Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc


Chương 28


Ninh Diệu cũng không biết đường lắm, nhưng cũng may tốc độ phi hành ngự kiếm của y rất nhanh, cho dù bay sai cũng có thể bay trở lại trong thời gian ngắn, cho nên không cần bao nhiêu thời gian đã đến được mục đích.

Y chở Úc Lễ bay đến phía trên phủ thành chủ, thành chủ trốn trong phủ lập tức dùng thần thức cảm ứng được bọn họ, vì thế nơm nớp lo sợ đi ra nghênh đón.

Tuy rằng vô dụng có thể tận mắt chứng kiến xảy ra chuyện gì, nhưng dư uy đáng kinh ngạc kia khi đấu tranh với thần tích truyền đến chỗ hắn ta, trong đó lực lượng thâm ẩn không thể dò xét, làm nổi bật hắn ta nhỏ yếu như côn trùng, phảng phất chỉ cần một hơi là có thể thổi chết hắn ta.

Vị đại nhân này, thật sự lợi hại!

Mang theo ý nghĩ như vậy trong đầu, thành chủ khi đối mặt với Ninh Diệu, cả người tất cung tất kính, sợ khiến Ninh Diệu không vui.

Ninh Diệu tiếp tục duy trì hình tượng cao nhân thế ngoại của y, thản nhiên nói: “Sự tình đã rồi, giờ ta muốn ở lại đây một đêm, không biết thành chủ có nguyện ý hay không?”

– Nguyện ý nguyện ý! Thành chủ gật đầu như giã tỏi, “Là vinh hạnh của vãn bối, ngài muốn ở bao lâu thì ở bao lâu!”

“Ừm.” Ninh Diệu hài lòng gật gật đầu, lại đưa tay chỉ chỉ Úc Lễ: “Hắn bị thương nhẹ, tối nay chúng ta có thể cần phải để đại phu trong phủ của ngươi đến xem một chút.”

Thành chủ nhìn nam nhân anh tuấn đi theo phía sau Long tộc lợi hại, trong lòng có hiểu rõ.

Trách không được, Long tộc sau khi cầm thần tích còn ở lại nơi này, thì ra là vì chữa thương cho người yêu nhỏ yếu bên cạnh.

Tuổi còn trẻ đã dựa vào tư sắc mà leo lên đại nhân vật bực này, hắn ta sao lại không gặp may mắn như vậy chứ!

Thành chủ trong lòng thở dài, trên mặt vẫn là tất cung tất kính nói: “Ngài cứ yên tâm, ta để cho bọn họ suốt đêm chờ đợi, lúc ngài cần gọi một tiếng là được.”

Ninh Diệu vừa lòng, đang muốn mang theo Úc Lễ đi nghỉ ngơi, còn chưa cất cánh, lại đột nhiên nhớ tới gian phòng mà thành chủ cố ý chuẩn bị cho bọn họ lúc trước, những thứ lung tung lộn xộn kia.

Nếu đêm nay y và Úc Lễ ngủ ở đó, phỏng chừng không ngủ được một giấc ngon.

Ninh Diệu sắc mặt ửng đỏ, một lần nữa gọi thành chủ lại nói: “Các ngươi ở đây có hay không… Khụ, phòng bình thường hơn?”

Thành công thay đổi phòng bình thường, Ninh Diệu cảm thấy mỹ mãn. Bất quá thành chủ kia đại khái là hiểu lầm quan hệ giữa y và Úc Lễ, vẫn an bài cho bọn họ chính là một gian phòng.

Ninh Diệu bây giờ cũng không sao cả. Úc Lễ bị thương nghiêm trọng như vậy. Tối nay y vẫn ở bên cạnh thì tốt hơn, miễn cho Úc Lễ hôn mê cũng không ai phát hiện ra.

“Ngươi mau nghỉ ngơi đi. Ta đang nhìn bên cạnh.” Ninh Diệu nói với Úc Lễ.

Úc Lễ nhìn cái giường duy nhất trong phòng, lại nhìn Ninh Diệu đang mang theo một cái ghế ngồi trên ghế, buồn bực nói: “Ngươi không ngủ sao?”

“Ta có thể hơi híp một chút đi.” Ninh Diệu thở dài một hơi. “Bồi ngươi bệnh đích thật là phải vất vả một chút, ài, sau này ngươi cũng đừng bị thương nữa, mau trở nên mạnh mẽ hơn!”

Úc Lễ trầm mặc, cuối cùng được Ninh Diệu thúc giục, nằm xuống.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, bởi vì sợ bóng tối, Ninh Diệu khi ngủ sẽ không dập nến. Ánh nến vàng ấm áp chiếu sáng thế giới nhỏ bé này. Đêm đã khuya, Úc Lễ vẫn chưa ngủ mở mắt ra, nhìn về phía người ngồi bên giường hắn.

Tiểu thiếu gia yếu đuối đã lâm vào trong giấc ngủ, hô hấp của y nông cạn, tựa hồ ngủ rất bất an, hơi có gió thổi cỏ lay là có thể tỉnh lại.

Úc Lễ giơ tay lên, nhẹ nhàng điểm trên trán Ninh Diệu, một tia sáng lóe lên, Ninh Diệu đang ngủ nông lâm vào giấc ngủ say.

Úc Lễ đứng lên, chậm rãi đi tới trước cửa sổ mở ra.

Trắng sáng sao thưa, không hề che khuất ánh trăng mây cũng vậy. Úc Lễ trầm mặc nhìn trăng tròn tối nay, lại trở về trước giường, rũ mắt chăm chú nhìn Ninh Diệu đang ngủ say.

Lúc tiểu thiếu gia ngủ rất yên tĩnh, dáng vẻ cũng rất tốt. Y cúi đầu, hai tay ngoan ngoãn đặt ở trên đầu gối, chân cũng tốt khép lại, không chen chúc bất kỳ một chút không gian nào khác bên cạnh.

Chỉ là ngủ như vậy rốt cuộc không thoải mái lắm, Ninh Diệu khẽ cau mày, trong giấc ngủ cũng thoạt nhìn không vui lắm.

Úc Lễ im lặng nhìn Ninh Diệu một hồi lâu, cúi người xuống ôm lấy người đang ngủ trên ghế.

Chỉ có chân chính ôm lên, mới có thể phát hiện người này nhẹ như vậy.

Ninh Diệu tự động tự giác dựa vào nguồn nhiệt, điều chỉnh một tư thế làm cho mình thoải mái. Y tìm được thứ mình có thể dựa vào, tựa đầu vào lồng ngực Úc Lễ cọ cọ, cảm thấy mỹ mãn buông ra lông mày cau mày, tiếp tục yên lặng ngủ say.

Động tác Úc Lễ chậm rãi đặt người lên giường, đắp chăn lại, lại một lần nữa trở lại trước cửa sổ, để cho gió đêm mát mẻ thổi qua chính mình.

Úc Lễ hồi tưởng lại, cách đây không lâu Ninh Diệu cùng thần tích đối thoại.

Ninh Diệu nói, nếu mình không có ở đây, hắn sẽ bị khi dễ rất thảm, cho nên còn không thể rời đi.

… Hắn được bảo vệ.

Đây là một loại trải nghiệm chưa từng có, trong lòng có cái gì không ngừng cuồn cuộn, trăng sáng treo cao trên bầu trời sáng như thế, phảng phất có thể phá vỡ hết thảy đêm tối.

Khi còn nhỏ, mỗi lần đầy thương tích, bị người khác phản bội, hắn cũng từng ảo tưởng được người bảo vệ phía sau, có người thay hắn ngăn cản mưa gió, có người hỏi hắn vết thương có đau hay không.

Những ảo tưởng và hy vọng lần lượt thất bại, hắn đã sớm học được, không ôm ảo tưởng đối với những thứ căn bản không tồn tại.

Trong nhiều năm ảo tưởng bị ẩn sâu trong đáy lòng như vậy, đã theo thời gian trôi qua hóa thành bụi bặm, hoàn toàn biến mất không thấy, nghênh đón ánh bình minh đầu tiên chiếu theo nó.

Rõ ràng là bóng lưng mảnh khảnh đơn bạc như vậy, lại mang theo dũng khí hiếm có trên thế gian, một chút chưa từng bởi vì sợ hãi mà lùi bước.

Úc Lễ nhìn trăng sáng hồi lâu, lúc này mới rốt cuộc từ trong suy nghĩ phức tạp tĩnh tâm lại, bắt đầu suy nghĩ điểm nghi hoặc lúc trước.

Hắn khi đó thấy rõ ràng, thần tích ở lúc rời đi, đột nhiên xuất thủ hướng hư không phát động một lần công kích.

Thần tích không có khả năng vô duyên vô cớ sẽ xuất thủ công kích, ở trong mảnh hư không kia nhất định có đồ vật đang trốn tránh.

Mà có thể làm cho thần tích ra tay…

Úc Lễ nghĩ đến một khả năng, nhất thời nhíu mày.

Chẳng lẽ Thiên Đạo vẫn chưa tiêu vong, mà là trốn ở một góc nào đó?

Lông mày Úc Lễ không khỏi nhíu càng sâu.

Nếu mà Thiên Đạo không chết, như vậy Thiên Đạo ngày sau nhất định sẽ lần thứ hai xuất hiện trả thù hắn. Hơn nữa lời thề son sắt lần sau nhất định sẽ để thần tích mang Ninh Diệu đi, ngày sau hắn phải đối mặt với đối thủ chỉ sợ không đơn giản. Một Thiên Đạo hắn có thể đối phó, nhưng hai đứa cộng lại với nhau thì sao?

Thân thế của Ninh Diệu hiển nhiên không đơn giản. Hắn không biết tiểu thiếu gia kia từ đâu mà đến, chỉ biết Ninh Diệu sau một khoảng thời gian nào đó đã muốn rời đi.

Hắn sẽ không để Ninh Diệu rời đi, cho nên, hắn cần phải trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức có thể đối phó với đối thủ có thể xuất hiện hết thảy.

Lúc Ninh Diệu tỉnh lại, khiếp sợ phát hiện mình đang nằm trên giường, mà Úc Lễ vốn nên nằm trên giường nghỉ ngơi ngồi trước bàn làm việc ở một góc phòng, cầm bút, không biết đang viết cái gì.

“Làm sao ta có thể ngủ trên giường?” Ninh Diệu xoay người xuống giường, suy đoán chuyện xảy ra tối qua: “Có phải nửa đêm ta nửa ngủ nửa tỉnh, đuổi ngươi xuống giường, tự mình nằm lên!”

Khẳng định, với trình độ hiện tại của Úc Lễ, hoàn toàn không phải là đối thủ lợi hại của hắn, phỏng chừng bị khi dễ cũng chỉ có thể tức giận không dám nói.

“…” Úc Lễ buông bút xuống, “Chưa từng, ta tỉnh dậy sớm, thì dậy trước. Giường không cũng trống, liền cho ngươi đi lên ngủ.”

Sau khi biết mình không bắt nạt người khác, Ninh Diệu thở phào nhẹ nhõm, lại có chút oán giận: “Sao ngươi không ngoan chút nào? Vừa mới bị thương, không ngủ nhiều một lát dậy sớm như vậy, còn muốn động não viết. Khi khó chịu không thể động não, nếu không sẽ làm bệnh tình thêm trầm trọng, ngươi không biết à?”

Úc Lễ: “Là đại phu nào nói với ngươi, động não sẽ làm bệnh tình nặng thêm?”

Kiến thức này thuộc về Ninh Diệu, y thấy Úc Lễ ngay cả cái này cũng không biết, coi như là thể chất khác biệt giữa y và người tu tiên, cũng không nói nhiều, mà là đi qua, tò mò liếc mắt nhìn tờ giấy Úc Lễ viết, lại rất nhanh dời tầm mắt.

“Ngươi đang viết cái gì vậy, cho ta xem được không?” Ninh Diệu hỏi.

Đây vốn là muốn cho Ninh Diệu xem, Úc Lễ cũng không có tâm tư giấu diếm, hắn trực tiếp cầm tờ giấy lên, đặt lên mặt bàn trước người Ninh Diệu.

Phía trên viết một chuỗi lớn những thứ Ninh Diệu không hiểu, cái gì thiên can địa chi*, tinh thần biến hóa, còn có thời gian địa điểm căn cứ vào mấy thứ này suy đoán ra.

*Thiên can địa chi là mười hai từ chỉ 12 con vật của hoàng đạo Trung Quốc dùng như để chỉ phương hướng, bốn mùa, ngày, tháng, năm và giờ ngày xưa.

Ninh Diệu nhìn thoáng qua đã choáng váng, y nhanh chóng buông giấy xuống: “Đây là cái gì vậy?”

“Phương pháp trở nên mạnh mẽ.” Úc Lễ tưa cười tựa không nhìn Ninh Diệu: “Không phải ngươi muốn ta trở nên mạnh mẽ à?”

Người đời muốn cướp lấy đạo cốt, nhưng lại sợ không thể thành công, ngược lại làm cho người có đạo cốt sau khi trở nên mạnh mẽ oán hận, quay đầu tìm bọn họ trả thù. Vì thế trước ngàn vạn năm, người chủ nhân đạo cốt đầu tiên xuất hiện, các giới đại năng đã liên thủ, ở bốn nơi bên cạnh, thành lập bốn cái phong ấn tháp dùng để áp chế lực lượng đạo cốt.

Các đại năng ở trong lòng tính toán rõ ràng, có bốn cái phong ấn tháp này, chủ nhân đạo cốt dù thế nào cũng sẽ không quá mạnh, cũng thuận tiện hơn cho bọn họ thành công đạt được đạo cốt.

Song đợi đến khi cướp lấy đạo cốt thành công, bọn họ những người biết chuyện này, có thể nghĩ biện pháp phá hư phong ấn tháp, đạt được lực lượng hoàng chỉnh của đạo cốt.

Úc Lễ ở kiếp trước, cũng trải qua rất nhiều, mới phát hiện chân tướng chuyện này. Hắn nghĩ biện pháp phá hủy ba phong ấn trong đó, đạt tới thực lực kỳ đỉnh phong, trở thành đệ nhất nhân tam giới.

Mà hiện tại, hắn mang theo thực lực đỉnh phong cả đời sống lại. Như vậy hiện tại, lại đi phá hư phong ấn còn nguyên vẹn một lần nữa, có thể lại một lần nữa đạt được lực lượng hay không?

Hắn không chắc chắn, nhưng hắn phải cố thử.

Ninh Diệu nghe Úc Lễ giải thích đại khái một phen, phá hư tháp phong ấn này có thể đạt được lực lượng, nhớ tới cái gì, khiếp sợ.

Không phải chứ không phải chứ, đây không phải là cốt truyện đại hậu kỳ sao, tại sao Úc Lễ hiện tại có thể thông qua suy đoán biết mấy thứ này hở?

Y hiểu rồi, nhất định là lúc thần tích tìm y cùng Úc Lễ đánh nhau, mang đến linh cảm cho Úc Lễ!

Y khẳng định đã cho Úc Lễ thấu kịch!

Ninh Diệu tận lực uyển chuyển nhắc nhở: “Nơi này thoạt nhìn không đơn giản, có phải sau khi tăng thực lực lại đi thì tốt hơn không?”

Nơi này phải trở nên rất lợi hại mới có thể đi, nếu không không phải là đưa thức ăn cho đại lão sao? Chủ nhân đạo cốt tự động đưa tới cửa, đại lão biết tin tức này, răng đều có thể cười rụng hết.

Úc Lễ nhìn qua.

Từ khi biết Ninh Diệu là bởi vì lo lắng hắn không đủ cường đại, sẽ bị người khác khi dễ, cho nên mới không có ý định rời đi bây giờ, Úc Lễ đã quyết định tạm thời giấu diếm thực lực của mình.

Giả trang nhỏ yêu có lẽ rất buồn cười, cũng vì quá khứ của chính hắn mà khinh thường, nhưng nếu có thể làm cho Ninh Diệu cam tâm tình nguyện lưu lại, giả trang nhỏ yếu thì có gì không thể?

Úc Lễ rũ xuống mí mắt đen kịt, thản nhiên nói: “Thực lực của ta có lẽ không đủ, nhưng ngươi đủ rồi. Ta có thể nhìn ra được, thực lực của ngươi hiện giờ sâu không lường được, ít nhất là ta không địch lại.”

Một phen nói, trực tiếp đánh thức Ninh Diệu.

Đúng vậy, thần tích đã làm cho y trở nên mạnh mẽ, y có được lực lượng đến từ thần tích, hiện tại y và y của quá khứ không thể như ngày xưa mà nói, hoàn toàn không giống nhau!

Ninh Diệu trong lòng hào khí muôn vàn, nhưng chuyện trọng đại, y vẫn cẩn thận suy nghĩ một phen, cuối cùng mới gật gật đầu: “Được, vậy chúng ta trước tiên đi xem một chút, sau khi đến địa phương, xem tình huống làm việc.”

Bốn vị trí tháp phong ấn bí ẩn, chúng không phải cố định không thay đổi, mà là biến mất hoặc xuất hiện với một quỹ đạo chuyển động nào đó.

Không đến thời điểm cụ thể, không thể tìm thấy tháp phong ấn và giải trừ phong ấn.

Căn cứ theo suy đoán của Úc Lễ, gần đây tháp phong ấn sẽ hiện ra trên thế gian, là tháp phong ấn nằm trong thần tế đàn của Yêu tộc.

Cho nên, hành trình kế tiếp của bọn họ chính là đi đến Yêu tộc.

Ninh Diệu và Úc Lễ ngồi trên xe ngựa, đi về phía ngã ba địa bàn giữa Yêu tộc và Nhân tộc.

Ngồi trên xe ngựa, Ninh Diệu đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Tùy tùy tiện đi vào như vậy thật sự được không, Yêu tộc cho phép tu sĩ Nhân tộc tiến vào địa bàn của chúng sao?”

Úc Lễ liếc mắt nhìn Ninh Diệu một cái, vẫn nói thật: “Không được.”

Người bình thường không có biện pháp đi vào bên trong Yêu tộc, Nhân tộc lén xông vào lĩnh vực Yêu tộc, sau khi bị Yêu tộc bắt được, sẽ bị không chút lưu tình gϊếŧ chết.

Kiếp trước, Úc Lễ sau khi gϊếŧ một yêu muốn mai phục cướp lấy tính mạng của hắn, ngụy trang thân phận yêu kia, trà trộn vào thành yêu.

Đời này đương nhiên cũng có thể dùng phương pháp này, nhưng bởi vì thời gian sớm, lần này không nhất định có thể đụng phải yêu kiếp trước muốn cướp lấy tính mạng của hắn. Nhưng nếu tùy tiện tìm một yêu đi ngang qua gϊếŧ, với tính tình của Ninh Diệu, không nhất định sẽ vui vẻ.

Ninh Diệu suy tư một phen rồi nói: “Vậy chúng ta trước tiên đi ven đường Yêu tộc quan sát xíu, xem có Yêu tộc nào muốn dẫn nhân loại vào thành yêu hay không. Nếu có, chúng ta có thể tìm hiểu về thao tác của họ.”

Úc Lễ không phản đối, vì thế hai người tiếp tục đi theo con đường, lại đến một nơi nhất định phải đi qua khi tiến vào lĩnh vực Yêu tộc thì dừng lại.

Úc Lễ thi triển một cái chú thuật, để cho xe ngựa của bọn họ và hoàn cảnh bốn phía dung hợp thành một thể, như vậy người đi ngang qua cũng sẽ không phát hiện ra bọn họ.

Ninh Diệu và Úc Lễ ở trong xe chờ đợi, lần này chờ đợi một chút cũng không nhàm chán. Trước khi xuất phát, Ninh Diệu bỏ rất nhiều đồ ăn vặt mình thích ăn vào trong nhẫn trữ vật, còn mua sách liên quan đến Yêu tộc trong hiệu sách.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!

Ninh Diệu lấy đồ ăn vặt trái cây sấy khô từ trong nhẫn trữ vật ra đặt trên bàn nhỏ, lại lấy mấy quyển sách ra, đồng thời gọi Úc Lễ nói: “Mau đến đây, cùng ta học tập.”

Ninh Diệu cũng trải thảm cho vị trí bên cạnh mình. Sau khi Úc Lễ ngồi xuống, y tiện tay cầm lấy một quyển sách mở ra.

Những quyển sách này, cơ bản đều là sách liên quan đến Yêu tộc mà Ninh Diệu nhờ ông chủ hiệu sách giúp lựa chọn, y cũng chưa kịp đọc, không biết bên trong có nội dung gì.

Bìa của cuốn sách được mở ra, trên trang đầu tiên, một bức tranh được vẽ.

Trên hình ảnh là một thanh niên xinh đẹp, cậu bị một con hồ ly cao một người, đứng thẳng ôm vào trong ngực, mỗi người một hồ đang hôn môi, thoạt nhìn còn vô cùng say mê.

Ninh Diệu: “???”

Ninh Diệu bốp một tiếng đóng sách, sau đó lại mở ra, phát hiện vẫn là bức tranh thái quá kia, thế mà không phải là y hoa mắt.

Cái thứ gì đây!

Ninh Diệu trợn mắt há hốc mồm, y ào ào lật thêm vài trang, phía sau rốt cuộc không phải là bản vẽ, mà là văn tự.

【Lang quân mặt ngọc kia thật tuấn tú! Ngay cả hắn là Yêu tộc, gặp người này lần đầu tiên, cũng nhịn không được tim đập thình thịch điên cuồng! Muốn hôn cậu, cùng cậu phóng túng, muốn đem cái đuôi quấn ở trên thắt lưng người này, đợi đến khi người này nhịn không được, hắn lại đem đuôi nhọn nhọn của cậu, cắm vào người này ——】

Ninh Diệu khép cuốn sách lại.

Ninh Diệu: “…”

À, lôi tốt, đây là một cuốn tiểu thuyết kỳ lạ!

Đây có phải là những cuốn sách có liên quan đến Yêu tộc mà ông chủ cho y không?

Được rồi, đích xác có liên quan đến Yêu tộc, nhưng thứ y muốn xem căn bản không phải là loại sách này!

Ninh Diệu sống không thể luyến tiếc nằm sấp trên mặt bàn, không biết có phải ảo giác hay không, hình như y nghe thấy Úc Lễ cười một tiếng.

-Ngươi còn cười! Ninh Diệu tức giận nói: “Còn không nhanh tìm những cuốn sách còn lại coi có kiến thức hữu ích hay không!”

Úc Lễ nhíu mày, tiện tay cầm lấy một quyển đang muốn mở ra, thần thức đã dò xét được cái gì.

Ai đó đang đến gần.

Dứt khoát ở dưới chú thuật ẩn giấu, người khác không nhìn thấy chiếc xe ngựa này, Ninh Diệu mở rèm xe ra, ghé vào cửa sổ xe xem sắp đi ngang qua là người hay yêu.

Theo tiếng vó ngựa lộc cộc càng ngày càng gần, Ninh Diệu nhìn thấy xe ngựa tới.

Chủ nhân xe ngựa hiển nhiên tương đối hào phóng, toàn bộ xe ngựa không có nóc xe, cũng không có toa xe bốn phía, cả bốn phía thông gió, chỉ có một cái ván có thể ngồi.

Một nữ nhân ngồi ở giữa ván, mái tóc dài màu tím thể hiện thân phận Yêu tộc của nàng. Tay trái và tay phải của nàng, một tay ôm một nam nhân, cả hai đều nép mình trong vòng tay của nàng.

– Ta, chúng ta thật sự có thể đi Yêu tộc sao? Nam nhân bị ôm ở bên trái, tướng mạo tương đối thanh thuần nhỏ giọng nói, “Ta nghe nói, chỗ kia là không thể tùy tiện vào…”

“Ha ha ha, các ngươi sợ cái gì? Lá gan thật nhỏ.” Nữ yêu tóc tím cười to ba tiếng, cúi đầu, hôn sâu vào nam nhân bên trái.

Cảnh tượng này quả thực có chút không thích hợp cho người ngoài quan sát, Ninh Diệu lúng túng dời tầm mắt, chóp tai bắt đầu chuyển sang đỏ.

Đợi đến khi tiếng mập mờ kia chấm dứt, Ninh Diệu nghe thấy nữ yêu nói chuyện.

“Ngươi mang theo dấu ấn này, ai không biết ngươi là người của ta, hả? Yêu thủ cửa nhìn thấy, đều lười quản ngươi.”

Dấu ấn? Dấu ấn gì?

Ninh Diệu vội vàng dời tầm mắt trở về, chỉ thấy trên cổ nam nhân kia, in vài dấu đỏ, giống như bị muỗi đốt.

Xe ngựa của nữ yêu tiếp tục đi tới, rời khỏi một mảnh địa phương này, lưu lại Ninh Diệu chìm vào trầm tư, còn có Úc Lễ trầm mặc.

“Chỉ có vậy thôi? Thế là xong được rồi?” Ninh Diệu còn có chút không hoàn hồn, y nhìn về phía Úc Lễ, “Ta cũng có thể làm bộ Yêu tộc, dẫn ngươi vào.”

Úc Lễ giữ im lặng của mình, vì thế Ninh Diệu tiếp tục: “Sau đó chúng ta tìm một ít sâu, cắn cái. Yêu tộc thủ cửa nhìn thấy, sẽ đem tất cả chúng ta bỏ vào.”

“Như vậy, đi đâu tìm sâu thích hợp đây?” Ninh Diệu đang lâm vào trầm tư, chợt nghe Úc Lễ thở dài một hơi.

Trong khẩu khí này, tựa hồ tràn ngập vạn phần bất đắc dĩ.

“Đó không phải dấu ấn để lại sau khi bị muỗi đốt.” Úc Lễ nói.

Ninh Diệu ngẩng đầu, chống lại ánh mắt đen nhánh của Úc Lễ.

“Đó là cái gì?” Ninh Diệu kỳ quái hỏi.

Tướng mạo của Úc Lễ cũng không tính là tướng mạo của người rất chính đạo, trong anh tuấn mang theo vài phần tà khí và bất kham. Nhưng phần tà khí này cũng sẽ không làm cho hắn có vẻ phóng đãng, có lẽ bởi vì khí thế cá nhân quá mức sắc bén, cộng thêm kinh nghiệm cá nhân, hắn thoạt nhìn có chút lạnh, thoạt nhìn rất không gần nhân tình.

Một người như vậy nhìn Ninh Diệu, gằn từng chữ nói.

“Là dấu hôn.”

Trăng: đúng òi, có cái này mình quên nói, ai thấy tên anh công là Úc Bành thì nói mình giúp nha, tại lúc xài app nó chuyển ngữ toàn văn bản là Úc Bành hết nhưng mà theo từ điển Hán Việt thì phải là Úc Lễ. Mình sửa nhiều lúc lác mắt không thấy^^

Yêu yêu bạn❤❤❤

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN