Mai là ngày nghỉ để đổi bối cảnh nên không cần ghi hình, cả đám người vui vẻ ăn uống đến mười hai giờ mới tàn cuộc.
Tửu lượng của Nguyên Dĩ Phi cực kì kém, thua trận đầu tiên. Quý Vân Khải chân trước còn cười anh chân sau liền say bí tỉ.
Khách sạn và nhà hàng cách nhau không xa, chỉ mất năm phút đi đường.
Lúc trở về, hai người kia chết sống không cho người đại diện và trợ lý tới gần, nhất quyết muốn bá vai bá cổ nhau, tự lực cánh sinh.
Còn chưa diễn chung được cảnh nào nhưng ngoài đời đã bắt đầu say rượu luyên thuyên.
“Cậu nói thử xem, vì cớ gì mà mỗi lần mãnh 1 như anh ức…bị gán ghép với người khác cũng phải nằm dưới?”
“Tại sao lại là mãnh 1 mà không phải mãnh 2 hở anh?” Quý Vân Khải đần độn giơ ngón tay trước mặt anh.
Nguyên Dĩ Phi hất tay cậu, “Xéo, đồ ngốc nhà cậu chẳng hiểu cái khỉ gì hết.”
“Anh…Anh cứ mắng em!” Quý Vân Khải chép miệng, hung tợn cảnh cáo, “Cẩn thận em, em méc anh trai em đấy!”
Kỷ Li nhìn hai ông tướng chân nam đá chân chiêu, lấy điện thoại quay toàn bộ, trong mắt ngập tràn vui vẻ.
Chờ ngày mai bọn họ tỉnh táo hơn, nhất định phải bật lên xem mới được.
Chẳng trách hai người có thể trở thành bạn bè thân thiết như sách gốc miêu tả.
Dựa vào màn đối thoại lúc say rượu kia, nếu không là bạn thì chắc sẽ dính “scandal” mất.
Bỗng cánh tay Kỷ Li bị người khác dùng sức kéo.
Đúng lúc ấy, một chiếc xe moto chạy lướt qua người bọn họ.
“Không sao chứ? Đi đứng phải tập trung vào.” Tần Nhạc che chở y, lo lắng nói.
Mùi hương quen thuộc tràn ngập trong khoang mũi khiến tim y đập thật nhanh.
Kỷ Li phản ứng chậm, cứ tưởng là do rượu ảnh hưởng. Y bối rối rời khỏi phạm vi bảo vệ của đối phương, “Em không sao, cảm ơn anh Nhạc nhé.”
Tần Nhạc còn định nói gì đó chợt nghe Quý Vân Khải và Nguyên Dĩ Phi đi đằng trước bắt đầu ầm ĩ.
Hai người bị xe máy dọa sợ hết hồn, loạng choạng ngã chổng vó, quay sang chỉ trích đối phương.
Trợ lý hai bên chịu không nổi, nở nụ cười “áy náy” với nhau rồi dùng hết sức bình sinh nửa lôi nửa kéo nghệ sĩ nhà mình.
Chờ đến khi có mặt tại khách sạn, Nguyên Dĩ Phi là người đầu tiên bị tống về phòng.
Sau khi Quý Vân Khải tiến vào thang máy bỗng ngồi xổm trong góc. Hoa Quyển cố mãi cũng chẳng lay chuyển được.
Kỷ Li và Tần Nhạc sợ bọn họ kẹt trong thang máy sẽ xảy ra chuyện, đang định hỗ trợ thì bỗng bên ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng cất lên, “Để tôi.”
Hoa Quyển ngước mắt, nhận ra người kia là ai, “Sao sếp Quý lại ở đây thế ạ?”
Quý Vân Tranh không đáp, chỉ nhìn thân ảnh chết dí nào đó, đôi mắt lạnh băng trông dịu dàng hiếm thấy, “Tiểu Khải ơi.”
“…”
Quý Vân Khải chậm chạp ngó qua, phải mất vài giây để xác nhận sự tồn tại của Quý Vân Tranh. Tiếp theo cậu bèn đứng dậy lao thẳng vào lồng ngực đối phương.
“Anh cả!”
Quý Vân Tranh chẳng bất ngờ mấy, ôm cậu, “Em uống rượu đấy à?”
“Chút chút thôi.” Quý Vân Khải như một đứa nhỏ mắc lỗi, giơ ngón tay lấy ví dụ.
Cậu kéo Quý Vân Tranh, nở nụ cười ngốc nghếch, “Chị hai cũng tới hở anh?”
“Không, anh đến Vân Thành khảo sát hạng mục đầu tư tiện dành nửa ngày qua thăm em.”
Quý Vân Tranh định tham ban, tạo niềm vui bất ngờ cho em trai.
Nhưng tới rồi mới biết Quý Vân Khải đi dự tiệc sinh nhật, anh ta nghĩ nếu mình đột ngột xuất hiện sẽ khiến em trai khó xử nên vẫn luôn chờ trong phòng.
Quý Vân Tranh ra hiệu, Hoa Quyển hiểu ý cứ thế rời đi ——
Sếp Quý cuồng em trai tự nhận việc chăm sóc tam thiếu gia, không cần lo lắng nữa.
Kỷ Li và Tần Nhạc nhìn nhau, chưa chờ hai bên mở miệng trước, Quý Vân Khải đã dùng cả tay lẫn chân bám lên người Quý Vân Tranh, oan ức khóc lóc kể lể: “Anh cả, em còn chưa dám kể anh hay, cảnh đối diễn đầu tiên em NG tận bốn mươi, năm mươi lần lận…”
“Quá, quá mất mặt, hức!”
“Trong đoàn phim có người cố tình nhằm vào em! Giờ trên người em đầy vết bầm luôn…” Quý Vân Khải “bắt” Quý Vân Tranh phải làm chỗ dựa cho mình, “Đau khắp toàn thân.”
Đúng như dự đoán, Quý Vân Tranh vừa nghe thấy cậu “bị bắt nạt”, vẻ mặt lập tức nghiêm túc hẳn:”Ai nhằm vào em?”
Quý Vân Khải tuột xuống, chỉ tay về phía Kỷ Li nhưng ngay sau đó liền hướng sang bên phải, “Chính là thầy Tần! Chính ổng đó anh! Ổng dữ với em lắm!”
“Anh cả, anh mau giúp em dọa ổng đi! Gâu!”
“…”
Tần Nhạc nằm không cũng trúng đạn.
Quý Vân Tranh chẳng biết làm sao với cậu em ngốc nhà mình.
Dọa thì dọa, sao phải sủa?
Kỷ Li đảo mặt qua lại giữa hai người đàn ông trầm mặc kia, thật sự nhịn không nổi cười.
Quý Vân Khải vô tâm vô phế ỷ có anh trai, trách móc cả giám chế Tần Nhạc?
Sau khi tỉnh rượu xem xem cậu sẽ phản ứng thế nào.
Kỷ Li che miệng, vội vàng hỗ trợ giải thích, “Sếp Quý, đây là lần đầu Vân Khải đóng phim nên anh Nhạc yêu cầu tương đối nghiêm khắc. NG cũng là chuyện bình thường khi làm công việc này.”
“Cậu ấy nghiêm túc nỗ lực rất nhiều, bây giờ say rượu gặp anh trai mới dám trút giận.”
“Tôi biết.”
Quý Vân Tranh khẽ gật đầu, “Tần tiên sinh, ngại quá.”
“Nhà tôi nuông chiều Tiểu Khải từ nhỏ, tính tình khó tránh khỏi chút kiêu căng, xin anh bỏ quá cho. “
Tần Nhạc đương nhiên không hẹp hòi tới mức tính toán với một thanh niên đang say khướt, coi như chấp nhận.
Quý Vân Khải say đến nỗi chẳng phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
Cậu đu trên người Quý Vân Tranh như koala, không chịu xuống.
Quý Vân Tranh bất lực, một tay đỡ cậu một tay kéo vali.
“Thẻ phòng đâu?”
“Trong, trong túi em ý. Anh, em buồn ngủ lắm, khát nước nữa.”
“Ừm, mang em về phòng ngủ ngay.”
“Sao anh lại có hai, à không, ba cái đầu dạ…”
—— Rầm.
Cửa phòng đóng kín, chặn đứng mấy câu ba lăng nhăng của Quý Vân Khải.
Kỷ Li hoàn hồn, cảm khái: “Em chỉ nghe kể thôi, hiện tại tận mắt chứng kiến mới thấy Quý đại thiếu gia thực sự cuồng em trai.”
Thái độ lúc đối xử với người ngoài và em trai hoàn toàn khác nhau, tương phản hết sức rõ ràng.
Trước khi xuyên sách Kỷ Li là con một. Y lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, đi từ tầng chót đến địa vị cao nhất, mỗi lần gặp chuyện phiền lòng cũng đành tự an ủi bản thân.
Y rất hâm mộ Quý Vân Khải vì cậu có thể làm nũng với người nhà khi chịu oan ức.
“Anh Nhạc có anh chị em gì không ạ?” Kỷ Li thuận miệng hỏi.
Y từng thấy Bánh Bao nói, đối phương debut xong rất ít bật mí về chuyện cá nhân, bối cảnh gia đình vẫn luôn là ẩn số.
“Một anh trai hơn tôi năm tuổi, cùng cha khác mẹ. Bọn họ đều không sống trong nước.” Tần Nhạc giải thích đơn giản.
Nhà họ Tần khá có tiếng tăm ở nước ngoài.
Ông cụ Tần thiên vị cháu trai lớn, mọi việc quan trọng đều giao cho anh ta làm. Ngoài ra, ông vốn không ưa vợ hai của con trai mình nên chẳng xem trọng Tần Nhạc.
Tần Nhạc chẳng bị kiểm soát, sống vô cùng thoải mái tự tại.
Năm đó sau khi tốt nghiệp đại học hắn liền gia nhập giới giải trí, hoạt động tới tận bây giờ.
Kỷ Li không ngờ mình chỉ hỏi vu vơ cũng nhận được đáp án chi tiết, y bỗng mất bình tĩnh.
“Sao thế? Em chủ động hỏi tôi mà?” Tần Nhạc cong môi.
Kỷ Li hồi thần, trả lời lệch trọng tâm, “Chắc bác trai bác gái phải đẹp lắm.”
Người đàn ông thừa hưởng gen tốt của cha mẹ nên ngoại hình mới xuất chúng như vậy.
Tần Nhạc bị y chọc cười, toan nói tiếp lại bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu nho nhỏ trong phòng.
“Bánh Gạo đấy, xem ra nó đã biết em về.” Kỷ Li nhớ mèo nhà mình, nhanh chân mở khóa.
Khe cửa hé mở.
Bánh Gao lao ra như một làn khói, bám ống quần y leo lên.
Kỷ Li vội vàng ôm nó, dịu dàng vỗ về, “Bé ngoan.”
“Meo ~ “
Tần Nhạc muốn trò chuyện thêm với Kỷ Li đôi ba câu nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này liền biết hiện tại không thích hợp.
Hắn bình ổn tâm tư, chủ động đề nghị, “Muộn rồi, em nghỉ sớm chút.”
Kỷ Li thấp giọng đáp.
Y nhìn người đàn ông nọ lướt qua mình để vào phòng, chẳng biết tại sao lại bộp chộp kêu, “Tần Nhạc.”
Người đàn ông nghiêng đầu.
Kỷ Li lỡ miệng kêu tên đối phương, miễn cưỡng ổn định cảm xúc bối rối xong bèn nghiêm túc nói, “Sinh nhật vui vẻ.”
Đôi mắt trong veo mang theo ánh sáng ấm áp khiến người ta vô thức lún sâu.
“…”
Tần Nhạc siết chặt nắm đấm cửa, chẳng thể nào dằn nổi sự kích động.
Hắn rảo bước về phía Kỷ Li, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Đối mặt với sự áp bức nọ, Kỷ Li theo quán tính lùi ra sau, lưng lập tức chạm vào vách tường lạnh lẽo, trái ngược hoàn toàn với cảm xúc hoảng loạn khô nóng hiện giờ.
Y hoài nghi rượu tác dụng chậm, bằng không tại sao chỉ đơn giản là nhìn nhau thôi mà đầu óc y cũng trở nên mông lung đến vậy?
Kỷ Li hơi tránh né, thấp giọng nhắc nhở, “Anh Nhạc, phải đi ngủ thôi. Ngày mai còn có năm, sáu tiếng đường xe nữa.”
Tần Nhạc thu mọi cảm xúc vào trong mắt, khóe miệng cong lên đầy thỏa mãn, “Ừm, tôi biết.”
Bánh Gạo meo một tiếng với Tần Nhạc, đúng lúc phá vỡ bầu không khí ái muội ấy.
Tần Nhạc xoa đầu Kỷ Li, cảm giác chạm vào mái tóc húi cua không hề tệ chút nào, “Cảm ơn lời chúc của em, tôi nhận được rồi.”
“Anh Nhạc ngủ ngon nhé.”
Kỷ Li ôm Bánh Gạo, lao vào phòng nhanh như tên bắn.
Tần Nhạc nhìn cảnh cửa đóng kín, thân thể căng thẳng mới chậm rãi thả lỏng, hắn mỉm cười.
Hắn hiểu với tuổi tác và tính cách Kỷ Li, lúc này y nhất định sẽ lấy sự nghiệp làm trọng. Do đó từ lúc bắt đầu hắn đều rất kiềm chế, thậm chí chưa từng tạo áp lực.
Đương nhiên nếu đối phương có thể thông suốt sớm, hắn cũng không ngại đẩy nhanh tốc độ tấn công.
Tần Nhạc kiên nhẫn, đồng thời tự tin mình có thể theo đuổi Kỷ Li.
Thứ hắn muốn không chỉ là câu chúc mừng sinh nhật này.
…
Kỷ Li lắng nghe tiếng đóng cửa sát vách, bấy giờ mới ôm Bánh Gạo co ro trên ghế sofa.
Y vừa vuốt lông mèo vừa xoa dịu trái tim rung động.
“Bé Bánh nè, mày thấy Tần Nhạc thế nào?” Kỷ Li lẩm bẩm.
Y cứ có cảm giác dạo gần đây mình bỗng nảy sinh cảm xúc kì lạ với Tần Nhạc, hễ gặp là tim bỗng đập thình thịch.
Bánh Gạo thấy người gọi, tò mò ngẩng đầu nhỏ lên rồi vội vàng meo meo liếm mu bàn tay chủ nhân.
Kỷ Li không ngốc đến mức chờ một con mèo trả lời. Y khẽ thở dài, tự đưa ra kết luận.
Hẳn là vì y và Tần Nhạc đã hợp tác quá nhiều.
Tống Chiếu hi sinh cứu huynh trưởng đến Tạ Ngạn yêu hận đan xen, Kỷ Li cùng hắn diễn chung hai lần, cũng được fan khen ngợi.
Sau đó tuy Tần Nhạc chỉ là nhà đầu tư kiêm giám chế nhưng bọn họ vẫn không tránh khỏi việc chạm mặt tại trường quay.
Có chạm mặt ắt sẽ phải tiếp xúc, có tiếp xúc đương nhiên không thể thiếu giao lưu.
Chẳng trách người ta thường nói, hai diễn viên đóng phim chung trong thời gian dài là điều tối kỵ, không chỉ khiến diễn viên khó phân biệt thực ảo mà còn tạo ra ảo tưởng kì lạ.
Ví dụ như y lúc này chẳng hạn.
Tần Nhạc quá ưu tú, rất dễ làm cho những ai tiếp xúc với hắn nảy sinh lòng ngưỡng mộ.
Huống hồ Kỷ Li vốn thích kẻ mạch.
Y lắc đầu, cố gạt bỏ đống suy nghĩ không thiết thực kia đi.
Hiện tại mặc dù độ nổi tiếng và sự nghiệp của y đang trong thời kỳ phát triển song vẫn chưa có tác phẩm nào đóng vai nam chính.
Giải thượng thì càng không có.
Bởi vậy y không thể tự do hưởng thụ những điều nằm ngoài sự nghiệp.
“Trước tiên cứ cố gắng trở nên ưu tú hơn thì tương lai mới có thể tìm được nửa kia tương tự, đúng không hả bé Bánh?”
“Meo ~” Bánh Gạo nghển cổ, đáp.
Kỷ Li cọ cọ mũi nó, dần bình tĩnh hơn, “Mày tự chơi nhé tao đi tắm rồi ngủ đây.”
Ngày mai sau khi đổi địa điểm là phải quay nhiều phân đoạn quan trọng, y là một trong những diễn viên chính, không thể biểu hiện tệ.
…
Các cảnh kế tiếp tập trung tại trấn nhỏ vùng biên giới Vân Thành.
Hai tháng trước đoàn phim đã khảo sát bối cảnh đầy đủ nhằm mục đích xây dựng hiệu quả chân thực nhất.
Lần này bọn họ ghi hình ở một nhà máy hóa chất hẻo lánh.
Lực lượng cảnh sát nhận được tình báo đây chính là nơi trùm buôn thuốc phiện Thi Diệp sắp giao dịch. Thực chất, nhà dưới mà Thi Diệp tìm đã sớm bị cảnh sát khống chế.
Chưa hết, phía cảnh sát còn muốn nhân cơ hội “đặt bẫy” ——
Bọn họ sẽ “ngộ sát” nhà dưới, đồng thời để Trần Hề dùng thân phận vệ sĩ trà trộn vào địa bàn địch.
Vì cảnh quay dính tới cháy nổ và bắn súng nên đoàn phim xếp lịch trình vào buổi chiều, lúc này chỉ ra ngoài quay một số hoạt cảnh.
Kỷ Li vẫn chưa đến lượt diễn, đành phải ngồi trong phòng nghỉ nghiên cứu kịch bản.
Bỗng Nguyên Dĩ Phi gõ cửa.
“Kỷ Li, chúng ta khớp thoại trước nhé.”
Kỷ Li chẳng hề do dự đáp, “Vâng.”
Kịch bản viết trùm buôn thuốc phiện Thi Diệp không sai thuộc hạ mà tự mình ngụy trang tới cho nên đây là lần đầu tiên anh và Trần Hề đụng độ.
Bởi vì cốt truyện yêu cầu, phần diễn ngày hôm của hai người được xếp rất kín kẽ, một khi bấm máy sẽ không thể nghỉ ngơi do đó tận dụng thời gian này để khớp thoại cũng khá hợp lý.
Hai người tập gần hai mươi phút, Quý Vân Khải chợt lao thẳng vào phòng, đóng sập cửa.
Nguyên Dĩ Phi chủ động chừa chỗ cho Quý Vân Khải, nhìn khuôn mặt giống bánh đa nhúng nước của cậu, cười hỏi, “Sao đấy?”
Quý Vân Khải uống hớp nước, thận trọng mở miệng, “Chắc chắn em đã đắc tội với thầy Tần rồi, mấy lời ảnh nói với em nghe kì lắm!!”
Kỷ Li và Nguyên Dĩ Phi bị khơi dậy hứng thú, trăm miệng một lời hỏi, “Tần Nhạc nói gì?”
“Ảnh bảo lúc đóng phim có ý kiến thì cứ đề xuất, đừng ở sau lưng…”
Quý Vân Khải dừng một chút, thuật lại nguyên văn: “Khóc lóc om sòm như cún con.”
Cậu vắt óc cũng chẳng nghĩ thông bèn xin sự giúp đỡ từ người khác, “Hai người có thấy thầy Tần đang công kích cá nhân em không?”
Kỷ Li lập tức bật cười, kể hết mọi chuyện xảy ra đêm qua.
“Rõ ràng chính cậu là người nhân lúc say rượu, đứng trước mặt chúng tôi sủa với Tần Nhạc.”
Vậy cậu đừng trách đối phương lấy cụm từ “Khóc lóc om sòm như cún con” để hình dung cậu.
“…”
Người trong cuộc rơi vào sự trầm mặc xấu hổ, hai má đỏ au.
Sao cơ?
Cậu chỉ thẳng mặt Tần Nhạc, còn sủa đối phương?
Xong!
Lần này cậu thực sự đắc tội người ta rồi! Liệu còn giữ được vai nam chính không nhỉ? Bọn họ mới chỉ quay xong gần nửa thôi đó!
Nguyên Dĩ Phi cười như điên, mắng: “Tên ngốc nhà cậu say rượu học chó sủa cơ à? Tửu lượng quá kém.”
Kỷ Li nhìn thái độ Nguyên Dĩ Phi, ý vị thâm trường cong môi, mở video trong điện thoại lên.
“Dĩ Phi, anh cũng không khá hơn là bao đâu.”
Dứt lời, video vang lên âm thanh tranh luận gào khóc thảm thiết.
Mười giây đồng hồ đã khiến Nguyên Dĩ Phi phải im bặt ——
Đi đêm lắm có ngày gặp ma
Lúc này đến lượt Quý Vân Khải cười ngã trái ngã phải.
Cậu cầm điện thoại di động, say sưa thưởng thức dáng vẻ mãnh 1 Nguyên Dĩ Phi khi say như thể một người trong cuộc khác không phải mình.
Nguyên Dĩ Phi lúng túng ho khan, ném gối qua, “Tắt ngay cho anh!”
Quý Vân Khải quẳng lại, “Không, ai bảo vừa nãy anh cười nhiệt tình thế làm gì? Giờ hai chúng ta đều là kẻ tám lạng người nửa cân cả.”
Kỷ Li kệ hai người kia cãi cọ ầm ĩ, cúi đầu lật xem kịch bản.
“Cốc cốc”.
Tiếng gõ cửa vang lên, “Kỷ Li, tôi vào được không?”
Quý Vân Khải và Nguyên Dĩ Phi đối mặt vài giây, đạt thành nhất trí.
Đoạn video này không thể truyền ra ngoài.
Bọn họ luống cuống tắt di động, nghiêm trang ngồi xuống ghế sofa.
Tần Nhạc cùng nhân viên công tác đẩy cửa, bắt gặp cả ba đang đọc kịch bản.
Kỷ Li nghiêm túc bao nhiêu thì Quý Vân Khải lẫn Nguyên Dĩ Phi giả trân bấy nhiêu.
Kỷ Li nhoẻn miệng cười, chủ động lôi kéo sự chú ý, “Sắp ghi hình rồi ạ?”
“Không, phải lúc nữa cơ. Tôi tới để nói cho em biết chưa cần tới phim trường vội, cứ chờ thông báo sau.”
Tần Nhạc trả lời, quay sang Nguyên Dĩ Phi, “Ông cũng thế.”
Nguyên Dĩ Phi nghiêm túc hẳn, “Sao muộn vậy, phần diễn sáng nay quay xong chưa?”
“Lịch trình bị leak nên giờ bên ngoài đều là thợ chụp ảnh thuê với fan cuồng.” Trợ lý sản xuất cau mày giải thích.
“Ban nãy có người lẻn vào trường quay chỗ để mấy thanh xà. May mà phát hiện kịp bằng không chẳng biết loạn thành cái dạng gì nữa.”
Lúc trước phần diễn đa số đều tập trung trong cục cảnh sát, bởi vì tính đặc thù của địa điểm nên rất ít thợ chụp ảnh thuê và fan cuồng dám trà trộn vào.
Hiện tại đoàn phim đã đổi bối cảnh nên bọn họ bắt đầu nảy sinh ý định ấy.
Hôm nay đoàn phim quay cảnh bắn súng, chỉ sợ trúng phải thợ chụp thuê hay fan cuồng trốn ở đâu đó.
Nếu xảy ra chuyện lại đổ hết lên đầu đoàn phim. Không chỉ vô tình rước họa vào thân mà còn chậm trễ toàn bộ tiến trình.
Kỷ Li nghe thấy thế, trong lòng chợt căng thẳng.
“Độ nổi tiếng của em đang tăng, Dĩ Phi vẫn luôn ổn định. Hôm nay xuất hiện vài thành phần không liên quan cũng nằm trong dự đoán của đoàn phim.”
Tần Nhạc biết Kỷ Li lo lắng, chủ động an ủi y, “Chúng tôi đã sắp xếp người kiểm tra, chút nữa là có thể ghi hình như bình thường.”
Hắn dặn Kỷ Li chờ trong phòng nghỉ vì sợ có “cá lọt lưới” xông đến chỗ y.
Nguyên Dĩ Phi đen mặt, đây chẳng phải là lần đầu anh gặp chuyện fan cuồng.
Hồi trước anh và phòng làm việc từng đăng thanh minh rất nhiều nhưng vẫn không thể chấm dứt tình huống này, càng nghe càng thấy buồn bực.
Fan cuồng không phải là fan.
Có vài thợ chụp ảnh thuê muốn kiếm tiền từ fan nên sử dụng vô số thủ đoạn tồi tệ, thậm chí còn chửi cả nhân viên đoàn phim.
Tần Nhạc nghiêm nghị nói, “Mọi người yên tâm, để tôi ra ngoài xem thử.”
“Được.”
…
Đoàn phim trì hoãn gần một tiếng, sau khi xác nhận xung quanh địa điểm ghi hình không có người lạ mới bắt đầu làm việc.
Thiết bị an ninh được lắp đặt ổn thỏa, hơn nữa các diễn viên đều vô cùng ăn ý, chỉ mất bốn giờ đã quay xong toàn bộ nội dung.
Kỷ Li nghỉ ngơi chốc lát rồi trở về khách sạn.
Bọn họ vừa xuất hiện tại bãi đậu xe liền bị fan cuồng và thợ chụp thuê bao vây.
Bánh Bao nhanh tay lẹ mắt bung ô, che người Kỷ Li.
Y bận rộn nửa ngày trời nên thực sự không còn sức đáp lại, được Bánh Bao hộ tống lên xe.
Nhưng cửa còn chưa kịp đóng, đám thợ chụp thuê bỗng cao giọng chửi.
“Đm chúng mày, giấu kín như thế thì bọn tao chụp cái gì? Lũ rác rưởi! Chúc chúng mày flop cả đời, mau đi chết đi!”
Thợ chụp thuê ngồi chờ cả buổi mà chẳng chụp được tấm nào ra hồn, lãng phí thời gian.
Hiện tại cơn tức không có chỗ phát tiết, gã bèn mở miệng mắng Kỷ Li.
Kỷ Li nhíu mày.
Úc Phú Nhã vội vàng đóng sập cửa xe, chặn đứng những câu thóa mạ kia.
Không cần tranh luận với lũ rác rưởi.
Fan cuồng chen chúc cạnh xe nghe thợ chụp thuê chửi rủa bèn bất mãn, lớn tiếng cãi cọ, “Nói gì đấy! Sao ông dám mắng Kỷ Li nhà chúng tôi? Bị thần kinh à?”
Bánh Bao hơi lo, “Chị Úc, chuyện này…”
Đôi bên cãi nhau quá hăng, chẳng biết lát nữa có xảy ra chuyện không?
“Mặc kệ bọn họ, lái xe đi.” Úc Phú Nhã quyết đoán yêu cầu tài xế.
Càng quản càng loạn thôi.
Kỷ Li biết tình huống như thế rất khó ngăn cản. Y lắc đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tài xế lái rất vững, cẩn thận thoát khỏi vòng vây rồi đạp ga.
Địa điểm quay phim cách khách sạn một giờ đường núi.
Sắc trời dần tối.
Ngoại trừ tài xế, nhóm Kỷ Li đều cảm thấy hơi buồn ngủ.
Cũng không biết trong xe im lặng bao lâu, tài xế đột nhiên mở miệng, “Cô Úc, Kỷ tiên sinh, có xe bám theo chúng ta.”
Anh ta lái chậm thì đối phương cũng chậm lại, anh ta lái nhanh đối phương cũng đi nhanh.
Rõ ràng có vấn đề.
Kỷ Li tỉnh táo, vẻ ủ rũ trên mặt biến mất. Bánh Bao dựa vào ánh đèn xe yếu ớt để nhìn ra sau.
Chiếc xe kia trở toàn nữ sinh, thậm chí ghế trước còn có người giơ điện thoại, trên màn hình là hàng chữ “Kỷ Li, em yêu anh.”
Bánh Bao lo lắng nói, “Anh Kỷ, hình như đây là xe của fan cuồng. Bọn họ định làm gì vậy?”
Vừa dứt lời, chiếc xe đằng sau tăng tốc đâm vào họ.