Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng - Chương 52
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng


Chương 52


Editor: Fei

Đám người Kỷ Li vừa đi tới cửa phòng hóa trang đã nghe thấy tiếng trò chuyện truyền ra.

“Nếu bọn họ không đưa ra mức giá cao thì còn lâu tôi mới bị lôi kéo, ngàn dặm xa xôi đến đây quay quảng cáo.”

“Chẳng biết bọn họ nghĩ thế nào mà lại đi mời một minh tinh nhỏ, còn nói nhất định hai bên sẽ tạo ra đoạn TVC huyền thoại thứ hai. Cậu kia tên gì ấy nhỉ? Kỷ, Kỷ Li? Ôi líu cả lưỡi.”

“Năm tôi quay quảng cáo cho Audrey, cô ấy đã là nữ thần tượng hàng đầu rồi.”

“Bọn họ tưởng ai cũng có thể đóng TVC đấy à? Nước hoa là sản phẩm kết tinh từ sự xa hoa và tinh xảo, nếu không sở hữu khí chất đặc biệt, dù mắt thẩm mỹ của tôi có cao tận trời vẫn chẳng cứu vãn nổi.”

“…Hi vọng tôi sẽ không phải hạ thấp giá trị bản thân.”

Dứt lời, bên trong chợt vang lên âm thanh thở dài thườn thượt như đang phát sầu vì công việc.

Mặc dù đối phương nói bằng tiếng Anh nhưng mang nặng khẩu âm Pháp, từ đó có thể đoán được thân phận anh ta.

Kỷ Li giật mình đứng im tại chỗ, nhất thời không biết có nên đẩy cửa vào hay không.

Đột nhiên Tần Nhạc bước từ đằng sau tới, thấp giọng an ủi, “Đừng để bụng, Adolf là kiểu người không biết giữ miệng, đối với ai cũng khó tính như vậy.”

Tần Nhạc tin vào năng lực của thanh niên.

Lúc Adolf chỉ đạo diễn xuất, rất nhiều minh tinh bị anh ta mắng phát khóc. Song mỗi lần hay tin anh ta chuẩn bị quay quảng cáo mới cần tìm diễn viên thì vẫn chạy tới casting.

Nguyên nhân rất đơn giản ——

Adolf có khiếu thẩm mỹ thuộc hàng top, tất cả các diễn viên xuất hiện dưới ống kính của anh ta đều được nâng lên một tầm cao mới.

Mấy năm gần đây, quảng cáo do anh ta quay chẳng cái nào là không hot, thậm chí còn nhận được vô số giải thưởng lớn.

“Nghe tôi, em có đủ năng lực khiến anh ta phải xin lỗi.”

Những lời an ủi rả rích bên tai xua tan nỗi buồn trong y.

Âm thanh trầm thấp, hơi thở nóng bỏng gợi lên xúc cảm tê dại làm cho Kỷ Li chẳng còn bận tâm đến nỗi lo hoặc để ý đến vấn đề khác nữa.

Sau khi bộ phim truyền hình phát sóng, cư dân mạng luôn thổi phồng giọng nói êm ái của Tạ Ngạn. Thế nhưng Kỷ Li nghĩ, Tần Nhạc mới là người có chất giọng hay nhất.

Vành tai y chợt đỏ ửng.

Giây tiếp theo, Tần Nhạc bèn chủ động mở cửa trước, “Adolf, hai năm trôi qua nhưng miệng lưỡi của anh vẫn dễ gây mích lòng người khác như cũ.”

Cuộc trò chuyện đột nhiên dừng lại.

Berry Adolf mừng rỡ đứng dậy, dáng vẻ cay nghiệt biến mất, chủ động giang hai tay về phía Tần Nhạc, “Tần, sao cậu lại đến đây? Cố tình tới thăm tôi hả?”

“…”

Tần Nhạc im lặng chớp mắt. Hắn nhớ thanh niên đang đứng sau lưng mình, đành bất đắc dĩ nói một đằng làm một nẻo đáp, “Đương nhiên, đã lâu không gặp đạo diễn Adolf rồi mà.”

Hai người ôm nhau xong mới tách ra.

Adolf trông thấy ba người khác ngoài Tần Nhạc, ánh mắt ngưng trọng.

Anh ta lập tức chú ý tới thanh niên ở chính giữa.

Dưới ánh đèn trần, làn da đẹp đến lạ thường của đối phương mang theo cảm giác trơn mịn trắng ngần, nốt ruồi đen trên sống mũi như đang phát sáng lấp lánh. Màu con ngươi rất nhạt, trông vô cùng lãnh đạm.

Em ấy đi cùng Tần, còn nghe hết mấy lời ban nãy?

Adolf ý thức được sự thực này, trong lòng lại bị cảm xúc đặc biệt thay thế —— Đối phương có khí chất quá xuất sắc! Hình tượng bên ngoài vừa thuần khiết vừa quyến rũ, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu về nhân vật mà anh ta muốn!

Thân là một đạo diễn tôn thờ cái đẹp, anh ta mới gặp thanh niên chưa đầy ba mươi giây liền bắt đầu u mê.

“Tần, đây là diễn viên chính ngày hôm nay à?”

Chưa chờ Tần Nhạc trả lời, Adolf đã âm thầm đưa ra quyết định ——

Cậu thanh niên trước mắt nhất định phải đóng vai chính trong quảng cáo lần này.

Tuy người kí hợp đồng là “Kỷ Li” nhưng anh ta sẽ bàn bạc với bên A để đổi diễn viên.

Nếu như bên A không đồng ý, anh ta lại nghĩ cách mời thanh niên quay một quảng cáo khác vậy!

Kỷ Li hoang mang đối diện với ánh mắt nhiệt tình rực cháy của Adolf, y phản ứng chậm vài giây, tiền về phía trước.

Tần Nhạc nhân cơ hội khoác hờ lên vai thanh niên, đẩy y tới chỗ Adolf, cao giọng trả lời, “Đúng, đây chính là Kỷ Li.”

“Em ấy là một diễn viên có tài, chắc chắn anh sẽ thích. Thế nên xin đừng nói mấy câu gây tổn thương nữa.”

Khi khoảng cách ngày càng gần, Adolf mới dám khẳng định làn da Kỷ Li thực sự quá trắng trẻo mịn màng, lỗ chân lông gần như tàng hình. Đường nét khuôn mặt tinh xảo hội tụ đầy đủ tất cả nét đẹp phương Đông.

Kỷ Li sốc lại tinh thần, dùng tiếng Pháp tiêu chuẩn đáp, “Chào đạo diễn tôi là Kỷ Li, rất vinh hạnh khi được trở thành diễn viên chính trong quảng cáo của ngài. Lần đầu gặp mặt xin hãy chỉ giáo nhiều hơn ạ.”

Làm cách nào để bày tỏ sự tôn trọng với một đạo diễn nước ngoài? Y cho rằng mình phải trò chuyện bằng tiếng mẹ đẻ của đối phương.

Thanh niên vừa dứt lời, không chỉ có Adolf lẫn đoàn đội của anh ta cảm thấy kinh ngạc mà còn cả Tần Nhạc cộng thêm những người quen Kỷ Li.

Úc Phú Nhã và Tề Ngạn nhìn nhau, chẳng ngờ thanh niên lớn lên tại vùng nông thôn lại có thể nói tiếng Pháp lưu loát đến thế.

Tần Nhạc bất động thần sắc đảo mắt về phía Kỷ Li, con ngươi thâm thúy lóe ý cười ——

Thanh niên chưa từng cố gắng khoe khoang nhưng trên thực tế, y ưu tú hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều.

Adolf kích động xoa tay, vui mừng khôn xiết, “Bé đáng yêu ơi, sự xuất hiện của em chính là thu hoạch tốt nhất nhất ngày hôm nay của tôi đấy. Để tỏ lòng hoan nghênh, tôi tình nguyện nói chuyện với em bằng tiếng Hoa.”

Anh ta từng bổ túc hai năm tại Học viện Mỹ thuật Hoa quốc, cũng đã học xong ngôn ngữ bản địa, còn là học giả chuyên nghiên cứu sâu về mỹ học các nước.

Adolf thân thiết ôm Kỷ Li, “Xin hãy thứ lỗi cho tôi vì những câu mạo phạm vừa rồi nhé.”

Anh ta thẳng thắn nhận sai, quẳng nó lên chín tầng mây khi lúc trước không chịu giữ mồm giữ miệng.

Mặt đây vả đi, anh ta thích bé đáng yêu lắm!

Adolf dạo một vòng xung quanh Kỷ Li, “Tôi đoán em là Muse bấy lâu nay tôi luôn tìm kiếm bởi vì nhìn em khiến tôi có cực kì nhiều linh cảm.”

Người Pháp thường bày tỏ tình cảm vô cùng nhiệt tình, hiện tại Adolf cũng hết lời ca ngợi y.

Kỷ Li khựng vài giây mới quen cách đối phương nói chuyện.

“Bé đáng yêu ơi em đã đọc kịch bản quảng cáo chưa?”

Y giơ kịch bản trên tay mình lên, “Thực không dám giấu giếm, tôi vừa nhận được nó nên định xem trong lúc make up ạ.”

“Đừng vội, chỉ cần lướt qua thôi. Tôi vẫn có thể nắm bắt trọn vẹn vẻ đẹp của em.” Adolf chọc chọc lồng ngực thanh niên, tuy bị ngăn cản bởi một lớp vải vóc mềm mại nhưng xúc cảm vẫn cực kỳ tốt.

Ánh mắt Tần Nhạc vô cùng u ám, âm thầm dời đề tài, “Adolf, anh phải cho bọn họ thời gian make up chứ.”

“Đương nhiên, tôi qua trường quay kiểm tra đây, không thể để xảy ra bất kì sai sót nào.” Adolf tích cực hơn hẳn, lúc chuẩn bị đi còn kéo cả Tần Nhạc theo mình.

Kỷ Li bất động thần sắc thở phào nhẹ nhõm, nhìn Úc Phú Nhã. Cô nở nụ cười, đắc ý khen: “Chị bảo rồi, khuôn mặt này của cậu chính là lợi thế to lớn nhất trong giới giải trí.”

Sau đó, team make up lên tiếng đề nghị.

“Mời Kỷ Li tiên sinh ngồi, chúng tôi đội tóc giả cho ngài.”

Bởi vì nước hoa lấy ý tưởng từ cung đình nên bọn họ quyết định dùng hình tượng “Quốc phong mỹ nam”, đương nhiên không thể thiếu bộ tóc giả.

“Vâng.”

Kỷ Li trầm tĩnh đáp.

Tạo hình cổ trang vốn rất rắc rối nhưng Kỷ Li đã dần thích ứng với các công đoạn chuẩn bị.

Gần hai tiếng sau, bọn họ mới trang điểm xong.

Stylist đưa cho y bộ đồ ngủ màu vàng bằng lụa tơ tằm, may phỏng theo áo khoác ngoài thời xưa, lớp vải mỏng gần như xuyên thấu.

Kỷ Li trông thấy đống quần áo kia, ngạc nhiên ra mặt.

Trang phục này…có phải sexy quá rồi không?

Stylist ngắm y, lại nhìn sang người đại diện Úc Phú Nhã, cười giải thích, “Mọi người yên tâm, không lộ đâu. Cái chúng tôi cần là vẻ đẹp mờ mờ ảo ảo ấy.”

Quảng cáo được quay nhằm mục đích phục vụ người tiêu dùng.

Ứng Thị tập trung khai thác sản phẩm nước hoa nữ. Đương nhiên phát ngôn viên phải dùng vẻ ngoài của mình để hấp dẫn, chinh phục bọn họ.

Đó là thứ phái yếu thích nhất.

Góc quay đẹp, background đẹp, hình tượng diễn viên đẹp, thiếu cái gì cũng không được.

Úc Phú Nhã từng kinh qua vô vàn sóng to gió lớn, cô trêu ghẹo, “Nhân vật có yêu cầu thế nào diễn viên đều phải chấp nhận. Cậu yên tâm, khi quảng cáo biên tập chỉnh sửa xong đoàn đội của chúng ta sẽ xem qua trước.”

Kỷ Li thở dài, cầm đồ đi thay. May mà quần vẫn bình thường, chỉ hơi ngắn một chút để lộ mắt cá chân.

Mười phút sau.

Kỷ Li bước vào studio tại tầng mười, trường quay đã được bố trí thành tẩm điện thời xưa, giường gỗ chạm khắc hoa văn, treo màn lụa màu vàng nhạt.

Dưới ánh nến, khung cảnh toát lên vẻ đẹp không gì sánh bằng.

Trên giường bày trầm hương, dứa vàng, rượu hoa quả và chén lưu ly, hoa vàng trắng đan xen rải đầy đất.

Bầu không khí ngập tràn mùi vị quyến rũ thơm ngọt.

“Trong cung yến hôm qua chính là Nga Lê Hướng Trung, tỏa ra mùi hương thơm ngát.”

Kỷ Li đọc qua kịch bản quảng cáo, nội dung viết về một vương công quý tộc tham gia bữa tiệc long trọng, say rượu mông lung trở về tẩm điện rồi ngủ say giữa mùi hương nồng nàn kia.

Bởi vì hiện tại là cuối Đông, Kỷ Li mặc thêm áo phao bên ngoài trang phục diễn.

Tạo hình cổ trang của Kỷ Li được coi là tuyệt sắc đó giờ, Tạ Ngạn chính là ví dụ điển hình. Mặc dù y chỉ để lộ lớp trang điểm trên mặt nhưng những người nước ngoài vẫn chú ý tới y.

Lúc nhân viên công tác nhìn thấy y, lập tức luôn miệng khen ngợi.

“Trời đất, diễn viên chính trong quảng cáo hôm nay đấy à? Đẹp thế.”

“Tôi có thể xin phương thức liên lạc không?” Nam nhân viên bắt đầu rục rà rục rịch, “Cậu ấy trông ngon quá!”

Kỷ Li đỡ trán.

Ngon? Đây là lời khen kỳ quái gì vậy?

Đang nghĩ ngợi, bỗng đám đông đi từ phòng nghỉ cách vách sang. Ngoại trừ nhóm Tần Nhạc thì còn có thêm một người phụ nữ trung niên thân thiết sóng vai cùng Ứng Viễn Kính.

Tần Nhạc đối diện với tầm mắt Kỷ Li, khi hắn đang định tiến lên thì bị Adolf giành trước. Người sau trông thấy tạo hình cổ trang của thanh niên liền u mê kêu: “Perfect!”.

Tần Nhạc cứng đờ, đầu quả tim dâng trào cảm xúc khó chịu ——

Nếu không phải hắn biết Adolf đã kết hôn, nếu không phải đối phương nhiệt tình với thanh niên như vậy chỉ vì anh ta yêu cái đẹp, hắn nhất định sẽ ra tay ngăn cản.

Tề Ngạn quan sát phản ứng của hắn, che miệng cười, hiểu nhưng chẳng muốn nói.

Ứng Viễn Kính ôm phu nhân nhà mình, thần sắc cực kì kiêu ngạo, “Kỷ Li, để tôi giới thiệu chút. Vị này là vợ tôi Tôn Lâm Thu, cũng là người sáng chế nước hoa Nga Lê Trướng Trung.”

Kỷ Li mỉm cười gật đầu, “Chào ngài.”

“Ứng phu nhân, tôi có lừa chị bao giờ đâu? Bé đáng yêu Kỷ Li rất phù hợp với yêu cầu của chúng ta. Mặt mũi, khí chất thuần khiết độc đáo, gợi cảm quyến rũ, vừa nếm được vị ngọt ngây thơ trong sáng vừa dụ dỗ người khác sa vào lưới tình.”

Adolf khoa tay múa chân ba hoa chích chòe, gặp nhau chưa được bao lâu đã khen hay như hót.

Sự thực chứng minh, khi người nước ngoài ca ngợi ai đó sẽ tạo ra lực tác động vô cùng mạnh mẽ.

Hai má Kỷ Li đỏ bừng.

Ứng Viễn Kính lắc đầu, không thể tiêu hóa ngay lập tức.

Vợ ông – Tôn Lâm Thu bật cười, dịu giọng cổ vũ, “Cố lên, tôi tin cậu có thể diễn được cảm giác mà chúng tôi mong muốn.”

Kỷ Li gật đầu, trong mắt chứa đầy sự tự tin, ung dung.

Y từng tìm hiểu về hai loại nước hoa chính của Ứng Thị —— Lê và trầm hương

Mùi lê ngọt mà không ngấy, đại diện cho cảm xúc đơn thuần mơ mộng thời niên thiếu. Trầm hương ấm nhưng không nồng thuộc về người đã trải qua vô vàn sóng gió.

“Kỷ Li, em diễn dựa theo kịch bản gốc nhé. Vị trí máy quay đều được sắp xếp ổn thỏa, đủ để bắt giữ mọi khoảnh khắc của em.”

Adolf tự có quan điểm về set chụp thành công riêng ——

Chỉ cần sắp xếp công tác tiền kỳ đúng cách, diễn viên phát huy ổn định trong một lần mới khiến người xem cảm thấy chân thực.

“Bé đáng yêu đừng nóng vội, nếu lần đầu không được chúng ta sẽ làm lại lần hai hoặc lần n, làm đến khi nào em tìm được cảm giác thì thôi.”

“Vâng đạo diễn.”

Kỷ Li đáp, tiến vào bối cảnh quay chụp.

Y cởi áo phao trước mặt mọi người, bộ “đồ ngủ” bằng vải mỏng chuyên dùng lộ ra, hàng loạt tiếng hít khí lập tức vang lên.

Dây áo ngủ buộc chặt, vải vóc bám sát người phác hoạ tỷ lệ thân hình vượt trội. Chân dài, eo nhỏ, cơ bụng như ẩn như hiện.

Trên nữa chính là xương quai xanh tinh xảo, độ cong hoàn mỹ khéo nuôi được cả cá.

Nhưng thứ hút mắt nhất vẫn là gương mặt mang vẻ đẹp phi giới tính kia…

Úc Phú Nhã nhìn “nhãi con”, thần sắc hết sức kiêu ngạo.

Bốn, năm tháng trước, Kỷ Li chợt thấy không hài lòng với vóc dáng của mình, mời PT về dạy. Bất luận đóng phim xong mệt đến đâu cũng chưa từng lỡ mất buổi tập nào.

Có công mài sắt có ngày nên kim.

Nếu tất cả nghệ sĩ trong giới giải trí đều đáng tin như vậy, chắc chắn người đại diện sẽ là nghề nghiệp vui vẻ nhất.

“Ôi Tần ơi, nếu tôi chưa kết hôn thì đã theo đuổi em ấy rồi!” Adolf ngắm nghía say sưa. Đương nhiên, đây chỉ là một lời khen hơi thái quá.

Tiếc rằng, người đàn ông nọ chẳng nghe được bất cứ điều gì nữa.

Tần Nhạc nhìn thanh niên chằm chằm, con ngươi dần trở nên sâu lắng.

Mọi người đều đang chú ý đến Kỷ Li, không ai phát hiện đáy mắt hắn đang tràn ra dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.

Tiếng hô action vang lên, quá trình quay chụp đầy mong đợi bắt đầu, ba máy quay đồng thời hoạt động.

Sau khi yến tiệc xa hoa chốn thâm cung kết thúc, tiểu hầu gia về tẩm điện. Y tắm rửa xong xuôi, mặc lụa bào mỏng như cánh ve, thong thả bước tới giường lớn.

Camera di chuyển khỏi bóng lưng thanh niên, đặc tả mắt cá chân y.

Bên dưới trường bào là vùng mắt cá chân nhỏ nhắn trắng nõn, khẽ ửng hồng vì lạnh. Thanh niên giẫm lên cánh hoa rải đầy đất, chúng quấn quýt chẳng rời đầu ngón chân mịn màng của y.

Hành động đơn giản ấy khiến cameraman phải nín thở.

Trời ơi, quá quyến rũ!

Nếu chẳng kịp kiềm chế, hắn đã nắm lấy mắt cá chân thanh niên, không để y phải tiếp xúc với sàn nhà lạnh lẽo ẩm ướt, sưởi ấm cho y.

Ánh nến chập chờn xuyên qua lớp lụa mỏng, hắt những tia sáng lờ mờ trên khuôn mặt tinh xảo nọ. Kỷ Li cúi người, vén tấm màn sa vướng víu, chậm rãi ngả mình xuống mép giường.

Y nằm ghé cạnh chăn, một tay chống cằm, áo ngủ tơ tằm tuột xuống, để lộ nửa bờ vai lấm tấm hơi nước.

Khói từ trầm hương len lỏi khắp bốn phía, hòa quyện với mùi lê, mát lạnh hấp dẫn.

Ống kính cố định tại khoảnh khắc thanh niên khẽ híp mắt, thờ ơ nhìn camera, cong môi cười mỉm.

Rõ ràng thanh niên đang bày ra tư thái hết sức lả lơi nhưng gương mặt kia lại quá đỗi ngây thơ, kích thích dục vọng nguyên thủy nhất của con ngươi song chẳng kẻ nào dám tới gần, sợ sẽ vấy bẩn y.

Cảm xúc mâu thuẫn phức tạp ấy được Kỷ Li bộc lộ cực kì khéo léo.

Y ngửi đầu ngón tay dính đầy vị cồn, vẻ mặt thỏa mãn say mê. Bấy giờ mới bưng chén lưu ly được đổ đầy rượu trái cây lên uống một hơi cạn sạch.

Lượng rượu y không kịp nuốt rơi dọc theo cần cổ duyên dáng, cuối cùng biến mất sau lớp quần áo, trốn bên trong thân hình câu hồn đoạt phách.

Đánh thẳng vào thị giác!

Toàn bộ nữ nhân viên bị Kỷ Li chọc đến mức hai má đỏ chót, vài nam nhân viên cũng phải thở dốc ——

Người nước ngoài luôn cởi mở trước chuyện ái tình, một Kỷ Li như vậy khiến họ hận không thể quấn lấy y ngay tại chỗ!

Ánh mắt Adolf nóng rực, anh ta nhìn chằm chằm monitor, luôn miệng khen.

Cần phải chỉ đạo gì nữa?

Từng động tác của thanh niên đều cực kỳ hoàn hảo! Rung động! Không thể xoi mói!

Mặc dù đây chẳng phải lần đầu tiên Tề Ngạn quan sát Kỷ Li làm việc song lúc nào cũng mang đến cảm giác độc nhất vô nhị. Anh lắc đầu, liếc sang phía cậu bạn thân ——

Tần Nhạc đứng im như phỗng, không chịu rời mắt khỏi thanh niên, gân xanh trên trán nổi lên, hô hấp nóng rực.

Đó giờ Tần Nhạc cho rằng lý trí mình mạnh hơn tình cảm.

Xây dựng nhân vật, nhập diễn nhanh, thoát vai lại càng nhanh hơn; kể cả “tình yêu” cũng vậy, thà thiếu chứ không ẩu.

Nhiều năm trôi qua, Tần Nhạc bỗng nhận ra rằng —— Kỷ Li chính là lực hấp dẫn trí mạng của hắn.

Giờ phút này hắn không thể nghĩ nổi điều gì, đầu óc rối như tơ vò.

Việc ghi hình vẫn tiếp tục.

Thanh niên chỉ uống rượu trái cây mà đã ngà ngà say. Y chớp chớp mắt, chợt cảm thấy mình có thể tiếp tục, loạng choạng chống người dậy, lộ hết vẻ lười biếng, phong tình.

Thanh niên cầm bầu rượu, dốc ngược xuống nhưng chẳng còn giọt nào. Y bất mãn thở dài, tiện tay quẳng dưới chân.

Cái tính tùy hứng khi say kia càng khiến người khác cảm thấy y thật đáng yêu.

Dưới ánh nến, làn da thanh niên như được dát vầng sáng lộng lẫy. Y mơ màng cầm quả lê, ngửi mùi thơm tinh khiết ấy rồi đưa lên môi.

Nước lê thơm ngọt tan trong miệng, thanh niên hài lòng vươn lưỡi liếm, bờ môi mỏng nhuốm màu đỏ dụ hoặc, diễm lệ đến mức thôi thúc người khác tới gần cắn một ngụm.

Kỷ Li gặm gần nửa quả lê, lúc này mới co ro cuộn chăn, ngủ say sưa.

Làn khói mờ mờ ảo ảo quẩn quanh, ống kính chậm rãi lùi ra xa và vụt tắt.

Nội dung kịch bản kết thúc.

Adolf vẫn chưa hô “cut”. Không chỉ có anh ta mà gần như tất cả mọi người đều sa đà vào bữa tiệc thị giác Kỷ Li mang lại, chưa thể hoàn hồn.

Tôn Lâm Thu nhìn chồng, ánh mắt sáng ngời, “Công ty chúng ta tìm đúng phát ngôn viên rồi!”

Kịch bản Berry Adolf viết không hề miêu tả về nước hoa nhưng khắp nơi đều tràn ngập mùi thơm.

Mỹ nhân nằm trên giường, màn gấm thêm hương.

Thông qua ba phút ngắn ngủi ấy, Kỷ Li đã biểu đạt trọn vẹn tất cả những gì Tôn Lâm Thu mong muốn.

Bà phải tốn bảy, tám năm tâm huyết để nghiên cứu phát minh thành công nước hoa Nga Lê Hướng Trung cho nên bà coi trọng sản phẩm này hơn bất kì ai khác.

Trước đó, Tôn Lâm Thu chưa từng hi vọng ai đó sẽ đồng cảm với bà.

Nhưng đạo diễn lẫn phát ngôn viên như đi guốc trong bụng Tôn Lâm Thu. Bà cũng là phụ nữ, bà biết sau khi ra mắt, đoạn quảng cáo kia sẽ gây chấn động tới mức độ nào!

Quý Vân Tranh đứng ngoài cửa studio, yên lặng quan sát.

Anh ta tới trễ vì nhận được điện thoại công việc đột xuất, song thời điểm anh ta nhìn thấy vẻ mặt của nhân viên công tác, anh ta lập tức hiểu rõ quảng cáo này nhất định sẽ trở thành đoạn phim ngắn huyền thoại trong giới nước hoa Hoa Quốc!

Quý Vân Tranh nhớ bộ dạng Quý Vân Khải vỗ ngực, thề sống thề chết đảm bảo, nở nụ cười vui vẻ.

Em trai mình có gu thẩm mỹ không tồi!

Kỷ Li đợi hồi lâu mà chẳng nghe đạo diễn hô cut.

Y loạng choạng ngồi dậy, phát hiện hàng loạt ánh mắt nóng rực phóng thẳng về phía mình như muốn đục một cái lỗ trên cơ thể y.

Kỷ Li hiểu ngay ẩn ý sâu trong đó, hai má đỏ hây hây.

Y còn chưa kịp làm gì, Tần Nhạc đã nhanh chóng mang áo khoác tới.

“Anh Nhạc?”

Tần Nhạc đứng trước mặt y, vừa khéo chặn đứng tầm mắt dò xét của những người xung quanh. “Adolf Điên Khùng” đang lôi kéo chị Úc, yêu cầu bên A sắp xếp quay quảng cáo cho dòng nước hoa thứ hai.

Kỷ Li thấy thế mới hiểu tại sao đạo diễn không kêu dừng, tại sao người đàn ông nọ cầm áo khoác của y.

Tần Nhạc giúp y mặc đồ rồi kéo khóa lên tận trên cùng, che kín thân hình quyến rũ.

Chắc do vừa quay quảng cáo xong nên Kỷ Li vẫn hơi chóng mặt.

Y rướn cổ, định nới lỏng phéc mơ tuya, nhỏ giọng nói, “Anh Nhạc, kéo cao quá chật lắm ạ.”

Vậy mà Tần Nhạc bỗng nắm lấy mu bàn tay lạnh lẽo của y, ngăn y lại.

Nhiệt độ cơ thể người đàn ông nọ rất nóng, chất giọng khô khốc, khàn đặc, “Ngoan nào, đợi một lát là quen ngay thôi, đừng để bị cảm.”

===========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN