Hoắc Lăng không chờ được Sư Hạo Ngôn, lại chờ đến hơn một trăm cảnh vệ được vũ trang hạng nặng đầy đủ. Đám cảnh vệ mau chóng bao vây từ bốn phía, nhắm vũ khí chĩa vào chính giữa, bày ra tư thế công kích.
Nhưng Hoắc Lăng không hề căng thẳng chút nào.
Hoắc Lăng giương mắt nhìn Sư Hạo Ngôn đang đứng trên ban công ngoài trời ở tầng hai.
Diện mạo của Sư Hạo Ngôn không được tính là quá xuất sắc, nhưng cũng coi như tuấn tú nhã nhặn.
Hắn ăn mặc trang phục ở nhà kiểu dáng đơn giản, lúc này đang đứng dựa vào ban công, lạnh lùng nhìn xuống khung cảnh dưới nhà.
Hai người lơ đãng đối diện nhau, Hoắc Lăng nhất thời cảm thấy như bị rắn độc theo dõi.
Ánh mắt của người này khiến Hoắc Lăng cảm thấy không thoải mái.
“Sư Hạo Ngôn, lần này tôi đến đây không phải để gây sự với anh, tôi chỉ muốn tìm hiểu… một số chuyện trước kia giữa anh và Văn Gia Ngọc thôi. Tôi thấy anh không cần thiết phải kêu nhiều người như vậy bao vây tôi đâu. Tôi có thể đảm bảo sẽ không làm tổn thương đến anh, thậm chí chúng ta có thể giữ nguyên khoảng cách này để nói chuyện với nhau, đợi sau khi làm rõ vấn đề mà tôi muốn biết, tôi sẽ rời đi ngay lập tức.”
Hoắc Lăng cất cao giọng.
“Cậu muốn tới là tới, muốn đi là đi hả?”
Sư Hạo Ngôn cười lạnh: “Cậu cho rằng hôm nay cậu có thể toàn thây rời khỏi đây sao?”
Hoắc Lăng nhíu mày.
Cái tên Sư Hạo Ngôn này bị làm sao ấy?
Hai người họ chỉ trùng hợp cùng thích một người đàn ông, nhưng Sư Hạo Ngôn lại nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt chất đầy thù hằn, cứ như muốn lấy mạng mình vậy.
Có cần phải làm căng đến mức này không?
Hay tại ở trong lòng Sư Hạo Ngôn, Văn Gia Ngọc chiếm một vị trí rất quan trọng?
Đặt mình vào vị trí của đối phương mà suy xét, Hoắc Lăng cảm thấy chỉ riêng điểm này mình không bằng Sư Hạo Ngôn.
Ví dụ như hiện tại, Hoắc Lăng không hề có ý định muốn giết chết Sư Hạo Ngôn, đơn giản chỉ muốn moi được chân tướng từ trong miệng anh ta.
Hoắc Lăng trầm giọng nói: “Sư Hạo Ngôn, tôi nghĩ chúng ta không nên vì chuyện tình cảm mà đối chọi gay gắt với nhau. Huống chi…”
Hoắc Lăng mỉm cười chua xót, tỏ ra yếu thế: “Mặc dù trước đây tôi với Văn Gia Ngọc đã chia tay, nhưng tôi cho rằng đó chỉ là những lời trong lúc nóng giận. Dù sao bất cứ khi nào Văn Gia Ngọc có nhu cầu về tiền bạc hay về tình cảm đều chủ động tìm đến tôi, lần nào tôi cũng không nỡ từ chối. Văn Gia Ngọc một bên dây dưa với tôi một bên vụng trộm qua lại với anh… Thân là đối tượng bị cắm sừng, đáng lẽ tôi mới là người nên tức giận.”
Sư Hạo Ngôn cười khẩy.
Người này nói cũng êm tai thật.
Không cần thiết phải đấu đá lẫn nhau.
Sao lúc thuê người chém đứt cánh tay của hắn không nói vậy?
Sư Hạo Ngôn cúi đầu nhìn cánh tay tàn phế của mình, tuy chỗ bị chém đã được nối liền lại, nhưng hậu quả là vĩnh viễn không thể bước vào phòng thí nghiệm được nữa.
Mặc dù cánh tay này không ảnh hưởng đến đời sống sinh hoạt của Sư Hạo Ngôn, nhưng anh ta đã bị xóa tên khỏi phòng thí nghiệm. Tiền đồ tương lai vốn rộng mở tươi sáng, giờ chỉ có thể ru rú trong nhà ăn không ngồi rồi.
Ngay cả những người trong gia tộc cũng nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ.
Trong lòng Sư Hạo Ngôn lấp đầy thù hận: “Chỉ cho phép cậu đối phó với tôi mà không cho tôi đối phó cậu? Tất cả xông lên đi!”
Theo mệnh lệnh của Sư Hạo Ngôn, đám vệ sĩ lập tức ùa lên tấn công Hoắc Lăng.
Song đúng lúc này, một cơn lốc xoáy dữ dội lấy Hoắc Lăng làm trung tâm nhanh chóng lây lan ra bốn phía.
“Á!”
“Cứu tôi!”
Sức mạnh tinh thần cấp S không phải chỉ nói suông, người sở hữu sức mạnh tinh thần cấp cao không nhiều, phóng tầm mắt nhìn khắp hệ tinh hà chỉ có vỏn vẹn được vài người, Hoắc Lăng chính là một trong số đó.
Đẳng cấp cao áp chế đẳng cấp thấp, sức mạnh hoàn toàn lấn át không nói điêu.
Toàn bộ vệ sĩ bao vây Hoắc Lăng trong nháy mắt đều quỳ rạp xuống đất, không dậy nổi chút sức lực nào để đánh trả.
Đau đớn truyền đến từ não bộ khiến bọn họ không nhịn được rên rỉ thống khổ.
Chỉ có hai người miễn phí chống đỡ được, chắc là sở hữu sức mạnh tinh thần cấp A+.
Hoắc Lăng thản nhiên quét mắt nhìn một vòng xung quanh, sau đó ngẩng đầu nhìn Sư Hạo Ngôn đang trưng ra vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ: “Bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được rồi chứ?”
Mười phút sau.
Hoắc Lăng ngồi trên ban công tầng hai, đối mặt với Sư Hạo Ngôn phẫn nộ đến mức đỏ ngầu mắt, tâm trạng sửng sốt không thôi: “Anh nói tôi thuê người chém đứt cánh tay anh?”
Hoắc Lăng vừa nói vừa không nhịn được lơ đãng liếc qua cánh tay của Sư Hạo Ngôn.
Sư Hạo Ngôn cắn răng: “Chuyện đã tới nước này, cậu giả vờ giả vịt làm gì nữa? Ngoài cậu ra, tôi không còn kẻ thù nào khác.”
Hoắc Lăng sững sờ.
Nhớ tới điều gì đó, Hoắc Lăng mở vòng tay, gửi tin nhắn cho Sở Trần: “Cậu thuê người chém đứt tay Sư Hạo Ngôn hả?”
Chuyện lần đó ở khách sạn, chính Sư Hạo Ngôn đã thuê người hãm hại Sở Trần.
Chẳng mấy chốc, Sở Trần đã trả lời: “Anh bị điên hả?”
Rồi hiểu luôn.
Xem ra không phải là Sở Trần.
Hoắc Lăng biết Sở Trần khinh thường việc nói dối, nếu thật sự do cậu làm thì chắc chắn cậu sẽ thừa nhận.
Nhưng Hoắc Lăng không nghĩ ra còn có ai muốn đối phó với Sư Hạo Ngôn.
Phong Như Vân không thích Văn Gia Ngọc. Từ sau khi biết Văn Gia Ngọc có một chân với Sư Hạo Ngôn, tuy tức giận cậu đã phản bội con trai mình, nhưng lửa giận đa phần chỉ nhắm vào Văn Gia Ngọc. Nói không chừng còn muốn tặng quà cảm ơn Sư Hạo Ngôn vì đã chịu rước Văn Gia Ngọc.
Hoắc Lăng nhăn mày: “Bất kể anh có tin hay không, dù sao chuyện này không phải do tôi làm. Lần này tôi đến tìm anh chủ yếu muốn biết chuyện của anh và Văn Gia Ngọc. Rốt cuộc là thế nào? Hai người đang yêu nhau sao? Gia Ngọc có phải tự nguyện không?”
Sư Hạo Ngôn nhìn Hoắc Lăng bằng ánh mắt đầy phán xét.
Nói thật, mặc dù trông Hoắc Lăng có vẻ rất chân thành, nhưng Sư Hạo Ngôn không tin.
Sư Hạo Ngôn càng tin vào những gì mà mình sai người khác điều tra được.
Sư Hạo Ngôn cười khẩy.
Không ngờ đường đường là người có sức mạnh tinh thần cấp S mà dám làm lại không dám nhận.
Phẫn nộ ngập trời khiến Sư Hạo Ngôn theo bản năng miệng nhanh hơn não, nói năng không thèm lựa lời luôn. Hắn nghiêng người về trước, không bận tâm Hoắc Lăng sẽ nổi giận và tấn công mình, thẳng thắn không chút giấu diếm: “Đúng vậy, tôi với Gia Ngọc có mối quan hệ giống như cậu đã nghĩ. Trong lúc cậu ở Vọng Thành không hay biết gì, tôi với Gia Ngọc thường xuyên đi khách sạn. Phía sau của em ấy chặt lắm, mỗi lần lên giường đều sẽ dùng hai chân quấn chặt lấy eo tôi, nức nở kêu tôi chậm một chút…”
“Gia Ngọc rất đáng yêu, bất kể là lúc bình thường hay lúc ở trên giường.”
Một cơn lốc xoáy lập tức dâng lên, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng biến mất.
Hoắc Lăng nhắm mắt lại.
Sư Hạo Ngôn cười nhạo: “Nếu cậu không tin thì có thể điều tra ghi chép của khách sạn.”
Nói xong, Sư Hạo Ngôn tạm dừng một lát rồi mở vòng tay ra: “Đúng rồi, không phải lúc nãy cậu có hỏi tôi rằng Gia Ngọc có tự nguyện hay không sao? Cái này thì dễ, tôi có ghi hình lại.”
Hoắc Lăng: “…”
Màn hình hiện lên đối diện với Hoắc Lăng, người trong màn hình đúng là Văn Gia Ngọc.
Gò má cậu đỏ bừng, toàn thân trần trụi nằm trên giường, cơ thể bị va chạm nhích về trước từng chút một, gương mặt lộ ra vẻ vừa sung sướng vừa đau đớn. Dường như chú ý đến động tác của Sư Hạo Ngôn, cậu ta hỏi: “Anh Hạo Ngôn, anh đang làm gì vậy?”
Giọng nói Văn Gia Ngọc rất khàn.
Âm thanh của Sư Hạo Ngôn truyền đến: “Anh thề chỉ lấy ra xem ở nhà thôi.”
“Anh…” Văn Gia Ngọc tức giận quay đầu đi, nhưng ngay sau đó đã không rảnh để nghĩ nhiều nữa, bắt đầu sa vào cuộc vui.
Hoắc Lăng xem không nổi nữa, lập tức đứng phắt dậy.
Chiếc ghế bị động tác thô lỗ của Hoắc Lăng làm hất đổ, phát ra tiếng động.
Hoắc Lăng nhìn Sư Hạo Ngôn thật sâu, rời khỏi nơi này mà không quay đầu lại.
Sư Hạo Ngôn ngồi tại chỗ nhìn bóng lưng chạy trối chết của Hoắc Lăng, sảng khoái phá lên cười.
…
Sáng sớm Sở Trần đã bị Hoắc Lăng đánh thức, ngẩn người nhìn vòng tay.
Cánh tay của Sư Hạo Ngôn bị chém đứt?
Bị ai chém? Tại sao lại bị chém?
Gần đây Sở Trần hơi bận bịu, cộng thêm hệ tinh hà H-310 cách Vọng Thành quá xa, Sở Trần không có thời gian bay đến đó để tính sổ với Sư Hạo Ngôn. Không ngờ mới đó mà tên Sư Hạo Ngôn này đã bị báo ứng rồi sao?
Sở Trần cười như được mùa.
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe tiếng chuông cửa, Sở Trần nhìn ra ngoài, người đứng ngoài cửa không ai khác ngoài anh bạn Lệ Phần.
Sở Trần cười nhếch miệng, thầm nghĩ cho chừa cái tật phá đám tối hôm qua.
Báo ứng đến rồi đấy.
Sở Trần cố ý không gửi mệnh lệnh mở cửa cho người máy nhỏ, chậm chạp bước xuống giường đi đánh răng rửa mặt rồi thay đồ. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, cậu thong thả đi xuống lầu, bước ra mở cửa.
Lệ Phần nhíu mày, giọng điệu đầy bất mãn: “Sao lâu vậy mới ra mở cửa?”
Sở Trần nghiêng người nhường đường, cười tủm tỉm nói: “Thầy ơi, lúc thầy gõ cửa thì em còn đang nằm nướng trên giường, cả người không có mặc gì hết. Nếu cứ thế đi xuống mở cửa cho thầy thì không ổn lắm đâu nhỉ?”
Không mặc gì hết?
Lệ Phần cười lạnh.
Làm như anh chưa từng thức dậy trên giường của cậu vậy, mấy lần trước đều ăn mặc kín kẽ, giờ dám lừa anh kiểu này?
Coi mình là kẻ ngốc chắc?
Nhưng anh lại không có cách nào vạch trần bộ mặt xấu xa của Sở Trần.
Lệ Phần chỉ có thể đè nén cục tức, hậm hực “ừ” một tiếng nhẹ bẫng.
Lệ Phần định đi vào nhà thì lại nghe Sở Trần nói tiếp: “Nhưng nếu thầy đã yêu cầu thì em sẽ ngoan ngoãn thoả mãn theo sở thích đặc biệt của thầy. Lần sau thầy đến đây, em nhất định sẽ thả rông đi xuống mở cửa cho thầy. Dù sao thầy giáo đã đưa ra yêu cầu, làm học trò sao có thể không nghe lời cho được. Thầy thấy em nói có đúng không?”
Lệ Phần: “…”
Anh đứng yên tại chỗ, trong lòng hối hận tột cùng.
Sao mình lại chủ động đến tìm Sở Trần, còn khăng khăng muốn dạy cậu cách khống chế sức mạnh tinh thần?
Đầu mình bị lừa đá à?
…