Lần này Thẩm Du với Lệ Duệ Đạt đưa cậu đến trường đại học tốt nhất ở Vọng Thành. Đã có nhiều tài năng xuất chúng theo học tại đây, cuối cùng đều gia nhập Quân Đội Liên Minh trong thời gian thực hiện nghĩa vụ quân sự.
Trở thành một thành viên trong biên chế.
Thậm chí còn có tin đồn các quân đoàn trưởng của những quân đoàn nổi tiếng đều tốt nghiệp từ trường đại học này.
Con cái của rất nhiều gia đình ở Vọng Thành đều là sinh viên của ngôi trường này.
Ví dụ như Văn Hướng Dương, Vương Vũ.
Trường đại học nằm tại trung tâm thành phố, khi ba người đến nơi đã có một người đàn ông đứng chờ ngay trước cổng.
Lệ Duệ Đạt quen biết đối phương, ông nhanh chân đi tới bắt tay chào hỏi: “Chào bạn cũ, đã lâu không gặp.”
Thẩm Du đứng bên cạnh giới thiệu: “Trần Trần, đây là bạn học của ba con. Ông ấy tên Kiều Vũ Hải, là giáo sư khoa lịch sử.”
Kiều Vũ Hải trông rất hiền lành, gật đầu nói: “Đã lâu không gặp, chủ yếu là do dạo này tôi bận quá. Thấy ông gần đây sống cũng không tệ nhỉ, bụng phệ hết cả ra, chắc em dâu chăm sóc ông kỹ lắm phải không? Ha ha ha. Ồ, đây chính là Sở Trần mà hai người đã nhắc đến đúng không?”
Sở Trần ngoan ngoãn cúi đầu chào: “Cháu chào bác Kiều.”
“Ngoan quá.” Kiều Vũ Hải vỗ vai Sở Trần.
Ông thoáng thấy được dấu hôn trên cổ Sở Trần, nhưng cũng chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Cũng không mở miệng nói gì cả.
Lệ Duệ Đạt lắc đầu nói: “Cái bụng của tôi không phải do công lao của em dâu ông đâu, đều do đứa con này của tôi đó.”
“Ồ?”
“Thằng bé nấu cơm rất ngon, miệng được ăn ngon nên đương nhiên tôi cũng béo ra rồi.”
Thẩm Du ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy, mặt tôi cũng tròn trịa hơn trước kia. Vũ Hải, lát nữa đến nhà chúng tôi ăn cơm đi. Để Trần Trần trổ tài nấu nướng, đảm bảo ông ăn thử một bữa là ghiền luôn, có khi lại nằng nặc đòi lại ở nhà tôi không chịu đi nữa đấy.”
“Được được. Xem ra Nhiên Nhiên nhà hai người đã cưới được một người vợ đảm đang.”
Bốn người vừa cười cười nói nói vừa bước vào trường.
Khi đến văn phòng, Kiều Vũ Hải lập tức đánh tiếng chào hỏi, sau đó có người đi tới điền hồ sơ bằng thông tin trên vòng tay của Sở Trần.
Thẩm Du đột nhiên nói: “À đúng rồi, Trần Trần, mẹ nhớ hình như con có mấy người bạn thân, là con cái nhà nào vậy?”
Sở Trần: “Là nhà họ Văn và nhà họ Vương.”
“Được, vậy xếp cả ba đến lớp số ba đi. Là Văn Hướng Dương nhà họ Văn đúng không?”
“Đúng rồi ạ, cháu cảm ơn bác Kiều.”
“Không có gì. Tiểu Triệu, cứ theo đó mà làm.”
Kiều Vũ Hải thở dài nói: “Bác với ba cháu có quan hệ rất tốt. Trước đây bác cũng có nghe nói cháu bị nhà họ Sở ức hiếp. Sau này cứ đi theo ba mẹ cháu, mặc kệ nhà họ Sở.”
Sở Trần nở nụ cười: “Vâng.”
Cậu nhìn lướt qua.
Nhà họ Sở không có nhiều người tầm tuổi với cậu, chỉ có một vài người nhưng đã bị gạch một đường ngang.
Sở Trần khó hiểu chỉ vào những đường ngang kia hỏi: “Bác Kiều, tại sao lại có mấy đường gạch kia vậy?”
“À, nghe nói muốn chuyển nhà, sau này không ở Vọng Thành nữa.” Kiều Vũ Hải thuận miệng nói.
Sở Trần gật đầu.
Dọn nhà hả?
Trước đó bác cả với bác hai vốn đã muốn rời đi, chủ yếu là để trốn nợ, nhưng không ngờ lúc đến phi thuyền lại gặp được những người khác trong nhà họ Sở, cuối cùng hai bên lao vào đánh nhau khiến cho không ai thành công trốn đi được.
Lần này còn thôi học luôn, xem ra bọn họ đã bàn bạc xong xuôi, muốn đi cùng nhau sao?
Đi chung cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền.
Sở Trần thản nhiên nghĩ như vậy.
Đến khi các thủ tục gần như đã hoàn tất, Kiều Vũ Hải quay đầu hỏi: “Cháu có ở ký túc không?”
“Học ngoại trú.” Thẩm Du giành trả lời trước thay cậu.
“Được, vậy ở đây không còn chuyện của cháu nữa. Ngày kia có thể đến trường báo danh. Bên phía nhà trường sẽ gửi tình hình cụ thể vào vòng tay. Chiều nay em dâu với Duệ Đạt còn phải đi làm đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tôi cũng không giữ mọi người ở lại nữa.”
“Hôm nay cảm ơn ông rất nhiều. Nếu không có ông giúp đỡ thì chuyện này cũng không thể giải quyết nhanh như vậy được.”
“Có gì đâu, chúng ta đều là sinh viên của trường mà. Trong văn phòng này có năm người thì phải có đến ba người biết tên hai người rồi.”
Mọi người đứng hàn huyên.
Sở Trần đứng một bên làm bé ngoan.
Kiều Vũ Hải còn công việc phải làm, sau khi mọi người tạm biệt nhau thì Thẩm Du nói: “Trần Trần, mẹ với ba con phải đi làm rồi, con về nhà một mình được không?”
“Dạ được. Ba mẹ đi đường cẩn thận.”
Sở Trần tạm biệt hai người, nghĩ đến chuyện người nhà họ Sở thôi học, thuận tay mở vòng tay thông minh tra cứu thông tin trên tinh võng.
Có rất nhiều tin tức liên quan đến nhà họ Sở, hầu hết đều là các sự kiện gần đây.
Ngay cả tin tức đứa con thứ ba của gia chủ nhà họ Sở sắp chào đời cũng chiếm cứ một trang bìa.
Người viết tin này tương đối am hiểu tình hình hiện giờ, nói thẳng lần này nhà họ Sở gặp chuyện nhưng nhà họ Hoắc lại không ra mặt giúp đỡ, điều này chứng tỏ cuộc hôn nhân giữa Sở Trần và Hoắc Lăng thật ra không hề tốt đẹp giống như những lời đồn đại bên ngoài. Có khả năng Sở Trần vẫn muốn ở lại nhà họ Sở để cạnh tranh vị trí người thừa kế với hai người em của mình, nhưng bởi vì sức mạnh tinh thần của Sở Trần thấp nhất cho nên cậu cũng được coi là người ít có khả năng thừa kế nhất.
Còn Sở Trú có sức mạnh tinh thần cấp A+, nhưng mẹ đẻ lại không còn, trong khi đó Du Nhiễm vừa mới trở thành nữ chủ của nhà họ Sở lại rất được Sở Nguy Vân yêu thương. Đến cuối cùng người nào sẽ trở thành người thừa kế của nhà họ Sở còn phải đợi đứa con trong bụng chào đời để xem sức mạnh tinh thần như thế nào rồi sau đó mới bàn tiếp.
Phần trước viết khá đúng, còn phía sau…
Sở Trần cười tủm tỉm, chỉ coi những lời này như trò cười.
Cậu ngồi xe bay định trở về nhà, đột nhiên người của Quân đoàn Phần Diệm lại liên lạc tới.
“Cậu Sở, cổ phần của công ty nhà họ Sở trong tay cậu đã bán hết, tiền cũng được gửi vào vòng tay. Mời cậu kiểm tra.”
Sở Trần mở vòng tay lên, quả thật tài khoản vừa được ting ting hai chục triệu.
Số tiền lúc trước dùng để mua cổ phần trong tay Sở Dục với Sở Du vốn là tiền của Hoắc Lăng, tiền này được coi như tiền bồi thường cho việc từ hôn, đây là thu nhập riêng của Sở Trần.
Ngoài ra còn có số tiền nhà họ Sở đã trả dựa theo yêu cầu của Quân đoàn Phần Diệm, cộng thêm hai trăm triệu Sở Dục mượn từ công ty để trả bớt nợ trước khi quyết định bán hết cổ phần, tổng cộng số tiền Sở Trần lấy được từ nhà họ Sở đã vượt qua ba trăm triệu, nhiều hơn so với số tiền trước kia Giản Đại lấy ra để mở công ty cho nhà họ Sở.
Khóe miệng Sở Trần nhếch lên.
“Số tiền tăng thêm cứ coi như tiền lãi cho việc nhà họ Sở được sống bao nhiêu ngày tốt đẹp lúc trước đi.”
Sở Trần lầm bầm, chuyển toàn bộ tiền vào cùng một tài khoản.
Lắm tiền thế này.
Không làm gì hình như hơi lãng phí thì phải?
Sở Trần suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Du.
“Mẹ, con có một ít tiền, bây giờ vẫn chưa có ý tưởng nào. Con muốn mở một nhà hàng, mẹ nghĩ liệu ổn không?”
Chắc ba mẹ vẫn đang trên đường đến công ty nên không trả lời lại.
Sở Trần cũng không phải kiểu người dễ sốt ruột.
Cậu cất vòng tay, miệng ngâm nga bài hát.
Khi về đến nhà, trên mắt Lệ Nhiên phủ một tầng móng mắt, hiển nhiên lại đang lên mạng làm việc rồi.
Như một thói quen, Sở Trần đi tới hôn cằm anh.
Cậu mới ăn sáng chưa được bao lâu nên vẫn chưa nghĩ ra buổi trưa sẽ ăn gì, cũng không thấy đói lắm, vì vậy dứt khoát cởi giày, nằm trên ghế sofa lên mạng tìm kiếm cách sử dụng sức mạnh tinh thần.
Nhưng kết quả tìm kiếm lại không có cái nào liên quan đến câu hỏi của cậu.
Sở Trần tìm tới tìm lui, sau đó cũng tìm được một bài báo có tính phổ cập khoa học.
Sức mạnh tinh thần trên thế giới này thuộc về khả năng bẩm sinh của con người.
Cho dù là một đứa bé vừa mới chào đời cũng biết cách phải sử dụng sức mạnh tinh thần như thế nào, hành vi này giống như đã được lập trình sẵn trong não họ, không cần ai dạy bảo.
Nhưng bởi vì tư duy của trẻ con còn non nớt, chưa thể thành thạo trong việc khống chế sức mạnh tinh thần cho nên thường xuyên xảy ra sự cố không cẩn thận khiến người khác bị thương.
Khống chế sức mạnh tinh thần đã trở thành việc đầu tiên mà những người mới trở thành ba mẹ cần phải dạy dỗ con mình.
Sở Trần hồi tưởng lại.
Trong trí nhớ của nguyên chủ không có bất kỳ nghiên cứu nào mang tính hệ thống về cách sử dụng hoặc điều khiển sức mạnh tinh thần, khi nguyên chủ sử dụng sức mạnh tinh thần cũng chỉ đơn giản như một người đang thở vậy.
Sở Trần đoán chắc hai vấn đề này cũng tương tự nhau.
Nếu biết cách kiểm soát hơi thở thì chắc có thể giúp cậu kiểm soát được sức mạnh tinh thần của mình.
Sở Trần cúi đầu tiếp tục xem, nhưng kết quả cậu không tìm thấy cách nào cả.
Sở Trần: “…”
Bà mẹ nó, phổ cập khoa học quỷ gì thế?
Sở Trần thở dài bất đắc dĩ, xoay người qua nhìn Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên vẫn đang làm việc.
Sở Trần không muốn làm phiền Lệ Nhiên khi anh đang làm việc, đành phải lên tinh võng giết thời gian.
Một giờ sau, cuối cùng Lệ Nhiên cũng log out.
Sở Trần nghe được động tĩnh phát ra từ chỗ bên cạnh bèn tắt tinh võng đi, ỷ vào chân mình dài nên duỗi ngón chân trắng nõn đặt lên đùi Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên: “???”
Anh nhướng mắt hỏi: “Em sao vậy?”
Sở Trần nhỏ giọng nói: “Anh dạy em cách sử dụng sức mạnh tinh thần đi, được không?”
Lệ Nhiên sửng sốt.
Anh đột nhiên nghĩ tới khi mình bị bạo loạn tinh thần, trong lúc vô thức đã hình thành một lốc xoáy cực lớn, chỉ cần những người có mặt trong phạm vi đó thì sức mạnh tinh thần ít nhiều cũng bị công kích, nhưng trái lại chỉ có một mình Sở Trần không hề bị ảnh hưởng.
Lệ Nhiên đã thảo luận vấn đề Sở Trần miễn nhiễm với việc bạo loạn tinh thần của mình cùng những người trong quân đoàn.
Nhưng chưa có ai từng tiếp xúc với kiểu người giống như vậy.
Cho dù người có sức mạnh tinh thần cực thấp cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều khi gặp phải người bị bạo loạn tinh thần. Những người có sức mạnh tinh thần cấp cao có thể tạo thành một rào chắn xung quanh người chống đỡ được một khoảng thời gian, nhưng cũng không lâu lắm.
Không có ai có thể ở bên cạnh bệnh nhân bị bạo loạn tinh thần mà không xảy ra chuyện gì như Sở Trần.
Đáng lẽ ra Sở Trần phải đạt đến đỉnh cao của việc kiểm soát sức mạnh tinh thần mới phải.
Suy nghĩ trong đầu Lệ Nhiên thay đổi liên tục: “Em không biết hả?”
Sở Trần chớp mắt, thành thật nói: “Em không biết.”
Nếu đã biết thì cậu không cần hỏi Lệ Nhiên rồi.
Sở Trần đáng thương nhìn Lệ Nhiên.
Mặc dù trong lòng Lệ Nhiên có chút nghi ngờ nhưng nếu Sở Trần đã không nói thì anh cũng lựa chọn không hỏi.
Lệ Nhiên nói: “Anh không có hứng thú với sức mạnh tinh thần. Lúc nào cần khảo hạch đến phương diện này thì sẽ cho Lệ Phần xuất hiện. Em có thể nhờ Lệ Phần dạy em, sức mạnh tinh thần của anh ấy được đánh giá cấp 3S, cũng có nghiên cứu khá nhiều trong việc kiểm soát sức mạnh tinh thần.”
Nhờ Lệ Phần sao?
Sở Trần trầm tư gật đầu.
Vì vậy khi ý thức của Lệ Phần thức tỉnh từ trong bóng tối vô tận đi ra ngoài hít thở không khí, trong nháy mắt đã nhìn thấy Sở Trần đang nhìn mình bằng ánh mắt sáng rực.
Lệ Phần: “???”