Lập tức có người bưng nguyên bộ trang sức qua.
[Bệ hạ, ta luôn cảm thấy mùi trà bên đó của ngài thơm hơn.]
Lập tức có người mang 2 hộp trà mới đưa đến Dao Quang Điện.
[Bệ hạ, ngài nói xem tại sao hôm nay tuyết lại rơi? Tại sao 1 năm có 4 mùa, tại sao 1 ngày có 24 giờ? Tại sao mùa xuân nở hoa mùa thu kết quả mà không phải mùa hạ nở hoa mùa đông kết quả chứ, ngài nói xem…]
Lần này người đến là nội thị thiếp thân của Tiêu Kỳ.
Hắn kỳ quái nhìn vào nội điện
“Nương nương, bệ hạ nói người quá ồn.”
Trong lòng tôi “hừ” lạnh 1 tiếng:
[Chê ồn thì ngài đừng đến nữa, cứ ở Cần Chính Điện của ngài đi, đảm bảo không có ai làm ồn ngài.]
Không lâu sau, nội thị lại đến.
Vẻ mặt càng thêm quái gở:
“Nương nương, bệ hạ nói người là ái phi của ngài ấy, ngài ấy không đi đâu hết, chỉ ở Dao Quang Điện.”
“Vậy ngài qua đây, dựa vào cái gì mà ngài nghe thấy ta mà ta không nghe thấy ngài chứ!”
Tôi cảm thấy nội thị sắp sụp đổ rồi:
“Nương nương, bệ hạ nói ngài ấy không qua, để tránh cho bản thân…khụ…không kiềm được.”
Rõ ràng biết điều hắn nói là không kiềm được giết tôi, nhưng nhìn biểu cảm tế nhị của nội thị, tôi vẫn đỏ mặt.
Cho dù tôi giày vò Tiêu Kỳ ra sao, mỗi ngày hắn vẫn bền lòng vững dạ đến Dao Quang Điện.
Tôi vẫn như cũ không bước chân ra khỏi điện, không biết kế hoạch đối phó Cao thừa tướng của hắn đã đi đến bước nào rồi.
===
Hôm nay nội thị mang đến 1 bộ y phục.
“Nương nương, bệ hạ nói phải… tiếp tục chống lưng cho người.”
Tôi nhìn bộ y phục đó, đôi mắt sáng lên.
– — Đây là muốn… đưa tôi xuất cung sao!!!
[HẾT CHƯƠNG 16]