cơm với đoàn, xem như là bữa ăn chung chính thức đầu tiên của toàn đoàn.  

Tài nguyên ở khu bảo tồn có hạn, cũng chỉ có một hai homestay có thể phục vụ được cả đoàn phim ăn uống cùng nhau. Trừ đạo diễn Lưu, Lương Ngư, Hứa Kinh Trập và La Dao Duệ là có địa vị lớn nhất ra, những người khác về cơ bản đều vây quanh bọn họ.

Giữa buổi Giang Tiêu đến kính rượu Hứa Kinh Trập. Hứa Kinh Trập mỉm cười khuyên cậu: “Mới tí tuổi đầu, uống ít rượu thôi.”

Giang Tiêu gật đầu, sắp tới cậu còn không ít cảnh quay chung với Hứa Kinh Trập, vẫn một lòng ghi nhớ không muốn ngáng chân của Hứa Kinh Trập.

“Thầy Hứa, tối nay em có thể đến tìm anh khớp kịch bản không ạ?” Thiếu niên có vẻ là mượn rượu đánh liều một phen, thật ra cũng có chút đáng thương, “Em sợ mình không thể hiện được tốt.”

Đã đến nước này rồi, Hứa Kinh Trập không thể nào không nhận lời, tốt bụng nói: “Được chứ, lúc nào cậu đến cũng được, tôi đều có ở đó.”

Lương Ngư ngồi bên cạnh lặng lẽ uống rượu, chẳng hé môi lấy một lời.

Đợi buổi gặp mặt kết thúc, đúng lúc Giang Tiêu đang muốn cùng đi với Hứa Kinh Trập, thì lại bị Lương Ngư cản lại.

“Để ngày mai đi.” Lương Ngư hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống Giang Tiêu, “Hôm nay thầy Hứa phải ngâm chân, không có thời gian khớp kịch bản với cậu.”

Giang Tiêu: “…….” 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN