Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ


Chương 49


Edit: Wannie

Beta: Vô Ảnh

Sắc mặt Chu Dung Dung cứng đờ, cô ta tưởng là ngoài mặt Tống Cẩm Minh vẫn phải nể mặt cô ta, ai ngờ anh ta còn không thèm  nhìn cô ta lấy một cái, nhưng lúc gọi cái tên “Du Du” giọng điệu lại vô cùng dịu dàng.

May mà lúc đầu cô ta cũng không nghĩ đến việc giúp Trần Mai, chỉ có điều lúc tuyệt vọng Trần Mai cái gì cũng dám làm, còn chạy đến cầu xin nhờ cô ta nghĩ cách  nữa.

Chu Dung Dung thấy Trần Mai thực sự rất nực cười, rõ ràng là nhà họ Trần đã phá sản rồi, thế mà vẫn muốn đi trêu chọc Nguyễn Du Du, nếu lá gan đã to như thế thì sao không tìm một thằng đàn ông có quyền có thế đi, không khéo còn cứu được nhà họ Trần nữa đấy.

Chu Dung Dung vẫn không quên lần đó sau khi ba mẹ đến trường học tìm Nguyễn Du Du, nhà họ Chu muốn dùng dư luận để ép Nguyễn Du Du, Trần Mai cũng tiết lộ theo, nói rằng Nguyễn Du Du không phải con gái nhà họ Chu, còn bôi nhọ mẹ cô ta, nói bà không thích tắm rửa, phơi bày không ít chuyện xấu nhà họ Chu.

Tuy rằng lúc ấy Trần Mai đã giấu tên, nhưng khi cẩn thận so sánh tấm hình trong bài đăng, cô ta chắc chắn rằng, bài viết kia là do Trần Mai đăng.

Vậy nên, cô ta sẽ không giúp đỡ Trần Mai, huống chi, tình hình hiện giờ của nhà họ Chu cũng tràn ngập nguy hiểm, cô ta cũng chẳng có khả năng giúp đỡ người khác, điều quan trọng nhất bây giờ là cứu  bản thân mình.

Cha vì để giúp nhà họ Chu vượt qua được cơn khủng hoảng nên muốn cô ta liên hôn.

Chu Dung Dung cũng không phản đối liên hôn, cô ta không tin tình yêu có thể vượt qua gia thế quyền lực, cũng không thể yêu một tên nghèo được, chắc chắn cô ta phải gả vào một nhà giàu có trong Yến thành, tốt nhất là nhà quyền quý đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp.

Đây cũng là lý do vì sao cô ta từ bỏ Thẩm Mộc Bạch, thứ mà cô ta muốn Thẩm Mộc Bạch không hề cho được, tuy rằng anh ta rất đẹp trai, so với bất kỳ ngôi sao nào cũng khôi ngô hơn rất nhiều, trong đại học Yến thành cũng là hot boy, nhưng hôn nhân không có cơ sở kinh tế cô ta sẽ không đồng ý.

Nhưng vấn đề bây giờ là, cô ta không tìm được đối tượng liên hôn phù hợp.

Cô ta muốn gả cho nhà quyền quý nhưng nhà quyền quý cũng muốn môn đăng hộ đối, những nhân vật nổi tiếng trong Yến thành đều biết rằng nhà họ Chu sắp phá sản nên không một nhà nào muốn liên hôn với nhà họ Chu cả.

Đương nhiên, đối tượng Chu Dung Dung để ý tới chính là những công tử giống như Tống Cẩm Minh và Triệu Húc Phong, một số người hói đầu bụng phệ, tuổi tác xấp xỉ cha cô ta, đã trải qua vài đời vợ, có cho tiền cô ta cũng không thèm.

Đáng tiếc, thực tế là ngay cả những người như vậy lấy vợ cũng yêu cầu phải có hồi môn, cha hi vọng rằng liên hôn có thể sẽ cứu được nhà họ Chu nhưng lại phải chứng kiến thất bại lần này đến lần khác  thì đột nhiên có người vươn cành ô liu ra.

Đó là một thương nhân giàu có từ nơi khác đến Yến thành phát triển, tài sản hơn triệu nhưng tiếc là không làm được chuyện gì nên hồn nên đã nhìn trúng nhân mạch của nhà họ Chu.

Nhà họ Chu tuy rằng không phải thế gia nhưng đã ở Yến thành ngay từ đầu, tuy nhân mạch không thể so được với nhà họ Thẩm nhưng đối với người ngoài lại rất khó có được.

Đây là một cọc liên hôn không tệ, đáp ứng được nhu cầu hai bên, có sự giúp đỡ của thương nhân đó, tài chính sắp đứt của nhà họ Chu sẽ ngay tức khắc được cải tử hoàn sinh.

Chu Dung Dung không ưng lắm, với cô ta mà nói tài sản hơn triệu vẫn còn quá ít, chìm trong dòng nước tài chính lớn ở Yến thành thì ngay cả bọt nước cũng không thể tạo nên được, kém xa so với những nhà quyền quý mà cô ta muốn.

Sau khi gặp thương nhân đó, Chu Dung Dung lại càng kiên quyết không chịu liên hôn, là một người đàn ông với chiếc bụng đầy mỡ, lúc thấy cô ta thì hai mắt sáng lên, xoa xoa đôi tay mập mạp béo múp, muốn sờ mó cô ta.

Hai cha con đã nổi lên mâu thuẫn lớn nhất từ trước đến nay.

Chu Quốc Vượng cảm thấy đây là cơ hội duy nhất để cứu được nhà họ Chu.

Chu Dung Dung thì không chịu hy sinh bản thân, nói trắng ra là, liên hôn chủ yếu là vì muốn xem chồng, đối với cô ta mà nói nhà họ Chu chỉ là thêu hoa tr3n gấm mà thôi, không thể lẫn lộn đầu đuôi vì nhà họ Chu mà gả cho thằng đàn ông không lên nổi mặt bàn như thế được.

Người đàn ông cô ta gả cho phải tuấn tú nho nhã, tài sản thì tốt nhất là phải xưng hùng xưng bá, tuổi tác không quá ba mươi, như Tống Cẩm Minh là vô cùng lý tưởng.

Ngày nào cha cũng nói bên tai cô ta là bên thương nhân kia là mối tốt, còn mẹ thì suốt ngày ở trước mặt cô ta lau nước mắt, Chu Dung Dung đoán rằng nếu bản thân không đồng ý thì chắc chắn rằng cha cô ta sẽ sử dụng bất cứ thủ đoạn nào để gả cô ta cho thương nhân đó.

Cũng đến lúc này, Chu Dung Dung mới hiểu ra rằng, trong mắt cha cô ta, sự phát triển của nhà họ Chu mới quan trọng nhất.

Cô ta buộc phải dựa vào chính mình, trước khi cha gả cô ta cho thương nhân kia thì cô ta phải tìm được người chồng có thể dựa vào.

Vậy nên, vừa nghe được chuyện Tống Cẩm Minh với Nguyễn Du Du đến hội sở nhà họ Triệu, cô ta liền nhanh chóng cùng Trần Mai đến đây, một là để nhìn Trần Mai bắt nạt Nguyễn Du Du, hoặc Trần Mai đê tiện cầu xin tha thứ cũng được mà Nguyễn Du Du xấu hổ khó xử cũng được, cả hai đều khiến cô ta vui vẻ. Hai là có Trần Mai ở đấy làm phiền thì sẽ khiến cuộc gặp mặt giữa cô ta với Tống Cẩm Minh càng thêm tự nhiên, mà không phải là cố tình.

Vốn tưởng rằng cô ta cũng từng hẹn hò với Tống Cẩm Minh một khoảng thời gian, trong lòng đối phương ít nhiều cũng có cô ta, dù sao vẻ ngoài của cô ta trong những người từng qua lại với anh ta cũng là tốt nhất.

Đáng tiếc là, Tống Cẩm Minh hết sức lạnh nhạt.

Nhưng Chu Dung Dung cũng không tức giận, nếu Tống Cẩm Minh đã nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ thì chứng minh rằng anh ta vẫn đồng ý việc liên hôn, nếu…

Nếu giữa hai người thực sự xảy ra chuyện gì đó, Tống Cẩm Minh nhất định sẽ cưới cô ta, nam tài nữ mạo, Tống Cẩm Minh có năng lực, cô ta có vẻ ngoài nên cũng xem như là một kiểu một đăng hộ đối khác, vả lại, cô ta cũng không phải hoàn toàn sa cơ thất thế, so với cái đứa lớn lên ở nông thôn như Nguyễn Du Du thì vẫn còn tốt chán, chung quy lại thì từ nhỏ giáo dục đã khác nhau rồi.

Nếu là trước đây thì chắc chắn Chu Dung Dung sẽ không mạo hiểm như thế, ít nhất phải đợi đến sau khi đính hôn hoặc có tiến triển thật sự với đàng trai, nhưng bây giờ cô ta đợi không kịp nữa rồi, nếu không nhanh chóng bắt lấy Tống Cẩm Minh thì sẽ phải nghe theo lời cha gả cho ông thương nhân bụng đầy mỡ kia.

……

Trần Mai bị câu nói “Vào tù hoặc bị đuổi ra” của Tống Cẩm Minh k1ch thích thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mấy ngày nay trong đầu cô ta đều lặp đi lặp lại suy nghĩ là tuyệt đối không thể vào tù được, nếu bị đuổi ra thì còn được, nhưng ngồi tù là sẽ có án kiện, nếu vậy cuộc sống sau này của cô ta chắc chắn sẽ bị hủy hoại.

Cô ta quay đầu nhìn Chu Dung Dung, không biết Chu Dung Dung đang suy nghĩ gì, nhìn có vẻ không yên lòng lắm, có chút hốt hoảng, rõ ràng là không thể hy vọng vào.

Lúc này là giữa trưa, hội sở nhà họ Triệu ở Yên thành cũng là nơi nổi tiếng, người đến nơi này ăn trưa rất nhiều, tr3n bãi đậu xe thỉnh thoảng lại có người đến, tất cả mọi người đều để ý đến chỗ bọn họ, dù sao cũng là bốn công tử đẹp trai cao ráo, cộng thêm cách ăn mặc tỉ mỉ của hoa hậu giảng đường trước kia Chu Dung Dung và hoa hậu giảng đường bây giờ Nguyễn Du Du, hợp lại thực sự vô cùng đẹp mắt.

Trần Mai nghiến răng, “Tách tách —” quỳ tr3n mặt đất, nước mắt rưng rưng nhìn Nguyễn Du Du, “Tôi biết tôi sai rồi, cô cho tôi một con đường sống được không? Tôi chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi, từ nay về sau tôi sẽ không dám… nữa, lần này cô bỏ qua cho tôi đi, được không?”

Nguyễn Du Du bị cô ta làm cho hoảng sợ, mấy người xung quanh đều chỉ trỏ nghị luận, cô lập tức hiểu được dụng ý của Trần Mai.

“Tôi nói rồi, cho dù cô xin lỗi như nào tôi cũng sẽ không rút đơn kiện đâu, kể cả việc cô quỳ xuống cầu xin tha thứ.” Hai chiếc má trắng trắng mềm mềm của Nguyễn Du Du phồng lên, giống như con ếch nhỏ đang tức giận vậy, đôi môi đầy đặn hồng hào mím lại vì không vui.

“A— Hoá ra cô đây là muốn dùng dáng vẻ thấp kém để dành được sự đồng tình, khiến Du Du phải tha thứ cho cô à.” Triệu Húc Phong nhíu mày.

“Có nhiều người đến vây xem thì sao, dù có thế nào Du Du cũng sẽ không nghĩ đến chuyện rút đơn kiện đâu.” Ngô Trung Trạch nghiêm túc nói.

Thẩm Mộc Bạch giễu cợt, “Xin lỗi là phải thành tâm thật bụng hối cải chứ không phải lợi dụng dư luận để ép người bị cô xúc phạm, a— một người có lòng dạ nham hiểm thì sao có thể có cái gì mà thành tâm thật lòng được chứ, cô muốn quỳ thì cứ quỳ đi, Du Du, chúng ta đi nào.”

Thẩm Mộc Bạch ôm lấy bả vai Nguyễn Du Du, đi qua Trần Mai rồi đến chỗ xe của mình, Chu Dung Dung nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Tống Cẩm Minh, “Cẩm Minh, anh chờ chút.”

Trần Mai mắt sáng lên, cho rằng Chu Dung Dung đang giúp bản thân cầu xin nhưng lại nghe thấy Chu Dung Dung nói: “Trần Mai à, xin lỗi cậu nha, tôi không thể đưa cậu về được rồi, cậu phải tự đi về thôi.”

Mắt Trần Mai thiếu chút nữa phun ra lửa, Chu Dung Dung dường như không phát hiện ra, cô ta mỉm cười, cố gắng phơi bày ra góc đẹp nhất của mình, “Cẩm Minh, em có vài chuyện muốn nói với anh, anh có thể đi lên kia một lát với em không?”

Tống Cẩm Minh lắc đầu, “Tôi còn có việc, có chuyện gì cô cứ nói luôn đi.”

Chỉ một câu này thôi Chu Dung Dung liền nhận ra rằng Tống Cẩm Minh không hề có chút tình cảm nào với mình, cô ta thật sự không còn hy vọng gì ở chỗ Tống Cẩm Minh nữa rồi, trừ khi…… Dùng một chút thủ đoạn đặc biệt.

Khoé mắt cô ta ửng đỏ, trong giọng nói để lộ ra một chút buồn bã, “Em, em biết chúng ta đã kết thúc rồi, hồi trước dì có tặng cho em một chiếc vòng tay ngọc bích, em muốn trả lại nó cho anh, quà tặng kia rất quý giá, em không thể giữ được.”

Tống Cẩm Minh sững sờ, anh không biết mẹ anh có thực sự tặng vòng tay cho Chu Dung Dung hay không, chẳng qua mẹ anh quả thực có tật xấu này, thỉnh thoảng anh cũng có đi gặp mặt đối tượng theo ý của mẹ, bà thấy anh kháng cự không gay gắt lắm liền nghĩ là có hy vọng nên đã tặng trang sức gia truyền quý giá cho nhà gái.

Đến khi hai người không đến được với nhau, mẹ anh lại hối hận, nghĩ cách sai quản gia đi lấy đồ về, vì lý do này nên rất nhanh anh đã trở thành tra nam nổi tiếng của Yến thành.

Chu Dung Dung thấy Tống Cẩm Minh ngây người, biết việc này có hy vọng, cô ta  lấy áo khoác nhung bành tô da dê rồi mặc vào, “Lạnh quá, Cẩm Minh, em còn chưa ăn cơm, vừa lạnh vừa đói, anh đi ăn trưa với em được không, xem như đây là buổi hẹn hò cuối cùng của chúng ta.”

Tống Cẩm Minh do dự một chút, vòng tay vẫn nên thuận tiện lấy lại, nếu để mẹ tự đi thì chắc chắn không tránh được một cuộc cãi vã.

“Được, vậy đi lên đi.”

Chu Dung Dung cố gắng khống chế biểu cảm của mình, giữ nguyên bộ dáng buồn bã mất mát.

Nguyễn Du Du lo lắng nhìn Tống Cẩm Minh, im lặng nói khẩu hình: “Cẩn thận.”

Vài người mỗi người đi một ngả, Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch quay về công ty, Thẩm Mộc Bạch với Nguyễn Du Du thì đến Diệu Hoa, Chu Dung Dung với Tống Cẩm Minh thì quay lại hội sở, để lại Trần Mai lẻ loi quỳ gối ở đó.

Cô ta căm hận đứng lên, nhìn theo mấy chiếc xe đã đi xa, lấy ra chìa khóa trong ví, đi vòng quanh xe của Chu Dung Dung, dùng chìa khoá hung hăng rạch vài đường lên xe, nhìn xung quanh thấy không ai để ý đến mình liền cao chạy xa bay.

……

Tống Cẩm Minh và Chu Dung Dung lên tầng rồi ngồi vào ghế lô, cởi áo khoác bành tô ra rồi để sang một bên, bên trong cô ta mặc một chiếc váy liền áo nhung màu trắng tinh tế, vải vóc m3m mại ôm sát vào da thịt khiến vóc dáng yểu điệu của cô hiện rõ mồn một.

Chu Dung Dung rất có lòng tin vào dáng người của bản thân, cô ta cố tình không ngồi xuống luôn mà đi vòng quanh ghế lô, “Bố cục nơi này không giống với ghế lô lần trước chúng ta ăn nhỉ.”

Mỗi lần bọn họ ăn cơm là đều tùy tiện chọn bừa một cái ghế lô, không giống với ghế lô cố định của bốn người họ, đấy là nơi Triệu gia xếp cho họ nên chỉ có bốn người họ với Nguyễn Du Du là mới có thể sử dụng.

“Ghế lô ở nơi này cơ bản đều giống nhau, khác nhau nhiều nhất chắc là bức tranh treo tr3n tường với cửa sổ.” Tống Cẩm Minh ngồi tr3n sô pha, nhấn chuông tr3n bàn trà để gọi nhân viên phục vụ đến.

Chu Dung Dung ngồi phía đối diện, cẩn thận ngồi thẳng lưng để phần bụng không lộ ra, bụng của con gái thường có chút thịt, cô ta không muốn Tống Cẩm Minh thấy bộ dáng có bụng nhỏ của bản thân.

Chờ nhân viên phục vụ đến, Chu Dung Dung hỏi: “Tống Cẩm Minh, anh muốn ăn gì?”

Tống Cẩm Minh nói rõ: “Tôi ăn rồi, cô gọi cho cô là được.”

Chu Dung Dung tùy tiện gọi mấy món có vị nhạt, thực ra thì cô ta thích mấy món hơi nặng tí như mấy loại nhiều dầu mỡ cay mặn, nhưng phải giả vở là một người con gái thùy mị nết na nên cần phải ăn cơm thật ưu nhã, đồ ăn cũng phải tinh xảo đẹp mắt.

Trước khi đồ ăn được đưa lên, Chu Dung Dung rót trà cho hai người, cô ta không nhắc đến chuyện vòng tay thì Tống Cẩm Minh cũng không nói gì, chẳng qua chỉ là chút thời gian ăn cơm, anh ngồi ở chỗ này một lúc cũng được.

Cửa ghế lô bị gõ hai cái, Chu Dung Dung liền nói “Vào đi”, nhân viên phục vụ nhanh chóng xếp thành hàng, đặt món mà Chu Dung Dung đã gọi lên bàn, xong rồi lại nối đuôi nhau ra ngoài, đóng cửa ghế lô lại. Việc quản lý trong hội sở nhà họ Triệu rất tốt, nếu khách trong ghế lô không nhấn chuông gọi người thì nhân viên sẽ không tùy tiện bước vào, gõ cửa có người trả lời thì mới vào.

Hai người im lặng không nói gì.

Chu Dung Dung yên lặng ăn cơm, tay phải cầm đũa thoải mái dễ chịu nhưng tay trái để tr3n đùi lại vì khẩn trương mà nắm chặt lại, móng tay cấu vào lòng bàn tay làm hiện ra hình trăng lưỡi liềm đỏ hồng.

Cô ta không nghĩ sẽ đi đến bước này.

Việc này không giống với việc mà cô ta hằng mong đợi.

Cô ta muốn người đàn ông ngồi tít tr3n cao này cúi đầu, quỳ gối trước mặt cô ta rồi giơ nhẫn cầu hôn. Thứ cô ta muốn chính là một hôn lễ long trọng khiến tất cả con gái chưa kết hôn phải ghen tị phải phát cuồng, còn cô ta thì mặc một chiếc váy cưới trắng toát sang quý trĩu nặng kim cương, được xuất giá giống như một nàng công chúa.

Thế nhưng, đây chính là cơ hội cuối cùng của cô ta.

……

Tống Cẩm Minh ngồi tr3n sô pha, lướt xem điện thoại thù đột nhiên Chu Dung Dung nghiêng nghiêng đầu, bộ dáng nghiêm túc lắng nghe gì đó, chân mày cau lại, “Anh có nghe thấy âm thanh gì không?”

Tống Cẩm Minh để điện thoại xuống, lắng nghe rồi lắc lắc đầu.

Chu Dung Dung do dự rồi nói: “Hình như em nghe thấy…… Tiếng hét của Nguyễn Du Du, không rõ lắm, có thể là em nghe nhầm rồi.”

Tống Cẩm Minh lập tức ngồi thẳng dậy.

Chu Dung Dung cười nói: “Thôi quên đi, kệ nó, không có chuyện gì đâu.”

Thật ra thì Tống Cẩm Minh không nghe thấy gì hết, chỗ này là hội sở nhà họ Triệu, Nguyễn Du Du ở trong này rất an toàn, hơn nữa, anh đoán rằng Nguyễn Du Du đã rời đi cùng với Thẩm Mộc Bạch rồi, dù cho có chuyện gì thì cũng có Thẩm Mộc Bạch giúp cô rồi.

Nhưng mà, nhiều lý do khác chăng nữa cũng không thể khiến anh mặc kệ được, phải tận mắt chứng kiến thì mới yên tâm được.

Anh đứng dậy đi đến trước cửa ghế lô rồi mở ra nhìn ra ngoài hành lang, một bóng người cũng không có.

Tống Cẩm Minh lại đi vài bước nữa đến ghế lô họ thường hay vào, mở cửa ra, bên trong trống rỗng, anh cẩn thận nghe ngóng, một chút động tĩnh cũng chẳng thấy đâu.

Quay lại hành lang, anh phát hiện Chu Dung Dung cũng đang đứng ở chỗ cửa ghế lô nhìn ngó xung quanh, thấy anh quay về, nghi ngờ rồi cười nói: “Ơ, không có âm thanh nào cả, xem ra đúng là em nghe nhầm rồi, gần đây tai em không được tốt lắm nên cũng muốn đến bệnh viện kiểm tra thử xem.”

Tống Cẩm Minh cười như không cười, “Đúng là nên đến bệnh viện kiểm tra đấy.”

Chu Dung Dung hơi chột dạ, nhưng mà nhìn vẻ mặt thì có vẻ anh không phát hiện ra gì cả, hai người một trước một sau quay lại sô pha, Chu Dung Dung đi sau đã khoá cửa kỹ càng lại.

Cô ta lấy ra một cái hộp từ trong túi, nhìn kích cỡ thì có vẻ là đựng vòng tay, “Đây là món quà mà dì tặng cho em, em còn tưởng rằng…… Ai, thế sự khó lường, Cẩm Minh, em hy vọng anh có thể được hạnh phúc.”

Cô ta vừa định đưa chiếc hộp cho Tống Cẩm Minh, do dự một chút lại cầm ở trong tay, cầm chén trà của mình lên, thương cảm nhìn Tống Cẩm Minh: “Cẩm Minh, xem như là hai ta không có duyên phận, về sau nếu gặp lại thì có lẽ bên cạnh anh đã có người khác. Em lấy trà thay rượu, kính anh một chén, xem như đặt một dấu chấm tròn cho bức tranh quá khứ của đôi ta ”

Tống Cẩm Minh cầm chén trà lên, chạm vào môi, mắt Chu Dung Dung sáng lên nhưng rồi lại thấy anh để chén trà xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt v3 vành chén, chiếc kính tơ vàng dường như bị hơi nóng của nước trà bốc lên làm ẩm ướt, mắt kính bị mờ không thể thấy rõ được ánh mắt của anh.

“Lại nói tiếp, cô biết hôm nay tôi ở đây nên mới đến gặp tôi đúng không?” Tống Cẩm Minh thờ ơ hỏi han.

“Hả? Không, không phải, này chỉ là vừa khéo mà thôi, em với Trần Mai đến đây là để ăn cơm, gần đây tâm trạng cô ấy không tốt lắm nên em mời cô ấy đi ăn để giải sầu.” Tim Chu Dung Dung đập thình thịch, cảm thấy sao lại có rắc rối này.

“A?” Tống Cẩm Minh cười nhẹ, “Thế tại sao cô lại mang theo vòng tay bên người lại còn để trong hộp nữa?”

Chu Dung Dung cứng đờ, vòng tay kia nếu đeo tr3n tay thì cũng thế, để trong hộp thì chắc chắn là muốn vật về nguyên chủ.

“Đây là…… Mấy ngày nay em đều mang theo bên người, nghĩ lúc nào đó vừa khéo gặp được anh thì tốt quá.” Chu Dung Dung không cười nữa, “Xem đi, không phải em gặp được anh rồi sao?”

Ngón tay Tống Cẩm Minh thăm dò qua đây, bàn tay hướng về phía trước, duỗi ở trước mặt Chu Dung Dung, “Trà — Tôi sẽ không uống, lấy vòng tay là được rồi.”

Trong nháy mắt, Chu Dung Dung đã nghĩ rằng thôi cứ vậy đi, dù sao cô ta cũng đã cố hết sức rồi, cô ta cũng không có biện pháp thay đổi vận mệnh.

Nhưng tưởng tượng đến ông thương nhân cả người toàn mỡ kia thì cả người cô ta liền nổi da gà, ngón tay dùng sức nắm chặt lấy chiếc hộp, khớp xương trở nên hơi trắng, trong giọng nói vẫn mang theo chút run rẩy: “Không, Cẩm Minh, đây chính là lần gặp mặt cuối cùng của hai ta tồi, nếu anh không uống chén trà này thì sẽ không có dấu chấm nào cho bức tranh hết, khó tránh khỏi việc khiến lòng em sinh ra ảo tưởng, cho rằng…… Anh còn luyến tiếc em.”

Cô ta oan ức nhìn Tống Cẩm Minh, khóe mắt ửng đỏ, “Cẩm Minh, em không muốn mập mờ, hoặc là chúng ta tiếp tục hoặc là cắt đứt quan hệ, nếu anh không uống chén trà này, em sẽ xem như là anh muốn theo đuổi em.”

“Ha — ” Tống Cẩm Minh nở nụ cười, ngón tay cầm chén trà lên.

Trong lòng Chu Dung Dung vui vẻ, tốt quá, cuối cùng anh cũng uống rồi, chỉ cần nước trà vào bụng, bản tính của anh chắc chắn sẽ mất phương hướng.

Tống Cẩm Minh cúi đầu nhìn nước trà, ánh mắt sâu thẳm khó dò.

Chu Dung Dung cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực đến nơi rồi, cô ta khẩn trương khiến cổ họng vừa khô vừa rít, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Tống Cẩm Minh đột nhiên đưa tay ra, nhấn chuông tr3n bàn một cái.

“Anh, anh gọi nhân viên làm gì thế?” Trong lòng Chu Dung Dung có một dự cảm bất thường.

Cửa ghế lô bị gõ hai lần, Tống Cẩm Minh chi nhân viên bước vào, đưa chén trà qua, thản nhiên phân phó: “Tôi nghi ngờ chén trà này bị hạ độc, đi kiểm tra đi.”

Nhân viên phục vụ hoảng sợ, cuống quýt mang cái chén đi, đi được hai bước thì quay lại nhìn Chu Dung Dung.

Ý của Tống tiên sinh hẳn là không phải nói người của hội sở hạ độc mà là vị Chu tiểu thư này đi? Dù sao Tống tiên sinh với công tử nhà mình cũng là bạn bè thân thiết nhất, nếu thật sự nghi ngờ trong hội sở có người hạ độc thì chắc chắn sẽ để công tử nhà mình đi kiểm tra trước, tuyệt đối không nói chuyện này ra ngoài.

Sắc mặt Chu Dung Dung xanh trắng, mồ hôi lạnh theo trán chảy dần xuống, cô ta không biết Tống Cẩm Minh sao lại biết được chuyện này, nhưng cô ta biết, chén trà này không thể để nhân viên mang đi được, nếu không thanh danh cô ta chắc chắn sẽ bị hủy hoại.

“Tống Cẩm Minh!” Chu Dung Dung bỗng nhiên đứng phắt dậy, căm phẫn trừng mắt nhìn anh: “Anh có ý gì hả? Anh không muốn uống chén trà tôi kính thì nói thẳng ra, sao lại nói xấu rằng tôi muốn hạ độc anh?! Được, anh nói là có độc đúng không, tôi, tôi sẽ tự mình uống.”

Chu Dung Dung đi tới muốn đoạt lấy chén trà từ trong tay nhân viên, đương nhiên là cô ta sẽ không uống nhưng cô ta hoàn toàn có thể viện cớ tranh giành rồi làm đổ chén trà.

Tống Cẩm Minh nắm chặt lấy tay cô ta, lạnh lùng nói: “Chu Dung Dung, lúc nãy tôi đã cho cô cơ hội rồi.”

Chu Dung Dung sửng sốt, cơ hội? Là lúc anh ta nói chỉ lấy vòng tay chứ không uống trà?

Tống Cẩm Minh vung tay ra, Chu Dung Dung ngã xuống sô pha, trơ mắt nhìn nhân viên rời đi, Tống Cẩm Minh cầm lấy chiếc hộp tr3n bàn, mở ra nhìn thoáng qua, quả thật rất giống với đồ gia truyền nhà mình.

Anh không nhìn Chu Dung Dung lấy một cái mà lập tức rời khỏi hội sở luôn.

Kỹ thuật diễn hôm nay của Chu Dung Dung cũng không tệ lắm, nếu không phải Nguyễn Du Du vừa mới đưa cho anh bùa giải độc thì rất có thể anh sẽ bị mắc mưu.

Trong nhóm bốn người, bàn về mức độ thân mật với Nguyễn Du Du, chắc chắn anh là người xếp cuối. Nhưng Nguyễn Du Du lại bỏ qua Triệu Húc Phong với Ngô Trung Trạch, đưa bùa giải độc đầu tiên cho anh. Điều này khiến anh có suy nghĩ: Cô gái nhỏ có thể biết chút gì đó, ví dụ như cô bốc một quẻ, anh sẽ bị người hạ độc, thế nên cô gái nhỏ mới sốt ruột tặng bùa giải độc cho anh như thế.

Hơn nữa, vừa rồi lúc Nguyễn Du Du rời đi, cô đã nói khẩu hình miệng “Cẩn thận”, vậy nên từ khi vào ghế lô, anh vẫn luôn để ý đến động tác của Chu Dung Dung.

Cô ta lừa anh là nghe thấy tiếng hét của Nguyễn Du Du, quả thật anh có chút lo lắng, lúc xem xét xong rồi quay lại thì thấy cô ta đang đứng trước cửa ghế lô, nhìn thì giống như cô ta rời khỏi chỗ ngồi đi theo anh, nhưng chênh lệch chút thời gian cũng đủ để cô ta hoàn thành mưu đồ của mình rồi đi ra cửa ghế lô.

Mà Chu Dung Dung cứ lặp đi lặp lại khuyên nhủ anh uống chén trà kia, ý đồ hết sức rõ ràng.

Nếu cô ta có chừng có mực, anh sẽ rời đi thẳng luôn, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, không ngờ rằng cô ta lại dùng vòng tay gia truyền để ép anh uống trà.

……

Quản lý hội sở đưa nước trà đến bệnh viện kiểm tra đo lường, quả nhiên bên trong bị cho thuốc, nhưng mà chuyện này không đủ khiến Chu Dung Dung ngồi tù, nhiều nhất là khiến thanh danh cô ta quét rác mà thôi.

Nhà họ Chu trở thành truyện hài trong Yến thành, ngay cả thương nhân dầu mỡ kia cũng vứt bỏ, thứ ông ta cần chính là người có thể giúp sức mình làm nên chuyện trong Yến thành, chứ không phải là một người vợ mang tiếng xấu, chỉ có thể biến ông ta thành trò cười, hoàn toàn không thể giúp ông ta mở rộng quan hệ nhân mạch. Còn về khuôn mặt xinh đẹp kia của Chu Dung Dung, chỉ cần có tiền là mua được.

Chu Quốc Vượng mất đi hy vọng cuối cùng, lập tức đổ bệnh.

Bốn người trong nhóm biết được chuyện Chu Dung Dung hạ thuốc Tống Cẩm Minh thì tức giận không nhẹ, họ đẩy một chút, cao ốc nhà họ Chu liền sập ầm ầm.

Nhà họ Chu hoàn toàn phá sản.

Thảm hại hơn là, sản nghiệp lớn nhất nhà họ Chu là đất đai sở hữu, kinh nghiệm Chu Quốc Vượng không đủ, tất cả các biệt thự đứng tên hoàn toàn không đủ phân đến công ty, lúc thanh toán công ty phá sản, biệt thự trong nhà cũng bị lấy đi thanh toán luôn.

Ba người Chu Quốc Vượng, Phan Như Yến, Chu Dung Dung bị đuổi ra khỏi nhà.

Trong Yến thành gió lạnh rét thấu xương, nhà nào cũng ra mua sắm đồ Tết chuẩn bị cho một năm mới thật náo nhiệt, Thẩm Mộc Bạch cũng chuẩn bị cho cô gái nhỏ của anh một bất ngờ, người nhà họ Chu cùng chen vào căn nhà nhỏ tạm thời thuê để ở, người trong nhà oán giận lẫn nhau, cãi nhau một trận.

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN