Trụy Lạc - Chương 75: Bởi vì có em ở đây, anh mới có thể nhìn thấy thế gian này một lần nữa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Trụy Lạc


Chương 75: Bởi vì có em ở đây, anh mới có thể nhìn thấy thế gian này một lần nữa


Vốn dĩ trước khi đi du lịch, Chu Vãn đã hào hứng chuẩn bị xong kế hoạch du lịch, chính xác đến khi nào mấy giờ mỗi ngày, tuyến đường tàu điện ngầm, thời gian lộ trình, kết quả gần như mỗi sáng đều trôi qua trên giường của khách sạn.

Quá nửa chuyến du lịch, Chu Vãn đã sắp bị Lục Tây Kiêu giày vò đến phát cáu. 

Cho dù tính cô có tốt đi chăng nữa, cũng thật sự không chịu nổi nhiệt tình giày vò của Lục Tây Kiêu. 

Giữa trưa, Lục Tây Kiêu gội đầu xong đi ra, Chu Vãn đang nằm lỳ ở trên giường, vẫn còn buồn ngủ, căng mí mắt ra xem điện thoại, từ sau khi làm việc tại toà soạn, việc đầu tiên khi cô thức dậy mỗi ngày chính là xem tin tức. 

Lục Tây Kiêu đi tới, vỗ nhẹ vào cô cách lớp chăn: “Sấy tóc giúp anh.”

Chu Vãn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó để điện thoại sang một bên, người nằm lại nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt lại. 

“…”

Lục Tây Kiêu sửng sốt chốc lát, không khỏi bật cười, “Không phải, em có cái thái độ gì đây?”

“Em mệt rồi.”

“Chu Vãn, em nhìn em bây giờ xem, có giống tra nam không hả?”

Tra nam thì tra nam. 

Chu Vãn vừa nghĩ tới tối qua là lại tức giận, không muốn đáp lại anh, túm thẳng chăn kéo qua đỉnh đầu, hoàn toàn là dáng vẻ không muốn nghe anh nói chuyện. 

“…”

Lục Tây Kiêu không dễ dàng bị cho qua như vậy, dứt khoát túm người ra khỏi chăn.

Tối qua, sau khi anh ôm Chu Vãn tắm rửa qua liền mặc đại một chiếc áo tay ngắn của anh vào cho cô, cổ áo hơi rộng, lộ ra những vết đỏ như sao, lan ra chỗ xương quai xanh. 

Ánh mắt anh tối sầm lại, đến gần hôn lên xương quai xanh của cô, vươn đầu lưỡi ra li3m láp, lại không nhịn được dùng răng nhẹ nhàng ma sát. 

“Lục Tây Kiêu!”

“Hửm?” Giọng anh khàn khàn. 

“Anh có phiền hay không hả?”

Lục Tây Kiêu cười khẽ một tiếng, thò tay vào trong chăn, xoa xoa bắp đùi cô: “Còn đau không em?”

Chu Vãn xấu hổ khi trả lời vấn đề này, nghiêng nghiêng đầu, tránh anh, ghét bỏ nói: “Tóc anh nhỏ nước rồi.”

Lục Tây Kiêu bóp chặt mặt cô: “Chu Vãn.”

“Hả?”

“Lá gan của em bây giờ càng lúc càng lớn rồi.”

“…”

Chu Vãn nhịn không được nhắc nhở anh: “Nước trên đầu anh rơi xuống người em rồi.”

“Đây không phải là để em sấy tóc cho anh sao?”

Anh là một bộ dáng không bỏ qua, lại còn lẽ thẳng khí hùng. 

Đương nhiên là miệng lưỡi Chu Vãn không so được với anh, đành phải thở dài ngồi dậy, chỉ là tiếng thở dài này có hơi nặng nề, nghe cực kỳ xót xa. 

Lục Tây Kiêu liếc mắt nhìn cô, nhíu mày. 

Vừa muốn nói gì đó, Chu Vãn chú ý tới ánh mắt của anh, vẫn chủ động dỗ dành: “Lát nữa chúng ta đi làm gì thế?”

“Em quyết định.” Lục Tây Kiêu cà lơ phất phơ, kéo dài âm thanh, chậm rãi nói, “Anh nào dám nói gì.”

“…”

Chu Vãn thấy anh rõ ràng là cái gì cũng dám nói. 

Cứ thế giằng co một hồi, lúc hai người đi ra ngoài thì đã rất muộn, tìm đại một nhà hàng ven biển ăn hải sản. 

Lục Tây Kiêu ấy à, cho chút màu sắc là rực rỡ, là một ví dụ điển hình cho “cậy sủng mà kiêu”, cho anh chút lửa là có thể cháy lên tận trời, càng ngày càng biết giả bộ. 

Giờ này mặt trời muốn lặn không lặn, treo lơ lửng ở bên kia biển khơi. 

Vẫn còn rất nhiều người đang chơi đùa trên bãi cát. 

Gió lúc này rất dễ chịu, bọn họ chọn một vị trí bên ngoài trên bãi cát, bàn nhựa ghế nhựa, trên đỉnh đầu là một cái giá đỡ để bóng đèn mờ ảo. 

Khung cảnh hơi giống quán mì ngày xưa. 

Trước mặt Lục Tây Kiêu là một bàn tôm hùm, anh lọc hết thịt tôm đặt vào trong bát của Chu Vãn. 

Đang ăn, bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói. 

“Lục Tây Kiêu, trùng hợp vậy!”

Một người phụ nữ cao gầy đi tới, mặc một bộ quần áo bó sát, dáng người rất đẹp: “Tôi vừa nhìn thấy anh cũng không dám tin là anh thật đấy.”

Lục Tây Kiêu giương mắt, không có ấn tượng gì với khuôn mặt trước mắt.

Anh nhíu mày, coi như là trả lại một câu hỏi. 

Người phụ nữ lại nhìn về phía Chu Vãn, khựng lại, mỉm cười chào hỏi cô: “Là cô à?”

Chu Vãn cũng mỉm cười đáp lại. 

Lục Tây Kiêu nhìn về phía cô: “Em quen à?”

Chu Vãn: “…”

Người phụ nữ dường như đã đoán được anh sẽ có phản ứng như vậy, trực tiếp cười lạnh một tiếng. 

Tiếng cười kia đã có thể nói rõ rất nhiều thứ rồi, hiện tại làm gì có ai dám có thái độ như vậy với Lục Tây Kiêu chứ. 

Thấy anh thực sự không nhớ rõ, Chu Vãn đành phải sáp lại gần giới thiệu: “Hứa Di Tuyền, bạn gái cũ của anh.”

Lục Tây Kiêu:? 

Hứa Di Tuyền nhìn vẻ mặt của anh, lại cười lạnh một tiếng: “Cô có nói tên thì anh ta cũng không nhớ đâu, bạn gái cũ của anh ta nhiều lắm, nào đếm hết được.”

Đúng lúc một cô gái khác đến cùng với cô ta bưng món ăn đi tới: “Tuyền Nhi, chúng ta ngồi đây đi.”

“Được.”

“Ai vậy, bạn của cậu à? Vậy ăn cùng nhau đi.” Bạn cô ta cũng là quen biết đã lâu. 

“Bạn trai cũ, không thích hợp lắm.”

“…”

Trong tiệm này có rất nhiều người, Hứa Di Tuyền và bạn của cô ta chỉ có ngồi chỗ bên cạnh bọn họ. 

Chu Vãn có thể nghe thấy hết cuộc trò chuyện của bọn họ, cô bạn nọ khen bạn trai cũ cô ta đẹp trai, Hứa Hi Tuyền tỉ mỉ kể lại từng việc trước đây Lục Tây Kiêu khốn nạn bao nhiêu.  

Sau cùng cô bạn ném cho Chu Vãn một ánh mắt đồng tình. 

Chu Vãn: “…”

Cô nhìn Lục Tây Kiêu ở đối diện, anh vẫn đang tập trung giúp cô lột vỏ, dường như không hề bị tiết mục xen giữa này ảnh hưởng chút nào. 

“Em ăn no rồi.” Chu Vãn đút thịt tôm trong bát cho Lục Tây Kiêu, ghé vào tai anh thấp giọng hỏi: “Anh thực sự không nhớ hả?”

Lục Tây Kiêu dừng một chút, cười nói: “Bây giờ anh chỉ có thể nói không nhớ sao?”

“Hả?”

Lục Tây Kiêu liếc nhìn cô một cái, lau một ít nước canh dính ở khoé miệng cô: “Đây không phải là sợ em ghen à?”

“Nếu thế này mà em cũng ghen, vậy anh có nhiều bạn gái cũ như thế, thì làm sao em cũng ăn không vào rồi.”

“…”

Lục Tây Kiêu nhéo mặt cô, thờ ơ nói: “Cũng không phải là hoàn toàn không nhớ, coi như có chút ấn tượng.”

“Vậy trí nhớ này của anh…” Chu Vãn nhìn anh, chớp mắt, chậm rãi nói: “Vẫn còn rất tốt.”

“Không phải, Chu Vãn.” Lục Tây Kiêu khẽ cười: “Em đang bẫy anh đấy à?”

“…”

Ăn xong bữa tối, Lục Tây Kiêu đứng dậy đi trả tiền, vừa lúc Hứa Di Tuyền cũng ăn xong rồi, cầm lon coca đi tới bên cạnh Chu Vãn: “Không ngờ đấy, hai người vẫn còn ở bên nhau.”

Chu Vãn ngẩn người, không nghĩ tới cô ta sẽ đi qua đây nói chuyện với mình. 

“Khoảng thời gian vừa mới bị anh ta đá tôi rất khó chịu, sau này nghe mấy người trong trường nói lúc hai người ở bên nhau, nói thật tôi còn rất hả hê.”

Hứa Di Tuyền cười nói: “Nghĩ đến thành tích của cô tốt như vậy, thông minh như vậy, thế mà cũng sẽ bị bề ngoài của anh ta lừa, tôi cảm thấy không lâu nữa cô sẽ rơi vào kết cục giống như tôi vậy.”

“Có điều sau này nhìn thấy dáng vẻ của anh ta đối với cô, tôi đột nhiên cảm thấy mình đúng là ngu ngốc khi không buông bỏ được anh ta, anh ta căn bản là chưa từng thích tôi.” 

“…”

Chu Vãn không giỏi xử lý những tình huống như vậy, cũng không biết là bây giờ có nên an ủi một chút hay không, dừng một chút, mở miệng phụ họa nói: “À… Anh ấy khi đó, đúng là rất quá đáng.”

Hứa Di Tuyền cười rộ lên: “Cô không cần an ủi tôi, đã qua rồi, tôi cũng đã sớm không còn thích anh ta nữa, nhiều năm như thế, sao vẫn có thể thích mãi một người được chứ.”

Nhiều năm như thế. 

Sao vẫn có thể thích mãi một người được chứ. 

Có lúc Chu Vãn cảm thấy mình rất may mắn. 

Ít nhất nhiều năm như vậy, cô vẫn thích người ấy, qua nhiều năm như thế, cũng vẫn luôn thích cô. 

Đây chính là một chuyện lãng mạn hiếm có. 

“Khi đó tôi nhìn thấy hai người đứng cùng nhau, có lúc không nói chuyện, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hai người là người cùng một thế giới. Mà lúc tôi và anh ta ở bên nhau, mỗi ngày tôi đều muốn biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì, nhưng anh ta không chịu nói, tôi cũng hỏi không ra, chưa từng có ngày nào là thật sự tiến vào lòng anh ta.”

Hứa Di Tuyền giật giật khóe miệng, vỗ bả vai Chu Vãn: “Thật ra thì tôi không cảm thấy cô được Lục Tây Kiêu thích may mắn bao nhiêu, người thực sự may mắn là anh ta, nếu như không có cô, thì với cái tính khí thối tha cái gì cũng không chịu nói ấy, đời này cũng đừng mơ tìm được người mình thích ”

“…”

Bạn cô ta đứng cách đó không xa gọi, Hứa Di Tuyền giơ tay lên: “Đến đây.”

Cô ta nghiêng đầu, tiện thể tám biệt với Chu Vãn: “Đi đây.”

“Hứa Di Tuyền.” Chu Vãn bỗng nhiên gọi cô ta lại.

“Hả?”

“Cảm ơn cô.”

“Cảm ơn tôi cái gì?”

“Cảm ơn những gì cô vừa nói.” Chu Vãn nói chân thành: “Chúc cô cũng có thể tìm được người mình thích.”

Cô ta cười rộ lên: “Tôi đã tìm được rồi.” Cô ta nghiêng nghiêng đầu, thuận miệng nói: “Có cơ hội sẽ giới thiệu cho hai người làm quen, còn tốt hơn tên khốn kia gấp trăm lần.”

Lục Tây Kiêu trả tiền xong trở lại: “Vừa nói chuyện gì thế?”

“Lục Tây Kiêu.”

“Sao thế?”

“Tại sao khi đó anh lại nguyện ý nói cho em biết… quá khứ của anh?”

Những hồi ức tan vỡ chôn sâu trong đáy lòng, Lục Tây Kiêu chưa bao giờ mở lòng nói với bất cứ ai. 

Chu Vãn vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, trong trường học có một em gái lớp dưới nghĩ quẩn muốn nhảy lầu, bọn họ đồng thời xông lên sân thượng để ngăn cản, mà Chu Vãn đang khuyên ngăn, lại đột nhiên ý thức được tại sao Lục Tây Kiêu lại sợ độ cao, lúc này mới phá vỡ bí mật của anh. 

Cũng là ngày đó, bọn họ cùng nhau ăn tối ở bên ngoài, trên đường trở về đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Lục Tây Kiêu mua một chai nước.

Sau khi đi ra, anh ngồi trên xích đu bên ngoài cửa hàng tiện lợi, giọng anh hờ hững: “Sao không hỏi tôi?”

Ánh đèn đường mờ nhạt chồng lên nhau, bóng tối và ánh sáng đan xen, chậm rãi chuyển động theo đám mây trên không trung, dần dần chồng lên nhau, làm cho bóng của hai người dần trở nên mờ nhạt, khó có thể phân biệt được là của ai. 

Ngón tay anh kẹp điếu thuốc, một điểm màu đỏ tươi, làn khói mù lượn lờ.

Rồi sau đó bình tĩnh lại, nói hết tất cả với Chu Vãn.

Thật ra đây không hề giống chuyện mà Lục Tây Kiêu sẽ làm.

Lục Tây Kiêu dừng một chút, suy nghĩ quay trở về lúc đó, hờ hững lên tiếng: “Bởi vì anh muốn em ở bên anh.”

Bởi vì có em ở đây, anh mới có thể nhìn thấy thế gian này một lần nữa.

———

Kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc, lại về thành phố B. 

Ngày đầu tiên đi làm, Chu Vãn đã bị chủ biên gọi đến, nói là có một cuộc thi MC, mỗi công ty đều phải cử người tham gia, tòa soạn muốn đề cử Chu Vãn đi. 

“Nhưng em không xuất thân từ chính quy, em sợ nhiều chỗ em biểu hiện không tốt.” Chu Vãn nói. 

“Không sao, cứ đi thử xem sao, coi như là rèn luyện, có đạt giải hay không cũng không sao cả.”

Chủ biên vẫn luôn xem trọng cô, Chu Vãn nói từ chối nữa thì cũng không được, dừng một chút, lại hỏi một câu: “Vậy cuộc thi này có tiền thưởng không ạ?”

“Có chứ, top 10 đều có tiền thưởng, hạng nhất được mười vạn, top 5 cũng được một vạn tệ.”

Chu Vãn suy nghĩ một chút: “Được ạ.”

Chủ biên cười nói: “Em đây là đang ám chỉ tôi tăng tiền lương cho em đó à?”

“Dạ?” Chu Vãn vội vàng xua tay, nói: “Không phải không phải đâu, chỉ là em nghĩ nếu như là may mắn có thể giành được tiền thưởng thì cũng rất tốt.”

“Đùa với em thôi.” Chủ biên tập nói: “Nhưng nếu như cô có chỗ cần dùng tiền gấp thì có thể nói với tôi, chừng mười vạn tôi vẫn có thể cho mượn được.”

Nói xong câu này, chủ biên liền nghĩ đến thân phận trâu bò của bạn trai Chu Vãn, lập tức cảm thấy mình đúng là nói lời vô nghĩa. 

Chu Vãn cười nói cảm ơn với chủ biên: “Cũng không hẳn là cần dùng gấp, chỉ là em muốn trong tay dư dả chút mà thôi, có thể dành thời gian đi mua một chiếc nhẫn để cầu hôn bạn trai em.” 

Chủ biên sửng sốt: “Em muốn cầu hôn bạn trai em?”

“Vâng.”

“Những chuyện như cầu hôn này, bình thường không phải là việc của đàn ông à?”

Chu Vãn cười cười: “Bởi vì anh ấy đã làm rất nhiều chuyện vì em rồi, giữa vô vàn sự lựa chọn anh ấy đều kiên định chọn em, vì vậy em cũng muốn chủ động chọn anh ấy một lần, nhất là trong chuyện này.”

——— 

Chu Vãn tham gia cuộc thi “Micro vàng”, người đứng ra tổ chức rất có quyền uy, giá trị cao, độ chú ý cũng cao, không chỉ là các phóng viên đã làm việc sẽ tham gia, còn có rất nhiều sinh viên đứng đầu trong danh sách chuyên ngành phát thanh, dẫn chương trình của các trường học danh tiếng, cuộc thi lần này có thể xem như là bàn đạp quan trọng để vươn lên một tầm cao hơn. 

Khoảng thời gian sau đó, cô xem rất nhiều cuộc thi MC được tổ chức trên nhiều nền tảng khác nhau, cực kỳ nghiêm túc, còn ghi chép các nội dung quan trọng. 

Từ trước đến nay cô vẫn luôn thông minh, rất biết suy một ra ba, học một biết mười. 

Giai đoạn thử giọng là vào giữa đến cuối tháng 10, cuối cùng sàng lọc tuyển chọn 30 người, Chu Vãn cũng qua, thuận lợi tiến vào top 30.

Chủ biên vốn chỉ là muốn tiếp cận, tiện thể để cho Chu Vãn đi học hỏi kinh nghiệm, không ngờ thực sự có thể một đường lọt vào vòng trong, tiến vào top 30.

Tháng 11, 30 người tiến vào cuộc so tài thăng hạng 15.

Đến vòng này sẽ có phân đoạn phát sóng trực tiếp, sẽ được phát sóng trên rất nhiều nền tảng phát sóng trực tiếp.

Càng về sau thì đối thủ càng lợi hại. 

Ba vòng câu hỏi, Chu Vãn phát huy như thường, tổng thành tích ở vị trí thứ 6, thuận lợi thăng hạng. 

Bởi vì bối cảnh đề thi hôm nay là chủ trì một bữa tiệc lớn nên Chu Vãn mặc một bộ lễ phục, trên thân là cổ váy hình chữ V màu đen, phía dưới là một chiếc váy công chúa rất lớn, thắt eo, làm nổi bật lên dáng người cực kỳ mảnh mai hấp dẫn. 

Cô trang điểm rất đẹp, đôi mắt thâm sâu, đôi môi đỏ mọng mũi cao, đôi khuyên tai đá quý tinh xảo và vương miện màu đen. 

Đi đến phòng nghỉ, Lục Tây Kiêu đang đợi cô. 

Trước đây Chu Vãn chưa từng trang điểm xinh đẹp như vậy, lúc Lục Tây Kiêu nhìn thấy thì cũng sững sờ, yết hầu chuyển động. 

“Anh đến rồi à?” Chu Vãn cười, “Đợi bao lâu rồi?”

Lục Tây Kiêu nhìn cô, nhất thời thất thần, một lát sau mới nói: “Anh vừa đến thôi.”

Thay một chiếc váy như vậy không phải là chuyện thuận tiện lắm, Chu Vãn định về nhà rồi thay, cô thu dọn đồ đạc của trong phòng nghỉ xong, nắm tay Lục Tây Kiêu đi: “Đi thôi.”

“Ừ.” Lục Tây Kiêu xách cái túi trong tay cô: “Em thi thế nào rồi?”

“Qua rồi, đứng thứ 6.”

Lục Tây Kiêu cười khẽ: “Vãn Vãn của chúng ta giỏi thế à.”

Ngồi xe về nhà, đi thang máy vào phòng. 

Vừa mới vào nhà, đèn còn chưa bật, Lục Tây Kiêu đã nắm bả vai cô phủ xuống, bóng tối bao trùm, sau đó đôi môi bị lấp kín. 

Giọng anh hơi khàn, nhẹ nhàng cọ sát cánh môi của Chu Vãn: “Sao lại mặc như thế này?”

Chu Vãn bị hôn đến thở hổn hển, nhỏ giọng trả lời: “Cuộc thi yêu cầu.”

“Vãn Vãn.” Nụ hôn của anh rơi xuống liên tiếp, nắm lấy cổ áo kéo xuống, đáy mắt đen tối, tràn đầy dục vọ.ng, thấp giọng như đang nói mê: “Anh rất thích em…”

“Đợi, đợi một chút.” Chu Vãn mặt đỏ tới mang tai, muốn ngăn lại động tác của anh: “Em đi thay đồ trước đã.”

Hôm nay cô tô son môi xinh đẹp, bây giờ đã bị nhoè đi, nhạt đi một nửa, nửa còn lại dính trên môi Lục Tây Kiêu, lộ ra vẻ hết sức quyến rũ dưới làn da trắng lạnh của anh. 

Anh không thể tự kiềm chế, để mặc cho bản thân hãm sâu vào đó, kéo làn váy của cô lên. 

Chu Vãn nức nở một tiếng, chịu đựng khó khăn nhỏ giọng nói: “Chiếc vày này rất đắt.”

“Anh đền.”

———

Bởi vì bị lăn qua lăn lại mấy lần, giấc ngủ này của Chu Vãn rất sâu. 

Ngày hôm sau là thứ bảy, sau khi đồng hồ sinh học dậy đúng 7 giờ lại quay về ngủ một lát, chờ đến khi tỉnh dậy đã là 10 giờ sáng. 

Đêm này đã xảy ra chuyện gì cô cũng không biết. 

Trận đấu phát sóng trực tiếp hôm qua có mấy đoạn video được cắt ra rồi đăng lên mạng, có rất nhiều người đang bình luận, trong đó đoạn cut của Chu Vãn lại càng hot. 

Chị gái nhỏ xinh quá điiii! Cái tạo hình này quả thật là một nàng công chúa!!!

Lúc trước tui đã xem video phỏng vấn của cô ấy rồi, đúng là rất giỏi, nhìn ra được đã chuẩn bị rất kĩ trước khi phỏng vấn, nghe nói còn là học bá tốt nghiệp Hoa Thanh.

Lại một lần nữa cảm khái “phúc hữu thi thư kí tự hoa”[1], không giống tôi, mở miệng toàn là đậu moá.

[1] “Phúc hữu thi thư kí tự hoa” là một câu thơ trích trong bài “Hoà Đổng Truyện Lưu Biệt” của đại văn học gia thời Tống – Tô Thức (hay còn gọi là Tô Đông Pha). “Phúc hữu thi thư kí tự hoa” có thể hiểu là trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa. Đồng thời để ca ngợi người khác học vấn uyên bác, khí độ bất phàm. 

——— 

Chu Vãn xem những bình luận này thì ngẩn người. 

Miệt mài theo đuổi tới cùng, dù sao Chu Vãn vẫn còn hơi tự ti, bởi vì tính cách được tạo thành bởi môi trường lớn lên từ nhỏ, không dễ thay đổi như vậy. 

Cô chưa bao giờ nhận được những lời khen ngợi ở phạm vi lớn như vậy, thế cho nên khiến cô cảm thấy hơi… vội, không kịp chuẩn bị, chân tay luống cuống. 

Lục Tây Kiêu ôm lấy cô từ phía sau, cánh tay vắt ngang qua eo cô qua lớp chăn. 

“Đang xem gì thế em?” Giọng anh khàn khàn. 

“Bình luận.” Chu Vãn ngơ ngác nói: “Cuộc thi hôm qua bị người ta đăng lên trên mạng rồi.”

Lục Tây Kiêu quét mắt, giật khoé miệng, lại ôm lấy cô lần nữa, khàn giọng lẩm bẩm: “Phiền thật.”

“Phiền gì cơ?”

“Em là của anh.” Trong giọng nói của Lục Tây Kiêu lộ ra sự cố chấp bực dọc: “Thật muốn chỉ mình anh có thể thích em.”

Chu Vãn giật mình. 

Lục Tây Kiêu thở dài, vùi mặt vào cần cổ cô: “Được rồi, dù sao thì em chỉ có thể thích một mình anh thôi.”

Cô chưa bao giờ cảm thấy mình có chỗ nào đặc biệt đáng để thích cả. 

Nhưng cứ có người, biết rõ hết thảy những nơi tối tăm của cô, lại vẫn coi cô như trân bảo. 

Qua một lát, Lục Tây Kiêu lại lẩm bẩm nói: “Dù sao thì em cũng thích anh từ năm lớp 10 rồi.”

Giọng điệu của anh có chút đắc ý, Chu Vãn bị anh chọc cười, khẽ đẩy đẩy anh: “Nghe anh còn kiêu ngạo lắm cơ đấy!”

“Là rất kiêu ngạo.” Tay anh đặt trên bụng Chu Vãn, thấp giọng nói: “Đợi ở đây xuất hiện một Tiểu Tiểu Chu phải khoe khoang với bọn họ một cái.”

Chu Vãn sững sờ, kịp phản ứng lại, khuôn mặt nóng lên, đẩy Lục Tây Kiêu ra lập tức chạy vào phòng tắm rửa mặt. 

Lục Tây Kiêu nghe tiếng đóng cửa “rầm” một tiếng, tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm, không nhịn được khẽ cười một tiếng. 

———

Chu Vãn rửa mặt xong đi ra, Lục Tây Kiêu cũng đã rời giường. 

Cô mò điện thoại trên đầu giường, hôm qua cô cài chế độ im lặng không nghe thấy tiếng chuông, hiển thị một cuộc gọi nhỡ năm phút trước. 

Không có tên, một dãy số. 

Chu Vãn mơ hồ cảm thấy số này hơi quen mắt, nhưng lại nhất thời không nhớ ra được là ai. 

Cùng lúc đó, lại một cuộc điện thoại gọi đến, vẫn là dãy số đó. 

Chu Vãn bắt máy: “Alo, xin chào.”

“Vãn Vãn.” Ở đầu dây bên kia là một giọng nữ: “Là mẹ.”

Giọng nói kia rõ ràng không còn quen thuộc nữa, nhưng lại in sâu vào tầng đáy ký ức của cô, thế cho nên trong khoảnh khắc bà ta mở lời, trong đầu Chu Vãn tuôn ra rất nhiều hồi ức tồi tệ. 

Đầu ngón tay cô không khống chế được mà co quắp lại, sống lưng đau xót.

Giọng nói này tựa như một cơn ác mộng, thoáng chốc khiến toàn thân cô toát ra mồ hôi lạnh. 

Giọng của Chu Vãn lạnh lẽo: “Bà tìm tôi có việc gì?”

“Mấy năm nay mẹ vẫn luôn tìm con.” Quách Tương Lăng nói. 

“Bà không phải mẹ tôi.”

Chu Vãn bình tĩnh nói: “Ngay từ đầu, là bà bảo tôi đừng gọi bà là mẹ nữa, bà đã quên rồi sao?”

Không đợi bà ta nói tiếp, Chu Vãn tiếp tục nói: “Hai chúng ta đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi, bà đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Đã rất lâu rồi Chu Vãn chưa nói những lời nặng nề như vậy với người khác. 

Nặng đến mức như có một tảng đá rơi xuống trái tim cô, nặng trĩu, không ngừng chìm xuồng dưới. 

Nói xong, Chu Vãn trực tiếp cúp điện thoại, kéo dãy số kia vào danh sách đen. 

Làm xong, cả người cô như bị kiệt sức, ngã ngồi ở trên giường. 

Lúc Lục Tây Kiêu đi vào vừa hay nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô, rõ ràng vừa rồi vẫn còn rất tốt, anh nhíu mày, đi tới: “Sao vậy em?”

Chu Vãn chậm rãi ngước mắt lên, nhìn anh. 

Cứ nhìn như vậy một lúc lâu, cho đến khi Lục Tây Kiêu trở nên rõ ràng, thực sự đứng ở trước mặt cô, Chu Vãn mới bị kéo trở lại hiện thực một lần nữa, trái tim cũng ổn định lại đôi chút. 

Cô vô thức lắc đầu: “Không có gì.”

Bộ dáng của cô như thế rõ ràng không phải là “không có gì”. 

Lục Tây Kiêu hiểu rõ Chu Vãn, từ khi còn đi học đã như vậy rồi, bản thân gặp phải chuyện gì cũng quen giấu giếm, từ trước đến nay chưa từng ỷ lại vào người khác. 

Nếu không lúc trước bọn họ cũng sẽ không đi đến bước ấy. 

Tật xấu này không dễ thay đổi như vậy. 

Tuy Lục Tây Kiêu không thích cô thế này, nhưng cũng nguyện ý cho cô đủ thời gian để từ từ thay đổi, từ từ làm quen, từ từ học cách ỷ lại vào anh. 

“Ừm.”

Yết hầu Lục Tây Kiêu chuyển động, nhẹ nhàng xoa đầu Chu Vãn. 

Câu nói “không sao thì tốt” còn chưa nói ra, Chu Vãn bỗng giơ tay, níu chặt cổ tay của anh lại. 

Lục Tây Kiêu ngẩn người. 

Hốc mắt của Chu Vãn chậm rãi đỏ lên. 

Cô cảm thấy khó có thể mở miệng, sinh ra một loại cảm xúc vừa tự trách áy náy vừa xấu hổ vô cùng vi diệu, nhưng vẫn cố kìm nén, há miệng, giọng nói nghẹn lại, khó khăn nói ra từng chữ một. 

“Vừa nãy, Quách Tương Lăng đã gọi điện thoại cho em.”

Cô khẽ cau mày, rõ ràng là đã bị dọa sợ, giọng nói có vẻ run rẩy, vành mắt càng ngày càng đỏ: “Sao đột nhiên bà ta lại muốn đến tìm em, Lục Tây Kiêu… Em sợ…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN