Sở Trần rời giường đi rửa mặt, ngây người mất một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn liên lạc với người của Quân đoàn Phần Diệm.
Sau khi hai bên bàn bạc xong xuôi, quân đoàn sẽ phái người tới đây, lặng lẽ ẩn nấp xung quanh để bảo vệ Sở Trần. Cậu thu dọn đồ đạc, rời khỏi nhà tới nhà ba mẹ tìm Lệ Nhiên.
Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt đều đi làm nên không có ở nhà.
Người mở cửa là Lệ Nhiên.
Sở Trần vừa đi vào trong đã bổ nhào lên người Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên đỡ lấy cậu, nhíu mày nói: “Sao em lại tới đây.”
“Người ta nhớ anh mà.”
Sở Trần ngẩng đầu lên, cười híp mắt nhìn Lệ Nhiên, càng nhìn trong lòng càng thỏa mãn, định hôn môi thì Lệ Nhiên lại nghiêng đầu đi: “Trong phòng có camera.”
Sở Trần: “…”
Tuy hai người là chồng chồng hợp pháp, hôn nhau là hành động bình thường đến không thể bình thường hơn, Sở Trần cũng không để tâm lắm, nhưng dù sao đối phương cũng là ba mẹ của Lệ Nhiên, lại nhìn qua Lệ Nhiên, rõ ràng đang ngại ngùng muốn chết.
Sở Trần cũng không dây dưa nữa.
Lặng lẽ đứng thẳng người dậy, Sở Trần liếc nhìn camera trong phòng: “Ba mẹ sợ anh lén chạy trốn hả? Còn lắp camera trong nhà nữa?”
Lệ Nhiên: “Ừ.”
Trong lòng Sở Trần thấy hơi buồn cười, cậu nhìn chằm chằm Lệ Nhiên, lại nhìn dáng vẻ cúi đầu rũ mắt của anh, không nhịn được phụt cười ra tiếng: “Thế anh cũng thảm quá rồi đó. Anh nói với ba mẹ là có thể nhân cách thứ ba của mình sẽ tấn công em à?”
Lệ Nhiên chuyển tầm mắt: “Anh chỉ nói ra cảm nhận của mình thôi.”
Lệ Nhiên đã biết được chuyện xảy ra trước đó thông qua Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt, cũng nhận ra kiểu “tấn công” trong cảm nhận của anh có lẽ không hề giống với chuyện mà nhân cách thứ ba sẽ làm.
Lệ Nhiên không chịu nhìn thẳng vào Sở Trần, dứt khoát khom người lấy dép lê cho cậu. Sở Trần nhìn xoáy tóc của Lệ Nhiên, ấn lên bả vai anh, đổi dép đi trong nhà.
Hai người đi vào nhà.
Sở Trần hết nhìn trái lại nhìn phải, quay đầu hỏi: “Chỗ nào là góc chết của camera?”
Lệ Nhiên: “…”
Đoán được Trần muốn làm gì, Lệ Nhiên bất đắc dĩ nói: “Không có.”
“Không thể nào.” Sở Trần trừng Lệ Nhiên một cái: “Anh không chịu nói thì em sẽ kéo anh vào WC đấy.”
Lệ Nhiên sững lại, chỉ vào góc ban công.
Sở Trần cười gian manh, kéo Lệ Nhiên tới góc chết rồi quay người đè anh vào tường, trông bộ dạng không khác gì ác bá cưỡng đoạt dân nữ: “Anh kêu đi, anh có kêu tới rách cổ họng cũng không có ai tới cứu anh đâu!”
Đáng tiếc chiều cao của Sở Trần không bằng Lệ Nhiên, có bày ra tư thế bá đạo cũng không đủ khí thế.
Lệ Nhiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Sở Trần, khóe miệng giật giật một cái.
Ánh mắt Lệ Nhiên dịu đi, vươn tay ra ấn đầu Sở Trần vào trong lòng mình, nhỏ giọng nói: “Nhân cách kia không đơn giản như em đã nghĩ đâu.”
Sở Trần chớp mắt: “Em thấy cũng được lắm mà?”
Còn có thể không đơn giản như thế nào?
Rõ ràng đến cả cách thức đơn giản nhất cũng không biết!
Trong rất nhiều phim ảnh và tiểu thuyết, bình thường khi xảy ra tình huống lăn giường, đối tượng sẽ là một người đàn ông bá đạo tà mị, tuy đây là lần đầu tiên nhưng lại nắm rõ tri thức về phương diện đó.
Người đàn ông sẽ làm này làm nọ với người yêu của mình, thường hay nói lời thoại: “Em nhìn xem, tuy miệng nói không cần nhưng cơ thể lại rất thành thật.”
Kết quả thì sao?
Nhân cách thứ ba của Lệ Nhiên còn cần cậu cầm tay chỉ dạy.
Đồ vô dụng này!
“Nhân cách thứ ba không có thần trí.”
Lệ Nhiên hoàn toàn không biết Sở Trần đang nghĩ cái gì.
Ánh mắt Lệ Nhiên nhìn ra phong cảnh bên ngoài ban công, nhỏ giọng nói: “Khác nhau lớn nhất giữa cậu ta và Lệ Phần chính là Lệ Phần là một cá thể riêng biệt, còn anh ta không được tính là một cá thể, thậm chí còn chẳng có tên. Cậu ta không biết gì, cũng không nhớ gì cả. Chúng ta chưa hiểu được cách thức tư duy cũng như cách thức hành động của cậu ta. Sức mạnh tinh thần cấp S+, khắp cả Vọng Thành này chỉ có Lệ Phần mới có thể kìm chế được cậu ta. Nhưng khi cậu ta xuất hiện, Lệ Phần lại không thể xuất hiện được. Nguyên nhân thì em biết rồi đó.”
Sở Trần chớp mắt: “Ừ.”
Lệ Nhiên nói: “Trong tình huống này, nếu cậu ta muốn làm gì với em, chắc chắn em sẽ không thể phản kháng được. Người bên cạnh có muốn cũng không thể ra tay ngăn cản, bởi vì làm như vậy sẽ gây tổn thương tới em.”
Sở Trần gật đầu: “Em hiểu rồi.”
“Đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm.”
Lệ Nhiên vỗ vai Sở Trần: “Về đi.”
“Không.”
Sở Trần nói: “Khó khăn lắm em mới tới gặp anh, em còn chưa được hôn anh nữa mà.”
Bình thường Sở Trần không thích đi ra ngoài.
Lần này bởi vì Lệ Nhiên mà cố ý tới chỗ ở của ba mẹ, đương nhiên không chỉ đơn thuần là nói mấy câu với Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên nghe thấy vậy bèn dán sát lại, hôn lên môi Sở Trần một cái cho có lệ.
Sở Trần chơi xấu chủ động làm sâu thêm nụ hôn này.
Hàng lông mày của Lệ Nhiên vô thức nhíu lại.
Đuôi mắt Lệ Nhiên từ từ đỏ lên, có cảm giác như dã thú sắp xổ ra khỏi lồng, anh vươn tay muốn đẩy Sở Trần ra, nhưng dù sao Sở Trần cũng là đàn ông, sức lực cũng không hề nhỏ.
Không ai chịu nhường ai, cuối cùng vẫn là vòng tay thông minh của Sở Trần đổ chuông mới thành công khiến hai người dừng lại.
Sở Trần không ngẩng đầu lên, đương nhiên cũng không nhìn thấy khoé mắt đỏ ửng của Lệ Nhiên.
Mở vòng tay thông minh ra, Thẩm Du gửi tin nhắn tới.
Sở Trần lẩm bẩm: “Chắc là mẹ giục em…”
Quả nhiên, tin nhắn của Thẩm Du có nội dung: “Trần Trần, con đừng có ở trong nhà quá lâu. Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết nhân cách thứ ba của Lệ Nhiên sẽ xuất hiện kiểu gì, con làm như thế quá nguy hiểm.”
Sở Trần: “…”
Thôi được rồi.
Sở Trần nhún vai.
Trong lúc Sở Trần đọc tin nhắn và trả lời lại Thẩm Du, Lệ Nhiên thở phào một hơi.
Trạng thái của anh đã tốt hơn rất nhiều.
Đợi đến khi Sở Trần ngẩng đầu lên, màu đỏ ở khoé mắt đã biến mất gần hết. Cậu cười hì hì vỗ vai Lệ Nhiên, nói bằng chất giọng điệu ái muội: “Hôm nay tạm tha cho anh đó, chờ sau này sẽ sàm sỡ anh sau.”
Lệ Nhiên cứng họng.
Trước đó anh thực sự chưa từng nghe ai nói thẳng thừng chuyện sàm sỡ ra như vậy.
Trước khi đi, Sở Trần đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại hỏi: “Lệ Phần biết chuyện này không? Chính là chuyện liên quan tới nhân cách thứ ba, còn có cả chuyện em đã biết hai người các anh là cùng một người.”
Lệ Nhiên lắc đầu: “Gần đây anh ấy không hay xuất hiện.”
Sở Trần hiểu rõ, nghĩ tới cái gì đó, gật đầu nói: “Anh đừng nói cho Lệ Phần biết, để sau này em có thể tiếp tục trêu đùa anh ấy.”
Lệ Nhiên: “…Ồ.”
Đúng lúc này người của Quân đoàn Phần Diệm gửi tin nhắn tới thông báo người bảo vệ cậu đã tập hợp đầy đủ, Sở Trần vừa đi ra khỏi nhà ba mẹ Lệ Nhiên, lập tức nhìn thấy một nam một nữ đang đứng không xa.
Hai người ăn mặc khác với người ở Vọng Thành.
Trên người bọn họ đều mặc quần áo kiểu dáng như quân trang, trông khá là dày, chắc tới từ một khu vực khá lạnh nào đó.
Người đàn ông có cơ thể cường tráng, vừa nhìn đã biết là người thiên về sức mạnh.
Người phụ nữ để tóc ngắn, cơ thể nhỏ bé nhưng thoạt nhìn có vẻ vô cùng lanh lợi, chắc là thiên về kiểu nhanh nhẹn.
Ấn tượng đầu tiên của Sở Trần đối với hai người họ không hề tệ, gật đầu coi như chào hỏi.
“Rầm!”
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng động ầm ĩ.
Sở Trần sững sờ quay đầu lại.
“Ầm!”
Lại thêm một tiếng nữa.
Cửa sổ ở thế giới này đều là loại bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong. Sở Trần loáng thoáng nhìn thấy có một bóng đen ở chỗ cửa sổ cách cậu gần nhất.
Sở Trần mơ hồ cảm giác có một ánh mắt nguy hiểm đang nhìn mình chằm chằm.
Trong phòng chỉ có một mình Lệ Nhiên…
Vậy nhân cách kia đã xuất hiện rồi sao?
Sở Trần vô thức đi về phía kia, cuộc gọi video của Thẩm Du nhanh chóng nhảy ra: “Trần Trần, Nhiên Nhiên phát bệnh rồi, con đừng có đi vào đó.”
Sở Trần: “Nhưng cửa phòng không khóa trái, không phải anh ấy có thể đi ra ngoài bất cứ lúc nào hay sao?”
“Không đâu.”
Thẩm Du lắc đầu nói: “Để đề phòng tình huống chạy trốn giống như trước đây, ba mẹ đã cấy chip vào cơ thể Nhiên Nhiên. Chỉ cần nó rời khỏi nhà thì cơ thể sẽ bị giật điện.”
Sở Trần: “…”
Sở Trần không nhịn được nhíu chặt mày.
Cả hai người đều im lặng một lúc.
Thẩm Du khẽ nói: “Mẹ biết con thương Nhiên Nhiên, nhưng mẹ cũng là mẹ của Nhiên Nhiên, sao lại không thương con mình cho được? Nhưng ba mẹ không dám mạo hiểm, hành động mạo hiểm chẳng khác nào không chịu trách nhiệm với con, cũng không chịu trách nhiệm với người khác. Sức mạnh tinh thần của nó quá cao, đã định trước không còn cách nào khác cả. Như thế này là an toàn nhất, cũng là cách bảo đảm nhất.”
Sở Trần nghe thấy sự nghẹn ngào cùng bất lực trong giọng nói của Thẩm Du.
Đương nhiên Sở Trần cũng hiểu rõ đạo lí này, nhưng nhớ lại mới vừa nãy cậu còn trốn trong lòng Lệ Nhiên đòi ôm đòi hôn, cả người cậu bỗng dâng lên cảm giác thật khó nói.
Kết thúc cuộc gọi video, Sở Trần nhìn Lệ Nhiên từ bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài một tiếng.
Trên đường ngồi xe bay trở về nhà, vòng tay thông minh của Sở Trần lại vang lên lần nữa.
Lần này là tin nhắn Hoắc Lăng gửi tới.
“Tới nhà tôi một chuyến. Ngay bây giờ.”
Sở Trần: “???”
Sở Trần không nghĩ ra có chuyện gì cần tìm đến mình, lẽ nào muốn hỏi chuyện bí kíp nhận diện trà xanh?
Thế thì cũng đâu cần phải nôn nóng như vậy chứ?
Sở Trần trả lời: “Làm gì?”
Hoắc Lăng: “Trước đây không phải cậu muốn hỏi chuyện về thuốc ức chế bạo loạn tinh thần sao? Cho cậu nhiều nhất là nửa tiếng đồng hồ, nhanh chóng tới nhà tôi.”
Gấp gáp như vậy luôn?
Nhưng chuyện liên quan đến thuốc ức chế, đúng là rất quan trọng đối với Sở Trần.
Sở Trần đổi đích đến của xe bay, chạy thẳng tới nhà họ Hoắc.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Phong Như Vân mặt mày âm trầm, dáng vẻ cực kỳ không vui, Sở Trần không khỏi ngạc nhiên, bước lại gần hỏi: “Dì Phong, sao trông dì có vẻ không vui vậy? Ai chọc dì giận sao?”
“Còn không phải thằng nhóc khốn kiếp kia…”
Phong Như Vân hừ lạnh một tiếng: “Không nhắc tới chủ đề khiến người ta không vui nữa. Tiểu Trần, gần đây con chẳng tới chơi với dì Phong, bộ bận rộn lắm hả?”
Sở Trần mỉm cười: “Đúng là gần đây có xảy ra chút chuyện. Chắc dì cũng biết rồi, bây giờ nhà họ Sở loạn hết cả lên, con cũng không tiện ra ngoài. Lần này con cũng tới đây cũng là vì có chuyện quan trọng muốn tìm anh Hoắc Lăng, anh ấy đâu rồi dì?”
“Ở trên lầu đó.” Phong Như Vân liếc mắt lên, “Con tự tới đây hay A Lăng bảo con tới?”
Sở Trần mỉm cười: “Là anh Hoắc Lăng bảo con tới. Nhìn bộ dáng của dì, chắc là anh Hoắc Lăng đã chọc dì tức giận đúng không? Để con lên lầu dạy dỗ anh ấy một trận, rồi bảo anh ấy xuống xin lỗi dì.”
Phong Như Vân bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi thì có tác dụng gì, chỉ mong nó suốt ngày đừng làm chuyện xấu như vậy nữa…”
Sở Trần kinh ngạc nói: “Sao vậy ạ?”
Phong Như Vân: “Bây giờ dì không thể nói rõ với con được, nhưng con lên lầu là biết ngay.”
Sở Trần nhướng mày.
Rốt cuộc Hoắc Lăng đã làm gì mới khiến Phong Như Vân tức giận như vậy?
Sở Trần hỏi chấm ở trong lòng, vừa mới đi lên lầu liền thấy Hoắc Lăng đứng ngay cửa, nhanh chân đi tới: “Anh hỏi giúp tôi chưa? Rốt cuộc thuốc kia do ai phát minh vậy?”
Hoắc Lăng liếc nhìn Phong Như Vân đang ngồi dưới lầu, sau đó đẩy vai Sở Trần: “Vào phòng rồi nói.”
Sở Trần: “???”
Ba phút đồng hồ sau.
Sở Trần và Văn Gia Ngọc ngồi đối diện nhau.
Sở Trần: “…”
Thoạt nhìn Văn Gia Ngọc vô cùng xấu hổ, cậu ta thấy Sở Trần nhìn mình, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chào cậu.”
“Chào cậu.” Sở Trần nhất thời không biết nên trưng ra vẻ mặt gì.
Chẳng trách Phong Như Vân lại tức giận như vậy.
Hóa ra Hoắc Lăng trực tiếp dẫn người về nhà.
Sở Trần lặng lẽ nhìn sang Hoắc Lăng, muốn anh ta giải thích rõ ràng.
Hoắc Lăng khẽ ho một tiếng, sờ chóp mũi: “Chuyện là thế này… Trước đó tôi có hỏi Gia Ngọc rốt cuộc thuốc ức chế do ai phát minh, lúc đó Gia Ngọc vô cùng kích động, luôn miệng nói người có thể hỏi ra câu này, chắc chắn là tri âm của em ấy. Đúng lúc cậu cũng muốn biết chuyện liên quan đến thuốc ức chế, thế là tôi gọi cậu tới đây luôn.”
Sở Trần: “…”
Được lắm! Không hổ là nam chính.