Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm - Chương 80: Sinh nhật vui vẻ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm


Chương 80: Sinh nhật vui vẻ


Lúc vào phòng Hạ Vân Sâm, Nguyễn Đường phải tấm tắc khen cái hay của nhà rộng, mỗi phòng ngủ thôi mà đã to gần bằng nguyên căn nhà thuê của anh rồi, màu sắc trang trí chủ đạo của phòng ngủ là màu trắng đen đơn giản, khá giống tính cách của chủ nó. Trên đất trải thảm mềm nên khi đặt chân xuống có cảm giác thoải mái cực kỳ, giường ngủ rộng rãi dài tầm hai mét rưỡi, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta muốn vùi mình vào rồi.

Trong phòng còn đặt một khoang cảm biến cỡ lớn giống như ở quân bộ, hẳn là để cho Hạ Vân Sâm dùng để luyện tập chiến đấu giả lập, các loại đồ nội thất như tủ sách, tủ quần áo đều có hết, ngoài ra Hạ Vân Sâm còn tách riêng một khoảng không gian ra để làm khu huấn luyện trọng lực, trong đấy còn bày đầy các dụng cụ tập luyện.

Nguyễn Đường cực kỳ phấn khởi tham quan xong một vòng phòng của Hạ Vân Sâm, lòng nghĩ sau này anh phải thiết kế được phòng thoải mái như của Hạ Vân Sâm mới đã.

“Anh Sâm, phòng tắm ở đâu vậy? Tôi muốn tắm.” Nguyễn Đường có thói quen ngày nào cũng tắm nên anh hỏi vậy.

Tắm, tắm hả….

Hạ Vân Sâm hít một hơi thật sâu, cứng mặt chỉ về cánh cửa bên phải: “Đây này.”

“Ok.” Nguyễn Đường nhanh chóng cởϊ áσ khoác ngoài rồi vào phòng tắm, anh nói vọng ra, “Đúng rồi an Sâm, tôi mượn khăn của anh được không? Vừa nãy tôi có đặt ít đồ dùng cá nhân nên người ta sẽ giao nhanh thôi, chút nữa có người gọi thì anh lấy giùm tôi nhé.”

“Được…”

Rất nhanh, trong không gian quanh quẩn tiếng nước từ phòng tắm phát ra, Hạ Vân Sâm lại hít một hơi thật sâu rồi ra khỏi phòng chuẩn bị xuống lầu lấy đồ cho Nguyễn Đường.

Tốc độ giao hàng của tinh tế cực kỳ nhanh chóng, chỉ mấy phút mà đồ đã đến rồi. Hạ Vân Sâm cầm bọc hàng lên lầu, lúc mở hàng thì thấy bên trong có một chiếc qυầи ɭóŧ, một chiếc áo ngủ nom khá mỏng và một bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân du lịch.

Mắt hắn dính vào chiếc qυầи ɭóŧ trắng trơn kia, ước lượng kích thước của Nguyễn Đường xong mũi tự nhiên nóng lên, hắn lập tức lấy tay kéo đầu mình ra xa ép bản thân không được nhìn nữa.

“Anh Sâm, tôi tắm xong rồi, đồ đã đưa đến chưa?” Giọng của Nguyễn Đường phát ra từ phía phòng tắm.

“Đến rồi đây.” Hạ Vân Sâm đè lại trái tim nhảy liên hồi của mình, cố gắng bình tĩnh nhất có thể trả lời Nguyễn Đường.

“Thế phiền anh mang qua cho tôi nhé.” Cửa phòng tắm lập tức hé ra một cái khe nhỏ, có cánh tay nhỏ thò từ trong ra ngoài. Da Nguyễn Đường vốn trắng, nay được chiếu rọi dưới ánh đèn nhìn càng trắng hơn, giống như gốm sứ cao cấp vậy, trơn mượt lộng lẫy, trên tay vẫn còn nước chưa lau hết nên óng ánh long lanh, thỉnh thoảng còn theo làn da anh trượt nhẹ xuống.

Hạ Vân Sâm đột nhiên nhắm tịt mắt, vội vội vàng vàng vớ lấy đồ của Nguyễn Đường nhét vào trong cho anh.

Cánh tay trắng mịn rút về, cửa phòng tắm đóng lại lần nữa.

Nguyễn Đường thoải mái tắm xong rồi mặc áo ngủ ra ngoài, anh không thắt chặt áo tắm lắm nên vạt áo ngực chùng xuống để lộ l*иg ngực trắng đến lóa cả mắt, da anh có màu hồng nhạt bởi vừa nãy tắm bằng nước nóng, Hạ Vân Sâm nhìn chằm chằm trợn cả mắt lên.

“Anh Sâm, anh không đi tắm sao?” Nguyễn Đường vừa lau tóc vừa hỏi.

“Tôi tắm giờ đây.” Hạ Vân Sâm vội vã bỏ lại câu này rồi chạy như trối chết vào phòng tắm.

Hắn mở nước lạnh cho xối xuống đầu mình để dập tắt lửa du͙ƈ vọиɠ đáng ra không nên có.

Nguyễn Đường không biết tâm tình kích động của Hạ Vân Sâm, thừa dịp Hạ Vân Sâm đi tắm anh mở quang não lên cho toàn bộ những nguyên liệu cần thiết vào giỏ hàng, đến mai có thông tin số lượng khách mời rồi thì sẽ tiến hành đặt hàng thanh toán.

Bởi thế, khi Hạ Vân Sâm đi từ phòng tắm ra đã thấy cảnh này: Nguyễn Đường nằm sấp trên giường nghịch quang não, cặp chân dài duỗi thẳng về sau, những ngón chân trắn nõn xinh xẻo thỉnh thoảng còn động đậy, đáng yêu như em bé, áo ngủ cũng bị cuốn lên đến hông do tư thế nằm, qυầи ɭóŧ trắng thấp thoáng ôm lấy cặp mông căng đầy no đủ.

Hạ Vân Sâm đưa tay bóp mũi theo bản năng…

“Anh Sâm! Anh tắm xong rồi hả? Mau tới đây đi ngủ nào.” Ngày xưa Nguyễn Đường học đại học có ở kí túc xá, với cả đi du dịch cũng có ngủ chung giường với con trai nên anh cực kỳ tự nhiên bắt chuyện với Hạ Vân Sâm gọi đi ngủ, cơ bản là anh cũng chẳng có suy nghĩ gì khác.

“Ừ…”

“Người anh Sâm đẹp thật đó.” Lúc Hạ Vân Sâm đến gần Nguyễn Đường không nhịn được mở lời khen. Lưng rộng eo thon chân vừa dài vừa cường tráng, anh tin rằng dưới lớp áo ngủ kia chính là tám múi cơ bụng và đường nhân ngư đẹp đẽ, khác cực kỳ cực kỳ nhiều với cơ thể yếu đuối mong manh này của anh…

Bị Nguyễn Đường nhìn chằm chằm như vậy làm Hạ Vân Sâm cảm thấy ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ lại cháy bùng lên trong người.

Mắt thấy Nguyễn Đường còn định sờ thử, trái tim hắn nhảy lên một cái rồi vội vội vàng vàng túm chăn cuốn cả người Nguyễn Đường vào lòng, hai tay hắn để trên ụ chăn thở một hơi thật dài, hắn kéo quần áo lại cho kĩ rồi khàn khàn nói: “Ngủ đi.”

Nguyễn Đường cho là hắn không thích đùa nên anh ngượng, lúc kéo chăn đắp xuống cổ thấy Hạ Vân Sâm không có gì nên anh chia cho hắn một nửa chăn, nhẹ nhàng nói câu “ngủ ngon” xong là anh rơi vào mộng đẹp rất nhanh.

Một đêm an yên.

Hôm sau lúc Nguyễn Đường dậy anh đã không thấy Hạ Vân Sâm đâu nữa, anh chậm chạp bò khỏi giường rồi lơ mơ đi rửa mặt.

Sau khi anh xuống dưới mới thấy Hạ Vân Sâm ngồi tựa nửa người lên ghế salon, dưới vành mắt còn mang theo một vầng đen nhàn nhạt.

“Anh Sâm, hôm qua anh không ngủ ngon à? Tôi ngủ xấu tính nên làm phiền đến anh sao?” Nguyễn Đường xấu hổ cực kỳ.

Hạ Vân Sâm nói: “Không phải, hôm qua tôi có điều cần… Suy nghĩ thôi.”

Nguyễn Đường gật đầu, nghĩ bụng xem ra vẫn là do lỗi ở anh, thế nên anh xung phong vào bếp làm bữa sáng, sủi cảo hấp ngon tuyệt và cháo hải sản ấm bụng làm ai nấy ăn xong cũng tấm tắc khen.

Sau khi giải quyết hết bữa sáng thì người nhà họ Hạ chào nhau chuẩn bị đi làm.

“A Đường, tôi đưa cậu đi nhé? Về nhà hay qua quân bộ?” Hạ Vân Sâm nhìn Nguyễn Đường hỏi.

“Hôm nay tôi đến viện khoa học nên xíu nữa đi cùng xe Hạ đại ca là được. Anh Sâm giúp tôi đưa cháo cho Tiểu Vũ nhé?” Nguyễn Đường đưa hộp cháo giữ nhiệt cho Hạ Vân Sâm.

“Được thôi.” Hạ Vân Sâm nhận hộp giữ nhiệt, cố gắng nén lại cảm xúc thất vọng trong lòng rồi ra khỏi nhà.

Rất nhanh trong nhà chỉ còn có hai người Hạ Vân Dật và Nguyễn Đường, Hạ Vân Dật cười nói: “Đấy cậu thấy chưa, đúng là thằng đầu gỗ mà. Căn bản là nó cũng không có quan tâm đến ngày sinh nhật đâu.”

Nguyễn Đường không nhịn được bật cười, “Hạ đại ca, anh nói chuyện với chú dì chưa?”

“Nói rồi, họ bảo chắc chắn tối nay sẽ về đúng giờ, ngoài ra thì cũng sẽ mời một số anh em bạn bè thân thích tới chúc mừng nữa.”

“Thế thì có tầm bao nhiêu người nhỉ?” Nguyễn Đường bắt đầu nhẩm tính trong lòng.

“Chắc khoảng mười mấy người gì đó.” Hạ Vân Sâm thống kê đầu người rồi bỗng dừng lại, “Thực ra tối nay cậu có thể livestream buổi tiệc sinh nhật.”

Dẫu sao cả nước đều biết chuyện Nguyễn Đường chơi thân với hai anh em họ, hơn nữa sinh nhật Hạ Vân Sâm cũng không phải chuyện bí mật gì, nhân cơ hội này quảng bá rộng rãi cái gọi là “tiệc sinh nhật”, có như thế mới kích cầu khả năng sử dụng nguyên liệu thiên nhiên của người dân đế quốc.

“Được thôi. Nguyễn Đường đồng ý cả hai tay, như thế thì Nguyễn Vũ đang nằm trong bệnh cũng có thể nếm thử đồ ăn trong bữa tiệc anh làm.

Nếu hôm nay có mười mấy vị khách thì phải chuẩn bị tầm hai chiếc bàn lớn và cũng phải mua thêm kha khá nguyên liệu.

Tiếp đó, Nguyễn Đường bắt đầu bận chuẩn bị đồ đạc, Hạ Vân Dật không giúp được gì nên đi làm luôn. Ếch, tôm hùm đất, coca, rượu gia vị các loại thì hắn sẽ đến viện khoa học rồi gửi chuyển phát nhanh về cho anh.

Công cuộc chuẩn bị rất nhiều nên mình Nguyễn Đường làm không xuể, anh suy nghĩ chốc lát rồi lấy quang não bấm số Cổ hội trưởng, anh tính mượn một vài học trò của Cổ hội trưởng để giúp anh.

Lúc trước làm tiệc chiêu đãi tộc Rutte anh có hợp tác với Đào An, tuy Đào An to con và hơi thiếu kiên nhẫn nhưng làm việc rất dứt khoát, nhiều cái chỉ nói một lần là tự thông, nếu có cậu ấy hỗ trợ thì hiệu quả tăng lên nhiều lần và cũng không tốn quá nhiều sức. Nếu Đào An không phải là học trò của Cổ hội trưởng thì anh đã đào đi từ lâu rồi.

Cổ hội trưởng vốn cũng nhận được lời mời dự tiệc sinh nhật của Hạ Vân Sâm nên ông đồng ý rất nhanh, nếu không phải vướng ở chỗ thân phận thì ông cũng đã đi hỗ trợ Nguyễn Đường. Sau khi kết thúc cuộc gọi ông bảo ngay với học trò mình là đến thì phải nghe Nguyễn Đường, học cho chăm chỉ, nghe nhiều nhìn nhiều đừng gây thêm rắc rối cho người ta.

Đào An vốn là fan của Nguyễn Đường nên khi nghe vậy gật đầu như gà mổ thóc, nhanh nhanh chóng chóng thu dọn đồ đạc rồi chạy như bay đến.

Nguyễn Đường nhận được chuyển phát nhanh cũng vừa hay là lúc Đào An tới, hai người bê đồ vào phòng bếp sắp xếp cho gọn, sau đó anh vỗ tay nói: “Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”

***

Màn đêm buông xuống cũng là lúc Hạ Vân Sâm tan làm về nhà.

Vừa bước vào hắn đã nghe được tiếng hít thở rất nhẹ nhàng trong bóng tối, điều này làm hắn nhíu chặt mày, chuông cảnh báo trong lòng hắn vang lên liên tục.

Bằng vào hệ thống an ninh nhà họ Hạ thì đáng ra sẽ không ai có thể xâm nhập mới đúng.

Hắn từ từ cúi người rút con dao găm giấu dưới đế giày ra, thủ thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Bỗng nhiên một ánh lửa bừng lên giữa không gian tối tăm, Hạ Vân Sâm định ra tay thì nghe thấy một giọng hát trong trẻo: “Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday to you…”

Hạ Vân Sâm cực kì quen thuộc với người sở hữu giọng hát này, hắn nhét dao găm vào túi, có chút bất ngờ ngẩn ngơ nhìn về phía đầu nguồn ánh sáng.

Nguyễn Đường đặt bánh ngọt lên một chiếc xe đẩy nhỏ rồi đẩy về hướng Hạ Vân Sâm, theo sau còn có một đống người vây xem chuyện vui.

“Anh Sâm, chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Gương mặt Nguyễn Đường toát lên vẻ thanh tú hấp dẫn dưới ánh nến, anh cong cong đôi mắt cười nhìn Hạ Vân Sâm nói: “Đây là bánh kem sinh nhật, anh ước một điều ở trong lòng sau đó thổi tắt nến, điều ước của anh sẽ thành hiện thực.”

Hạ Vân Sâm chăm chú ngắm gương mặt của Nguyễn Đường, lặng thầm khẩn cầu một điều ước tận sâu trong tim, sau đó hắn thổi tắt nến như những gì Nguyễn Đường nói.

Sau khi thổi nến thì đèn lớn bật sáng, lúc này Hạ Vân Sâm mới thấy trong nhà có rất nhiều gương mặt thân quen, cả Hạ Vĩ Diệp và Nhiễm Tinh cũng có ở đó, phòng khách được trang trí bằng đèn màu và dây ruy băng mang lại cảm giác cực kỳ vui vẻ.

Hạ Vân Sâm kinh ngạc hỏi: “Đây là…?”

“Xin mọi người hãy vào chỗ, tiệc sinh nhật sắp bắt đầu rồi.” Nguyễn Đường cười nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN