Beta: Cá nhỏ
Sáng cuối tuần, sáng sớm Bùi Ninh đã chạy đến bệnh viện, sợ những thời gian khác sẽ gặp phải Hạng Dịch Lâm và bạn bè khác của Phan Kình Triết, gặp nhau ít nhiều sẽ ngại ngùng.
Cuối cùng bạn bè thì không gặp được mà cố ý lại gặp được Hạng Dịch Lâm.
Vợ Phan Kình Triết nằm ở phòng VIP, bên này quản lý vô cùng đặc biệt, sau khi đăng ký xong cô trực tiếp đi vào thang máy.
Tình cờ gặp phải một cửa thang máy đang từ từ đóng lại, cô vẫn cách đó một đoạn nên không gọi dừng lại.
Kết quả cửa thang máy lại mở ra, cô ngừng một lúc, bước qua đó.
Trong thang máy rất nhiều người, Bùi Ninh nói cảm ơn với người đứng bên cạnh nút ấn.
Sau đó có mới phát hiện ra bàn tay xương khớp từ phía sau, cô đột ngột quay đầu lại, phía sau bên trái, cô đứng gần Hạng Dịch Lâm, cánh tay anh ta rất dài, ấn tầng hai người ra.
Anh ta liếc mắt nhìn cô, rất nhanh thu hồi tầm mắt.
Đợi đến khi Bùi Ninh bình tĩnh lại thang máy đã dừng ở tầng hai.
Cô không ngờ rằng sáng sớm như này Hạng Dịch Lâm đã đến bệnh viện, bình thường rất ít khi đàn ông đến bệnh viện thăm các bà mẹ và trẻ sơ sinh, có thể là bởi vì anh ta cùng Phan Kình Triết quen nhau từ nhỏ, không cần xem như người ngoài.
Cô cho rằng như vậy.
Vợ Phan Kình Triết ở tầng 12, thang máy có người ấn dừng ở tầng 9, cô chuẩn bị dừng ở tầng này, đợi trưa thì qua lại vậy.
Đến tầng 9, Bùi Ninh ra ngoài cùng mấy người nữa.
“Ninh Ninh.”
Đằng sau có người gọi cô.
Chưa đợi Bùi Ninh nói, Hạng Dịch Lâm đã bước lên mấy bước: “Em đến thăm ai vậy?”
Bùi Ninh không thể nói chuyện với anh ta một cách đàng hoàng, “Hạng Dịch Lâm, anh…” Cô cho rằng anh ta cố ý dừng ở tầng này.
Phía sau còn chưa nói hết, Hạng Dịch Lâm đã ngắt lời, “Anh đến thăm cậu, đêm qua cậu lên cơn đau tim, nằm ở viện này.”
Đại khái là hiểu lầm, cũng không có gì để giải thích, Bùi Ninh gật đầu, chuẩn bị đi lên trên.
“Dịch Lâm.”
Hạng Dịch Lâm và Bùi Ninh đồng thời ngoảnh mặt qua, là mẹ Hạng.
Mẹ Hạng sửng sốt, nhìn Bùi Ninh lại nhìn con trai nhà mình, đột nhiên kích động, rảo bước đến, “Bùi Ninh, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô vẫn không biết xấu hổ sao?”
Nói rồi đi qua nắm lấy cổ áo Bùi Ninh, Hạng Dịch Lâm phản ứng rất nhanh, anh ta kéo Bùi Ninh ra phía sau, ngăn mẹ mình lại: “Mẹ, mẹ làm gì vậy! Đây là bệnh viện!”
Mẹ Hạng mất lý trí, “Mẹ làm gì? Con nói xem mẹ có thể làm gì! Cô ta đã đến tận đây để khiêu khích mẹ, mẹ còn có thể nhịn sao? Mẹ sống từng này tuổi rồi mà chưa thấy qua người phụ nữ nào như vậy, không biết xấu hổ một tí nào! Trước đó mẹ chỉ cho rằng cô ta nói mồm thôi, thật không ngờ rằng cô ta thực sự nghiêm túc!”
Hạng Dịch Lâm bắt được trọng điểm, “Mẹ, chỗ này là bệnh viện! Con với Ninh Ninh gặp nhau ở thang máy, cô ấy cho rằng rằng con cũng đi thăm con trai nhà Phan Kình Triết, cô ấy liền dừng ở tầng 9, không biết con cũng dừng ở tầng này!” Sau đó nắm lấy cánh tay của mẹ mình chất vấn: “Mẹ lại đi tìm Ninh Ninh có đúng không? Hả? Có đúng khôn?”
Mẹ Hạng ngay lập tức yên lặng, ngơ ngác nhìn con trai mình.
Ánh mắt Hạng Dịch Lâm lạnh lẽo, gần như là nghiến răng: “Mẹ, mẹ có thể cho con trai mình chút mặt mũi không?”
Bùi Ninh thở ra, cô không ở lại, rời khỏi đây.
Hạng Dịch Lâm nói với bóng lưng cô: “Xin lỗi.”
Bùi Ninh không dừng lại, nhanh chóng đi đến cầu thang sau đó biến mất.
Mẹ Hạng không tin lời Hạng Dịch Lâm, bà ta biết con trai mình bị Bùi Ninh mê hoặc, giống như bị bỏ bùa, chắc chắn đang bảo vệ Bùi Ninh ở khắp nơi, cho rằng Bùi Ninh đến đây để cho bà ta chán ghét, khiêu khích bà.
“Con buông tay!”
Hạng Dịch Lâm vẫn không bị lay động.
Thỉnh thoảng người nhà bệnh nhân sẽ đi qua đây, Hạng Dịch Lâm tìm một nơi yên tĩnh kéo mẹ mình qua đó.
“Mẹ đi tìm Bùi Ninh lúc nào?” Hạng Dịch Lâm đã nín nhịn đến cực điểm, anh ta đến tiếng mẹ cũng không muốn gọi nữa.
Mẹ Hạng chỉnh lại cổ tay áo mình, tâm trạng phức tạp làm thế nào cũng khôi phục được, trong đầu đang hỗn loạn, không biết làm thế nào để diễn đạt.
Hạng Dịch Lâm cười khổ, anh ta biết mẹ mình chắc chắn sẽ không nói.
Trong mắt anh ta vẫn không có tia ấm áp: “Rõ ràng mẹ* biết rõ con thích Ninh Ninh bao nhiêu năm, rõ ràng biết cô ấy là mạng của con, mẹ vẫn không chấp nhận cô ấy, mẹ lập ra hết cái bẫy này đến cái bẫy khác cho hai bọn con. Lợi dụng xong Ninh Ninh mẹ liền qua cầu rút ván, tỉnh bơ như không có gì.”
(Từ này tiếng Trung là 您, kiểu cách xưng hô tôn trọng với người lớn nên vẫn dịch là mẹ nhé)
Mặt mẹ Hạng không còn giọt máu, vẫn ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh, “Hạng Dịch Lâm con nói vớ vẩn gì vậy? Lợi dụng cái gì, qua cầu rút ván cái gì chứ? Trước đây mẹ đối với Ninh Ninh không tốt sao?”
Hạng Dịch Lâm cũng lười tranh luận, những bí bách trong lòng hơn nửa năm nay chẳng khác gì như nhát dao cứa vào anh ta đau khổ tột cùng, nhưng không có nơi nào để nói ra.
Hôm nay cũng không cần phải giấu giếm: “Đừng tưởng con không biết trước đây mẹ đã làm ra những chuyện tốt gì, con biết hết, kết hôn được nửa năm còn đã biết hết toàn bộ. Con không muốn vạch trần mẹ, thứ nhất là muốn giữ lại cho mình chút mặt mũi, con sợ bạn bè mình biết rằng con có một người mẹ như vậy. Hai là giữ lại chút thể diện cuối cùng của một người mẹ, dù sao thì mẹ cũng đã sinh ra con.”
Trái tim mẹ Hạng dồn dập, không thể tin được nhìn con trai mình, vẫn đang cố gắng che đậy, nhưng biểu hiện trên mặt đã phản bội lại những cảm xúc khắc khoải trong lòng.
Hạng Dịch Lâm đã không còn quan tâm xem bà thừa nhận hay không, có một người mẹ như vậy anh ta không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể đe dọa: “Từ hôm nay trở đi, đừng đi làm phiền Ninh Ninh, nếu như còn có lần sau, con sẽ từ chức ở Hạng Thị để leo lên đỉnh Everest. Nếu như có thể sống trở về, con sẽ leo ngọn núi phủ đầy tuyết khác, nếu như chết cứ coi như là chuộc lỗi với bố mẹ của Ninh Ninh.”
Đây là điểm yếu duy nhất của mẹ Hạng, những lời này đã đâm thẳng vào nỗi sợ của bà, suýt nữa thì đứng không vững, loạng choạng lùi một bước dựa vào tường.
Hạng Dịch Lâm quay người rời đi, trong tòa nhà không được hút thuốc, anh ta cũng không đi thăm cậu mình, trở lại trong xe.
Bùi Ninh ở bên Phan Kình Triết ở lại cũng không lâu, sau đó họ hàng vợ Phan Kình Triết đến không ít, cô đưa cho đứa bé quà gặp mặt sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Phan Kình Triết đưa cô xuống lầu, “Vẫn chưa kịp chúc mừng cậu.” Cậu ta hất cằm về chiếc nhẫn của cô.
Bùi Ninh cười: “Cảm ơn.”
“Quyết định Thượng Hải rồi?”
“Ừ, mình vẫn muốn làm trong lĩnh vực chuyên môn của mình, chủ yếu là có thể thường xuyên về nhà thăm ông bà, sức khỏe của bọn họ không tốt, cũng không biết được có thể chống đỡ được bao lâu.”
Chủ đề này không vui vẻ, Phan Kình Triết đổi chủ đề khác: “Đợi cậu đến Thượng Hải có thời gian rảnh mình tìm cậu đi chơi.”
Bùi Ninh cười: “Cái này vẫn chưa chắc, bao ăn, bao ở, bao vé.”
Hai người tán gẫu rất nhanh đã xuống dưới.
Đúng lúc này Hạng Dịch Lâm dừng xe bên kia qua đây, ba người chạm mặt nhau.
Hạng Dịch Lâm đi đến gần, trên người toàn là mùi thuốc lá.
Phan Kình Triết cau mày, “Cậu mới từ đống khói đấy à?”
Hạng Dịch Lâm không lên tiếng, muốn nói với Bùi Ninh mấy câu, nhưng nó bị mắc kẹt trong cổ họng, làm thế nào cũng không nói ra được.
Bùi Ninh vẫy tay với Phan Kình Triết: “Lên đi, mình về đây.”
Phan Kình Triết cùng Hạng Dịch Lâm bước vào trong sảnh lớn bệnh viện.
Một ngày này trôi qua không tốt cũng không xấu, buổi sáng gặp phải mẹ Hạng Dịch Lâm, tâm trạng của cô xấu đến cực điểm, sau đó đến công ty bận việc liền vứt nó ra đằng sau đầu.
Buổi tối cô và Diệp Tây Thành đi ăn một bữa thịnh soạn, tất cả khói mù đều tan biến.
Ăn hơi nhiều, sau khi tắm xong Bùi Ninh lấy thảm yoga trải ra, chuẩn bị tập yoga tiêu hóa thức ăn.
Diệp Tây Thành vừa từ phòng tắm ra, đang lau tóc, trầm ngâm nhìn cô, “Trước em đừng trải.”
Bùi Ninh mơ hồ: “Sao vậy?”
Diệp Tây Thành hoảng loạn hai giây mới nói: “Để anh nghĩ xem mình đã làm gì sai.”
Bùi Ninh phản ứng lại, cười haha, “Em không trải ra cho anh, em muốn tập yoga.”
Diệp Tây Thành: “……”
Anh vứt khăn tắm, đè cô lên thảm tập yoga, “Vẫn còn cười?”
Bùi Ninh không dừng cười lại được, sau đó bị Diệp Tây Thành chỉnh rất thảm.
…
Thứ ba chưa đến 10 giờ Bùi Ninh và Diệp Tây Thành đã đến Thượng Hải.
Đến đón bọn họ là Thiệu Chi Quân.
Lúc Bùi Ninh học năm ba có gặp qua Thiệu Chi Quân, bao nhiêu năm qua anh ấy ngoại trừ ổn định và trưởng thành hơn thì không có gì thay đổi.
Diệp Tây Thành gọi “anh rể”, cũng không phải là lần đầu gặp mặt, Diệp Tây Thành cũng không giới thiệu Bùi Ninh nữa.
Bùi Ninh cũng gọi theo Diệp Tây Thành: “Anh rể, làm phiền anh đích thân tới đây rồi.”
Thiệu Chi Quân cười, “Người một nhà đừng nói mấy lời này.” Những lời nói sau toàn bộ đều cho cô mặt mũi, “Trước đây Tây Thành qua đây anh không có thời gian ra sân bay đón.”
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện.
Thiệu Chi Quân ngồi ở ghế phụ, quay người nói với Diệp Tây Thành: “Hai giờ mới mở họp, chị cậu biết cậu với Bùi Ninh cùng nhau qua đây nên sớm đã đặt phòng, bây giờ chúng ta đi uống trà trước, ăn cơm xong rồi đến công ty.”
Bây giờ mới mấy giờ mà đi nhà hàng chứ?
Nhưng Bùi Ninh và Diệp Tây Thành cho Thiệu Chi Quân mặt mũi, gật đầu nói được.
Lần này cách nhau gần hơn, Bùi Ninh nhìn thấy những vết xước trên mặt Thiệu Chi Quân, màu trắng nhàn nhạt.
Thiệu Chi Quân tán gẫu với Bùi Ninh, “Quê em gần Thượng Hải sao?”
Bùi Ninh: “Vâng, ngồi tàu cao tốc chưa đến một tiếng.”
“Vậy thì gần, buổi tối có thể về nhà ở.” Điện thoại trong tay Thiệu Chi Quân vang lên, anh ấy quay người nghe điện thoại, “Ừ, đang trên đường, không tắc đường 10 giờ 30 đến nơi, ừ.” Ngữ khí vô cùng lạnh nhạt.
Cuộc gọi kết thúc.
Thiệu Chi Quân nói với Diệp Tây Thành: “Chị cậu đã sớm ở nhà hàng đợi hai người rồi.”
Thời gian sau đó Thiệu Chi Quân và Diệp Tây Thành nói về đầu tư Hoa Ninh, Bùi Ninh đại khái có thể nghe hiểu mấy cái.
Hôm nay không tắc đường, lúc đến nhà hàng vẫn chưa đến 10 giờ rưỡi.
Bùi Ninh đối với Thượng Hải quen thuộc hơn Bắc Kinh, cô ở Thượng Hải học cấp hai còn có đại học, lúc đó Diệp Tây Thành hay qua đây thăm cô, thường xuyên đưa cô đến nhà hàng này, cô thích ăn đồ ngọt ở nhà hàng bọn họ.
Lúc bọn họ tiến vào phòng bao Diệp Nhuế đang dỗ con gái.
“Nhanh vậy sao?” Diệp Nhuế đứng dậy, lời này là nói với Diệp Tây Thành, cũng không thèm nhìn Thiệu Chi Quân.
“Vâng, không tắc đường.” Diệp Tây Thành cởi âu phục ra, thuận tay lấy áo khoác của Bùi Ninh treo lên.
Bùi Ninh cùng Diệp Nhuế đã mấy năm không gặp, cô gọi một tiếng “chị”.
Diệp Nhuế cười: “Em dường như trẻ hơn trước, càng ngày càng xinh đẹp.”
Con gái của Diệp Nhuế hơn 3 tuổi, đang ở bên kia chơi đồ chơi, nhìn thấy bọn họ, “Cậu.” Trực tiếp sà vào lòng Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành cúi xuống bế bé lên, nói với bé: “Đây là mợ.”
“Mợ.” Dịu dàng gọi một tiếng, mắt chớp chớp, có chút sợ người lạ.
“Chào bảo bối.”
Đến bên này là để công tác, cô không biết hôm nay bé cũng ở đây nên không chuẩn bị quà.
Diệp Tây Thành bế cháu gái trên tay đi về phía Diệp Nhuế, nói với cháu gái: “Mợ con mua quà cho con, ăn cơm xong rồi lấy cho con nhé.”
“Cảm ơn cậu.” Sau đó tiểu bảo bối lại nhìn về phía Bùi Ninh: “Cảm ơn mợ.”
Bùi Ninh cười, liếc Diệp Tây Thành nhiều hơn.
Cách thời gian ăn trưa vẫn sớm, bọn họ ngồi ở bên khu nghỉ ngơi uống cà phê nói chuyện.
Tiểu bảo bối lại lấy đồ chơi ra để Diệp Nhuế chơi cùng bé, Diệp Nhuế không còn kiên nhẫn, “Mẹ chơi với con cả một buổi sáng rồi, để cậu con chơi cùng con đi.”
Diệp Tây Thành nhìn Diệp Nhuế: “Sao hôm nay không đến nhà trẻ.”
Diệp Nhuế: “Bị ốm nên không cho đi, trực tiếp mang đến Thượng Hải.”
“Cho con bé uống nhiều nước ấm vào.” Diệp Tây Thành đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Thiệu Chi Quân đang dựa vào sô pha cúi đầu xem điện thoại, từ lúc vào phòng bao đến giờ, anh ấy cùng Diệp Nhuế không nói chuyện, bằng mặt không bằng lòng.
Bầu không khí tẻ nhạt, Bùi Ninh nói chuyện về đứa nhỏ: “Bảo bối đi nhà trẻ ở Thượng Hải hay Bắc Kinh ạ?”
Diệp Nhuế: “Bắc Kinh.” Sau đó không có thâm ý nói một câu: “Cùng nhà trẻ với con Phan Kình Triết.” Nói rồi cô ấy liếc nhìn biểu cảm của Bùi Ninh.
Bùi Ninh gật đầu, không nói nhiều.
Thiệu Chi Quân nhìn về phía Diệp Nhuế: “Em gọi món gì đấy?”
Bỏ qua chủ đề xấu hổ này.
Diệp Nhuế liếc nhìn Thiệu Chi Quân nhưng anh ấy lười phản ứng.
Tiểu bảo bối lấy đồ chơi đưa cho Bùi Ninh: “Mợ.” Giọng nói bé rất nhỏ.
Bùi Ninh nhận lấy: “Mợ chơi cùng con.”
“Dạ.” Ánh mắt bé ước ao.
Bùi Ninh chơi với bé một lúc.
Rất nhanh Diệp Tây Thành từ nhà vệ sinh đi ra, điện thoại rung: 【Tổng giám đốc Diệp, khoảng mấy giờ đưa qua đó ạ?】
Diệp Tây Thành:【12 giờ rưỡi, cứ đợi ở dưới nhà hàng.】
Cất điện thoại, anh hỏi Diệp Nhuế: “Chị gọi đồ ngọt không?”
Diệp Nhuế lắc đầu, “Bảo bối không ăn nên chị không gọi.”
Diệp Tây Thành gọi nhân viên phục vụ, gọi thêm mấy phần bánh ngọt, lại gọi cho tiểu bảo bối chút hoa quả.
Diệp Nhuế: “Không phải nói bảo bối không ăn sao? Chị là mẹ ruột con bé, em còn sợ chị đối xử tệ với nó sao?”
“Không gọi cho con bé, Ninh Ninh thích ăn.” Diệp Tây Thành ngồi qua bàn chuyện công việc với Thiệu Chi Quân.
Diệp Nhuế nhìn về phía Bùi Ninh, đúng lúc Bùi Ninh cũng nhìn qua, ánh mắt ngắn ngủ chạm nhau.
Hai người cười như không cười, tầm nhìn rời nhau.
Buổi chiều còn cần đến công ty mở họp, ăn cơm xong bọn họ cũng không ở lại, rời khỏi nhà hàng.
Thiệu Chi Quân và Diệp Nhuế vẫn đang chiến tranh lạnh, thời gian này hai người vẫn luôn không nói chuyện, về nhà cũng là ngủ riêng, hôm nay là vì Diệp Tây Thành nên mới đến, hai người mới miễn cưỡng nói vài câu.
Thiệu Chi Quân bế con gái đi phía trước, thỉnh thoảng trêu bé.
Diệp Tây Thành dắt Bùi Ninh, “Có cần gói thêm một phần bánh ngọt tối về ăn không?”
Bùi Ninh: “Không cần, vừa rồi em ăn không ít, về sau đến Thượng Hải làm việc muốn ăn gì thì em ăn cái đó.”
Xuống lầu, Thiệu Chi Quân bế con gái ra trước, Diệp Nhuế liếc nhìn Bùi Ninh, cũng bước ra khỏi thang máy.
Diệp Tây Thành dựa vào tai Bùi Ninh nói: “Anh mua quà cho cháu gái thay em rồi, em qua đó lấy cho bé đi.” Sau đó nói cho cô biển số xe.
Bùi Ninh dùng tiếng Pháp nói cảm ơn anh.
Diệp Tây Thành ra hiệu cho cô: “Đi đi.”
“Tây Thành.” Diệp Nhuế gọi anh.
Diệp Tây Thành quay người, còn cho rằng chị ấy đã đến bãi đỗ xe rồi.
Diệp Nhuế: “Có điều muốn nói với em.”
Bên này thỉnh thoảng có khách qua lại, người đến người đi, không tiện nói chuyện.
Hai người đi đến bồn hoa của khách sạn.
Hôm nay lúc ăn cơm trưa, Diệp Tây Thành phát hiện thái độ của chị mình không đúng lắm, đoán có lẽ là lại cãi nhau với Thiệu Chi Quân, anh cũng lười quan tâm đến những chuyện không đâu.
Diệp Tây Thành trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì?” Ngữ khí không nhẫn nại, anh còn cho rằng chuyện liên quan đến Thiệu Chi Quân.
Diệp Nhuế chật vật một lúc mới nhìn Diệp Tây Thành, “Cuối tuần vừa rồi bảo bối sốt cao, chị đưa con bé đi truyền nước gặp phải Bùi Ninh, có điều cô ấy không thấy chị.”
Diệp Tây Thành gật đầu, không nói chuyện.
“Em biết cô ấy đến bệnh viện.” Chị ấy không nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành: “Vợ Phan Kình Triết sinh con, cô ấy đi thăm bảo bảo.”
Diệp Nhuế gật đầu, lý do này không thuyết phục được chị ấy, chị ấy nói: “Chị còn nhìn thấy Hạng Dịch Lâm, mấy người bọn họ nói chuyện dưới lầu, em không biết lúc đó, người ta đang…” tư thông, từ này cố ý không nói ra. Nói xong, chị ấy nhìn Diệp Tây Thành, sợ anh không phản ứng, lại sợ anh tổn thương, chị ấy mâu thuẫn không thôi.
Sắc mặt Diệp Tây Thành không thay đổi, hỏi: “Chỉ có chuyện này?”
Diệp Nhuế hoang mang, “Gì mà chỉ chuyện này chứ? Có phải trong mắt em, bạn gái mình với người yêu cũ gặp nhau là chuyện rất bình thường?”
Diệp Tây Thành hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em cảm thấy chia tay rồi nhất định phải đá người cũ ra khỏi trái đất này, như vậy mới có thể bảo đảm cả đời này không gặp lại nhau.”
Diệp Nhuế: “…”
Không nói nên lời.
“Diệp Tây Thành, em đừng có nói chuyện không đâu!”
Diệp Tây Thành: “Nếu như chị không phải chị em, em sẽ không nói với chị dù là một chữ.”
Diệp Nhuế nhất thổ vi khoái*: “Bùi Ninh cũng thật là, cô ấy có ý gì chứ, vẫn vấn vương không dứt sao? Cô ấy đã ở bên em rồi, không thể cắt đứt hoàn toàn với bạn bè của Hạng Dịch Lâm sao? Như này ba hôm năm bữa lại gặp nhau, muốn giữ liên lạc về mặt tình cảm sao?”
(Nhất thổ vi khoái: Hài lòng với những gì mình nói ra)
Diệp Tây Thành ngước nhìn: “Chị làm gì mà kích động vậy chứ?”
Diệp Nhuế tức giận: “Chị có thể không kích động sao? Có người không biết trân trọng, đem em trai chị biến thành kẻ ngốc, không lẽ chị phải vui mừng sao? Chị nói cho em biết, chị đã không nhịn….
Diệp Tây Thành cắt đứt: “Chị không biết thì đừng có suy đoán lung tung.”
Diệp Nhuế phản bác: “Sao chị lại suy đoán lung tung? Đến bệnh viện thăm gái đẻ và em bé không phải chỉ có bạn thân mới làm sao? Bùi Ninh đến đấy góp vui à? Còn có Hạng Dịch Lâm, đàn ông như cậu ta thì đến bệnh viện làm gì?”
Diệp Tây Thành phản bác: “Làm sao chị biết Bùi Ninh với vợ Phan Kình Triết không phải bạn thân?”
Anh nói thêm: “Vợ Phan Kình Triết vì để ý đến tâm trạng Bùi Ninh nên từ trước đến nay mới không liên lạc, lần này là em để Ninh Ninh đến bệnh viện, vợ chồng Phan Kình Triết vẫn luôn đối tối với cô ấy, em cũng hi vọng bọn họ có thể hòa hợp lại với nhau, không phải ai cũng may mắn có thể gặp được những người bạn như vợ chồng họ.”
Diệp Nhuế “hừ” một tiếng: “Phan Kình Triết là bạn từ nhỏ của Hạng Dịch Lâm, Diệp Tây Thành, em thiếu bạn sao? Nhất thiết phải qua lại Phan Kình Triết sao?!
Nói chị ấy cũng như không, Diệp Tây Thành cũng chẳng muốn phí lời.
Diệp Nhuế liếc anh: “Sao không nói chuyện? Cũng cảm thấy rằng lời ngụy biện vừa rồi là lừa dối bản thân sao?”
Diệp Tây Thành nhàn nhạt nói: “Diệp Nhuế, chị có bạn không?”
Diệp Nhuế cười, vô cùng cạn lời: “Diệp Tây Thành, em đúng là thú vị, chị có bao nhiêu bạn thân chẳng nhẽ em không biết sao, em hỏi cái này rốt cuộc muốn nói gì chứ?”
Diệp Tây Thành cũng chẳng thèm nể tình: “Như vậy mà chị cũng gọi là bạn sao? Mỗi ngày ngoại trừ so sánh xem ai nhiều túi hơn, so sánh xem chồng ai tặng trang sức đắt hơn, mấy người còn có thể làm gì chứ?”
Diệp Nhuế ngây ra, nhất thời không thể phản bác.
Chị ấy thở dài, có lòng tốt lại bị biến thành lòng lang dạ thú, cô còn có thể làm tổn thương nó sao?
Chị ấy không thể kiểm soát được: “Diệp Tây Thành, chị thấy em là hồ đồ rồi! Nếu em không phải em chị, chị cũng lười nói với mày một chữ? Có phải ở trong mắt em, tình cảm sẽ vĩnh viễn không thay đổi không? Trước đây Bùi NInh yêu em, cả đời này cô ấy sẽ yêu em sao? Chị nên nói em quá ngây thơ hay là quá tự tin đây?”
Giống như lẩm bẩm với chính mình, “Chị với Thiệu Chi Quân trước đây thế nào? Bây giờ thì sao? Hôm nay chị nói những điều này với em không phải là muốn chia rẽ em với Bùi Ninh, chị chỉ muốn nhắc nhở em, đừng để người khác đối xử với mình như kẻ ngốc!”
Diệp Tây Thành trực tiếp nói: “Về sau đừng ở trước mặt em nói bất cứ điều gì về Ninh NInh, bất kể là chị nhìn thấy hay nghe thấy gì, hôm nay là lần cuối cùng.”
Nói xong anh chỉ chỉ chiếc xe dừng ở bãi đỗ bên kia: “Lái xe của chị đi đi.”
Diệp Nhuế tức giận, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được.
Trước khi đi còn giơ nắm đấm đánh vào vai anh hai cái, vẫn tức, đánh thêm mấy cái, “Hồi nhỏ chị đối xử với em tốt như thế nào em quên rồi sao! Đồ bạch nhãn lang*!”
(Bạch nhãn lang: chỉ những người vong ân bội nghĩa)
Diệp Tây Thành: “…”
Diệp Nhuế lườm anh sau đó bỏ đi.
Bên kia, Bùi Ninh đưa hộp quà xinh đẹp cho cháu gái nhỏ, tiểu bảo bối nhẹ nhàng hôn Bùi Ninh: “Cảm ơn mợ.”
Bùi Ninh cười xoa mặt bé.
Diệp Nhuế đi qua.
Thiệu Chi Quân bế bé lên, “Tạm biệt mợ đi nào.”
Tiểu bảo bối hôn lên mặt Bùi Ninh, “Tạm biệt mợ.” m thanh nhẹ nhàng.
Bùi Ninh cười: “Tạm biệt bảo bối.”
Thiệu Chi Quân đưa con gái cho Diệp Nhuế, đến một câu cũng không thèm nói, sau đó quay người nói với Bùi Ninh: “Anh qua đó trước, lát gặp lại ở công ty.”
Bùi Ninh gật đầu.
Nói tạm biệt đơn giản Diệp Nhuế bế con lên xe rời đi.
Lên xe, Diệp Nhuế mở hộp quà mà con gái đang chơi ra, bên trong còn có một phong bao lì xì, là một tấm chi phiếu, không cần nghĩ cũng biết Diệp Tây Thành chuẩn bị thay Bùi Ninh.
Cô ấy cất đi, quay mặt nhìn ra ngoài xe.
Nước mắt không nhịn được, tí tách rơi xuống.
Thiệu Chi Quân hai năm này đối với cô ấy ngoại trừ thờ ơ chính là lạnh nhạt, bây giờ đến cả Diệp Tây Thành cũng bắt đầu ức hiếp cô ấy.
Bọn họ đều cảm thấy đều là do cô sai.
Đàn ông chính là thứ không tốt đẹp gì.
Bùi Ninh đợi Diệp Tây Thành, vừa rồi anh lại quay lại nhà hàng, còn cho rằng anh quên gì đó nên quay lại tìm, 10 phút sau anh mới đi ra, trong tay cầm bánh ngọt đóng gói logo của nhà hàng, “Anh lại mua bánh ngọt sao?”
Diệp Tây Thành: “Buổi trưa em không ăn bao nhiêu, cái này mang về Bắc Kinh ăn.”
Bùi Ninh đi đến chỗ anh: “Này, có phải anh nói gì chị anh không?”
“Sao thế?” Diệp Tây Thành nhìn cô.
Bùi Ninh: “Nhìn thấy chị ấy tức giận, mắt còn đỏ hoe.”
Trong mắt đều là ủy khuất, ánh mắt nhìn cô có vẻ không thân thiện cho lắm.
“Không nói gì chị ấy hết, từ nhỏ đến giờ chị ấy bị cô chiều hư rồi, tính khí nóng nảy như vậy, đến bây giờ vẫn còn chiến tranh lạnh với Thiệu Chi Quân.” Những cái khác một chữ anh cũng không nhắc đến.
Anh để bánh vào cốp sau ô tô, thương lượng với cô: “Mua bánh cho em rồi, về sau đừng có động tí là trải thảm tập yoga ra.”
Bùi Ninh không nhịn được lại cười.