Hữu Danh - Chương 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Hữu Danh


Chương 47


Trương Mạn tạm giữ được bình tĩnh. Show thực tế vẫn còn chưa kết thúc ghi hình, ngoài mua thêm mấy cây chổi lau nhà ra, thì bây giờ cũng sẽ không tìm Hứa Kinh trập để nói gì. Có điều Chu Hiểu Hiểu vẫn bị cô gọi đến, hỏi một số chuyện.

“Bình thường thầy Hứa và thầy Lương chung sống ra sao vậy?” Trương Mạn cũng không nói rõ ra là chung sống kiểu nào, nhưng Chu Hiểu Hiểu đã get được ngay.

Cô đã vượt qua cảnh giới gặm sống gặm chết đầu tiên rồi. Bây giờ đã không phân biệt nổi đâu là đường giả, đâu là đường thật nữa rồi. Cứ đớp trước đã, dù gì thì lâu đài thần tiên kia sẽ không sụp đổ, trở thành nơi che mưa chắn gió cho sự nghiệp đu cp vĩ đại của cô.

“Hai thầy tương đối kính nghiệp.” Chu Hiểu Hiểu không dám lừa gạt Trương Mạn, cũng không nói chắc được, “Tình cảm khá tốt ạ.”

Trương Mạn nhìn cô với dụng ý sâu xa: “Chị chỉ là muốn biết tình cảm của bọn họ tốt đến mức độ nào rồi. Đương nhiên là chị không có ý trách em, ví dụ như thầy Hứa có nói gì với em, em nói cho chị nghe cũng được.”

Lúc này Chu Hiểu Hiểu lại ngô nghê: “Thầy ấy có nói gì với em đâu ạ. Hơn nữa tình cảm của hai thầy ấy tốt, chứng tỏ chuyện marketing ổn định, không phải cũng tốt ạ?”

Trương Mạn: “……”

Gần đây liên hệ giữa Dương Kiệt Thụy và Trương Mạn rất tích cực. Hắn có vẻ đã nhận thức được lợi ích của việc trói buộc, không còn thấy chuyện đối phương marketing là hút máu nữa rồi. Có lúc Trương Mạn không ưa tên này cho lắm, cứ cảm thấy Chuột Dương không hổ là danh xứng với thực, quả là cứ hễ thấy tiền là sáng mắt. Chỉ vì xíu dầu vừng mà lật mặt như trở bàn tay.

Ví dụ như lúc này, Dương Kiệt Thụy vẫn hỏi: “Tinh Quang Thịnh Điển giữa năm nay thầy Hứa đi một xe với chúng tôi chứ?”

Trương Mạn cười từ thiện với hắn: “Thầy Lương đi cùng xe với chúng tôi cũng được mà. Chủ yếu là “Nước Biếc” sắp phát sóng rồi, tôi sợ đến lúc đó thầy Hứa phải đi chung với đoàn phim.”

Dương Kiệt Thụy: “Thầy Lương nhà chúng tôi cũng từng đến thăm đoàn “Nước Biếc” rồi, đều là người một nhà cả mà!”

Trương Mạn thầm nghĩ ai là người một nhà với anh! Nhưng nhìn bộ dạng của hắn có lẽ là cũng chẳng biết gì. Trương Mạn sụt sùi nghĩ tuy anh cũng đáng thương phết đấy, nhưng mà không phải chuyện gì tôi cũng nói anh biết đâu!

Show thực tế ghi hình thêm khoảng hai tập nữa là có thể kết thúc, PD phụ trách chính phần của Hứa Kinh Trập và Lương Ngư còn quyến luyến không nỡ. Những nội dung ghi hình ngoài trời sau đó cũng không hành hạ Hứa Kinh Trập hay bắt Lương Ngư làm việc nữa, chỉ tăng thêm một buổi hẹn hò ở thủy cung và cắm trại dã ngoại ở ngoại ô.

Lúc ngồi trên xe Hứa Kinh Trập còn hỏi PD: “Tối nay ngủ ở bên ngoài sao?”

PD: “Có lều cắm trại, thầy Hứa có biết dựng không?”

Đương nhiên là Hứa Kinh Trập không biết, anh chỉ nhìn sang Lương Ngư theo bản năng. Lương Ngư lạnh lùng bảo: ” Tôi biết.”

PD rất xun xoe: “Thầy Lương đáng tin cậy thật đấy.”

Lần này hiếm khi ekip và hai vị khách mời cùng ngồi chung trên một chiếc RV*, xem ra hai tập đóng máy này đài Gia Cầm chuẩn bị chơi lớn, có rất nhiều nội dung muốn quay.

(*) RV: Nhà xe di động

“Chúng tôi còn chuẩn bị bất ngờ cho hai thầy nữa.” PD úp úp mở mở, “Hai thầy có thể trông chờ đó.”

Hứa Kinh Trập bất đắc dĩ: “Không phải bất an là được rồi.”

PD: “Không đâu, là bất ngờ thật mà.”

Thợ quay phim zoom vào hai người, PD lại hỏi: “Tinh Quang Thịnh Điển sắp bắt đầu rồi, thầy Hứa và thầy Lương có cùng đi thảm đỏ không ạ?”

Tinh Quang Thịnh Điển cũng là đêm hội lớn cho các ngôi sao mà đài Gia Cầm và Mắt To cùng tổ chức. PD hỏi như vậy, chắc chắn là vì hiệu quả tuyên truyền. Hứa Kinh Trập muốn cùng đi thảm đỏ với Lương Ngư nhưng chuyện này vẫn phải xem công việc sắp xếp thế nào, anh không thể tùy tiện nhận lời được.

Lương Ngư trái lại khá thẳng thắn: “Thầy Hứa phải tuyên truyền phim mới, chắc là sẽ đi thảm đỏ chung với nhân viên đoàn phim.”

Biểu cảm của PD có phần tiếc nuối: “Ra là vậy.”

Lương Ngư lại nói: “Nhưng chúng tôi phải ngồi chung. Đây là chuyện các anh thu xếp, không cần tôi phải nói chứ?”

PD: “……” Anh ta không ngờ Lương Ngư lại đá vấn đề này lại chân mình.

Lương Ngư chẳng ưa thủy cung lắm nên lịch trình thiết kế cho phần này khá ngắn, lúc trở ra Hứa Kinh Trập vẫn đang xem bản đồ. Anh nhận hết các loại cá một lượt, không phát hiện ra Lương Ngư sáp lại gần mình.

“Chả được mấy loại ăn ngon cả.” Lương Ngư chợt nói, “Đồ biển đều nặng mùi lắm.”

Hứa Kinh Trập khá ngạc nhiên: “Sao anh biết?”

Lương Ngư: “Anh từng bắt rồi.” Y chỉ vài con trên bản đồ “Chả ngon tí nào.”

Hứa Kinh Trập bật cười, Lương Ngư thật sự là không thích đồ thủy sản, nhớ lại lần đầu tiên gặp ở nhà hàng Nhật đó đúng là làm khó y rồi. Người ta chưa lấy tay kẹp mũi là còn nể mặt Hứa Kinh Trập lắm rồi.

PD và quay phim thấy hai người trò chuyện ở phía trước nên cũng không làm phiền. Lương Ngư và Hứa Kinh Trập nói chuyện một lúc, ánh mắt lại chạm nhau, không biết là ai chủ động, cả ai tự nhiên lại hôn nhau.

Nhân viên phụ trách đều thở dài, không biết phải đặt mắt mình ở đâu.

Đương sự lại chẳng cảm có vấn đề gì, thậm chí Lương Ngư còn đổi tư thế ôm Hứa Kinh Trập vào trong lòng, gác cằm lên vai anh

“Đợi lát nữa lái qua đường ven hồ, em có thể xuống chụp vài tấm ảnh.” Lương Ngư nói: “Anh nghe qua về công viên dã ngoại kia rồi, ở đó có một đồng cỏ, nghe nói có thể cưỡi ngựa. Tối đến có cả ngắm sao trên sân thượng, chúng ta có thể cùng đi xem.”

Hứa Kinh Trập cười nói: “Anh thu xếp sẵn rồi hả?”

Lương Ngư nói khoác mà không biết ngượng: “Bình thường không rảnh, nhân cơ hội này ăn chơi cho đã.”

Có lẽ ekip là cũng hết cách với Lương Ngư, nhiệt độ và lưu lượng toàn bộ đều là do hai người mang đến. Nếu như không phải chỉ có 12 tập, đài Gia Cầm chỉ hận không thể bám lấy họ cả đời. Giữa đường có ly hôn cũng không sao, bọn họ tiếp tục quay “We Got Divorced”*, hiệu quả của chương trình chắc chắn là sẽ rất bùng nổ.

(*) We Got Divorced: Chương trình truyền hình thực tế của TV Chosun khai thác về các cặp vợ chồng nổi tiếng sau khi ly hôn.

Đoạn đến đường ven hồ kia đài Gia Cầm chắc chắn sẽ dùng đến DJI, vừa tiện quay toàn cảnh vừa dễ phóng to thu nhỏ. Đợi đến sau khi xe lái đến khu ngắm cảnh cho du khách, Lương Ngư bèn xuống đi dạo cùng Hứa Kinh Trập, PD chỉ sắp xếp một quay phim đi theo, cố gắng không làm phiền đến vui thú an nhàn của chồng chồng nhà người ta.

Có lẽ vì từng quay nhiều phim điện ảnh nên Lương Ngư tự có cách lý giải riêng của mình về cảm giác ống kính và ánh sáng. Y dạy Hứa Kinh Trập phải tạo dáng ra làm sao, góc độ, biểu cảm đều phải dựa theo tiêu chuẩn của y. Hứa Kinh Trập rất phối hợp, từ đầu đến cuối đều không phát biểu bất cứ ý kiến nào.

“Lẽ ra em nên đi quay phim điện ảnh.” Lương Ngư nhắc lại chuyện cũ, “Để anh thử giới thiệu em tiếp xúc với mấy đạo diễn nhé?”

Hứa Kinh Trập chỉ chỉ một cái mic khác trên người y: “Còn đang ghi âm đó.”

Lương Ngư: “Lần trước được nghe giáo huấn xong, bọn họ không dám chiếu lung tung nữa đâu.”

Hứa Kinh Trập biết là Lương Ngư nói thật, nhưng anh thực sự không muốn đề cập đến chủ đề này lắm: “Rồi sẽ có cơ hội thôi, đã đợi lâu như vậy rồi, đợi thêm chút nữa cũng đâu có sao.”

Lương Ngư không vui, khẩu khí cứng rắn: “Nói đến tài nguyên và nhân mạch trong giới, làm gì có ai bì được với anh, em có gì mà phải do dự chứ.”

Hứa Kinh Trập: “Chính vì đều là của anh nên em mới cảm thấy không ổn lắm.” Anh dừng lại một chút, mới tiếp tục nói, “Những thứ anh vất vả đánh đổi được, đừng tùy tiện đưa cho người khác như vậy. Chính anh cũng nói rồi, tài nguyên, nhân mạch, những lúc thế này, tại sao lại hào phóng loạn lên vậy chứ. Bộ không phải là tiền à”

“Không cần phải tiết kiệm tiền cho người đàn ông của em đâu.” Lương Ngư lầu bầu. Y tựa hờ lên lan can, bỗng dưng thò chân ra, với Hứa Kinh Trập vào giữa hai chân mình rồi hơi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Mau đồng ý đi, đừng có làm mình làm mẩy nữa, chẳng đáng yêu chút nào.”

Để bịt miệng người này Hứa Kinh Trập dứt khoát quàng hai cánh tay qua cổ Lương Ngư, cúi đầu chặn môi y, người kia cũng chẳng khách sáo, tiện đà giữ chặt sau gáy Hứa Kinh Trập.

Cách đó không xa, người quay phim chầm chậm rời ống kính xuống thấp hơn, lấy góc rộng, ghi lại cảnh tượng này.

Lúc chập tối, một hàng người mới đến được địa điểm cắm trại. Trước khi Hứa Kinh Trập xuống xe, PD bất chợt gọi người dặm trang điểm đến, nói khẽ: “Lát nữa còn các khách mời khác… Thầy Hứa cũng chỉnh trang lại chút nhé?”

Hứa Kinh Trập không hiểu không hiểu lý do phía sau là gì, đến tận lúc anh soi gương mới phát hiện ra môi của mình hơi sưng vều.

“……” Anh đưa tay che miệng, nghĩ một lúc, lại lùi vào trong xe.

Lương Ngư chẳng có tí hổ thẹn sau khi làm chuyện khuyết đức nào. Khi Hứa Kinh Trập xử lý xong xuôi, y nhìn thấy cũng chỉ qua loa một câu: “Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Hứa Kinh Trập không tin y, chỉ có thể hoà hoãn xin tha: “Anh đừng cắn có được không”

“Không được.” Lương Ngư lại toe toét, như đang cố ý khoe răng của mình: “Anh cầm tinh con chó đấy.”

Hứa Kinh Trập: “……”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN