Sau một lúc lâu, hắn lần nữa duỗi tay, cẩn thận lau nước mắt cho Lâm Phi Phồn: “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài gọi điện thoại.”
Lâm Phi Phồn nhắm hai mắt, môi mỏng mím chặt, lông mi ướt đẫm, chỗ đuôi mắt vẫn còn lưu lại một giọt nước mắt ướt át.
Nhìn bộ dạng của cậu, Cố Dư Nhiên nhói lên từng trận đau lòng, hối hận đến mức hận không thể cho bản thân một quyền.
Thậm chí hắn còn không dám nhìn dấu vết bầm tím trên cổ tay Lâm Phi Phồn, mỗi lần nhìn thấy đều như nhắc nhở chuyện hắn đã làm tối qua quá mức cỡ nào, cố tình hắn lại không hề có ký ức.
Loại cảm giác mất khống chế này làm Cố Dư Nhiên vừa bực bội vừa bất an.
Hắn cầm điện thoại đi ra ngoài phòng bệnh, gọi một cuộc điện thoại.
Người hắn đang gọi tên là Ba Mông Đức, là bác sĩ tâm lý của nước K, hai năm nay vẫn luôn điều trị tâm lí cho hắn.
Điện thoại được kết nối, rất nhanh đã truyền đến thanh âm ôn hòa của bác sĩ Ba Mông Đức: “Hello, Ran thân ái, gần đây cậu thế nào rồi?”
Cố Dư Nhiên trầm mặc một lát, nói: “Tôi muốn tăng lượng thuốc.”
Ba Mông Đức kinh ngạc: “Vì sao? Cậu đang khôi phục rất tốt mà.”
“Hiện tại không tốt.” Ngữ khí Cố Dư Nhiên có chút bực bội, “Bệnh mộng du của tôi tái phát, tổn thương người tôi yêu.”
“Tại sao lại như vậy?” Ba Mông Đức sửng sốt.
“Kê đơn cho tôi liều tối đa đi.”
“Nhưng mà Ran, như vậy rất nguy hiểm, gia tăng lượng thuốc sẽ xuất hiện hàng loạt các tác dụng phụ, tổn hại rất lớn đến thân thể cậu. Nếu tạo thành tổn thương không thể khôi phục, tôi sẽ rất tự trách.”
“Không, không liên quan đến anh, tôi sẵn sàng chịu hết thảy mọi hậu quả.” Ngữ khí Cố Dư Nhiên rất kiên quyết, “Chỉ cần có thể ở bên cậu ấy, tôi có thể chịu đựng tất cả.”
Tâm tình Ba Mông Đức rất phức tạp, hồi lâu mới đồng ý: “…… Hy vọng cậu sẽ không hối hận.”
Cố Dư Nhiên cười, gằn từng chữ: “Tuyệt không hối hận!”
Dựa theo yêu cầu của Cố Dư Nhiên, Ba Mông Đức bắt đầu kê lại đơn thuốc.
Sau khi Cố Dư Nhiên uống được hai ngày, quả thật không bị mộng du nữa, nhưng hắn lại xuất hiện tình trạng mất ngủ nghiêm trọng.
Liên tiếp mấy ngày, hắn đều không thể đi vào giấc ngủ, hai mắt đỏ au, trong mắt chằng chịt tơ máu, hốc mắt một mảnh xanh đen, cả người âm u tiều tụy.
Trừ cái này ra, hắn đột nhiên bắt đầu chảy máu mũi cùng nôn mửa, có khi mới vừa ăn cơm xong, máu mũi đã chảy xuống.
Cố Dư Nhiên lừa Lâm Phi Phồn, nói là do dạo này thời tiết hanh khô nên niêm mạc mới bị chảy máu.
Lâm Phi Phồn bán tín bán nghi, nhíu mày nói: “Tốt nhất là vậy.”
Cậu cố ý mua máy tạo độ ẩm, nhưng Cố Dư Nhiên vẫn thường xuyên chảy máu mũi, có khi là buổi sáng, có khi là buổi tối, không hề có quy luật.
Lâm Phi Phồn cảm thấy có gì đó không ổn, nói Cố Dư Nhiên đi bệnh viện kiểm tra.
Cố Dư Nhiên làm như không có việc gì nói: “Không sao đâu, chảy chút máu mũi mà thôi.”
Giữa trưa hôm nay, Lâm Phi Phồn bị giáo sư Lý gọi đến phòng thí nghiệm hỗ trợ. Cố Dư Nhiên không có lớp, sau khi đưa Lâm Phi Phồn đến trường thì về chung cư trước.
Sau khi xong việc ở phòng thí nghiệm, nghĩ chỉ đi có nửa giờ là tới nên Lâm Phi Phồn không gọi Cố Dư Nhiên tới đón, chậm rãi đi bộ về.
Vừa mở cửa chung cư đã nghe thấy tiếng nôn mửa truyền ra từ trong toilet, vài hộp thuốc và một đống viên thuốc rơi vãi khắp sàn nhà trong phòng khách.
Lâm Phi Phồn nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là thuốc trị liệu của Cố Dư Nhiên.
Cậu đột nhiên biến sắc, giày cũng chưa cởi đã vọt tới toilet, nhìn thấy Cố Dư Nhiên mặt trắng bệch ngồi dưới đất, dựa vào tường, nhắm hai mắt, ng.ự.c phập phồng từng đợt.
“Cố Dư Nhiên!” Lâm Phi Phồn thất thanh gọi một tiếng, chạy tới nâng mặt Cố Dư Nhiên lên, “Cậu làm sao vậy?”
Cố Dư Nhiên lập tức mở mắt ra, yên lặng nhìn cậu vài giây: “Tôi không sao……”
Lâm Phi Phồn không nói một lời, mím môi, đỡ Cố Dư Nhiên đến phòng ngủ, rót cho hắn một ly nước ấm.
Thẳng đến khi Cố Dư Nhiên bình phục lại, cậu mới lạnh lùng hỏi: “Chảy máu mũi, nôn mửa, mất ngủ…… Đây là tác dụng phụ khi dùng thuốc quá liều đúng chứ?”
Sắc mặt Cố Dư Nhiên hơi cứng lại, cười cười: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
“Ha!” Lâm Phi Phồn cười lạnh, cầm hộp thuốc ném xuống trước mặt hắn, “Còn muốn giấu tôi? Trên hộp thuốc viết rõ ràng!”
Trình độ tiếng anh của cậu rất tốt, lúc trước cũng cố ý tìm hiểu về bệnh tình và thuốc của Cố Dư Nhiên, mặc dù trên hộp có rất nhiều thuật ngữ y khoa, cậu vẫn có thể đọc hiểu.
Nghĩ đến Cố Dư Nhiên vẫn luôn lừa cậu, sắc mặt Lâm Phi Phồn rất khó coi, nhìn Cố Dư Nhiên: “Tại sao lại gạt tôi?”
Cố Dư Nhiên vẫn cố gắng giãy giụa: “Đây chỉ là chuyện nhỏ.”
Lâm Phi Phồn cười lạnh một tiếng, xoay người muốn đi.