Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết
Chương 52
Khi Cully nhận được lệnh triệu tập tại dãy phòng điều hành của Gronevelt, anh gọi điện cho Merlyn.
Cully biết Gronevelt muốn gặp anh vì chuyện gì và anh biết anh phải bắt đầu nghĩ đến một cánh cửa thoát khẩn cấp. Qua điện thoại anh bảo Merlyn anh sẽ lên chuyến bay sáng mai đi New York và yêu cầu Merlyn gặp anh. Anh bảo Merlyn rằng có việc rất quan trọng mà anh cần sự giúp đỡ của Merlyn.
Khi cuối cùng Cully đi vào dãy phòng của Gronevelt, anh cố gắng “đọc và giải mã” Gronevelt, nhưng tất cả những gì mà anh có thể thấy là con người ấy đã thay đổi biết bao trong khoảng thời gian mười năm mà anh làm việc cho ông. Cơn đột quỵ mà Gronevelt phải chịu đựng để lại những gân máu đỏ nhỏ li ti nơi tròng trắng của đôi mắt trên đôi má và cả trên trán ông. Đôi mắt xanh lục của ông lạnh lẽo như phủ sương giá. Dường như ông không còn cao bằng trước đây và ông mảnh khảnh hơn nhiều. Mặc dầu mọi biểu hiện ngoại hình đó, Cully vẫn ngán ông.
Như thường lệ, Gronevelt bảo Cully pha rượu Scotch cho hai người. Rồi Gronevelt nói:
– Johnny Santadio sẽ bay đến đây ngày mai. Anh ta muốn biết một điều. Uỷ ban cờ bạc sẽ phê duyệt giấy phép cho anh ta làm chủ khách sạn này hay không?
– Bác biết câu trả lời rồi, – Cully nói.
– Ta nghĩ ta biết, – Gronevelt nói. – Ta biết anh đã nói gì với Johnny, rằng chuyện ấy chắc cú rồi. Rằng mọi chuyện đã được thu xếp. Ta chỉ biết có thế?
Cully nói:
– Chưa đâu. Con không thể quyết chắc điều đó.
Gronevelt lắc đầu:
– Với bối cảnh của Johnny thì từ “sẽ” khá hóc búa đấy. Thế còn một trăm ngàn đô-la của anh ta hiện đang ở đâu?
– Con để trong phòng thủ quỹ cho ông ấy, – Cully nói. – Ông ta có thể lấy khoản đó bất cứ khi nào ông ta muốn.
– Tốt, – Gronevell nói. – Tốt. Anh ta hẳn là hài lòng với cách thu xếp như vậy.
Cả hai ngồi dựa ngửa vào lưng tựa và nhâm nhi ly rượu. Cả hai đang sửa soạn cho cuộc chiến thật sự, cho vấn đề thực sự. Rồi Gronevelt nói chậm rãi:
– Con và ta đều biết tại sao Johnny làm chuyến du hành đặc biệt này đến Vegas. Con hứa với ông ta con có thể dàn xếp sao cho thẩm phán Brainca sẽ chỉ tuyên án treo cháu ông ta về tội bị truy tố lường gạt và trốn thuế. Hôm qua cháu ông ấy bị kêu án tù năm năm. Ta hy vọng con có câu trả lời nghe sao lọt tai về vụ ấy?
– Cháu không có câu trả lời, – Cully nói. – Cháu đưa thẩm phán Brianca bốn mươi ngàn đô-la mà ông Santadio đưa cháu. Cháu chỉ làm được đến đó. Đây là lần đầu thẩm phán Brianca làm cháu thất vọng. Có lẽ có thể lấy lại tiền từ ông ta được. Cháu không biết chắc. Cháu đã cố liên lạc với ông ta, nhưng đoán ông ta muốn tránh mặt cháu.
Gronevelt nói:
– Cháu biết rằng Johnny có rất nhiều điều để nói về tình hình của khách sạn này, và nếu anh ta nói ta phải để cháu ra đi thì ta đành làm vậy. Cully, cháu biết rằng ta chẳng còn nắm, vị thế quyền lực như xưa nữa. Kể từ lúc ta bị cú đột quỵ kia. Ta phải sang nhượng lại phần lớn cổ phần trong khách sạn. Giờ đây tuy trên danh nghĩa ta còn đứng tên làm chủ nhưng thực chất chỉ còn làm vậy thôi. Ta không thể giúp gì cho anh nữa.
Cully cười:
– Ồ, chuyện bị sa thải cháu chẳng còn lo nữa rồi. Cháu lo bị thanh toán nữa kia.
– Ồ, – Gronevelt nói. – Không, không. Không nghiêm trọng đến thế đâu. Ông cười với Cully như người cha có thể cười với con trai mình. – Thực sự con đã từng nghĩ chuyện nghiêm trọng đến thế sao?
Lần đầu tiên Cully thấy thư giãn và tợp một ngụm lớn Scotch. Anh thấy nhẹ nhõm hẳn:
– Cháu sẽ đi thu xếp vụ đó ngay bây giờ. Để chuẩn bị nghỉ việc luôn.
Gronevelt vỗ lên vai:
– Đừng vội thế, – ông nói. – Johnny biết kỳ công của con đối với khách sạn này trong hai năm qua kể từ khi ta bị tai biến. Con đã thực hiện được nhiều việc kỳ diệu. Bây giờ điều ấy là quan trọng, không chỉ cho ta mà cho những người như Johnny. Dù con có phạm vài sai lầm. Giở đây ta phải xác nhận rằng bọn họ đang bực tức lắm, nhất là về chuyện đứa cháu đi tù, đặc biệt là tại cháu bảo họ đừng lo. Rằng cháu nắm vững thẩm phán Brianca. Họ không thể hiểu làm thế nào cháu đã nói với họ chắc như định đóng cột mà rồi lại ra cớ sự như vậy.
Cully lắc đầu:
– Cháu thực sự không nghĩ ra nổi. Cháu vẫn thường bỏ túi Brianca trong năm năm qua, nhất là từ khi cháu tung con bé Charlie tóc vàng đó vào ma trận đồ.
Gronevelt cười:
– Vâng, ta nhớ con bé ấy. Vừa xinh đẹp lại rất tốt bụng.
– Vâng, đúng thế, – Cully nói. – Lão thẩm phán si mê con bé ấy lắm. Đúng là văn chương chữ nghĩa bề bề, thần “lờ” nó ám cũng mê mẩn đời. Lão thường đem con bé lên du thuyền riêng xuôi xuống vịnh Mexico câu cá hàng tuần. Mà chắc là câu cá thì ít chứ mò tôm thì nhiều. Nhất là thường xuyên vớ được sò lông hay sò huyết, nên lão thích lắm, cứ tấm tắc khen con bé thật là tam, tứ tuyệt.
Cully mỉm cười, rồi hơi khựng lại một tí, vì nhớ là cụ via đây cũng đã từng thưởng thức món đặc sản kia rồi, anh không phải khoe khoang quảng cáo chi nhiều. Và rồi anh nhận thấy Gronevelt muốn tiếp tục ý kiến.
– Ta nghĩ ta có cách cho anh san bằng tỷ số, – Gronevelt nói. – Ta phải thừa nhận rằng Santadio đang nóng lắm. Hắn đang sôi sùng sục, nhưng ta có thể làm nguội hắn. Chỉ cần bây giờ anh ra được một tuyệt chiêu và thành công đẹp mắt thì bọn họ sẽ thán phục anh và xoá bỏ mọi tị hiềm, sẵn sàng quên đi mọi sai sót của anh. Ta mách cho anh vụ này nhé. Hiện đang có một số tiền yên trị giá ba triệu đô-la đang nằm chờ ở Nhật. Phần của Johnny trị giá một triệu đô. Nếu anh có thể mang số đó ra an toàn như anh đã làm được một lần trước đây, ta nghĩ với một triệu đô, Johnny Santadio sẽ vui lòng tha thứ cho anh vụ vừa rồi. Nhưng hãy nhớ điều này: bây giờ nguy hiểm hơn trước đây.
Cully ngạc nhiên và rồi rất cảnh giác. Câu hỏi đầu tiên anh đặt ra là: “Liệu Santadio có biết mình sắp đi không?” Và nếu như Gronevelt nói có thì Cully sẽ từ chối vụ này. Nhưng Gronevelt nhìn thẳng vào mắt anh, nói:
– Ta nghĩ ra chuyện này, và gợi ý với cháu là tuyệt đối không nói với ai, bất kì ai là anh sắp đi. Hãy lên ngay chuyến bay chiều nay đi Los Angeles, bắt tiếp chuyến bay đi Nhật và sẽ bước chân xuống xứ sở Mặt trời mọc trước khi Johnny Santadio đến đây và lúc đó ta sẽ bảo hắn rằng anh đã đi khỏi thành phố này. Trong khi cháu đang trên đường đi, ta sẽ liên hệ dàn xếp mọi việc để tiền được giao vào tay anh. Đừng lo lắng về những người lạ bởi vì chúng ta tiến hành vụ này thông qua cố nhân Fummiro của chúng ta.
Chính việc nêu ra cái tên Fummiro đã làm tan biến mọi nghi ngờ của Cully.
– OK. Cháu làm vụ này.
Có điều là cháu đã dự tính đi New York để gặp Merlyn và báo cậu ta gặp cháu ở phi trường, vì thế cháu phải gọi lại cho cậu ta.
– Không, – Gronevelt nói. – Cháu không bao giờ biết được ai sẽ nghe điện thoại hoặc hắn sẽ kể với ai. Để chuyện đó ta lo. Ta sẽ cho hắn biết đừng đi đón anh ở phi trường. Anh cũng đừng hủy việc giữ chỗ máy bay. Điều đó sẽ làm người ta lạc dấu. Ta sẽ nói với Johnny rằng anh đi New York. Anh sẽ có được một vỏ bọc rất lốt. Thế nhé!
– OK, – Cully đáp.
Gronevelt bắt tay Cully và dùng bàn tay trái vỗ lên vai anh:
– Hãy trổ tài xuất quỷ nhập thần của anh thật nhanh, gọn và kín đáo. Nếu mã đáo công thành chuyến này, ta khẳng định cháu sẽ san bằng tỷ số sòng phẳng và Johnny Santadio chẳng những sẽ không còn oán giận mà còn sẽ trọng vọng cháu vô cùng.
Và cái đêm trước khi Cully rời Mỹ đi Nhật, anh gọi hai nàng mồi chài đến để mua vui. Một nàng là Crystin Lesso, đã có chồng, nhưng mê đánh bài, liên miên thua lai rai phải ký vay nợ, nên phải cho thuê “Con bài thứ năm mươi ba” để lấy tiền gỡ.
Đêm nay Cully kêu nàng ta đến để quần thảo với nàng Charlie Brown cho anh ngắm chơi.
Charlie Brown đến trước và anh đưa nàng ly sâm banh rồi giây lát sau Crystin đến. Họ ngồi vòng tròn nói chuyện và cả ba nống hết chai sâm-banh để làm nóng trước khi anh kéo hai em vào phòng ngủ.
Cả ba cùng lên giường, trần truồng. Cully nói đùa với hai em, hôn hít và nghịch những lên những gò hồng của họ. Và rồi hai tay vòng quanh cổ họ, anh kéo hai khuôn mặt họ sát vào nhau. Hai em biết anh chờ đợi điều gì ở họ. Hai em hôn nhẹ môi nhau.
Phải mất một lát để họ khởi động. Lúc đầu họ hơi mắc cỡ. Luôn luôn là vậy. Cully nhích dần ra xa cho đến khi anh ngồi ở chân giường.
Anh bỗng thấy một cảm giác bình an thư thái trong lúc ngắm hai người phụ nữ làm tình với nhau. Với tất cả tính khinh bạc về phụ nữ về tình yêu của mình, anh vẫn cảm nhận đây là cảnh tượng ngoạn mục nhất mà anh từng hi vọng nhìn thấy trên đời. Cả hai đều có những tấm thân hấp dẫn, gợi dục, những bộ mặt xinh đẹp, và họ đã thực sự nóng máy lên, làm tình cuồng nhiệt với nhau. Anh thích nhìn cảnh tượng ấy và nghĩ rằng mình có thể nhìn ngắm nó mãi không bao giờ chán.
Trong lúc họ tiếp tục, Cully đứng lên khỏi giường và ngồi vào một chiếc ghế bành. Hai người phụ nữ càng lúc càng hăng say. Anh nhìn ngắm hai thân thể họ quay đảo, lộn vòng lên xuống cho đến khi những tiếng nấc biểu thị khoái lạc tột đỉnh thoát ra và hai người đàn bà nằm ngửa ra, bình yên trong vòng tay nhau.
Cully đến bên giường hôn nhẹ lên hai người. Rồi anh len vào nằm giữa họ và nói:
– Hãy nằm yên, đừng làm gì cả. Chúng ta ngủ một giấc cho khoẻ.
**
Anh chìm êm ái vào giấc ngủ và khi anh thức giấc, hai người phụ nữ đang ngồi nơi phòng khách, đã mặc quần áo vào và đang nói chuyện phiếm với nhau. Anh lấy ra năm Con ong mật cho Charlie Brown. Nàng hôn từ biệt anh và để anh một mình với Crystin.
Anh ngồi xuống ghế sofa vòng một tay ôm Crystin và hôn nhẹ nàng.
– Anh đã xé hết mọi giấy nợ của em, – anh nói.
– Em không còn phải lo lắng nữa và anh sẽ bảo phòng thủ quỹ đưa cho em con số phỉnh trị giá năm trăm đô-la để tối nay em đánh bài cho vui.
Crystin cười mừng rỡ và nói:
– Cully, em thật không tin nổi. Anh đúng là phúc thần của em.
Rồi nàng ôm siết chàng, gục đầu vào vai chàng, và ngước mắt nhìn lên, tia nhìn của người em bé bỏng với lòng biết ơn vô hạn!
Khi Crystin rời đi, Cully không ngủ lại được. Cuối cùng anh đi xuống khu casino. Anh thấy Crystin ở bàn blackjack. Nàng có một chồng con phỉnh loại một trăm đô-la để trước mặt.
Nàng vẫy tay gọi chàng đến và cười rạng rỡ:
– Cully đêm nay em hên quá. Em thắng được một ngàn hai trăm đô-la rồi đấy.
Nàng bốc một nắm con phỉnh lên và đặt nó vào tay anh:
– Phần này cho anh. Em muốn anh nhận chúng.
Cully đếm các con phỉnh. Mười con tất cả. Một ngàn đô.
Anh cười và nói:
– OK, anh giữ chúng cho em. Ngày nào đó em sẽ cần để chơi bài tiếp.
Rồi anh rời nàng và đi về văn phòng của anh, ném các con phỉnh vào trong một hộc bàn giấy. Anh lại nghĩ đến việc gọi Merlyn nhưng rồi quyết định chống lại ý muốn đó.
Anh nhìn quanh văn phòng. Chẳng còn việc gì để anh làm nữa, nhưng anh cảm thấy dường như mình còn quên điều gì, một điều khá quan trọng mà nhất thời anh không nhớ ra được. Nhưng giờ này đã quá trễ. Trong vài giờ nữa anh sẽ có mặt ở Los Angeles và lên máy bay trực chỉ Tokyo.
***
Đến Tokyo, Cully gọi taxi đưa đến văn phòng Fummiro. Các đường phố Tokyo đông đúc, phần lớn mọi người đều mang mặt nạ trắng để chống lại bầu khí bị ô nhiễm nặng. Ngay cả những công nhân xây dựng với bộ áo khoác màu đỏ chói và mũ bảo hiểm màu trắng che kín đầu cũng mang mặt nạ y tế. Vì lý do nào đó mà khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, Cully cảm thấy nhộn nhạo, khó chịu trong người, nhưng anh nhận định rằng điều này chẳng qua là do anh căng thẳng vì toàn bộ cuộc hành trình này.
Fummiro chào anh với một cái bắt lay vồn vã và nụ cười rộng mở.
– Chào Cross, gặp lại anh vui quá. Chúng tôi sẽ chu toàn mọi chuyện để anh có cuộc hành trình an toàn và khoảng thời gian vui vẻ nơi xứ sở chúng tôi. Cứ cho phụ tá của tôi biết mọi yêu cầu của anh.
Họ đang ngồi trong văn phòng hiện đại kiểu Mỹ của Fummiro và có thể yên tâm nói chuyện.
Cully nói:
– Tôi đang để vali ở khách sạn và tôi muốn biết chừng nào có thể mang nó đến văn phòng của ông.
– Thứ hai, – Fummiro đáp. – Vào cuối tuần, chẳng có thể làm gì cả. Nhưng có một buổi party ở nhà tôi tối mai và tôi chắc bạn sẽ vui khi tham dự.
– Cám ơn nhiều, Cully nói. – Nhưng hiện nay tôi chỉ muốn nghỉ ngơi. Tôi không thấy khoẻ lắm vì cuộc hành trình dài vừa qua.
– À phải, tôi hiểu rồi, – Fummiro nói. – Tôi có ý này hay lắm. Ở Yogawara, chỉ cách đây độ một giờ lái xe, có một lữ quán miền quê rất lý tưởng. Đó là một trong những danh thắng của nước Nhật. Yên ả, thơ mộng nhưng đủ cả mọi tiện nghi cao cấp nhất, cho người ta thư giãn thoải mái. Tôi sẽ bảo tài xế đưa anh đến đó trong chiếc limousine của tôi. Sẽ có những cô gái làm mát-xa cho anh giãn gân cốt và tôi sẽ lệnh đưa những em đẹp hết ý để chiều anh những khoản kế tiếp. Còn đồ ăn thức uống ở đó thì thuộc loại ngon tuyệt, tinh tế nhất tất nhiên rồi. Đó là nơi chư vị tai to mặt lớn của nước Nhật mang các nàng ái cơ của họ đến để hú hí một vài ngày trong vòng bí mật. Bạn có thể hoàn toàn yên tâm nghỉ ngơi thư giãn ở đó và sáng sớm thứ hai quay về, thơ thới hân hoan và tôi sẽ trao tiền cho bạn.
Cully nghĩ lướt qua một tí. Anh sẽ không bị nguy hiểm gì cho đến khi anh nắm tiền trong tay, và ý tưởng thư giãn nơi một lữ quán miền quê quả cũng hấp dẫn.
– Hợp ý tôi lắm. – anh nói với Fummiro. – Khi nào ông cho chiếc limousine lại đón tôi?
– Sự lưu thông tối thứ sáu khiếp lắm, – Fummiro nói. – Tối nay anh ngủ ở đây cho lại sức đi. Sáng mai tôi cho xe đến đón anh sớm và đưa anh đến đó nghỉ ngơi thoải mái cuối tuần. Chúng ta sẽ gặp lại nhau khoảng 9 giỡ sáng thứ hai.
Như một dấu hiệu tôn trọng đặc biệt, Fummiro tiễn anh ra khỏi văn phòng ông ta, đến tận thang máy.
***
Đi bằng xe limousine đến Yogawara mất độ hơn một giờ. Nhưng khi đến đó, Cully thấy quả là đáng bỏ công đi. Một lữ quán miền quê thật đẹp theo phong cách truyền thống Nhật Bản thuần tuý nhưng đấy đủ mọi tiện nghi hiện đại cao cấp nhất.
Dãy phòng dành cho anh thật lộng lẫy. Những người phục vụ lướt đi bồng bềnh qua các căn phòng, nhẹ nhàng, lặng lẽ, êm ru như những bóng ma, gần như vô hình. Và không thấy dấu hiệu của người khách nào khác.
Trong một phòng có bồn tắm khổng lồ bằng gỗ đỏ. Còn phòng tắm được trang bị đủ mọi nhãn hiệu dao cạo râu, bông và nước hoa cạo râu và các loại mỹ phẩm cho phụ nữ. Tất cả những thứ cần thiết.
Hai cô gái nhỏ nhắn, cỡ mới tuổi cặp kê, đổ nước vào bồn nhỏ và kỳ cọ cho anh sạch sẽ trước khi anh bước vào cái bồn nước nóng có hương thơm. Cái bồn rộng đến độ hầu như anh có thể bơi trong đó và sâu đến những độ nước gần ngập đầu anh. Anh cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi và căng thẳng đi ra khỏi gân cốt mình, và rồi cuối cùng hai cô thiếu nữ nâng anh ra khỏi bồn và dẫn anh đến một tấm nệm ở phòng kế bên. Nằm duỗi người ra, anh để cho hai cô xoa bóp, nắn huyệt, day từng ngón tay, từng ngón chân từng cơ bắp và hình như đến từng sợi tóc. Một cuộc mát-xa tuyệt diệu nhất mà anh từng trải qua.
Họ đưa anh một cái futaba – loại gối vuông cứng nhỏ – để đỡ đầu. Và chẳng mấy chốc anh chìm vào giấc ngủ. Anh ngủ đến chiều tà, rồi thức dậy nhẩn nha tản bộ ngắm cảnh đồng quê.
Lữ quán nằm trên một ngọn đồi thấp nhìn xuống thung lũng và bên kia thung lũng có thể thấy đại dương bao la xanh rỡn một màu trong như ngọc bích. Anh thả bộ quanh một cái ao đẹp lấp lánh những bông hoa hình như muốn khoe sắc đua màu với những chiếc dù rực rỡ trong vườn quán. Tất cả những màu tươi sáng kia làm lòng anh thấy ấm áp vui tươi, không khí trong lành làm đầu óc anh dịu lại, thanh thản. Anh không còn lo lắng, căng thẳng nữa. Chẳng có gì nguy hiểm xảy ra đâu. Anh sẽ lấy tiền từ Fummiro, một người bạn cũ hoàn loàn đáng tin cậy. Khi đến Hongkong và ký thác tiền vào ngân hàng ở đó, anh sẽ sòng phẳng với Santadio và có thể an toàn quay về Las Vegas. Mọi chuyện sẽ ổn thoà cả thôi. Anh sẽ kế vị chức ông Tổng của Xanadu Hotel và sẽ chăm sóc phụng dưỡng Gronevelt như một hiếu tử báo ân phụ thân trong tuổi già.
Trong một lúc, anh ao ước phải chi mình có thể sống phần đời còn lại nơi miền quê thanh bình xinh đẹp này. Yên ả và trong lành biết bao. Tịch nhiên như cuộc sống cách đây năm trăm năm trước. Anh chưa từng ao ước làm một Samurai, nhưng giờ đây anh nghĩ cuộc sống của họ thật hào hùng và đẹp biết bao.
Màn đêm bắt đầu buông xuống và những giọt mưa li ti rơi lấm tấm trên mặt ao. Anh trở vào dãy phòng của mình.
Anh thích lối sống Nhật. Không bày biện đồ đạc gì trong phòng ngủ. Chỉ có gối và nệm. Những cách cửa trượt khung gỗ, dán giấy, ngăn cách các phòng và có thể biến một phòng khách thành phòng ngủ. Thật hợp lý và tiện lợi.
Xa xa anh có thể nghe một cái chuông nhỏ xíu reo những tiếng leng keng trong như bạc và sau vài phút các cánh cửa bằng giấy kéo sang bên và hai cô gái bước vào, mang một cái khay hình bầu dục thật lớn trên sắp đầy mọi loại cá biển và các loại hải sản khác, thành một cầu vòng màu sắc, mà cả chục người ăn chưa chắc đã hết. Hai cô gái đặt cái khay lên một cái bàn thấp và xếp gối cho Cully ngồi rồi họ cùng ngồi xuống hai bên anh và phục vụ cho anh ăn. Một cô gái khác bước vào mang một khay nhỏ đựng rượu sake và cái ly. Nàng rót rượu và nâng ly lên tận miệng anh. Mọi thứ đều tươi ngon, ngọt ngào. Và rượu sake ngấm vào từng tế bào, từng mạch máu làm cho tâm hồn anh thấy lâng lâng. Xong bữa ăn, Cully đứng nhìn qua cửa sổ, ngắm thung lũng với những rặng thông và biển phía xa xa. Sau lưng anh, những người đàn bà đang dọn dẹp bữa ăn mang đi và những cánh cửa bằng gỗ và giấy khép lại. Chỉ còn một mình anh trong phòng, nhìn mông ra biển.
Anh ôn lại mọi chuyện trong đầu óc mình, nhẩm tính những tình huống và cơ may. Sáng thứ hai anh sẽ lấy tiền từ Fummiro, đáp chuyến máy bay Tokyo – Hongkong và tại đó anh sẽ đến ngân hàng quen. Anh thử nghĩ xem nơi nào có khả năng tiềm phục nguy cơ, nếu như thực sự có nguy cơ. Anh nghĩ về Gronevelt.
Rằng Gronevelt có thể phản bội anh, hoặc là Santadio hay ngay cả Fummiro. Tại sao thẩm phán Brianca phản bội anh? Có thể Gronevelt đã sắp đặt âm mưu ấy chăng? Và rồi anh nhớ có một đêm anh dùng bữa tối cùng với Fummiro và Gronevelt. Họ có vẻ không được thoải mái lắm với anh. Có chuyện gì chăng? Một con bài chưa biết được trong chiếc giày. Nhưng Gronevelt là một ông già đau yếu và cánh tay của Santadio không đủ dài để vươn tới miền Viễn Đông này. Còn Fummiro là một người bạn cũ.
Nhưng bí ẩn vẫn luôn tiềm phục. Số xui hay đến bất ngờ khó ai biết được. Dù sao đây cũng sẽ là cú đánh liều với may rủi lần cuối của đời anh. Sau đó, hoặc là con đường cái quan sẽ mở ra thênh thang trước mặt anh, đưa anh thẳng đến vinh đanh và quyền lực, suốt đỡi an hưởng giàu sang lạc thú chẳng kém gì một vị tiểu vương. Đáng để chơi liều lắm chứ? Còn nếu như. Ông Thời đi khỏi, thằng Giỏi cũng thua, thì anh sẽ chu du vào cõi ta bà thế giới nào chưa thể biết được? Thì cũng liều nhắm mắt đưa chân, mà xem con tạo xoay vần đến đâu. Chứ giờ đây, tên đã lắp cung đã giương, không thể không bắn. Nhưng ít ra anh cũng còn được hưởng một ngày thanh bình nơi miền quê Yogawara yên ả nên thơ này.
Anh nghe những cách cửa gỗ và giấy trượt đàng sau anh, mở ra. Đó là hai cô thiếu nữa dẫn anh trở lại cái bồn gỗ đỏ.
Họ lại kỳ cọ tắm rửa cho anh rồi lại dìm anh vào bồn nước thơm rộng lớn.
Anh lặn xuống ngập cả người một hồi, rồi họ lại mang anh ra, đặt anh lên tấm nệm và kê chiếc gối nhỏ futaba dưới đầu anh. Họ lại làm mát-sa khắp người anh.
Bây giờ, đã hoàn toàn thư giãn và hồi sức, anh cảm thấy nhục dục nổi lên. Anh vươn tay ra kéo một trong hai cô thiếu nữ, nhưng rất duyên dáng, cô dùng nét mặt biểu cảm và đôi bàn tay để tỏ ý từ chối. Rồi cô diễn kịch câm ngụ ý rằng cô sẽ kêu một cô khác đến.
Chứ chuyện ấy không nằm trong chức năng của cô và thế là Cully đưa hai ngón tay lên để bảo họ rằng anh muốn hai cô. Thấy dấu hiệu đó, hai thiếu nữ cười khúc khích, và anh tự hỏi không biết đám kỹ nữ Nhật có biết chơi trò “quằn quại” hay không?
Anh nhìn hai thiếu nữ biến đi và khép cửa lại sau họ. Đầu anh chìm xuống chiếc gối vuông nhỏ trượt của các cánh cửa giấy. A, anh nghĩ, các nàng đang đến. Và lò mò muốn nhìn xem dung nhan các nàng ra sao, các em ăn mặt như thế nào, anh ngước đầu lên và ngạc nhiên xiết bao! Anh thấy không phải hai nàng mà là hai chàng với mặt nạ phẫu thuật trùm kín, lực lưỡng như hai con khỉ đột, lầm lì, lừng lững tiến đến để làm tình? Hay làm tội anh đây?
Lúc đầu anh nghĩ chắc hai thiếu nữ hiểu lầm, tưởng anh yêu cầu một cuộc mát-sa nặng tay hơn mới đã chứ các cô đấm bóp yếu ớt quá không đủ gãi ngứa.
Nhưng rồi mấy cái mặt nạ phẫu thuật làm anh kinh hoàng. Trong một tia chớp, anh nhận ra rằng, những người bình thường đâu có ai mang thứ mặt nạ này. Và rồi đầu óc anh thấy ra sự thật, anh la lớn:
– Tôi không có tiền tôi không có tiền!
Anh cố đứng lên từ tấm nệm nhưng hai con khỉ đột kia đã nhào đến, ra đòn thiện nghệ và chớp nhoáng. Đứa đè thân dưới anh và khoá một tay anh. Đứa kia dùng chân khoá tay kia của anh và chẹt cổ. Chúng phối hợp các đòn tấn công rất ăn ý và hiệu quả (nghề của các chàng mà).
Nhanh gọn, chính xác và rất lặng lẽ, nhẹ nhàng. Không đau đớn cũng không có gì khủng khiếp. Không một cú quẫy đập nào của nạn nhân, khiến gây ồn ào làm phiền đến hàng xóm. Dường như chàng từ từ chìm xuống biển, êm như ru. Chỉ có lưỡi chàng lè ra và đôi mắt chàng lồi lên hẳn như muốn lọt khỏi tròng. Nhưng thôi chàng ơi! Đừng có giương mắt ếch, trông chết cười méo xệch nữa. Tấn kịch đời chàng chấm dứt kể từ đây.
Hai sát nhân bọc thây chàng trong tấm trăn trải nệm và lặng lẽ mang ra khỏi phòng.
Bên kia bờ đại dương, tại Las Vegas, Gronevelt, nơi dãy phòng của ông ta, bấm tay vào bảng điều khiển để bơm dưỡng khí vào khu casino của Xanadu Hotel nhằm phục hồi phong độ cho các con bạc linh hoạt trở lại và hăng hái lao vào sát phạt nhau tiếp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!