Trình Yểu trở về nhà, tắm xong thì nhận được điện thoại của Du Mỹ Anh.
“Mai chị về Sùng An.” Du Mỹ Anh dùng giọng thông báo nói cho Trình Yểu.
“Trở về làm gì? Dì nhỏ gọi chị à?” Trình Yểu hỏi.
“Về xem mắt.”
Trình Yểu nghẹn họng: “Hôn nhân… xem mắt?”
Cô hoài nghi mình nghe lầm, Du Mỹ Anh ở đầu bên kia lại trả lời khẳng định: “Phải, chị muốn đi xem mắt.”
“Chị bị điều gì kích thích vậy?” Trình Yểu cau mày, dừng một chút rồi hỏi: “Bị Trọng Nhất Lâm kích thích?”
“Đừng nhắc tới anh ta với chị!” Du Mỹ Anh tức giận nói: “Được rồi, chị chỉ muốn bảo với em một tiếng. Dù sao bây giờ em cũng có tiểu sư đệ thương yêu, chị rất yên tâm. Một tuần nữa chị quay lại, có thế thôi. Cúp đây.”
” A lô ——” Trình Yểu há miệng, chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia đã phát ra tiếng “tút tút tút”.
Cô gọi lại, Du Mỹ Anh đã tắt máy.
Trình Yểu yên lặng cầm di động suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Sam. Sam là bartender ở SEA, anh ấy rất được Du Mỹ Anh tín nhiệm. Nhưng bây giờ thậm chí cả Sam cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trình Yểu hơi không yên lòng, định ngày mai tự đi tìm Trọng Nhất Lâm để hỏi.
Sáng hôm sau, lúc rời giường Trình Yểu thấy không ổn lắm. Hôm qua tóc không sấy khô, nhiệt độ điều hòa lại hơi cao, dường như cô bị cảm. Không chỉ váng đầu, đau họng, ngay cả bụng cũng căng trướng, cô vịn tường vào phòng vệ sinh cởi quần xuống xem, sau đó chỉ thấy đau đầu.
Dì cả có thể giày vò chết người chậm nửa tháng cuối cùng cũng tới.
Hôm nay đừng làm gì thì tốt hơn.
Ngày mai hãy tính tới việc tìm Trọng Nhất Lâm nói chuyện.
Nhân dịp thời điểm khó chịu đựng nhất còn chưa tới, Trình Yểu gọi điện thoại cho công ty để xin nghỉ. Sau đó cô mơ mơ màng màng xuống lầu mua thuốc cảm, mấy túi băng vệ sinh, hai hộp bánh mì cắt lát mỏng. Cô chỉ uống hai viên thuốc cảm, ăn tạm hai lát bánh mì, sau đó leo lên giường, cứ cầm cự như thế đến chiều. Trong khoảng thời gian này, cảm giác đau bụng lại tăng thêm. Đến chạng vạng tối, cơn đau bắt đầu đạt tới đỉnh điểm.
Không sao, chống đỡ được ngày đầu tiên là tốt rồi.
Trình Yểu chỉ muốn nằm an ổn trong chăn.
Sắc trời bên ngoài dần tối lại, đèn trong phòng sáng tỏ, Trình Yểu cho nhiệt độ của điều hòa xuống thấp, nhưng có vẻ không có ích gì. Cơn sốt khiến đầu óc choáng váng, hơn nữa cô bắt đầu ho khan, cả người không nơi nào không khó chịu.
Trong mơ màng, hình như có tiếng điện thoại di động.
Cô cầm tới nghe. Là Trần Mịch Ngôn.
“Tan sở chưa? Cùng nhau ăn cơm đi.”
“Trần Mịch Ngôn…” Giọng Trình Yểu khàn khàn, Trần Mịch Ngôn vừa nghe đã thấy có điểm không ổn.
Anh nhíu mày: “Sư tỷ?”
“Ừ… Tôi không đi làm…” Giọng Trình Yểu vô cùng đau đớn, nói mấy chữ thật không dễ dàng.
“Chị thế nào rồi?”
Trần Mịch Ngôn vừa dứt lời, Trình Yểu đã ho khan, cô bỏ điện thoại di động ra, dùng chăn che miệng nhưng Trần Mịch Ngôn vẫn nghe được rõ ràng.
“Đừng nói chuyện, sư tỷ.”
Trần Mịch Ngôn cúp điện thoại, bước nhanh tới bãi đỗ xe.
15 phút sau, Trần Mịch Ngôn xuất hiện bên ngoài cửa nhà Trình Yểu. Anh gõ cửa, bên trong không có động tĩnh. Lòng Trần Mịch Ngôn trầm xuống, lấy điện thoại di động định gọi cho Trình Yểu thì cửa mở ra.
Trình Yểu mặc đồ ngủ màu muối tiêu, sắc mặt tái nhợt, tóc bù xù, chóp mũi rịn mồ hôi. Một tay cô nắm chốt cửa, một tay đỡ khung cửa, rất yếu ớt.
“Trần Mịch Ngôn.” Cô xoa trán, người lắc lư, lảo đảo.
Trần Mịch Ngôn thả ngay túi trong tay xuống, bước tới đỡ cô. Cảm nhận được nhiệt độ khác thường của cô, anh giật mình đưa tay lên trán sờ thử, nơi đó nóng kinh người.
“Chị đang sốt!” Trần Mịch Ngôn nhanh chóng ôm cô vào trong ngực: “Sư tỷ, chúng ta đi bệnh viện.”
“Không… Khụ khụ.” Giọng Trình Yểu khàn khàn: “Trần Mịch Ngôn, cậu đừng lo lắng quá… Ngày mai sẽ không sao.”
“Không được.” Trần Mịch Ngôn không nói lời nào đã ôm ngang cô lên. Thân thể gầy yếu, mềm mại trong ngực như không có trọng lượng. Anh không kiềm được ôm cô chặt thêm một chút.
Trình Yểu không muốn đi bệnh viện chút nào, cô gọi định bảo anh buông ra nhưng vừa lên tiếng đã ho khan. Cô che miệng, nằm trong ngực anh ho tới trào nước mắt.
“Sư tỷ, đừng nói chuyện.” Trần Mịch Ngôn rất đau lòng. Anh nghĩ cô chỉ ho khan một chút, không ngờ bệnh lại nặng đến thế.
Trình Yểu vất vả ho xong, ánh mắt ươn ướt mơ hồ, bụng cô đau muốn chết, lí trí cũng không rõ nhưng vẫn kéo áo sơ mi, cầu xin Trần Mịch Ngôn: “Đừng đi bệnh viện… Trần Mịch Ngôn, xin cậu đấy, đừng đi bệnh viện…”
Lòng Trần Mịch Ngôn siết lại.
“Được, chúng ta không đi nữa…” Anh nhẹ giọng dỗ dành, nhanh chóng ôm cô vào phòng ngủ, sau đó đi lấy thuốc cảm mình mua. Một lát sau, anh mang thuốc và bê nước ấm vào.
“Sư tỷ, uống thuốc trước đã.”
Trình Yểu choáng váng, uống thuốc anh đưa.
“Sư tỷ, chị ngủ trước đi.” Anh để Trình Yểu nằm ngang, giúp cô đắp chăn lại sau đó xoay người ra ngoài gọi điện. Một lát sau lại cầm khăn ướt đi vào, lau trán cho Trình Yểu.
Trên trán mát lạnh thật thoải mái, Trình Yểu mở mắt ra, Trần Mịch Ngôn lau trán cho cô, nhẹ giọng nói: “Sư tỷ, chị sốt cao quá, giờ em đi mua thuốc hạ sốt. Chị ngủ một lát đi, em về nhanh thôi.”
Ánh mắt Trình Yểu nhìn anh trống rỗng, đôi môi tái nhợt giật giật muốn nói, bỗng nhiên trên môi chợt lạnh.
Trần Mịch Ngôn dùng ngón cái phủ lên môi cô.
“Cổ họng khó chịu thì đừng nói.” Anh thu tay về, cười với cô một chút, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
“Em sẽ về nhanh thôi, nhanh lắm.”
____
Lúc Trình Yểu tỉnh lại là nửa đêm. Cô mở mắt ra, xung quanh đều là bóng tối.
Trong đầu nhất thời “ầm” một tiếng.
Sau mấy giây, Trần Mịch Ngôn nghe được động tĩnh trong phòng nên nhanh chóng đứng dậy từ ghế salon, chạy vào phòng ngủ.
“Sư tỷ!” Anh nhấn vào công tắc đèn, ánh đèn màu trắng nhanh chóng tỏa xuống, phòng ngủ bỗng chốc sáng ngời.
Trình Yểu chân trần ngồi trên sàn nhà, mặt đầy sợ hãi, cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên đỉnh đầu.
“Cậu tắt đèn?” Mấy giây sau, Trình Yểu quay mặt sang, hoảng sợ nhìn Trần Mịch Ngôn.
Cô nói: “Tôi tưởng tôi lại bị mù.”
Hô hấp của Trần Mịch Ngôn dần run rẩy.
Anh tiến lên một bước dài, cúi người ôm lấy cô.
“Xin lỗi, em không biết.” Anh vô cùng dịu dàng vuốt tóc Trình Yểu, lại nói: “Thật xin lỗi.”
Giằng co một lúc, Trình Yểu lại bị Trần Mịch Ngôn ôm lên giường. Sau khi cô ngủ, Trần Mịch Ngôn không tắt đèn nữa, chỉ yên lặng ngồi bên mép giường hồi lâu.
Lúc Trình Yểu tỉnh lại lần nữa đã là sáng hôm sau.
Chuyện tối qua cô không nhớ rõ lắm, nhưng cô thấy thân thể đã thoải mái hơn. Đầu không còn mụ mị, bụng cũng không quá đau, chỉ có cổ họng hơi khô, giọng vẫn còn khàn. Hơn nữa buổi đêm cả người đổ mồ hôi, dính dớp tới phát hoảng.
Cô vén chăn bò dậy, đi tới phòng khách lại nghe tiếng động vang lên trong bếp. Lúc vào tới, cô thấy bóng lưng bận rộn của Trần Mịch Ngôn.
Anh đang chiên trứng.
Anh đứng ở đó, tay phải cầm xẻng lật trứng, áo sơ mi xắn lên quá khuỷu tay, lộ ra cổ tay khỏe khoắn, bóng người thon dài cao ngất của anh rõ ràng không phù hợp với căn bếp chật hẹp này.
Nhưng tấm lưng kia đẹp tới lạ thường.
Trình Yểu nhìn hồi lâu, tới tận khi Trần Mịch Ngôn chiên xong trứng. Anh xoay người mở tủ lấy đĩa thì thấy cô đứng nhìn mình ngoài cửa.
Trần Mịch Ngôn hơi sửng sốt, sau đó buông xẻng lật trứng xuống, sải bước đi tới.
“Sao đã dậy rồi?” Chú ý tới sắc mặt nhợt nhạt như cũ của cô, anh có chút lo lắng: “Có khó chịu hơn không?”
“Không khó chịu, tôi ổn rồi.” Trình Yểu nói: “Cậu đang làm đồ ăn sáng à?”
“Phải.” Trần Mịch Ngôn nâng tay phải lên, mu bàn tay dán vào trán cô. Rất nhanh sau đó anh thu tay lại, biểu cảm dần buông lỏng: “Tốt rồi, không sốt nữa.”
Trình Yểu cúi đầu, cảm thấy nơi bị anh chạm qua nóng lên một chút. Cô nhìn vào phòng bếp, sau đó nhớ ra điều gì, hơi ngạc nhiên: “Tôi nhớ… nơi này của tôi không có nguyên liệu nấu ăn, ngay cả xẻng lật trứng cũng không có…”
“Em đi mua về.” Trần Mịch Ngôn khẽ mỉm cười: “Chị đi rửa mặt đi.”
“Ừ.”
Trình Yểu xoay người đi vào phòng vệ sinh.
“Sư tỷ?” Trần Mịch Ngôn bỗng gọi cô.
Trình Yểu quay đầu, thấy Trần Mịch Ngôn có biểu cảm kì lạ, anh còn nhìn cô chằm chằm.
“Sao vậy?” Trình Yểu nghi ngờ.
Trần Mịch Ngôn đưa tay chỉ quần cô: “Chỗ đó của chị…” Anh mím môi, lời chưa nói hết mặt đã đỏ lên.
Đầu Trình Yểu nổ ầm một tiếng ——
Không xong rồi!
Hết chương 11.
Lời của editor: Ngôn lành nhỉ, muốn chặn miệng thì cứ nhào tới hôn chớ:))))