A Game Of Chance
Chương 14
Chance mù quáng đi đi lại lại trên hành lang bên ngoài phòng chờ phẫu thuật. Anh không thể ngồi xuống, mặc dù căn phòng trống không và anh có thể có bất kì cái ghế nào anh muốn. Anh nghĩ, nếu anh dừng bước, anh rất có thể sẽ khuỵu xuống và không thể đứng lên lại nữa. Anh không biết nỗi sợ hãi khủng khiếp như thế này có tồn tại. Anh chưa bao giờ cảm thấy nó cho chính mình, thậm chí cả khi anh nhìn xuống nòng súng chĩa thẳng vào mặt anh – và nóng súng của Mel không phải là cái đầu tiên – nhưng anh sợ cho Sunny. Anh đã bị nỗi sợ tóm lấy kể từ khi anh tìm thấy cô nằm úp mặt xuống đồng cỏ, bất tỉnh, mạch đập yếu ớt vì mất máu.
Cám ơn Chúa có sẵn nhiều bác sĩ trên cánh đồng, nếu không cô sẽ chết trước khi anh có thể đưa cô tới một bệnh viện. Họ đã không thể làm cô ngừng chảy máu, nhưng họ đã làm nó chậm lại, bắt đầu truyền dung dịch muối để đẩy ngược lượng máu vào trong cơ thể cô và tăng huyết áp đang tụt của cô lên, và đưa cô đến bệnh viện kịp lúc vẫn còn sống.
Anh đã bị gạt sang một bên kể từ lúc đó, bởi một đội ngũ bác sĩ mặc đồ cấp cứu. “Ông có liên hệ gì với cô ấy không, thưa ông?” một y tá đã nhanh nhẹn hỏi khi cô kiên quyết đẩy anh ra khỏi phòng điều trị.
“Tôi là chồng cô ấy,” anh nghe thấy mình nói. Không đời nào anh cho phép quyền quyết định mạng sống của cô ra khỏi bàn tay mình. Zane, người đã ở bên cạnh anh suốt khoảng thời gian đó, đã không thể hiện ra thậm chí chỉ là một chút xíu ngạc nhiên.
“Ông có biết nhóm máu của bà ấy không, thưa ông?”
Tất nhiên là anh không biết. Cũng như anh không biết bất kì câu trả lời nào cho bất kì câu hỏi nào khác của người phụ nữ mà anh đã bị đẩy sang, nhưng anh đang quá tê liệt, mọi sự chú ý của anh tập trung vào phòng bệnh nơi có khoảng mười người đang tiếp tục chữa trị cho cô, đến nỗi anh khó mà biết bất kì ai đang hỏi cái gì, và người phụ nữ không thúc giục. Thay vào đó, cô ta vỗ vào tay anh và nói một lúc nữa cô sẽ quay lại khi vợ anh đã ổn định. Anh biết ơn sự lạc quan của cô ta. Trong thời gian ấy, Zane, vẫn hoàn toàn sẵn sàng như mọi khi, đã yêu cầu một bản sao tài liệu về Sunny được gửi tới Pocket Pro không dây của anh, để Chance có mọi thông tin cần thiết khi người phụ nữ quay trở lại với hàng triệu câu hỏi của cô ta. Anh không quan tâm tới những lộn xộn trong hệ thống quan liêu mà anh đang gây ra; tổ chức sẽ chi trả cho mọi thứ.
Nhưng những cơn choáng váng vẫn cứ đến, cái này chồng lên cái khác. Vị bác sĩ phẫu thuật ra khỏi phòng bệnh, bộ áo màu xanh lá của anh ta vấy máu của cô. “Vợ anh đã tỉnh lại một chút,” anh ta nói. “Cô ấy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cô ấy đã hỏi về đứa bé. Anh có biết cô ấy đã mang thai bao lâu rồi không?”
Chance đã thực sự lảo đảo và phải chống tay vào tường để đứng vững. “Cô ấy có thai ư?” anh hổn hển hỏi.
“Tôi hiểu rồi.” Vị bác sĩ ngay lập tức chuyển giọng. “Tôi nghĩ cô ấy chắc cũng mới biết. Chúng tôi sẽ làm vài cuộc kiểm tra và làm mọi sự phòng ngừa chúng tôi có thể. Chúng tôi sẽ đưa cô ấy vào phòng phẫu thuật bây giờ. Một y tá sẽ chỉ cho anh chờ ở chỗ nào.” Anh ta bước đi, bộ áo cấp cứu bay phần phật.
Zane đã quay sang Chance, đôi mắt màu xanh nhạt của anh sắc như tia laze. “Của chú?” anh khẽ hỏi.
“Vâng.”
Zane không hỏi liệu Chance có chắc không, điều mà Chance hết sức biết ơn. Zane đương nhiên cho rằng Chance sẽ không lầm lẫn một việc quan trọng như thế.
Có thai? Làm thế nào? Anh day day sống mũi chỗ giữa hai mắt mình. Anh biết làm thế nào. Anh nhớ quá rõ anh đã cảm thấy ra sao khi lên đỉnh ở trong cô mà không có sự bảo vệ của bao cao su làm cho cảm xúc bị thui chột. Nó đã xảy ra hai lần – chỉ hai lần – nhưng một lần đã quá đủ.
Một vài chi tiết nhỏ trượt vào đúng chỗ. Anh đã ở quanh những người phụ nữ đang mang thai gần như suốt cả đời, hết người chị dâu này đến người chị khác sản sinh ra một Mackenzie tí hon. Anh biết rõ những triệu chứng. Anh nhớ cơn buồn ngủ của Sunny trưa nay, và việc cô cứ khăng khăng đòi mua củ cải muối. Những miếng củ cải muối chết tiệt đó, anh nghĩ; việc cô ấy nghén chúng – vì bây giờ anh đã biết rõ tại sao cô lại thèm – đã cứu sống anh. Đôi khi những cơn nghén ăn kì cục bắt đầu gần như ngay lập tức. Anh có thể nhớ khi Shea, vợ của Michael, đã thực sự lột sạch cá hồi đóng hộp ở Wyoming, cả một tuần trước khi chị ấy lỡ kì kinh đầu tiên. Cơn buồn ngủ cũng bắt đầu rất sớm trong lúc thai nghén.
Anh biết chính xác cái ngày anh đã làm cho cô có thai. Nó là vào lần thứ hai anh làm tình với cô, nằm trên một tấm chăn trong cái nóng chiều muộn. Đứa bé sẽ ra đời khoảng giữa tháng Năm… nếu Sunny còn sống.
Cô phải sống. Anh không thể đối mặt với điều ngược lại. Anh yêu cô quá nhiều đế thậm chí chỉ nghĩ về nó. Nhưng anh đã nhìn thấy vết đạn ở bên phải cô, và anh sợ chết khiếp.
“Có muốn anh gọi cho bố mẹ không?” Zane hỏi.
Họ sẽ dừng mọi chuyện lại và đến đây ngay lập tức nếu anh nói có, Chance biết thế. Toàn bộ gia đình sẽ làm vậy; bệnh viện sẽ bị ngập lụt vì nhà Mackenzie. Sự ủng hộ của họ là hoàn toàn, và không đòi hỏi.
Anh lắc đầu. “Không. Chưa cần.” Giọng anh thô ráp, như thể anh đã gào khóc, mặc dù anh có thể thề rằng mọi tiếng kêu gào của anh đều được giữ lại ở bên trong. Nếu Sunny… nếu điều tệ nhất xảy ra, thì anh sẽ cần đến họ. Giờ đây anh vẫn còn giữ mình được. Ngay lúc này thôi.
Vì thế anh lại đi, và Zane đi cùng với anh. Zane cũng đã nhìn thấy rất nhiều vết thương do đạn bắn; anh đã nhận phần của mình. Chance là người may mắn; anh đã bị chém vài lần, nhưng chưa bị bắn lần nào.
Chúa ơi, có quá nhiều máu chảy. Làm thế nào mà cô ấy có thể ngồi nguyên chừng đó thời gian? Cô ấy đã trả lời các câu hỏi, nói rằng cô ổn cả, thậm chí đi loanh quanh một chút trước khi một trong những người đàn ông tìm thấy cái thùng để cho cô ấy ngồi xuống. Trời tối, cô ấy có một cái chăn quấn quanh người – đó là lý do tại sao không ai để ý thấy. Nhưng đáng lẽ cô ấy đã phải lăn ra đất và gào thét vì đau đớn rồi mới phải.
Những ý nghĩ của Zane cũng đi theo cùng một hướng. “Anh luôn luôn kinh ngạc,” anh nói, “trước những việc một vài người có thể làm sau khi bị bắn.”
Ngược lại với những gì mà phần lớn mọi người vẫn tưởng, một vết thương gây ra bởi đạn bắn, cho dù là nghiêm trọng, không nhất thiết phải hạ gục ngay nạn nhân. Tất cả các cảnh sát đều biết rằng thậm chí một kẻ đã bị một viên đạn bắn vỡ tim vẫn có thể tấn công và giết họ, và chỉ chết khi mà bộ não bị thiếu ô xy của hắn ta đã chết. Những kẻ sử dụng ma túy thậm chí vẫn còn tiếp tục bắn giết sau khi đã dính một lượng lớn các vết thương. Mặt khác lại có những người chỉ chịu những vết thương rất nhỏ nhưng đã ngã xuống như thể họ bị cắt da xẻ thịt, rồi gào thét không ngừng cho đến khi tới được bệnh viện và được đưa cho đủ thuốc để giữ im lặng. Nó thực sự chỉ là vấn đề về mặt tinh thần, và Sunny có một ý chí cứng chắc như titan. Anh chỉ hi vọng cô cũng áp dụng cái ý chí đó để sống còn.
Mất gần sáu tiếng đồng hồ trước khi viên bác sĩ phẫu thuật mệt mỏi đi tới, sáu giờ đồng hồ dài nhất trong cuộc đời của Chance. Vị bác sĩ trông phờ phạc, và Chance cảm thấy những móng tay lạnh lẽo của thần chết. Không. Không –
“Tôi nghĩ cô ấy sẽ vượt qua được,” vị bác sĩ nói, và nở một nụ cười thể hiện niềm vinh quang cá nhân thuần túy, làm cho Chance hiểu rằng đã có một cuộc chiến thực sự diễn ra trong phòng phẫu thuật. “Tôi đã phải cắt bỏ một phần lá gan và ruột non. Vết thương ở gan là thứ đã gây ra sự xuất huyết lớn. Chúng tôi đã phải thay thế gần như toàn bộ lượng máu của cô ấy trước khi kiểm soát được tình hình.” Anh ta xoa xoa bàn tay lên mặt. “Trong một lúc nó khá là mạo hiểm. Huyết áp của cô ấy rớt xuống đáy và nhịp tim cô ấy đã ngừng lại, nhưng chúng tôi đã đưa được cô ấy trở về. Phản ứng nhãn cầu của cô ấy bình thường, và những dấu hiệu sống của cô ấy rất đáng hài lòng. Cô ấy đã rất may mắn.”
“May mắn,” Chance lặp lại, vẫn còn choáng váng bởi sự kết hợp giữa tin tức tốt lành và những thiệt hại.
“Chỉ có một mảnh đạn văng trúng cô ấy thôi. Chắc hẳn là do nảy lại.”
Chance biết cô đã không bị bắn trong khi anh đè cô ở dưới con lạch. Nó chắc phải xảy ra khi cô đẩy anh sang một bên và Darnell khai hỏa. Rõ ràng là Darnell đã bắn trượt, và viên đạn chắc đã trúng phải một viên đá trong con lạch và bị vỡ ra.
Cô đã bảo vệ anh. Một lần nữa.
“Cô ấy sẽ ở trong phòng chăm sóc chuyên sâu (ICU) ít nhất là hai tư giờ tới, có thể là bốn mươi tám giờ, cho đến khi chúng tôi biết liệu có bị nhiễm trùng lần hai hay không. Mặc dù tôi thực sự nghĩ là chúng tôi đã kiểm soát được tình hình.” Anh ta nhoẻn cười. “Cô ấy sẽ được ra khỏi đây trong vòng một tuần.”
Chance dựa hẳn vào tường, cúi người xuống để chống tay vào đầu gối. Đầu an hong ong. Bàn tay cứng rắn của Zane nắm lấy vai anh, cho anh sự hỗ trợ của anh ấy. “Cám ơn,” Chance nói với vị bác sĩ, ngẩng đầu lên để anh có thể thấy anh ta.
“Anh có cần phải nằm xuống không?” bác sĩ hỏi.
“Không, tôi ổn. Chúa ơi! Tôi rất ổn. Cô ấy sẽ không sao!”
“Đúng,” bác sĩ nói, và lại cười nữa.
Sunny cứ trồi sụt trong tráng thái tỉnh táo, như một con thuyền bập bềnh lên xuống trên sóng nước. Đầu tiên cô chỉ nhận thức được những mảnh rời rạc. Cô có thể nghe thấy những giọng nói ở khoảng cách xa xa, mặc dù cô không thể xác định được bất kì từ nào, và một âm thanh bíp bíp nho nhỏ. Cô cũng nhận thức được có gì đó nơi cổ họng mình, mặc dù cô không nhận ra nó là một cái ống. Cô không có khái niệm gì việc cô đang ở đâu, hay thậm chí là cô đang nằm xuống.
Lần tiếp theo cô tỉnh lại, cô có thể cảm nhận được làn vải cốt tông mềm mại bên dưới cô và nhận ra tấm vải đó là một cái ga giường.
Lần tiếp theo nữa cô cố gắng mở mắt một chút, nhưng tầm nhìn của cô mờ ảo và cái có vẻ như là hàng núi máy móc chẳng có nghĩa gì với cô.
Một lúc nào đó cô nhận ra cô đang ở trong một bệnh viện. Cô đau, nhưng nó ở một khoảng cách xa xôi. Cái ống ở cổ họng cô bây giờ đã được bỏ đi. Cô ngờ ngợ nhớ là nó đã được bỏ ra, một việc chẳng dễ chịu chút nào, nhưng cảm giác về thời gian của cô quá lộn xộn đến nỗi cô nghĩ cô nhớ được nó ở đó sau khi nó đã bị bỏ đi. Mọi người cứ đi ra đi vào cái khu vực nhỏ bé của cô, bật những ngọn đèn sáng choang, nói chuyện và chạm vào cô và làm những việc rất riêng tư với cô.
Dần dần sự kiểm soát đối với cơ thể của chính cô bắt đầu quay trở lại, khi cô chiến đấu chống lại những tác động của thuốc mê và thuốc giảm đau. Cô đã cố làm một cử chỉ yếu đuối về phía bụng mình, và gằn ra được một từ duy nhất. “Đứa bé?”
Y tá chăm sóc chuyên sâu hiểu. “Con của cô không sao,” anh ta nói, dành cho cô một cái vỗ về an ủi, và cô thấy hài lòng.
Cô khát khủng khiếp. Từ tiếp theo của cô là, “Nước,” và một mảnh đá được cho vào trong miệng cô.
Mặc dù vậy, cùng với sự trở lại của ý thức, là cơn đau. Nó trườn đến gần hơn bao giờ hết khi tác dụng của thuốc giảm đi. Cơn đau rất tệ, nhưng Sunny gần như chào đón nó, bởi vì nó có nghĩa là cô còn sống, và trong một lúc cô đã tưởng là không phải.
Cô nhìn thấy y tá tên Jerry thường xuyên nhất. Anh ta đi vào trong phòng bệnh, cười như thường lệ, và nói, “Có người muốn gặp cô này.”
Sunny lắc đầu một cách mạnh mẽ, đó là một sai lầm. Nó làm tăng cường độ những cơn đau mà đã bị thuốc kiềm hãm. “Không tiếp khách,” cô cố gắng nói.
Dường như cô đã trải qua nhiều ngày, nhiều niên kỉ, trong phòng chăm sóc chuyên sâu, nhưng khi cô hỏi Jerry anh ta nói, “Ồ, khoảng ba mươi sáu giờ. Chúng tôi sẽ chuyển cô sang phòng riêng sớm thôi. Nó đang được chuẩn bị bây giờ.”
Khi họ chuyển cô, cô đã đủ tỉnh táo để nhìn những tấm ốp trần và đèn trôi qua trên đầu. Cô thoáng nhìn thấy một người đàn ông cao to, tóc đen và nhanh chóng quay đi.
Đặt cô vào trong một phòng riêng thực sự là một chiến dịch, cần đến hai hộ lý, ba y tá và nửa giờ đồng hồ. Cô kiệt sức khi mọi thứ, bao gồm cả chính cô, được chuyển xong và sắp xếp ổn thỏa. Cái giường mới đẹp và mát mẻ hơn; đầu giường đã được nâng lên và một cái gối đặt dưới đầu cô. Thậm chí chỉ ngồi như thế thôi cũng làm cô cảm thấy một trăm phần trăm bình thường và trong tầm kiểm soát.
Có hoa ở trong phòng. Hoa hồng, loại màu hồng đào, với một chút đỏ trên viền cánh hoa, tỏa ra một thứ mùi hương nồng nàn, cay cay lấn át hết mùi thuốc khử trùng và dung dịch tẩy rửa của bệnh viện. Sunny nhìn đăm đăm vào chúng nhưng không hỏi ai đã mang chúng đến.
“Tôi không muốn tiếp khách,” cô bảo với các y tá. “Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi.”
Cô được phép ăn Jell-O, (tên một loại thạch, món tráng miệng ưa thích ở Mỹ) và uống trà nhạt. Vào ngày thứ hai trong phòng bệnh riêng cô được uống một ít nước hầm, và cô được đặt lên một cái ghế ở cạnh giường trong mười lăm phút. Thật là tốt khi được đứng trên hai chân mình, thậm chí chỉ một vài giây khi họ di chuyển cô từ giường tới ghế. Nó còn tốt hơn nữa khi họ chuyển cô trở lại giường.
Đêm đó, cô tự mình ra khỏi giường, mặc dù quá trình đó rất chậm và không vui vẻ gì, và bước dọc chiều dài của chiếc giường. Cô đã phải bám vào giường để trụ vững, nhưng đôi chân cô vẫn ở nguyên dưới cô.
Ngày thứ ba, có một điện hoa từ cửa hàng hoa. Đó là một bụi hoa móng rồng, với những cái lá dày, màu xanh ánh xám và những bông hoa màu hồng xinh đẹp nở ở giữa. (xem hình ở cuối chương) Cô đã không bao giờ có cây trồng trong nhà vì cùng một lý do như không nuôi thú cảnh, bởi vì cô thường xuyên di chuyển và không thể chăm sóc chúng. Cô nhìn đăm đăm vào bụi móng rồng, cố gắng ghì chặt lấy thực tế là cô đã có thể trồng mọi loại cây mà cô muốn bây giờ. Mọi thứ đã thay đổi. Cripin Hauer đã chết, và cô và Margreta đã được tự do.
Ý nghĩ về chị gái cô khiến chuông báo động rung lên trong người cô. Hôm nay là ngày mấy? Bao giờ sẽ đến lúc Margreta gọi? Về chuyện đó, cái điện thoại của cô đâu rồi?
Vào buổi chiều ngày thứ tư, cánh cửa mở ra và Chance bước vào trong.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sự thực, cô đã ngạc nhiên là anh dành cho cô nhiều thời gian để hồi phục đến thế. Cô đã tránh gặp anh lâu nhất có thể, nhưng cô biết rằng sẽ phải có một cảnh kết thúc vở diễn trước khi tấm màn rơi xuống.
Cô đã kiềm chế nỗi đau trong lòng bằng việc tập trung vào nỗi đau thể xác, nhưng giờ đây nó đang ào lên phía trước. Cô đấu tranh với nó, tìm kiếm sự kiểm soát. Chẳng ích gì khi gây ra một tình cảnh khó xử, chỉ có lòng tự trọng của cô là bị mất mà thôi.
“Anh đã giữ điện thoại di động của em,” anh nói, đi vòng quanh để đứng giữa cô và cái cửa sổ, khiến cho cô hoặc là nhìn vào anh hoặc là quay đi lần nữa. Câu mở màn của anh đã đảm bảo là cô không quay đi. “Margreta đã gọi ngày hôm qua.”
Sunny nắm chặt hai tay, rồi nhanh chóng thả lỏng bàn tay bên phải vì cử động đó làm gập cái kim truyền dịch được dính vào mu bàn tay của cô. Margreta chắc hẳn rất hoảng sợ khi nghe được giọng đàn ông thay vì giọng của Sunny.
“Anh đã nói rất nhanh,” Chance nói. “Anh bảo với cô ấy em đã bị bắn nhưng sẽ ổn, và rằng Hauer đã chết. Anh đã bảo sẽ mang điện thoại tới cho em ngày hôm nay, và cô ấy có thể gọi lại tối nay để xác nhận mọi chuyện anh đã nói. Cô ấy không nói gì, nhưng cô ấy cũng không gác máy.”
“Cám ơn,” Sunny nói. Anh đã xử lý tình huống đó theo cách tốt nhất có thể.
Anh đã thay đổi đột ngột, cô nhận ra. Nó không chỉ là vì quần áo của anh, mặc dù anh đang mặc quần tây màu đen và một cái áo sơ mi lụa màu trắng, trong khi trước đó anh chỉ mặc quần jean, đi ủng, và một cái áo sơ mi hoặc áo phông thông thường. Toàn bộ thái độ của anh đã khác. Tất nhiên, anh đã không còn đóng vai một phi công lái thuê ngông nghênh, quyến rũ nữa. Bây giờ anh đã là chính anh, và thực tế chính là cái điều cô vẫn luôn luôn cảm nhận được bên dưới bề mặt sự quyến rũ của anh. Anh là một người đàn ông lãnh đạo một kiểu biệt đội lính đánh thuê nào đó, một người có tầm ảnh hưởng rộng lớn để làm những việc theo ý mình. Cái rìa hiểm nguy mà cô chỉ mới thoáng thấy trước đây bây giờ đã thực sự hiện rõ, trong đôi mắt anh và trong khẩu lệnh oai nghiêm khi anh nói.
Anh tiến gần tới cạnh giường hơn, gần đến nỗi anh dựa người vào tay vịn. Rất nhẹ nhàng, cú chạm chỉ nhẹ như tơ, anh đặt ngón tay trên bụng cô. “Con của chúng ta không sao,” anh nói.
Anh đã biết. Ngạc nhiên, cô nhìn chằm chằm vào anh, mặc dù cô nhận ra cô đã phải biết là bác sĩ sẽ nói với anh rồi.
“Em có định nói với anh không?” anh hỏi, đôi mắt nâu-vàng của anh chăm chút nhìn mặt cô, như thể anh muốn bắt được mọi sắc thái biểu cảm.
“Tôi đã không nghĩ về nó cách này hay cách khác,” cô thành thật nói. Chính cô cũng chỉ mới vừa làm quen với nhận thức đó; cô còn chưa đi đến điểm lập bất kì kế hoạch nào.
“Việc này thay đổi mọi thứ.”
“Thật sao,” cô nói, và đó không phải là một câu hỏi. “Có bất kì điều gì anh đã nói với tôi là sự thật không?”
Anh do dự. “Không.”
“Chẳng có gì sai với cái bơm nhiên liệu.”
“Không.”
“Anh có thể đưa chúng ta ra khỏi cái hẻm núi ấy bất kì lúc nào.”
“Đúng.”
“Tên anh không phải là Chance McCall.”
“Mackenzie,” anh nói. “Chance Mackenzie.”
“Chà, đó là một,” cô cay đắng nói. “Ít nhất tên của anh đúng là của anh.”
“Sunny… đừng.”
“Đừng gì? Đừng cố tìm ra tôi là một con ngốc như thế nào? Anh có thực sự là lính biệt kích không?”
Anh thở dài, khuôn mặt ủ rũ. “Hải quân. Tình báo hải quân.”
“Anh đã sắp xếp để mọi chuyến bay của tôi bị hoãn ngày hôm đó.”
Anh nhún vai thừa nhận.
“Tên cướp thực ra là một người của anh.”
“Một người tốt. An ninh sân bay cũng là người của anh.”
Cô nắm lấy tấm trải giường bằng bàn tay trái. “Anh đã biết là cha tôi sẽ ở đó. Anh đã sắp đặt chuyện đó.”
“Bọn anh đã biết có hai người của ông ta theo đuôi chúng ta, kể từ khi bản tin truyền hình về em lên sóng.”
“Anh cũng đã sắp đặt cả chuyện đó nữa.”
Anh không nói gì.
“Tại sao chúng ta lại phải bay đi khắp cả nước? Tại sao chúng ta không chỉ ở lại Seatle? Như thế sẽ ít phải ngồi đến mệt nhoài trên máy bay?”
“Anh phải làm cho mọi chuyện có vẻ đúng.”
Cô nuốt nước bọt. “Ngày hôm đó… chuyến đi picnic. Anh có định làm tình – ý tôi là, quan hệ – với tôi khi đám người của anh đang nhìn không? Chỉ để làm cho mọi chuyện có vẻ đúng?”
“Không. Có quan hệ tình cảm với em là một điều cần thiết, nhưng… riêng tư.”
“Tôi cho là tôi nên cảm ơn anh về điều đó, ít nhất cũng phải thế. Cám ơn. Bây giờ ra ngoài đi.”
“Anh sẽ không đi đâu hết.” Anh ngồi xuống trên chiếc ghế cạnh giường. “Nếu em đã xong với việc mổ xẻ, chúng ta cần phải quyết định vài chuyện.”
“Tôi đã quyết định một chuyện rồi. Tôi không muốn gặp lại anh lần nữa.”
“Xin lỗi, nhưng em sẽ không thực hiện được mong muốn ấy. Em bị kẹt với anh, em yêu, bởi vì đứa bé trong bụng em là của anh.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!