Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng


Chương 5


Editor: Fei

Lúc Kỷ Li đến phim trường đã là hơn tám giờ.

Thời gian vẫn còn sớm, nhân viên đoàn phim đều đang làm công tác chuẩn bị, khu vực ghi hình quan trọng được che kín, người ngoài không thể tự ý ra vào.

Công ty không sắp xếp trợ lý cho Kỷ Li mà chỉ quẳng cho y một tấm thẻ diễn viên đoàn phim.

Kỷ Li đứng bên ngoài phim trường, tay siết chặt quai ba lô, vẻ mặt hiện lên vài phần hoang mang hiếm thấy —— Phải đi điểm danh ở chỗ nào đây?

Mấy việc vặt vãnh này trước giờ đều giao cho trợ lý của y phụ trách.

Một người đàn ông mặc áo khoác đen nhìn thấy y bèn hỏi, “Này cậu là ai? Đây là địa điểm quay phim, không thể tùy tiện vào đâu.”

Kỷ Li thấy thẻ công tác đeo trước ngực của đối phương, lập tức lễ phép nói, “Chào anh, tôi là Kỷ Li – diễn viên thủ vai Tống Chiêu trong phim《Bang Quốc Thiên Hạ》.”

Dứt lời bèn chìa thẻ diễn viên của mình ra.

“Kỷ Li?” Người đàn ông nhìn tấm thẻ kia rồi quan sát y thật cẩn thận, “Hóa ra cậu chính là người mà truyền thông Mộng Tưởng tạm thời nhét vào à?”

Tạm thời nhét vào?

Kỷ Li nghĩ về cụm từ này, chần chờ nói, “Xin hỏi ngài là?”

“Tôi là người phụ trách casting của đoàn phim, Tiêu Lâm Sâm.” Tiêu Lâm Sâm trả thẻ cho cậu, tiện tay chỉ đường, “Đi thẳng năm mươi mét, thấy bức tường xanh rồi quẹo phải chính là phòng hóa trang cho diễn viên, qua đó tìm người hỏi tiếp nhé.”

“Vâng, cảm ơn ngài.” Kỷ Li gật đầu, không tiếp tục nghiên cứu sâu hơn ý tứ của câu nói ban nãy.

Tiêu Lâm Sâm nhìn chằm chằm bóng lưng Kỷ Li, lắc đầu lẩm bẩm, “Đẹp như thế trông hơi giống bình hoa di động nhỉ.”

Thôi, vẫn nên nghe lời thầy Tần Nhạc dặn, đi tìm diễn viên khác vậy.

Sao đối phương có thể đóng vai xấu xí với vẻ ngoài đó? E rằng ngay cả make up cũng chẳng dám!

Hẳn là không cần chờ đến cảnh diễn chung với thầy Tần, tới cảnh diễn đầu tiên chiều nay cũng chưa chắc đã vượt qua.

Kỷ Li tìm thấy phòng hóa trang cho diễn viên phụ, còn chưa kịp gõ cửa thì thợ trang điểm đã cầm một đống đồ đi đến.

Hai mặt nhìn nhau, thợ trang điểm kinh ngạc hỏi:”…Cậu là diễn viên sắm vai Tống Chiêu à?”

“Vâng chào thầy, tôi là Kỷ Li.”

Thợ trang điểm nhíu mày, ra hiệu cho y đi vào, “Gọi Trương Minh là được rồi, hôm nay tôi là người phụ trách tạo hình cho cậu.”

Kỷ Li gật đầu, im lặng theo sau Trương Minh.

“Tôi nghe nói đoàn phim phải tạm thay người nhưng không ngờ lại đổi thành tiểu mỹ nam.” Các thợ trang điểm trong giới đều có kỹ năng cơ bản là “tâng bốc”, gì cũng có thể khen được.

Kỷ Li chẳng mấy ngạc nhiên, chỉ khẽ nhếch môi.

“Ngồi xuống đi, đội tóc giả trước cái đã rồi make up và thay quần áo sau.” Trương Minh lấy bộ tóc giả ra, tỉa tót đơn giản: “Trong thông báo có ghi cảnh đầu tiên sẽ bắt đầu vào mười giờ rưỡi, chúng ta cần tranh thủ thời gian.”

Có thể không bấm máy đúng giờ nhưng tạo hình nhất định phải làm xong kịp lúc, đây là quy tắc ngầm trong trường quay.

Kỷ Li nghe lời đối phương ngồi xuống, lấy kịch bản mỏng dính bên trong ba lô ra.

Trương Minh nhìn dáng vẻ ung dung của y, cảm thấy rất thú vị:”Đây là vai diễn đầu tiên của cậu à? Lúc trước tôi từng gặp nhiều người mới lắm, căng thẳng có, phấn khích có chứ chưa thấy ai bình thản như cậu.”

“…Vâng, là lần đầu tiên.” Kỷ Li trả lời dựa trên lập trường của nguyên chủ.

Y cụp mắt, mở tập kịch bản ngắn ngủi gần ba trang nhưng đã được ghi chú chi chít chữ bằng bút màu.

“Nghiêm túc thế?” Trương Minh cực kỳ kinh ngạc.

Một nhân vật ăn mày chẳng có bao nhiêu cảnh diễn lại được thanh niên này dốc nhiều tâm huyết như vậy cơ à?

“Đương nhiên là phải nghiêm túc rồi.” Kỷ Li nhìn về phía Trương Minh thông qua tấm gương trước mắt, y nhếch môi, “Tuy chỉ là nhân vật nhỏ bé nhưng cũng không thể bị phá hủy trong tay tôi được.”

Trương Minh bị nụ cười chân thành của y dọa cho bừng tỉnh, sửng sốt nửa giây mới tiếp tục động tác trên tay, cổ vũ y, “Cố lên nhé.”

Kỷ Li cười cười cúi đầu.

Đây là bước thứ nhất trong công cuộc “khởi nghiệp” của y, nhất định phải dốc hết sức.

Bộ phim này tên là《 Bang Quốc Thiên Hạ》, chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên kể về chuyện xưa giữa danh tướng Tống Dực và Bang vương Tào Sĩ Cảnh. [*]

Nội dung kịch bản trong tay Kỷ Li có hạn nhưng vì muốn hiểu rõ bối cảnh câu chuyện, y bèn dành ra cả một buổi chiều đến thâu đêm để đọc hết cuốn tiểu thuyết gốc.

Y sắm vai Tống Chiêu, đệ đệ ruột lưu lạc bên ngoài của Tống Dực.

Hồi nhỏ hai huynh đệ họ Tống gặp chiến loạn, buộc phải tách nhau ra. Huynh trưởng Tống Dực được dòng dõi vương thất nhận nuôi, trở thành tướng lĩnh còn đệ đệ Tống Chiêu lại lang thang trên đường làm kẻ ăn mày.

Trong tiểu thuyết Tống Chiêu chỉ xuất hiện có ba dòng, lên phim được khai thác thêm thành năm cảnh.

Kỷ Li không xuất thân chính quy, cách diễn mà y quen dùng chính là —— biến bản thân mình thành chính nhân vật đó.

Biện pháp nhập diễn này không phải là thứ mà các diễn viên trong giới ưa dùng. Bởi vì một khi đụng phải nhân vật phức tạp, nếu diễn viên nhập diễn quá sâu sẽ rất dễ ảnh hưởng đến tâm lý.

Kỷ Li từng rảnh rỗi đến học viện nghệ thuật nghe giảng. Song y vẫn không sửa được thói “nhập diễn” của mình.

Cho nên sau khi nhận được vai ăn mày, Kỷ Li bèn nhịn ăn hai ngày, nước cũng uống cực ít nhằm cảm nhận được sự đói khát chân thật.

Không những thế hai ngày vừa qua thời gian ngủ của y cộng lại còn chưa đủ sáu tiếng.

Bối cảnh phim vào lúc ngọn lửa chiến tranh cháy đầy trời, chỉ cần bất cẩn chút thôi là bách tính sẽ chết trong hỗn loạn. Đối với một ăn mày tị nạn như Tống Chiêu thì y không dám ngủ say, ngủ không đẫy giấc mới là chuyện bình thường.

Trạng thái sinh lý tương đồng thì các chi tiết nhỏ của nhân vật sẽ được bộc lộ một cách tự nhiên.

Trương Minh vòng ra phía trước chuẩn bị trang điểm, lập tức phát hiện quầng mắt thâm xì của Kỉ Li, “Tôi nói cậu nghe này, thanh niên các cậu đừng ỷ lại sức mình khỏe mà thức đêm nhiều như thế.”

“Vành mắt đen như gấu trúc luôn rồi, may mà hôm nay phải hóa trang thành ăn mày bẩn thỉu đấy.”

Kỷ Li nghe thấy phản hồi chân thực của đối phương, trong lòng cực kỳ thỏa mãn, “Giúp tôi make up xấu vào, da dẻ thô ráp, càng gớm càng tốt.”

Trương Minh nhận được yêu cầu như thế bỗng dở khóc dở cười, “Người khác đều mong nhân vật mình diễn đẹp lung linh, đến cậu thì ngược lại? Tôi còn đang lo cậu không quen tạo hình ăn mày, định bụng giúp cậu trang điểm đẹp đẹp chút đấy.”

“Nhân vật là quan trọng nhất.” Kỷ Li hoàn toàn không thèm để ý “Làm gì có ăn mày nào da trắng nõn nà hả anh?”

Trương Minh yêu cái đẹp, rất có thiện cảm với Kỷ Li nhờ vẻ ngoài của y, hiện tại thấy được sự nghiêm túc đối với vai diễn nên càng ấn tượng tốt với y hơn.

“Mặt đẹp thế này cơ mà, đúng là làm khó tôi rồi.” Hắn nhìn làn da trắng bóc của đối phương, hơi khoa trương nói “Nhưng đảm bảo có thể biến quý ngài thần tiên đây thành kẻ ăn mày xấu xí.”

Kỷ Li khẽ cười một tiếng xem như là đáp lại.

Lúc Kỷ Li thay quần áo xong đã hơn mười giờ. Trương Minh làm tạo hình cho y xong liền chạy đi trang điểm cho các diễn viên quần chúng.

Trợ lý sản xuất vẫn chưa gọi Kỷ Li tới diễn. Mắt thấy sắp đến thời điểm bắt đầu ghi hình nên y chủ động cầm kịch bản ra ngoài, định chờ ở trường quay.

Đói bụng khiến dạ dày y bị đau, Kỷ Li co ro ngồi xổm dưới mặt đất yên lặng chịu đựng. Y không muốn uống nước ẩm, chỉ lo ảnh hưởng đến bờ môi khô khốc.

Sắp bắt đầu quay rồi, không thể uổng phí công sức được.

Mãi đến tận lúc cơn đau dịu bớt, Kỷ Li mới khó khăn đứng dậy.

Ngồi xổm lâu nên hai chân y tê rần, hơn nữa đói bụng làm y rất chóng mặt, vô thức ngã về phía trước.

Kỷ Li không kịp phản ứng, chỉ có thể lấy hai tay che đầu theo bản năng.

—— Bộp.

Tuy nhiên cảm giác đau đớn như dự đoán không ập đến mà hình như y vừa đụng vào người nào đó.

“Không sao chứ?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, “Đi đứng cẩn thận chút.”

“Xin lỗi.” Kỷ Li ngẩn ra, vội vã lùi lại vài bước. Y ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là dáng người vô cùng xuất sắc ——

Đối phương cao khoảng 1m88, khuôn mặt trang điểm xong cực kỳ đẹp trai. Mái tóc giả dài như mực được buộc lên bằng chiếc phát quan màu vàng hoa lệ trông vừa tiêu sái vừa chín chắn.

Người đàn ông nọ mặc chiếc áo phông đen, vẫn chưa thay trang phục diễn xuất nhưng có thể tưởng tượng được dáng người cường tráng ẩn sau lớp quần áo và khí chất mạnh mẽ bắt nguồn từ chính bản thân hắn.

Kỷ Li lập tức nhận ra Tần Nhạc.

Trong cuốn tiểu thuyết gốc, hắn là nhân vật huyền thoại đỉnh cao trong giới giải trí, bộ phim đầu tiên của Quý Vân Khải có hợp tác với hắn.

Hôm đó sau khi kết thúc kỳ sát hạch, Kỷ Li bèn lên mạng xem phim《Awakening》, tìm hiểu về Tần Nhạc.

Nghiệp diễn của đối phương tại giới giải trí quả thực rất xứng đáng được phong làm thần. Gu chọn kịch bản cực tốt, các bộ phim do hắn diễn chính luôn đứng top doanh thu phòng bán vé.

Trong giới còn lưu truyền câu nói —— E rằng người có thể vượt qua Tần Nhạc cũng chỉ có một mình hắn.

Bộ phim《Bang Quốc Thiên Hạ》này do Tần Nhạc đầu tư và giám chế.

Giai đoạn chuẩn bị trước khi tiến hành quay mất gần một năm rưỡi, nghe đâu sau khi khai máy, tất cả diễn viên trong đoàn phim đều là các tiền bối thuộc phái thực lực.

Mà đoàn phim làm công tác bảo mật rất tốt, lâu như vậy vẫn chưa lọt tí gió nào ra ngoài khiến cư dân mạng cực kì bứt rứt.

Chứng tỏ bọn họ chỉ muốn thật lòng thật dạ quay phim mà không tập trung vào marketing để nâng cao nhiệt độ.

Tần Nhạc thủ vai tướng quân Tống Dực, huynh trưởng của tên ăn mày Tống Chiêu. Kỷ Li có ít nhất ba cảnh phải diễn chung với đối phương.

Kỷ Li ngưỡng mộ kẻ mạnh, trong giới giải trí ở hiện thực y cũng thích hợp tác với diễn viên như Tần Nhạc.

Không phải y coi thường diễn viên mới mà do lúc quay phim cần chú ý tới bầu không khí giữa bạn diễn với nhau, do đó diễn chung với người có kinh nghiệm phong phú thì hiệu suất sẽ càng tốt hơn.

Kỷ Li nhớ tới đoạn phim thể hiện khả năng diễn xuất tinh tế của Tần Nhạc, bỗng vô cùng chờ mong cảnh quay sắp tới.

Cậu “ăn mày” trước mặt được trang điểm vừa đen vừa bẩn, chỉ có cặp mắt là cực kỳ linh động và sáng ngời.

Tần Nhạc nhìn y, luôn cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.

“Tần Nhạc, sao ông lại đứng đây?” Tề Ngạn lại gần, thấy người lạ đang đứng bên cạnh hắn, “Cậu là diễn viên quần chúng hả? Chạy tới nơi này làm gì vậy?”

Kỷ Li còn chưa kịp đáp thì trợ lý sản xuất bèn hoảng loạn đi đến, “Kỷ Li đấy à? Cậu không chờ ở phòng hóa trang mà mò tới đây làm chi?”

Trợ lý sản xuất trông thấy Tần Nhạc, vô thức nhẹ giọng, “Anh Nhạc, các anh…”

“Xin chào, tôi tên là Kỷ Li.”

“Sắp khai máy rồi, đạo diễn gọi cậu qua test cảnh kìa, nhanh lên.” Trợ lý sản xuất nhớ tới chính sự, giục y.

Kỷ Li khẽ gật đầu, siết chặt ba lô chạy về phía trường quay. Nếu y và Tần Nhạc có thể đối diễn thì sớm muộn cũng có cơ hội giới thiệu, không cần vội vàng.

“Vậy anh Nhạc, tìm được người rồi nên em đi trước đây.” Trợ lý sản xuất nói.

“Ừm.” Tần Nhạc nhìn về phía Kỷ Li. Ánh mắt quen thuộc kia vẫn lởn vởn trong đầu hắn không dứt.

Một giây sau, hắn bèn thấy Tề Ngạn đột nhiên vỗ trán: “Bảo sao cứ ngờ ngợ! Hóa ra lại là cậu ta!”

Để trợ lý diễn xuất tự mình đến gọi, chứng tỏ tên “ăn mày” kia chắc chắn không phải diễn viên quần chúng bình thường.

Tần Nhạc cũng đoán được, “Là người diễn vai Tống Chiêu.”

“Ừ nhưng tôi không nói đến vấn đề ấy.” Tề Ngạn khoác vai hắn, giải thích, “Mấy ngày trước đạo diễn Vương gửi video sát hạch tới, tôi cũng lén xem một chút…”

Tề Ngạn là người đại diện nhưng vẫn có năng lực đánh giá người khác.

Anh nghĩ thực tập sinh nọ cực kỳ có tiềm lực cho nên đã âm thầm điều tra tư liệu của đối phương.

“Kỷ Li…Tên này cũng khá hiếm.” Tề Ngạn nhìn sang cậu bạn thân, giở giọng đùa cợt “Thầy Tần à, không ngờ tới chứ gì? Thực tập sinh và diễn viên mới mà ông coi thường lại là cùng một người.”

Tần Nhạc đảo mắt, cuối cùng cũng hiểu cảm giác quen thuộc kì lạ kia đến từ đâu.

Hắn hất tay Tề Ngạc “Qua chỗ trường quay xem thử.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN