Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng - Chương 93
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng


Chương 93


Editor: Fei

Thừa dịp độ hot của Thuyết Khách Thời Gian đang bùng cháy dữ dội, vô số tài khoản marketing và nhà phê bình phim đăng bài mổ xẻ kịch bản, kỹ năng diễn xuất, bố cục hình ảnh,…

Có một bài post phân tích nọ cực nổi tiếng đến từ fandom Kỷ Li – Bàn về những tiểu tiết trong kỹ năng diễn xuất của Kỷ Li, bạn đã phát hiện chưa?

Tiêu đề rất dài, rất bình thường nhưng đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.

Đoạn văn 1000 chữ đính kèm ảnh cap từ phim, miêu tả vô cùng sinh động.

Chủ nhân của bài phân tích chính là tài khoản weibo tên “Mỗi Ngày Đều Muốn Hôn Khóc Kỷ Li” – cây đa cây đề được toàn thể fandom công nhận.

Vốn dĩ bài phân tích chỉ là “tình cảm chân thành” lưu truyền trong nội bộ fandom, song chỉ sau năm ngày ngắn ngủi lượng share đã vượt quá ba vạn, bình luận lẫn lượt like nhiều không đếm xuể.

Bởi vì bài post thực sự quá xuất sắc.

Nội dung chứa đầy phân tích chuyên nghiệp. Nếu không có nó, khán giả bình thường sẽ rất khó nhận ra vài tiểu tiết như lấy kính lúp để soi.

Quan trọng hơn cả, đại lão còn dùng kỹ năng diễn xuất của Kỷ Li để xây dựng chuẩn mực về diễn xuất.

Trong fandom, fans Kỷ Li bắt đầu ra rạp xem lần hai, lần ba sau khi đọc bài post.

Ngoài fandom, không ít giảng viên và sinh viên trường điện ảnh share bài. Hiển nhiên bọn họ đều cảm thấy bài post có thể trở thành giáo án giảng dạy.

Đến đạo diễn Vương Chướng cũng phải bình luận ——

“Bạn fans này không phải fans bình thường nhỉ? Phân tích rất đúng chỗ, chẳng hề khoa trương tẹo nào. Kỷ Li diễn tốt mà fans cậu ấy còn toàn người tài.”

Sau khi Vương Chướng share bình luận ấy, nhóm đạo diễn thân quen với ông đồng loạt ấn like.

Bài post được đông đảo đạo diễn khen ngợi lại càng hot hơn, comment bên dưới cực kì náo nhiệt và thú vị.

—— Quỳ lạy đại lão! Đều là người Trái Đất nhưng sao chỉ có mình tôi mù chữ vậy!

—— Xin hỏi tiệm sách nào bán sáng tác của ngài ạ? Tôi sẽ xếp hàng mua suốt đêm!

—— Hay lắm! @Giải Thưởng Bách Tượng, @Giải Thưởng Hoa Ngu, @Giải Thưởng Ảnh Điên, ba lễ trao giải ơi mau mau qua đây! Nếu sắp tới không mời đại lão làm giám khảo, tôi không xem đâu!

—— Fans nhà khác nè, hâm mộ Kỷ Li và fandom Kỷ Gia ghê! Mạn phép xem weibo đại lão, người ta vừa cúng tiền vừa phân tích diễn xuất, trí lực lẫn tài lực song hành luôn!

—— Huhu ghen tị! Fans dùng thực lực giúp thần tượng lên hot search đó, trâu bò thật!

—— Fans nhà khác hâm mộ thì được nhưng tuyệt đối đừng cướp đại lão nhà tụi tôi đi mất đấy! Nhìn ID của người ta chưa? Trái tim đại lão chứa mình Kỷ nhãi con thôi, mấy người khỏi cần đào góc tường làm gì.

Kỷ Li ngồi trong phòng nghỉ, nghe Bánh Bao gợi ý mở bài phân tích đang oanh tạc fandom kia lên xem.

Y dành chút thời gian đọc một lượt, bỗng thấy vô cùng vui vẻ.

Vị fans nọ dụng tâm chỉ ra từng biến hóa nhỏ trong diễn xuất của y, hơn nữa câu văn còn hết sức nghiêm túc…

Ai ngờ fandom lại có nhân vật tài năng như thế!

Nếu đối phương không phải cây đa cây đề trong giới thì chắc cũng đang làm công việc liên quan đến phim ảnh?

Đương nhiên, tên weibo đối phương trông rất thiếu đứng đắn.

Cái gì gọi là Hôn Khóc Kỷ Li?

Tần Nhạc mà thấy cái ID này sẽ ghen bay nóc nhà mất.

Kỷ Li thích thú share link weibo vị fans kia cho anh người yêu coi.

“Tần Nhạc, em kể anh nghe một chuyện anh đừng ghen nhé.”

“Bạn fans này giỏi lắm, hiểu rõ cách diễn của em. Nếu như có thể em muốn kết bạn với bạn ấy.”

Y vừa gửi tin nhắn xong Bánh Bao liền mang nước ấm tới.

“Bài phân tích viết hay anh nhỉ?”

“Em nghĩ bạn fans kia chắc phải tốn khá nhiều công sức mới soạn được bài phân tích đầy tính chuyên nghiệp như vậy.”

Kỷ Li gật đầu, lòng bồi hồi xúc động.

Y là nhân vật công chúng, đương nhiên không thể thành lập mối quan hệ riêng cùng fans. Y ngẫm nghĩ một hồi bèn chủ động gửi tin nhắn ——

“Tôi đọc bài phân tích rồi, cảm ơn bạn nhé.”

Tin nhắn weibo vừa gửi đi, Tần Nhạc đã trả lời wechat ——

“Viết rất hay, trông khá giống người trong nghề.”

“Nhưng mà cục cưng, em đang chat với người ta sau lưng anh đấy à?”

Kỷ Li hoang mang, không ngờ anh người yêu lại đoán chuẩn đến thế.

Sao đang yên đang lành bỗng thấy nhột vậy nhỉ?

Cơ mà vẫn phải thành thật trước mặt anh người yêu mới được.

Kỷ Li suy nghĩ, cap màn hình khung chat gửi Tần Nhạc xem, “Người ta còn chưa trả lời em nè, em không gạt anh chuyện gì hết.”

Tần Nhạc gửi voice mess tới, cười đáp, “Ừm, bạn nhỏ ngoan quá.”

Âm lượng điện thoại vẫn chưa giảm, đủ để khiến Bánh Bao ngồi bên cạnh nghe rõ.

Mặt cậu đỏ tới mức muốn chui xuống hố trốn.

Cứu tui!

Thầy Tần gọi anh Kỷ là bạn nhỏ? Ngọt vãi!

Nếu việc này đến tai fans CP, chắc bọn họ shock đường ngất hết xỉu mất.

“Khụ.” Kỷ Li ngượng ngùng nhìn cậu trợ lý nhỏ, nhanh chóng điều chỉnh âm lượng, bấy giờ mới âm thầm tiếp tục tán gẫu cùng Tần Nhạc.

“Chờ tuyên truyền phim kết thúc anh sẽ bảo tài xế qua đón em. Anh nói với chị Úc rồi, đừng lo.”

“Vâng.”

Kế đó, nhân viên công tác gõ cửa.

“Thầy Kỷ ơi, khán giả đã vào rạp. Chúng ta chuẩn bị lên sân khấu nhé.”

“Vâng.”

Thuyết Khách Thời Gian công chiếu mười ngày, doanh thu phòng vé vẫn khả quan như trước.

Tuy số liệu tổng kém hơn Hoa Yêu của đạo diễn Từ Thành nhưng cũng bỏ xa Nhân Gian Đại Phụ Phú gần ba trăm triệu, cầm chắc cúp Á quân trong khi phim chưa ngừng chiếu.

Đối với một bộ phim kinh phí thấp, đây chắc chắn là kết quả cực kì thành công.

Phía nhà sản xuất cũ hay tin phim hot thì hối hận xanh ruột. Bọn họ đâu ngờ kịch bản chẳng ai ngó ngàng tới lại phát triển mạnh nhường này!

Biết thế không ký hợp đồng chuyển nhượng cho Nhạc Tinh nữa, trông chẳng khác gì tham cái nhỏ bỏ cái lớn!

Bọn họ buộc phải thừa nhận, Tần Nhạc quả không hổ danh là “bàn tay vàng trong giới giải trí”, bộ phim mà hắn vừa ý chưa bao giờ flop.

Suất chiếu kéo dài nên hiển nhiên đối phương sẽ trở thành bên thu được nhiều lợi ích nhất, kiếm bộn tiền.

Hôm nay là buổi tuyên truyền cuối cùng, rạp phim đổi từ phòng sức chứa trăm người thành phòng lớn sức chứa ba trăm người.

Fans khắp toàn quốc và fans phim đều hưởng ứng bộ phim hết sức nhiệt liệt, đoàn phim được cổ vũ do đó lúc phỏng vấn đã thoải mái hơn nhiều.

Đợi tới lúc bộ phim bắt đầu chiếu, cả rạp dần vang lên âm thanh nức nở.

Bộ phim hay chính là như vậy đấy.

Xem lần thứ bao nhiêu vẫn cảm động bởi từng chi tiết nhỏ khác nhau.

Kỷ Li quay trở về phòng nghỉ, Bánh Bao vừa sắp xếp đồ dùng tùy thân xong, “Anh Kỷ, xe của thầy Tần đang đỗ ở hầm gửi xe B2, chúng ta xuống lúc nào cũng được.”

Rạp chiếu phim nằm trong tòa nhà cao tầng, hầm gửi xe B2 thường phục vụ khách VIP, thuận tiện để Tần Nhạc và Kỷ Li gặp mặt.

Kỷ Li chưa kịp trả lời, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

Biên kịch Mộc Vọng đứng bên ngoài, nở nụ cười ngượng ngùng như cũ, “Kỷ Li, tôi có thể vào không? Muốn tâm sự với cậu một chút.”

“Đương nhiên.” Kỷ Li bất ngờ, nhanh chóng mời đối phương ngồi, “Biên kịch Mộc, lâu rồi không gặp.”

Kể từ sau khi bộ phim đóng máy, Kỷ Li đã không gặp Mộc Vọng suốt thời gian dài.

Đối phương không phải kiểu người hám danh lợi, chưa từng cầm cái danh “biên kịch gốc” đi rêu rao khắp nơi lúc bộ phim bắt đầu hot. Mấy đợt tuyên truyền trước đều từ chối tham gia.

Bánh Bao biết ý im lặng cầm balo rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa chừa lại không gian cho hai người trò chuyện riêng.

Kỷ Li chủ động hỏi, “Biên kịch Mộc, hôm nay anh đến buổi tuyên truyền à?”

Mộc Vọng trả lời, “Ừm, nghe nói là buổi cuối nên tôi ghé qua.”

So với dáng vẻ câu nệ, bất an, hướng nội một năm qua, hiện tại rõ ràng Mộc Vọng đã thoải mái hơn nhiều, cả người lộ ra cảm giác tự tại, sống động.

Mộc Vọng sợ làm chậm trễ thời gian của y liền nói thẳng: “Kỷ Li, tôi tới để tạm biệt cậu.”

Kỷ Li khó hiểu đáp, “Tạm biệt? Anh muốn đi đâu?”

Hai mắt Mộc Vọng tràn ngập ánh sáng mong đợi, “Về nhà! Về thăm hai người bạn đã lâu không gặp.”

Kỷ Li nghe vậy liền phấn chấn hơn, “Biên kịch Mộc, ý anh là?”

Mộc Vọng khẽ gật đầu.

Có vài chuyện không cần nói trắng ra nhưng anh tin Kỷ Li hiểu.

Hiện thực chung quy vẫn còn chút ngọt.

Thời điểm bộ phim công chiếu, “Phương Hoài” biến mất nhiều năm bỗng liên lạc với “An An” ngoài đời.

Hiện thực nào có tàn khốc như phim.

Hai người hẹn gặp nhau ở quê, cùng đi thăm “A Vũ” trong trại giam.

“Kỷ Li, thật sự cảm ơn cậu.” Mộc Vọng chân thành lên tiếng.

Nếu Kỷ Li và Tần Nhạc không thay anh ngăn cản Thái Diệc Thù, giữ nguyên kịch bản thì mọi may mắn hiện giờ đã chẳng thể phát sinh.

Tảng đá luôn đè trong lòng Kỷ Li chợt biến mất sau khi biết được kết cục, y yên tâm thở dài, “Đừng khách sáo, tôi cũng thấy mừng thay anh.”

Kỷ Li vén ống tay áo, cởi chiếc vòng ra, “”Bùa hộ mệnh” anh đưa tôi vẫn giữ, hiện tại nên trả cho chủ của nó rồi.”

Mộc Vọng hạ mắt, nhìn chằm chằm chuỗi vòng mang theo hơi ấm kia, đáy mắt long lanh ánh nước, “Cảm ơn cậu.”

Chờ Mộc Vọng rời khỏi, Kỷ Li bèn mở weibo đăng tranh mình vẽ kèm caption ——

“An An à, tương lai còn rất dài. Chúc anh hạnh phúc nhé.”

Tùy An chibi mặc bộ đồng phục học sinh sạch sẽ, nụ cười trên mặt quá đỗi ấm áp, an nhiên.

Kỳ thực đây chính là “mong đợi” của toàn bộ khán giả với “Hướng Tùy An”.

Không có ám ảnh gia đình, không vòng lặp luân hồi tạo thành đau khổ, y chỉ cần cười như vậy là đủ.

Kỷ Li chân thành đối đãi từng vai diễn, các fans theo y đến nay đều hiểu rõ, lập tức phủ kín phần bình luận bằng những câu từ ấm áp.

—— Cảm ơn cục cưng Kỷ Li đã mang đến cho chúng ta một vai diễn xuất sắc!

—— An An phải hạnh phúc đấy, cả Kỷ Li nữa!

—— Tạm biệt An An, tôi sẽ tiếp tục đồng hành cùng Kỷ Li!

—— Kỷ nhãi con cố lên, mong chờ càng nhiều vai diễn mới trong tương lai, moaz moaz.

Kỷ Li vừa đọc bình luận vừa theo Bánh Bao vào thang máy xuống tầng B2.

Lúc hai người rời khỏi thang máy thì một bóng người điên cuồng bất chợt xông tới, kích động nói.

“Kỷ Li! Không ngờ lại có thể gặp anh ở đây!”

“Em là fans của anh, thích anh từ lâu lắm rồi! Phiền anh ký tên và chụp ảnh cùng em được không?”

Đối phương là một nam sinh béo lùn đeo cặp kính dày cộp, khuôn mặt đầy mụn không kìm nổi kích động.

Chuông cảnh báo trong đầu Bánh Bao kêu dữ dội, nhanh chóng ngăn cản người lạ tiếp cận Kỷ Li.

“Cậu làm sao vậy? Đã dặn fans mấy cậu không được quấy rầy lịch trình tư nhân của anh Kỷ mà?”

Cậu ta xuống dưới này bằng cách gì?

Đây là bãi đỗ xe VIP, thang máy phải quẹt thẻ mới có thể sử dụng. Ngoài cổng cũng có bảo vệ canh gác và máy nhận diện khuôn mặt.

Ngoại trừ chủ xe đã đăng ký, người bình thường không thể bước vào.

Nam sinh áo sơ mi hưng phấn toát mồ hôi. Cậu ta nhanh chóng lau chùi lên áo rồi mới đưa giấy bút.

“Kỷ Li, em trốn viện đến đây á!”

“Em bị bệnh rất nặng, thời gian không còn nhiều. Xin anh ký tên và chụp ảnh cùng em.”

Sắc mặt nam sinh áo sơmi tím tái, trán điên cuồng đổ mồ hôi, trạng thái tinh thần hết sức bất ổn.

“Em thích anh từ hồi anh đóng vai Tạ Ngạn, em…” Nam sinh áo sơ mi lẩm bẩm, cố gắng tiến về phía trước nhưng bị Bánh Bao cực lực ngăn cản.

Kỷ Li nhíu mày, cố nhịn sự phản cảm để đánh giá vị “fans” nọ. Chưa bàn đến những thứ khác, riêng chiếc áo sơ mi kẻ caro cũ nát cậu ta mặc nhìn trông khá quen.

“Tôi nhớ cậu, cậu từng tới Hoành Thành tham ban tôi.” Kỷ Li hồi tưởng lại, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Bởi vì chuyến “tham ban” đó liên quan tới fans cuồng.

Nam sinh áo sơ mi nghe vậy lập tức mừng như điên. Cậu ta vội vàng quẳng chuyện ký tên ra sau đầu, “Anh nhớ em! Kỷ Li nhớ em kìa! Tốt quá!”

Sự thật là không chỉ ở Hoành Thành, lúc đối phương đi quay hai bộ phim khác cậu ta cũng lén lút bám theo, thậm chí còn tham gia diễn vai quần chúng trong đoàn phim nhiều lần.

Thời điểm phát sinh sự việc fans cuồng, cậu ta đã cố gắng kiểm soát hành vi.

Sau khi Thuyết Khách Thời Gian công chiếu cậu ta bỗng cực kì kích động. Cậu ta thực sự quá thích Kỷ Li, thích đến mức mất khống chế!

“Kỷ Li, xin anh hãy thỏa mãn tâm nguyện của em!”

Sắc mặt nam sinh áo sơ mi rất tệ, Kỷ Li nhất thời không đoán được cậu ta “mắc bệnh nặng” thật hay giả. Song, y vẫn kiên định từ chối, “Xin lỗi, bây giờ là lịch trình cá nhân, tôi không muốn bị quấy rầy.”

“Nếu cậu đang bị bệnh thì hãy phối hợp điều trị với bác sĩ nhé, cố lên.” Y đẩy bàn tay đang cố chấp đưa giấy bút kia, “Chúc cậu sớm khỏi bệnh.”

Nam sinh áo sơ mi cụp mắt, nhìn đầu ngón tay vừa vô tình tiếp xúc với Kỷ Li mà miệng khô lưỡi khô. Cậu ta đột nhiên dùng hết sức tránh khỏi Bánh Bao, tiếp tục sán lại gần, “Kỷ Li, chụp ảnh chung đi! Chỉ một tấm…”

Yêu cầu quá phận còn chưa kịp nói hết đã bị tài xế ngăn cản, “Cậu làm gì đấy! Yên tĩnh chút!”

Tần Nhạc mặc thường phục đột ngột xuất hiện, Hắn ôm người yêu vào lòng, nhanh chân tránh xa phạm vi gây rối của nam sinh nọ.

Phía sau vang lên tiếng kêu gào, không rõ cậu ta đang la hét cái gì nữa.

Tần Nhạc đóng cửa xe, chặn tất cả tạp âm ở bên ngoài. Hắn tháo kính và khẩu trang xuống, sự u ám khó chịu thấp thoáng nơi đáy mắt nhưng khi nhìn Kỷ Li thì vẫn vô cùng dịu dàng, “Cục cưng không sao chứ?”

“Không sao ạ.” Kỷ Li lắc đầu, cảm thấy bớt căng thẳng hơn, “Chẳng biết cậu ta ở đâu chui ra.”

Tần Nhạc nắm tay y, “Anh sẽ cho người đi điều tra, em đừng bận tâm.”

Nam sinh áo sơ mi lai lịch không rõ kia chắc chắn sẽ trở thành mầm họa. Hắn nhất định phải điều tra thật kĩ, tuyệt đối không để Kỷ Li gặp nguy hiểm.

Kỷ Li khôi phục vẻ trấn định như thường lệ, “Tần Nhạc, ban nãy anh không nên ra đó. Nhỡ cậu ta phát hiện thân phận của anh…”

“Chẳng nhẽ em muốn anh trơ mắt nhìn cậu ta sấn sổ xông đến chỗ người yêu anh à?” Tần Nhạc cắt ngang lời y, con ngươi sâu hun hút.

Chính vì bận tâm chuyện mối quan hệ giữa hai người chưa thể công khai, bằng không hắn nhất định sẽ đánh cậu ta một trận.

Hắn vừa dứt lời, tài xế và Bánh Bao đồng loạt lên xe.

Tần Nhạc hỏi, “Người kia đâu?”

Tài xế thở hồng hộc đáp, “Sếp Tần, tên kia vừa nghe tôi nói báo cảnh sát liền chuồn mất dạng.”

Không gian bãi đỗ xe rất rộng, dường như nam sinh áo sơ mi nắm khá rõ địa hình nơi đây, ngoảnh đi ngoảnh lại đã chẳng thấy tăm hơi.

Tần Nhạc nhớ kĩ khuôn mặt, trang phục và chỗ cậu ta xuất hiện rồi gửi thông tin cho bạn hắn, lời ít ý nhiều nói —— giúp tôi điều tra chút.

Bánh Bao ngồi ở hàng trước nghiêng người sang, tức giận bất bình, “Em nghĩ cậu ta đang cố tình lừa gạt lòng cảm thông của anh Kỷ! Lúc chạy trốn nhanh lắm, nào giống người mắc bệnh nặng?”

Kỷ Li nhíu mày không đáp.

Tài xế hỏi, “Sếp Tần, chúng ta đi luôn à?”

“Tới nhà hàng trước đi. Em có đói không?” Tần Nhạc nắm tay em người yêu, tạm thời kìm nén sự căm ghét đối với nam sinh áo sơ mi kia.

Kỷ Li cong môi, “Ừm, hơi hơi ạ.”

Xe bắt đầu lăn bánh.

Kỷ Li hờ hững nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, không hiểu sao cảm giác bất an bỗng từ từ kéo đến.

Xe nhanh chóng rời khỏi hầm gửi xe.

Nam sinh áo sơ mi xuất hiện từ khúc quanh, lướt xem ảnh trong album trên điện thoại di động.

Ban nãy cậu ta mải chạy trốn nên mới chụp vội tạm được vài tấm, bức nào cũng mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn có thể nhận ra bóng dáng hai người đàn ông.

Một là Kỷ Li còn người kia là ai? Là ai hả!

Nam sinh áo sơ mi tức nghẹn. Cậu ta đẩy gọng kính, ánh mắt giấu đằng sau hai cái đít chai dày cộp loáng vẻ oán độc ——

Tôi thích anh như thế cơ mà! Tại sao anh cứ liên tục từ chối tôi? Anh dựa vào cái gì mà từ chối tôi chứ? Dựa vào cái gì!! Chẳng nhẽ vì người này ư?

“Không đúng, Kỷ Li nói anh ấy nhớ mình!” Nam sinh áo sơ mi nghĩ. Vẻ oán độc lập tức biến mất, hóa thành thứ tình yêu bệnh hoạn, “Đông fans vậy mà anh ấy nói anh ấy nhớ mình!”

Cậu ta giơ tay phải lên, đầu ngón tay tựa hồ vẫn còn vương vấn hơi ấm của Kỷ Li.

Chỉ chạm nhẹ đã khiến cậu ta đầu váng mắt hoa.

Nam sinh áo sơ mi đưa ngón tay tới bên môi, hôn lấy hôn để.

Vỏn vẹn tám, chín giây mà trán cậu ta bắt đầu chảy đầy mồ hôi, mồm miệng khô khốc, cả người run lẩy bẩy.

Cậu ta ngồi sụp xuống đất, cởi khóa quần, chốc lát sau chợt phát ra âm thanh rên rỉ…

Bảo vệ bãi đỗ xe cầm đèn pin đi tới.

Bọn họ thường luân phiên tuần tra hai tiếng một lần nhằm đảm bảo an toàn cho các siêu xe của khách VIP.

Bảo vệ bỗng phát hiện đống giấy tờ và bút dưới đất, cộng thêm cả thứ chất lỏng bẩn thỉu.

Bảo vệ lập tức đoán được đó là gì, khinh bỉ rời tầm mắt, “Chà chà, thời đại này đúng là loại người gì cũng có.”

Trong phòng riêng nhà hàng.

Tần Nhạc đặt toàn bộ tôm đã bóc vỏ vào bát em người yêu, cười nói, “Ăn từ từ nhé.”

Kỷ Li cười híp mắt, khen ngợi, “Đồ ăn ở nhà hàng này ngon ghê.”

“Là một người bạn trong giới mở, tính bảo mật tương đối cao.”

Bằng không Tần Nhạc sẽ không dẫn Kỷ Li đang hot ra ngoài dùng bữa.

Hắn cầm khăn ướt lau tay, hỏi, “Chị Úc đặt vé máy bay đi thủ đô giúp em chưa?”

Kỷ Li ngẩn người, “Đi thủ đô?”

Tần Nhạc nhìn dáng vẻ hoang mang ấy, mỉm cười nhắc nhở, “Bận quá thế là quên mất chuyện Bang Quốc Thiên Hạ lọt danh sách đề cử giải Bách Tượng à?”

Lễ trao giải Bách Tượng tổ chức ba năm một lần vào trung tuần tháng Giêng.

Bang Quốc Thiên Hạ công chiếu năm ngoái nên không kịp, thế nhưng sang năm nay lại tham gia với chín đề cử.

Trong đó bao gồm cả giải nam chính xuất sắc nhất của Tần Nhạc và Nguyên Dĩ Phi lẫn giải người mới xuất sắc nhất của Kỷ Li.

“Tần Nhạc, đây là lần thứ ba anh được đề cử đúng không?” Kỷ Li nhướn mày.

“Lúc trước em nghe Bánh Bao nói nếu anh tiếp tục đoạt giải thì là tròn ba năm liên tiếp nhỉ?”

Như vậy huyền thoại về Tần Nhạc có thể nâng lên một tầm cao mới.

Tần Nhạc ngồi xuống bên cạnh em người yêu, “Đoạt giải hay không cũng chẳng sao, anh chỉ muốn thấy em cầm cúp thôi.”

Dùng biểu hiện vượt trội trong phim, giải thưởng người mới xuất sắc nhất chắc chắn sẽ thuộc về y.

Kỷ Li hầm hừ hai tiếng, lộ vẻ tự tin hấp dẫn, “Yên tâm, em sẽ thắng.”

“Đương nhiên.”

Tần Nhạc mỉm cười đổi đề tài, “Anh bảo phía ban tổ chức sắp xếp phòng hai đứa mình sát nhau nhé?”

Thế là việc hắn ghé qua ngủ liền trở thành chuyện hết sức đơn giản.

Hơi thở nóng rực của Tần Nhạc lướt qua vành tai Kỷ Li, chọc y nóng bừng, “Anh không sợ bị người khác phát hiện hở?”

“Anh coi như em đã đồng ý.”

Ở đó đều là người trong giới, ai cũng có bí mật riêng, đâu dễ tọc mạch người khác.

Tần Nhạc mất hứng thú ăn cơm từ lâu, thấp giọng đũa giỡn, “Cục cưng ơi em về nước lâu lắm rồi, phải cho anh nếm chút ngon ngọt chứ?”

“Bây giờ đãi ngộ của anh còn thua Ôn Quỳnh trong phim.”

Nhìn được, hôn được nhưng không ăn được.

Hơn nữa Kỷ Li vừa về đã gấp rút tuyên truyền phim, thời gian hai người họ kề cận ngày càng ít.

Mức độ tra tấn chỉ hơn chứ chẳng hề kém thời điểm chưa hẹn hò.

Kỷ Li uống ngụm rượu vang, mỉm cười nhìn anh người yêu, chọc ghẹo: “Mỗi lần Thiếu Tướng không gặp Bánh Gạo đều giống hệt anh bây giờ.”

Tần Nhạc không phủ nhận, “Thiếu Tướng sướng hơn anh đấy, ít nhất ngày nào nó cũng được ôm Bánh Gạo ngủ.”

Kỷ Li bật cười, “Chờ về thủ đô em chủ động qua phòng anh nhé?”

“Được.”

“Mau ăn cơm đi, em đói lắm.”

“Ăn nhiều chút. Chờ em no thì đến lượt anh.”

Kỷ Li lườm Tần Nhạc, cảm thấy hai má mình nóng rẫy.

Từ khi hai người chính thức hẹn hò đến nay, Tần Nhạc bắt đầu thể hiện một con người khác trước mặt Kỷ Li ——

Ảnh đế ngoài lạnh trong nóng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN