Dịch: Anh Đào
Beta: Cá nhỏ
Ngay khi Diệp Tây Thành vừa đi, Bùi Ninh lập tức tắt ngay TV, ban nãy cô xem TV là để nhằm phân tán sự chú ý, thậm chí TV đang phát gì cô cũng không quan tâm.
Bùi Ninh tịnh tâm lại, mở máy tính bảng chuẩn bị gọi video với bà nội.
Mấy ngày nay cô bận đến mức không có thời gian nói chuyện với bà.
Bùi Ninh gọi điện cho bà trước, lúc này nhận được điện thoại của cô bà có chút hoảng hốt, bà hỏi: “Ninh Ninh, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Bùi Ninh cười: “Con có thể xảy ra chuyện gì chứ, chỉ là nhớ bà và ông thôi ạ.”
Bà nội dựa vào tay vịn ghế, “Vậy thì tốt rồi, vừa nãy dọa bà một trận, bình thường giờ này con thường đi làm, làm gì có thời gian nói chuyện với bà chứ.” Bà hỏi: “Sáng nay con không bận sao?”
“Dạ không.” Bùi Ninh nói: “Bà ơi, mấy ngày nữa con sẽ về, ngày mai con đi leo núi trước, leo núi xong con sẽ về nhà hai ngày.”
Bà nội cười haha: “Thật tốt, hiếm khi con cùng Dịch Lâm có thời gian ra ngoài chơi cùng nhau.”
Bùi Ninh: “Con đi cùng Tây Thành.”
Bà ngạc nhiên: “Hả? Không phải là cùng Dịch Lâm sao?”
Bùi Ninh: “Dạ không, về nhà cũng là về cùng Tây Thành.”
Bà cũng không nghĩ nhiều, Diệp Tây Thành cũng thường xuyên đến nhà bọn họ, lúc bé hay đến, lớn thì càng chịu khó hơn.
Điều bà quan tâm lúc này chính là: “Vậy Dịch Lâm đâu? Không đi cùng bọn con sao? Có phải là thằng bé bận ra ngoài công tác không?”
Bùi Ninh thấp giọng: “Bà ơi, cháu có chuyện giấu bà.”
Bà không giấu được lo lắng: “Sao vậy? Mau nói với bà đi.”
Bây giờ Bùi NInh có thể dễ dàng nói ra những điều vẫn luôn giấu kín trong lòng: “Con với Dịch Lâm sớm đã chia tay rồi, một năm trước đã chia tay rồi ạ.”
“Sao cơ?” Bà ôm chặt trái tim, ngột ngạt, đau đớn.
Bà luôn nói trong nhà mình có đứa cháu gái ngoan ngoãn hiếu thảo, tận mắt thấy cháu mình càng ngày càng lớn, thân thể ngày một yếu đi, thế nào mà hết lần này đến lần khác bà lại giục cháu mình kết hôn với Dịch Lâm, là bà rồi hồ đồ.
Thì ra là đã chia tay rồi.
“Ninh à, có phải chịu ủy khuất rồi không? Sao con không nói sớm với ông bà?”
Bùi Ninh mắt đỏ hoe: “Con không chịu ủy khuất, con rất tốt.” Cô cũng không muốn bà lo lắng về chuyện đó nên đã tìm ra một lý do để bà có thể chấp nhận: “Chỉ là con với anh ta lâu ngày quan hệ nhạt dần, bà xem không phải là anh ta vẫn thường hay đến thăm ông bà sao, bọn con không phải gặp khó khăn gì cả, thật đó, con cũng không phải chịu ủy khuất gì hết.”
Bà không hỏi thêm câu nào nữa, bà biết trong lòng cháu gái còn khó chịu hơn bất kì ai, “Chia cũng chia rồi, lại tìm một người tốt hơn.
Khi nào con về, nói trước với bà, bà làm đồ ăn ngon cho con.”
Bùi Ninh: “Còn chưa quyết định ạ, vẫn chưa quyết định ở lại trên núi mấy ngày, trước khi về con sẽ gọi điện cho bà.”
Bà nội: “Được được được, con cùng Tây Thành ra ngoài chơi mấy ngày đi.”
Đáy lòng Bùi Ninh thầm hít sâu vài cái, nghĩ cả một đêm cô vẫn làm ra quyết định để chính bản thân mình không còn đường lui, “Bà ơi, con vẫn còn có chuyện muốn nói với bà.”
Bà nội lúc này chỉ đau lòng nói: “Ninh à, có chuyện gì vậy, con nói đi, bà đang nghe đây.” Bà lại an ủi cô: “Có bà đây, không sao hết, không có chuyện gì to tát cả.”
Bùi Ninh gật đầu, trong lòng có chút căng thẳng không lí giải được: “Bà à, con và Tây Thành đang ở bên nhau.”
Bà nội trực tiếp sững sờ, trong vòng hai phút ngắn ngủi bà cảm giác như mình đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, bà nói chậm lại: “Ninh Ninh à, không có chuyện gì đâu con, bà là người từng trải, sóng to gió lớn nào cũng đã trải qua cả rồi, con không cần nói dối để cho ông bà vui đâu.
Bà nghĩ thông rồi, chỉ cần con vui vẻ là được rồi.”
Bùi NInh: “…!Bà à, con và Tây Thành thực sự đang ở bên nhau.”
Bà nội vẫn không tin: “Con không lừa bà chứ?”
Bùi Ninh cười: “Con lừa bà làm gì chứ, cũng không thể lừa bà cái này được.”
So với trước bà càng lo lắng hơn: “Ninh Ninh à, gia đình chúng ta như này, bà sợ chú Diệp và dì Diệp…” Bà đột nhiên không biết nói sao, không biết nên biểu đạt như nào.
Bùi Ninh an ủi bà: “Chú Diệp và dì Diệp cũng biết chuyện này, lần này chú Diệp muốn con quay lại làm việc là muốn làm mối cho con cùng Tây Thành, đúng lúc hai đứa con cũng cảm thấy khá tốt nên cứ như vậy mà ở bên nhau.”
Cô bỏ qua tất cả những khúc mắc ở giữa.
Bà nội lau nước mắt: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Không ngừng lặp lại mấy chữ này.
Sau khi kết thúc điện thoại, trong lòng Bùi Ninh ngũ vị tạp trần*.
(Ngũ vị tạp trần: cảm xúc lẫn lộn)
Cô không biết được cô bất chấp được ăn cả ngã về không như này, kết quả cuối cùng sẽ là gì.
Ngày hôm đó Diệp Tây Thành nói muốn đến nhà ông nội, trong lòng cô lạnh lẽo một hồi, cảm xúc thất thường, đợi lý trí quay lại, cô nghĩ nhất định là anh có điều bất đắc dĩ.
Diệp Tây Thành vẫn luôn trách cô, cô biết, trách cô tại sao ngay từ đầu không thể chọn giữa anh và chú Diệp.
Tại sao năm đó lại dứt khoát quay người bỏ đi, không cần anh.
Cô không biết được trên quãng đường trở lại này cô cùng Diệp Tây Thành sẽ gặp phải những khó khăn gì, cho dù là núi đao biển lửa, cô cũng nhận.
Bùi Ninh ngẩn ngơ một lúc, sau đó lên lầu thay đồ chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Ở Bắc Kinh được hơn 2 tháng, ngoại trừ lần đó ra ngoài đến trung tâm thương mại mua khuy măng sét cho Diệp Tây Thành ra, thời gian khác cô đều làm việc.
Hôm nay trời nhiều mây, không có nắng, nhiệt độ rất dễ chịu, Bùi Ninh đi một đôi giày bệt, không gọi xe, cô đi bộ lang thang đến trung tâm mua sắm.
Bùi Ninh?
Diêu Hi sững sờ, hôm nay Bùi Ninh ăn mặc thoải mái không trang điểm, không giống như người đã gặp lần trước.
Chờ cô lần nữa nhìn lại, Bùi Ninh đã bước vào một quán ăn bên đường.
“Đang nhìn gì vậy?” Trong xe bố cô ấy hỏi.
Diêu Hi định thần lại: “À, con nhìn thấy trợ lý của Diệp Tây Thành.”
Bố Diêu Hi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trợ lý của Diệp Tây Thành? Ở đâu?”
Diêu Hi: “Đang trong cửa hàng.”
Không đợi Bùi Ninh ra khỏi cửa hàng, xe của họ chậm rãi khởi động rồi rời đi.
Bố Diêu Hi không thấy ai, hỏi: “Trợ lý Vạn Đặc đi mua sắm?”
Diêu Hi: “Không phải, trợ lý bây giờ của Diệp Tây Thành là phụ nữ, cũng là bạn gái.”
Cô ấy cũng vừa mới biết được tin này, trong vòng tròn bạn bè có người đã đăng bức ảnh trong buổi tiệc rượu từ thiện hôm đó, Diệp Tây Thành mang bạn gái đi cùng, cô xem ảnh, bạn gái Diệp Tây Thành ấy vậy mà lại là Bùi Ninh.
Bố Diêu Hi cũng ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Cô gái đó có lai lịch như thế nào?”
Diêu Hi: “Không có lai lịch gì hết, trong nhà rất nghèo, bố mẹ qua đời khi cô ấy còn nhỏ trong một lần đi làm thí nghiệm khoa học, trong nhà còn có ông bà tuổi đã cao và tàn tật.” Lại nhớ ra: “Cô ấy còn là mối tình đầu của Hạng Dịch Lâm.”
Bố Diêu Hi nhìn cô Diêu Hi: “Là do ai bịa ra vậy?” Ông cảm thấy bản thân mình đang nghe một câu chuyện vậy.
Diêu Hi miễn cưỡng giải thích: “Con không bịa chuyện, Diêu Viễn cũng quen Bùi Ninh, quen nhau từ 6 năm trước.”
Bố Diêu Hi trầm ngâm và thưởng thức cái tên này: “Bùi Ninh?”
Diêu Hi gật đầu, lại hỏi: “Sao vậy ạ?”
Bố Diêu Hi: “Tên của tập đoàn Hoa Ninh có liên quan đến cô ấy?”
Diêu Hi cũng không dám chắc: “Con không biết, với tính cách của Diệp Tây Thành chắc là sẽ không như vậy đâu, anh ta và Hạng Dịch Lâm giống nhau, tình cảm chỉ là những thành phần phù du, lợi ích mới là trên hết.”
Nhắc đến Diệp Tây Thành, bố Diêu Hi lại nói thêm mấy câu: “Có phải là Diệp Tây Thành đang âm thầm lên kế hoạch với Doanh nghiệp Hi Hòa, hoặc là thu mua và sáp nhập vào công ty con của Hoa Ninh, cho dù là triệt để hết thị trường của Hi Hòa chúng ta, với tính cách của Diệp Tây Thành, sẽ không cho phép đợi cho đến khi chúng ta trở nên mạnh mẽ, trở thành đối thủ của cậu ta rồi cậu ta mới nghĩ cách đối phó.”
Ông xoa xoa lông mày: “Những doanh nghiệp nhỏ như chúng ta rất khó khăn, không có nhiều nền tảng, chỉ dựa vào thị trường do chính mình tạo ra, nhưng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của một số tập đoàn lớn như Hoa Ninh, họ sẽ không cho phép sự tồn tại của những doanh nghiệp như chúng ta ảnh hưởng đến họ, nếu không cần gì phải thu mua và sáp nhập nhiều như vậy làm gì chứ? Thương trường chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, không phải nơi để nói về tình cảm con người.”
Diêu Hi: “Chúng ta cùng với Hoa Ninh, ngoại trừ tranh đấu ra, không còn con đường nào khác sao?”
Bố Diêu Hi do dự một chút rồi mới nói: “Không phải là không có, trước ta đã nghĩ ra hai cách, một là gả con cho Diệp Tây Thành, về sau sẽ không cần phải lo lắng gì nữa, hai là liên hợp với Hạng Thị kiềm hãm Diệp Tây Thành.”
Nghe thấy mấy chữ “gả cho Diệp Tây Thành”, tim Diêu Hi bỗng nhiên đập dữ dội, nhưng cô ta không nói nhiều.
Bố Diêu Hi nói tiếp: “Thật ra ta vẫn vừa mắt Diệp Tây Thành hơn, dứt khoát biết chịu trách nhiệm, lý trí điềm đạm, không gây rắc rối gì bên ngoài, chỉ có điều bây giờ cậu ta đã có bạn gái rồi, chúng ta chỉ còn cách liên hợp với Hạng Thị, có điều con đường này cũng không dễ đi, Hạng Dịch Lâm cũng không phải người tốt đẹp gì.”
Diêu Hi tiếp lời: “Vì vậy, thông báo tin tức cơ sở hạ tầng lần này ở bên Pháp, bố chuẩn bị trí lực ký hợp đồng với chi nhánh của Hạng Thị chỉ để bày tỏ thiện chí tốt với họ?”
Bố Diêu Hi: “Ừ, dự án này Hi Hòa chúng ta không chắc có thể kiếm được tiền, bởi vì yêu cầu mà Hạng Đổng đưa ra quá hà khắc, về cơ bản đều là chúng ta kiếm tiền cho ông ta, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta muốn mượn Hạng Thị để kiềm hãm Diệp Tây Thành chứ, nếu như không bỏ ra chút gì, dựa vào cái gì mà Hạng Thị lại giúp đỡ chúng ta chứ?”
Diêu Hi gật đầu, trong giới kinh doanh, tiền chính là lớn nhất.
Điện thoại bố Diêu Hi đổ chuông, ông ta thôi không nói bắt đầu nói chuyện điện thoại.
Diêu Hi quay mặt ra bên ngoài cửa sổ, mấy phút trôi qua, xe cứ đi rồi dừng lại, mãi mới di chuyển được thêm mười mét nữa, đột nhiên cô ta dừng lại.
Bùi Ninh đã đi ra khỏi cửa hàng trước đó, đang chậm rãi đi bộ trên vỉa hè dành cho người đi bộ, tỉ lệ quay đầu nhìn cô ấy rất cao, không biết còn tưởng rằng cô ấy đang làm mẫu ảnh trên phố.
Diêu Hi không có hứng thú ngắm phụ nữ, thu hồi tầm mắt.
Bùi Ninh đang cúi đầu trả lời mail của thư ký, bước đi rất chậm, sau đó là dứt khoát đứng bên lề đường xử lý cho xong rồi mới đi tiếp.
Vừa đi được mấy bước điện thoại trong tay đổ chuông, là một dãy số lạ Bắc Kinh, cô ngập ngừng mấy giây rồi mới nhận, vốn dĩ là không muốn nhận, nhưng lại sợ là điện thoại hợp đồng của công ty.
Trong ống nghe truyền đến một tiếng “Hello”.
Mặc dù là nói tiếng anh, nhưng Bùi Ninh vẫn nghe ra được là ai, là người bạn tốt mà cô chung với Hạng Dịch Lâm, “David?”
David cười, lại đổi sang nói tiếng Pháp: “Ninh, đoán xem tôi đang ở đâu?”
Sắc mặt Bùi Ninh khẽ biến đổi, bóng ma tâm lý trong lòng cô giống như phản xạ có điều kiện, đây là số điện thoại của Hạng Dịch Lâm?”
David không nghe thấy Bùi Ninh trả lời: “Ninh?” Cậu ta còn cho rằng là do tín hiệu không tốt.
Bùi Ninh: “Cậu đang ở Bắc Kinh?”
David: “Ừ hứ, tôi đến tìm cậu và một người bạn khác của tôi, tôi quen cậu ấy lúc tìm cách sinh sống trong rừng nhiệt đới.” Cậu ấy nói: “Hiện giờ tôi đang ở cùng cậu ấy, sau khi gặp nhau tôi sẽ giới thiệu cậu cho cậu ấy.”
Bùi Ninh thở ra một hơi, không phải Hạng Dịch Lâm là tốt rồi.
David ôn hòa nói: “Ninh, lần này mình tới đây không phải là tìm Hạng, cậu ta có quyền lựa chọn hôn nhân, tôi cũng có quyền lựa chọn bạn.”
Bùi Ninh: “Cảm ơn.”
David cười: “Vậy tối nay khi nào cậu tan làm? Tôi tới tìm cậu?”
Bùi Ninh: “Hôm nay tôi nghỉ.”
Bên kia David không trả lời ngay Bùi Ninh mà thì thầm gì đó với bạn mình, đột nhiên nói với Bùi Ninh: “Cậu bây giờ đang ở đâu? Tôi qua đó tìm cậu, tôi nói với bạn tôi rồi, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Bùi Ninh ngẩng đầu nhìn bốn phía, trước mặt chưa đầy 200m có một nhà hàng vô cùng nổi tiếng, nếu là người Bắc Kinh chắc là cũng biết, cô nói với David, để David chuyển lời lại với bạn của cậu ấy.
David: “Tôi cũng ở gần đó, vậy thì trưa nay chúng ta ăn cơm ở đó.”
Bùi Ninh: “Vậy tôi chờ các cậu ở cửa nhà hàng đó.”
Lúc Bùi Ninh đến cửa nhà hàng, David cùng bạn cậu ấy vừa mới xuống xe, David ôm nhẹ Bùi Ninh, sau đó giới thiệu người đàn ông cao to bên cạnh cho Bùi Ninh: “Đây là bạn mình, Thời Cảnh Nham.
Đây là người mà tôi đã nói với cậu trước đó, Bùi Ninh.”
Thời Cảnh Nham đưa tay ra: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Bùi Ninh đã quen với người đàn ông lạnh lùng như Diệp Tây Thành, người đàn ông tên Thời Cảnh Nham trước mắt này cũng không kém Diệp Tây Thành là bao, trầm mặc ít nói.
Bùi Ninh cũng vươn tay ra: “Rất hân hạnh.”
Thời Cảnh Nham không thích những câu chào hỏi khách sáo như vậy, vào thẳng vấn đề: “David nói cậu ấy không có bạn bè nào ở Bắc Kinh, đúng lúc hôm nay nhà ông ngoại tôi mở tiệc mời họ hàng đến ăn cơm, tôi có vài người anh em họ bằng tuổi cô, chút nữa sẽ giới thiệu với cô sau.”
Bùi Ninh nghe đến trong nhà mở tiệc liền không muốn qua đó nữa, “Hay là để lần sau đi? Nhà anh đang mở tiệc, người ngoài như chúng tôi đến không thích hợp lắm.”
Thời Cảnh Nham: “Không có gì không thích hợp hết, tôi đã nói với ông ngoại rồi, ông rất vui, người già thường thích náo nhiệt, đúng lúc ông cũng muốn giao lưu tiếng Pháp với hai người.”
Cậu ấy hơi nâng cằm lên: “Đi thôi, chắc là có không ít người đến rồi.”.