Nhật Ký Của Mạnh Bà - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Nhật Ký Của Mạnh Bà


Chương 1


1.

Ta là Mạnh Bà.

Nhưng giờ ta không muốn làm nữa.

“Năm trăm năm! Ngài có biết năm trăm năm qua ta sống thế nào không?”

Ta hung hăng ném lá thư từ chức lên bàn của Diêm Vương.

Trước khi ta bắt đầu làm việc, lão già Diêm Vương đã ngon ngọt thề thốt với ta “Tiểu Mạnh này, đây là một vị trí tốt, công việc dễ dàng, quan hệ với các ma quỷ cũng chẳng có gì phức tạp, ngươi nhìn xem, vừa nhậm chức thì ngươi đã được làm lãnh đạo rồi.”

Công việc quả thực rất dễ dàng.

Một nồi canh, một cái thìa, một người ngồi đó hết năm này qua tháng khác.

Quan hệ với các ma quỷ cũng không có gì phức tạp, cũng đúng thôi, cả cái Luân Hồi Ti này có mỗi mình ta là ma quỷ chứ làm gì còn ai khác nữa.

Còn về phần lãnh đạo, vì ở nơi này có mỗi mình ta thôi, nên cũng xem như là chức quan cao nhất rồi nhỉ.

“Ngài mau duyệt đơn cho ta đi. Ta không thể chịu thêm được một ngày nào nữa.”

Diêm Vương ngẩng đầu liếc ta một cái, sau đó lại chậm rãi cúi xuống nhấp một ngụm trà “Tiểu Mạnh à, tuổi còn trẻ thì không nên xúc động thế, ta cũng biết Luân Hồi Ti nhiều chuyện bận rộn, đợi qua hai ngày này rồi ta sẽ an bài tử tế cho ngươi.”

“Ồ, 300 năm trước ngài cũng nói y như vậy.”

“Lần này là thật.” Lão già bỗng nhiên đặt cốc trà xuống “Tin tức cực kỳ chuẩn xác, hai ngày nay đang có cấp trên xuống đây để thị sát, đến khi đó họ sẽ thấy Diêm Vương Điện chúng ta làm việc vất vả mệt nhọc, vậy chẳng phải sẽ cấp thêm kinh phí sao? Như thế là sẽ đủ tiền để chiêu mộ thêm ma quỷ khác đến thế chỗ của ngươi rồi.”

“Yên tâm đi, mọi chuyện đã có ta sắp xếp.”

Hình như… cũng có chút đáng tin cậy.

“Được thôi, vậy ta sẽ chờ thêm hai ngày.”

Ta lấy lại lá thư từ chức và tiếp tục công việc như bình thường.

“Chậm đã.”

Hả? Chưa gì đã đổi ý rồi sao?

Diêm Vương chỉ chỉ góc tường “Cả cái sọt đằng kia nữa, ngươi mang theo hết đi.”

“Cái gì vậy?”

“Thư từ chức mà ngươi gửi trong tháng này đó.”

“…”

2.

Khi ta ôm đống thư từ chức đi ra, mới phát hiện Diêm Vương Điện quả thực khác biệt so với ngày thường.

Sàn nhà sạch sẽ, mạng nhện trên tường cũng được dọn sạch bong, đám quỷ sai dịch đi qua đi lại không ngớt, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ mỉm cười.

Vừa nhìn là biết lãnh đạo quan trọng của cấp trên sắp xuống đây thị sát.

Lần này lão già Diêm Vương đó không lừa gạt ta.

Trong lòng có chút kích động, ta ném lá thư từ chức đi rồi quay lại bên cầu Nại Hà.

Trong đầu ta cũng suy nghĩ đến việc nên dọn dẹp lại cái nhà lá ọp ẹp, cũ nát của mình.

Tương lai được thăng chức tăng lương, tiền đếm không xuể đang gần ngay trước mắt ta rồi.

Nhưng mà…

“Ngươi pha nước lã vào canh à?”

Một nam nhân xuất hiện ngay đằng trước, như cười như không rồi nhìn về phía ta, hắn vừa nói vừa uống thử một ngụm canh Mạnh Bà.

Hắn cố tình bới lông tìm vết?

Ta nặn ra một nụ cười “Làm gì có chuyện đó. Đây là canh chính gốc vị nguyên bản đấy, 500 năm nay chưa từng pha nước lã bao giờ.”

Ta thấy sắc mặt hắn thay đổi, có vẻ hơi khó coi, qua một lúc lâu lại nói tiếp.

“Ngươi có giấy phép vệ sinh chưa? Không phải là kinh doanh chui lủi không có chứng nhận đấy chứ?”

Mẹ của ta ơi, hắn đang nói cái quái gì vậy?

Ta nhấc tấm biển bên cạnh ném lên bàn “Trên đường xuống Hoàng Tuyền chỉ có duy nhất một quán này, không muốn uống thì đừng uống nữa. “

Hắn lại phủi phủi bụi trên áo “Hóa ra là lũng đoạn kinh doanh, thảo nào to gan lớn lối như vậy, ngươi không sợ ta đi tố cáo ngươi sao?”

Nực cười thật đấy, hắn tưởng ta sẽ sợ?

Nhưng mà ta nghĩ đi nghĩ lại, 2 ngày nay đang là thời kỳ đặc biệt, cẩn thận một chút thì vẫn hơn.

Ta mang tấm biển dựng lại bên đường rồi vẫy vẫy tay với hắn “Đều là hiểu lầm, hiểu lầm cả, ngài ngồi trước đã.”

Hắn hừ một tiếng, chán ghét lau chiếc ghế bụi bặm rồi ngồi xuống.

Chỉ vài giây tiếp theo, ta đã chu đáo cầm thìa múc từng bát canh cho hắn.

“Được rồi, đại lang à, mau uống canh đi.”

Ta một bên múc canh, một bên dốc canh vào miệng của hắn.

Một bát không đủ thì hai bát, hai bát không đủ thì ba bát…

Đủ 18 bát canh Mạnh Bà rồi mới thôi, khiến cho hắn nằm lăn ra bàn ngất lịm.

Ta vỗ vỗ mặt của hắn “Quên hết những chuyện vừa rồi đi nhé.”

Hình như hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Ta ra bên ngoài nói với một tiểu quỷ sai dịch “Tên quỷ trong này bị ngất xỉu vì uống quá nhiều canh, lát nữa hắn tỉnh lại ngươi nhớ dẫn hắn đi đầu thai đấy.”

Quỷ sai dịch bước vào, bỗng nhiên há miệng run rẩy rồi chỉ vào ghế “Mạnh.. Mạnh tỷ, ngươi xem hắn hình như giống với vị lãnh đạo cấp trên kia.”

“Cấp trên? Vị nào cơ?”

“Trông rất giống Phong Đô đại đế…”

Phong Đô đại đế, kẻ quyền lực nhất trong cả địa phủ, thậm chí cả âm ti này của chúng ta cũng là do ngài ấy cai quản.

“…Gì?…Sao?”

Quỷ sai dịch nhìn ta, không dám nói chuyện.

Ta bỗng nhiên thông suốt.

Ta tiêu đời rồi.

3

“Vậy làm sao bây giờ?”

Ta kéo áo tên quỷ sai dịch không cho hắn đi.

Hắn khóc không ra nước mắt “Tỷ tỷ, chuyện này không liên quan đến ta, tỷ đừng lôi kéo ta nữa.”

Như vậy sao được, ta nắm càng chặt hơn “Ai bảo ngươi không nói sớm một chút!”

Trong mắt quỷ sai dịch toàn là ấm ức.

“E hèm, thực ra chuyện này… cũng không phải chuyện lớn lao gì, ta chỉ cần xin lỗi Phong Đô đại đế là được, ngài ấy là đại nhân chắc sẽ nhân từ đại lượng, có lẽ sẽ không chấp nhặt với ta đâu nhỉ.”

Quỷ sai dịch bỗng nhiên ngắt lời ta.

“Tỷ, ngày trước có một tiểu quỷ đã đắc tội với Phong Đô đại đế, hắn ở nhân gian phải chịu 10 kiếp khổ, mỗi kiếp đều là động vật cấp thấp nhất. Khi hắn được quay lại đầu thai đã tả tơi đến mức bố mẹ cũng nhận không ra.”

“…”

“Vậy…” Ta giãy giụa một hồi “Nếu ta thú tội với Diêm vương… thú tội thì có được khoan hồng không?”

Hắn gật gật đầu “Vậy cũng có khả năng, trước khi Phong Đô đại đế kịp tỉnh lại thì Diêm vương gia sẽ xử lý tỷ trước, thế thì có lẽ sẽ bảo toàn được Diêm Vương Điện của chúng ta.”

Ta cuối cùng cũng hiểu, trước sau gì ta cũng không thoát khỏi cái ch.ết.

Ta phải mất tới 200 năm mới thi đậu được vị trí trong Luân Hồi Ti, nháy mắt một cái thì đã thành công cốc rồi.

Nhưng đó cũng có phải là lỗi của một mình ta đâu, rõ ràng là Phong Đô đại đế tự ý đụng vào đồ của ta trước mà.

Huống chi, hắn đường đường là một đại đế, ai mà biết được mới uống có mấy bát canh đã thành ra nông nỗi này.

“Rầm.”

Cánh cửa mở ra.

Ta quỳ xuống ngay tại chỗ.

“Ta sai rồi!”

“Ngươi là ai?”

Ủa? Chờ một chút, ta vừa nghe được cái gì thế này?

Ta ngẩng đầu và nhìn vẻ mặt mơ hồ của Phong Đô đại đế.

Không phải đấy chứ? Canh Mạnh Bà của ta hiệu quả đến mức Phong Đô đại đế cũng bị mất trí nhớ rồi?

“Ngươi… không nhớ gì sao?”

Hắn lắc lắc đầu, vẻ mặt mê man.

Trong đầu ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Tôi vỗ vỗ đầu gối đứng dậy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra “Ngươi là quỷ sai dịch mới được phái tới cầu Nại Hà này, tên là… Tiểu Tống, chuyên việc múc canh!”

“Còn ta là cấp trên của ngươi, ngươi cứ gọi ta Mạnh tỷ là được.”

“… Được, Mạnh tỷ.”

4.

Ta kê một cái ghế, nằm một bên nhìn Phong Đô đại đế, à không, bây giờ là Tiểu Tống, hắn đang chăm chỉ cần mẫn bưng canh, bỗng nhiên có một cảm giác vui sướng, giống như một tên địa chủ xấu xa đang bắt nạt những người nông dân yếu thế.

“Không ngờ lại dễ lừa như vậy.”

Quỷ sai dịch vừa nhìn thấy cảnh này thì choáng váng “Mạnh tỷ ngươi điên rồi à?”

Haizzz, trước sau gì cũng là ch.ết cả, ta cũng có thoát được đâu, ta còn sợ cái gì nữa chứ?

“Tiểu tử, chú ý bày trí trong quán.” Ta tranh thủ ra oai một chút “Chỗ đó kê gần hơn đi.”

Bây giờ dù ta có quỳ xuống cầu xin tha thứ thì hắn có tha cho ta không? Chắc chắn là không rồi.

Thế sao không tranh thủ thời gian để hành hạ Phong Đô đại đế thêm chút nữa, như vậy ta cũng tính là đệ nhất quỷ trong âm phủ này rồi, có ch.ết cũng không còn gì hối tiếc.

Tên quỷ sai dịch kia đã bị ta dọa sợ, hắn ba chân bốn cẳng chạy đi không dám quay đầu nhìn lại.

“Tiểu Tống.”

Ta cười híp mắt, hướng về phía Phong Đô đại đế cách đó không xa “Lại đây, để ta nói cho ngươi về quy tắc làm việc ở chỗ chúng ta.”

Khà khà, đến đây đi, lại mà xem địa phủ các người đã chèn ép chúng ta như thế nào.

Ta đưa cho hắn một cái ghế dài nhỏ, rồi lấy ra một cuộn giấy da dê dài gần 10 thước.

“Đầu tiên, mỗi ngày chúng ta phải làm việc 24 tiếng đồng hồ, mỗi tuần 7 ngày, làm quanh năm không nghỉ ngày nào. Trừ khi lãnh đạo xảy ra chuyện nghiêm trọng ngoài ý muốn thì không được phép nghỉ, hơn nữa thời gian nghỉ phép cũng không được quá 2 giờ.”

“Trong lúc làm việc không được rời khỏi vị trí nếu chưa được cho phép, trong trường hợp rời vị trí quá 5 phút thì phải báo cáo trước với cấp trên.”

“Khi bắt đầu công việc thì lúc nào cũng phải mỉm cười, cấm được ăn uống linh tinh, nếu có ai khiếu nại thì sẽ bị trừ một quý tiền lương.”

“Mỗi người phải tự dọn dẹp nơi làm việc của mình, nếu phát hiện có rác hay bụi bặm cũng bị trừ một quý tiền lương.”

“…”

Nửa giờ sau, ta uống một hớp nước, không nói thêm nữa mà trực tiếp nhét cuộn giấy da dê vào tay hắn.

“Nói chung, địa phủ là nhà của chúng ta, ai cũng phải có trách nhiệm xây dựng nhà của mình, tất cả những điều khoản này đều phải ghi nhớ thật kỹ. Ngày mai ta sẽ kiểm tra, thiếu một điều khoản bị trừ một tháng tiền lương.”

“Được, Mạnh tỷ.”

Hả?

Ngay đến mặt cũng không đổi sắc?

Chậc, nhất định là hắn còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Nhớ lại năm đó, ta làm việc quần quật cả năm trời mà không nhận được đồng lương nào cả, cứ đợi đấy, ta nhất định sẽ khiến hắn phải khóc lóc mà cầu xin ta.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN