Thật ra Lương Ngư cũng lo mình sẽ mất mặt vì khóc quá nhiều, kết quả y phát hiện y nghĩ nhiều rồi, đám cưới có quá nhiều người khóc, mấy người như mẹ y, Lương Trầm, Lương Lạc khóc thì cũng không có gì, nhưng sao nữ hàng đầu như La Dao Duệ cũng khóc. Thật ra Hứa Kinh Trập không hiểu các cô khóc cái gì, Chu Hiểu Hiểu khóc đến hai mắt y chang bong bóng cá, nói với anh: “Thầy Hứa anh không hiểu, cái này gọi là fan cp nhìn thấy chính chủ nhà mình kết hôn, còn kích động hơn cả chính mình kết hôn nữa.”
Cô nói thêm: “Em có thể không có tình yêu, nhưng CP của em nhất định phải kết hôn.”
“……” Thực ra Hứa Kinh Trập vẫn không hiểu được loại “gặm CP” này trên mạng rốt cuộc là thế nào, tuy đoàn đội từng đưa anh đã phân tích dữ liệu, nhưng cụ thể nội dung truyền tải trong đó là gì anh vẫn chưa có khái niệm mấy.
Sau khi nghi thức trao đổi nhẫn và lời thề kết thúc, bãi cỏ bên trong bức tường hoa được dọn sạch. Hứa Kinh Trập mời ban nhạc đệm đàn để các khách mời có thể tùy ý thả lỏng ăn gì đó hoặc nhảy múa trên sàn nhảy.
Vừa rồi Lương Ngư không nhịn được cứ khóc mãi, từ chóp mũi đến khóe mắt đều đỏ lên, may mà trước đó không trang điểm đậm, không xảy ra tai nạn nhòe eyeliner tại hiện trường nào. Sau đó hai người đều thay trang phục tương đối thoải mái, nói chuyện phiếm, uống rượu còn có khiêu vũ cùng những người thân cận.
La Dao Duệ hỏi bọn họ chuẩn bị đi đâu hưởng tuần trăng mật, Hứa Kinh Trập nghĩ một lúc rồi nói chắc là đi Đông Nam Á.
“Bố mẹ anh ở đó.” Hứa Kinh Trập nói.
Vì bận rộn làm ăn nên Hứa Thiên Lương và Tống Thu đều không có mặt, có điều họ vẫn gửi lời chúc phúc từ xa qua video. Hai vợ chồng ăn mặc hết sức trang trọng, màu sắc sặc sỡ phấn khởi vô cùng, ngồi trước video, buồn cười nhất là cả hai còn tự rót trà lấy, coi như là Hứa Kinh Trập và Lương Ngư kính mình.
Tống Thu phát biểu với tư cách người làm chứng cũng rất thú vị, có thể là bà hiểu lầm, cho rằng thân phận mình là mẹ chồng. Lời ra lời vào đều nói Hứa Kinh Trập phải chăm sóc Lương Ngư thật tốt, nhấn mạnh làm “chồng” phải nhường “vợ”, yêu thương người ta thật tốt vào.
May mà Lương Ngư cũng không việc gì, trên giường là một chuyện, dưới giường lại là chuyện khác, chịu chút thiệt thòi sau này kiểu gì cũng đòi được tiện nghi về.
Để tránh paparazzi – Hứa Kinh Trập đã bao toàn bộ resort trong vòng một tuần, tất cả các khách mời đều có thể ở lại vài ngày trước khi tự rời đi. Trương Mạn đã tính toán khoản này, cô quyết định để bên tài chính của resort gửi hóa đơn cho cô, tính vào chi phí của phòng làm việc.
Lương Lạc cười khuyên cô: “Không cần đâu, chị Mạn, resort này có phòng mạt chược, mấy ngày nay mở vài bàn là được.”
Trương Mạn không hiểu, hỏi: “Ai chơi mạt chược vậy?”
Lương Lạc: “Anh em á, ban ngày bảo anh ấy ra ngoài chơi vài ván là được. “
Trương Mạn: “……”
Khách khứa đều tản ra chơi, không có bàn rượu cố định, để tránh cho những người không quen biết lại gần nhau không nói chuyện gì lại xấu hổ. Chị cả Lương Trầm và mẹ Lương Sơ Đều thân thiết với người của công ty sản xuất phim nhà mình. Vì lý do cá nhân nên Lương Nhạn ai cũng mặc kệ, chỉ nhìn chăm chăm vào Hứa Kinh Trập.
Hứa Kinh Trập rất kiên nhẫn với cô bé và hỏi cô bé muốn ăn gì.
Lương Nhạn lắc đầu nói đồ ăn không quan trọng, cô bé lấy điện thoại di động của mình ra, cho anh xem Weibo.
“Hôm nay em đổi tên rồi.” Lời mở đầu của cô bé cơ bản đều rất thẳng thắn, thường xuyên râu ông nọ cắm cằm bà kia, khiến người ta nhất thời không phản ứng kịp, nhưng Hứa Kinh Trập có thể hiểu được ý của cô bé.
Anh cố tình hỏi: “Đổi gì vậy?”
Lương Nhạn: “Đổi thành “Hôm nay Hứa Kinh Trập và Lương Ngư kết hôn”. Cô bé nói thêm: “Nhưng em không đăng weibo cũng không chụp ảnh, tránh để kẻ xấu biết được.”
Hứa Kinh Trập không hiểu “kẻ xấu” cô bé chỉ là ai, Lương Ngư giải thích: “Chính là đám blogger paparazzi đó, Nhạn Tử đều cảm thấy họ là người xấu.”
Lương Nhạn gật đầu rất nghiêm túc, tự dưng cô bé lại hỏi: “Bao giờ các anh vào động phòng?”
Hứa Kinh Trập bị nghẹn, anh nhìn sang Lương Ngư. Lương Ngư lại bật cười, y ra vẻ lưu manh hỏi em gái mình: “Em có biết vào động phòng để làm gì không?”
Lương Nhạn liếc nhìn y, mặt mũi dửng dưng nhưng giọng điệu lại rất già dặn: “Anh đừng tưởng là em không biết.”
Lương Ngư kích cô bé: “Em nói đi.”
Lương Nhạn: “Các anh phải làm chuyện sinh em bé trên giường.”
Hứa Kinh Trập: “……”
Cô lại nhìn lướt qua Hứa Kinh Trập, như thể khẽ thở dài một hơi: “Cũng may mà anh không sinh được, có thể làm thoải mái.”
Hứa Kinh Trập đau đầu, hỏi cô bé bình thường rốt cuộc là xem cái gì, sau đó hệt như giáo dục con cái, nói mấy cái thứ lung ta lung tung này đừng có xem nhiều quá, không tốt.
Lương Ngư vẫn đứng đó cười hết sức vui vẻ, cuối cùng còn kéo tóc em gái, khen cô bé không hổ là em gái mình.
Hứa Kinh Trập cũng cạn lời với đống bảo vật sống của gia đình này. Cảm giác trừ chị cả Lương Trầm ra chẳng còn ai bình thường. Lương Lạc mê muội để cho ông anh “thần bài” của mình chơi mạt chược kiếm tiền, hận không thể mở sòng bạc khắp cái resort này.
Đây cũng là lần đầu tiên Trương Mạn phát hiện ra đám “thông gia” này có phần quá đà. Dương Kiệt Thụy vẫn còn được xếp vào loại bình thường, tuy có hơi phế vật, nhưng ít nhất tương lai cũng không cần lo sẽ có nguy cơ lên “Chuyên mục pháp luật.”
Người nhảy mở màn ban đầu ở trung tâm bãi cỏ là La Dao Duệ và người đại diện Tăng Niên của cô.
Tăng Niên có phong thái quý ông bảo thủ, nhảy là Waltz, La Dao Duệ mặc lễ phục, tà váy được cô xách trên tay, khi xoay tạo thành độ cong giống như sóng biển.
Sau đó càng có thêm nhiều người bước vào sàn nhảy, Tống Sâm kết hợp với Nhậm Thanh, ra hiệu mời khi xoay đến trước mặt Hứa Kinh Trập.
Hứa Kinh Trập đứng dậy, anh vươn tay về phía Lương Ngư, cúi người hành lễ.
Thật ra Lương Ngư không biết nhảy, nhưng Hứa Kinh Trập lại rất thuần thục. Anh chủ động nhảy bước nữ, dẫn dắt Lương Ngư chầm chậm xoay vòng, gò má của bọn họ kề rất gần nhau. Ánh đèn tựa như một bộ lọc màu êm dịu xuống bãi cỏ, loáng thoáng hắt lên mặt Hứa Kinh Trập.
Lương Ngư cứ nhìn anh mãi.
Hứa Kinh Trập hỏi y: “Đang nhìn gì vậy?”
Lương Ngư nói: “Nhìn em đó.”
Hứa Kinh Trập bật cười, anh cũng nhìn vào mắt Lương Ngư một lúc lâu, bất đắc dĩ cười nói: “Mí mắt anh mỏng thật đấy.”
Lương Ngư không nói lời nào, y hôn lên mặt Hứa Kinh Trập, rồi áp má đến, ôm anh vào lòng.
Tiết mục nhảy múa không kéo dài lâu, đêm của cặp đôi mới hết sức quan trọng. Phần lớn thời gian còn lại các vị khách đều biết ý nhường lại cho hai nam chủ nhân, để bọn họ tận tình hưởng thụ niềm vui của riêng mình.
Ngoài bao lì xì, La Dao Duệ còn vô cùng chu đáo tặng thêm một hộp quà lớn, cô dặn dò: “Buổi tối các anh sẽ dùng đến đó.”
Người đẹp nháy mắt với Hứa Kinh Trập, thì thầm: “Hồi trước em có thử rồi, hiệu quả cách âm ở đây tốt lắm, bồn tắm còn siêu bự nữa, chắc chắn các anh sẽ thích thôi.”
Hứa Kinh Trập cũng không biết nên tiếp lời này ra sao. Hộp quà La Dao Duệ đóng gói chẳng khác gì không đóng cả, liếc mắt một cái là có thể quét qua mấy vật dụng bằng da có hình dạng kỳ quái bên trong. Lương Ngư chỉ nhìn thoáng qua, y nhíu mày tỉnh bơ, nói một câu: “Phẩm vị ở phương diện này của cổ cũng không tệ lắm.”