Ba ngày sau Bùi Ninh mới biết chuyện của Diêu Hi, trong điện thoại Diêu Viễn xin lỗi cô, nói đều trách cậu ấy, cô mơ hồ.
Sau đó Diêu Viễn kể hết mọi chuyện cho cô, cuối cùng cô cũng biết được vì sao mấy ngày trước bên Diêu Hi lại sóng yên biển lặng như vậy, hóa ra đã xảy ra chuyện.
Lời nói của Diêu Viễn tràn đầy áy náy: “Khi đó căn bản em không biết chị em lại yêu thầm Diệp Tây Thành, thỉnh thoảng nói chuyện với em chị ấy sẽ hỏi em chơi cùng ai. Lúc nhắc đến chị chị ấy sẽ hỏi nhiều hơn, em không nghĩ nhiều, chỉ cần không liên quan đến chuyện riêng của chị em đều nói hết cho chị ấy. Có lúc em còn thỉnh giáo chị ấy, nên làm thế nào để khuyên bảo chị.”
Cậu ấy lại nói: “Đàn chị, em xin lỗi.”
Nếu như nói Bùi Ninh đã từng phải chịu tổn thương bởi chị họ cậu ấy vậy thì cậu ấy cũng phải chịu trách nhiệm một phần năm trong số đó. Nếu không chị họ cậu ấy sẽ không hiểu rõ Bùi Ninh như vậy, sẽ không đánh thẳng vào điểm yếu của Bùi Ninh.
Bùi Ninh không trách Diêu Viễn: “Không sao, cậu chỉ là vô tình, đừng tự trách.” Nói rồi cô cười: “Nếu như em không thẳng thắn với chị chị cũng không biết còn có ‘công lao’ của em nữa. Không sao đâu, đừng để trong lòng, mọi chuyện đã qua rồi.”
Diêu Viễn thở dài, trong lòng vẫn cảm thấy áy náy và tự trách, đột nhiên cậu ấy nhớ ra: “Đúng rồi đàn chị, dự án hợp tác phòng thí nghiệm của chị và bố em sẽ không bị ảnh hưởng. Em đã nói rõ với bố mẹ em rồi, chị là người bị hại, là chị em quá đáng.”
Mười phút sau đó Diêu Viễn vẫn luôn không ngừng tự trách bản thân, giống như một cái máy lặp, nói hết lần này đến lần khác.
Bùi Ninh chỉ có thể đổi chủ đề, hỏi cậu ấy: “Đúng rồi, phòng thí nghiệm của giáo sư Diêu còn có một người tên là Lê Phàm, rất xinh.”
Diêu Viễn im lặng mấy giây, nhỏ giọng hỏi: “Đàn chị, chị cũng quen Lê Phàm sao?”
Bùi Ninh: “Ừ hứ.”
Diêu Viễn gãi gãi mũi, do dự một lúc: “Đàn chị, em nói với chị cái này, em…” Lời nói của cậu ấy có hơi lộn, “Là như này, vì dự án của chị nên có thời gian em liền đến phòng thí nghiệm của bố. Em muốn dặn đi dặn lại bố em, sợ ông ấy làm việc chăm chú quá quên mất chuyện này. Từ trước đến giờ em chưa từng đến phòng thí nghiệm của bố em, em mới quen Lê Phàm cách đây không lâu. Đàn chị, chị thử đoán xem?”
Bùi Ninh: “Cậu thích Lê Phàm rồi?”
Diêu Viễn: “… Không phải, là ngược lại, ngày đó Lê Phàm chặn em ở cửa nhà vệ sinh nam nói thích em để em tự xem xét rồi quyết định.”
Bùi Ninh: “…………………………”
Không nhịn được, cô bật cười.
Diêu Viễn bất lực: “Đàn chị, chị đừng cười mà.”
Không dễ gì Bùi Ninh mới dừng lại được, hỏi cậu ấy định làm thế nào.
Lúc này cậu ấy đang ngồi ở chiếc ghế dài bên đường trong trường học, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy tòa nhà thí nghiệm. Hôm nay là hạn chót mà Lê Phàm cho cậu ấy, ngày đó Lê Phàm nói: Cho cậu một tuần suy nghĩ, nếu như cậu cảm thấy được thì đến trường tìm tôi, cậu không đến, tôi đã biết suy nghĩ của cậu.
Sau đó sáng nay bận việc xong, vậy mà cậu lại đến đây…
Chính bản thân cậu ấy cũng cảm thấy rất mơ hồ.
Bùi Ninh cười, không nói thẳng ra.
Cúp điện thoại cô lại tràn đầy tự tin, vốn dĩ cho rằng giáo sư Diêu vì chuyện của Diêu Hi mà từ chối hợp tác với Hoa Ninh và Hạng Thị.
Cô gọi điện thoại cho Diệp Tây Thành, hẹn trước thời gian với anh.
Diệp Tây Thành đang họp, thấy tên người gọi đến anh vội vàng cầm điện thoại nghe máy.
Không chỉ những người khác trong phòng họp mà ngay đến cả chủ tịch Diệp cũng liếc mắt nhìn anh mấy lần. Lúc đang họp căn bản anh sẽ không nghe điện thoại, hôm nay là lần đầu tiên.
Mấu chốt là anh vừa nhìn điện thoại vừa cười.
Diệp Tây Thành cười nhẹ, hỏi cô sao hôm nay lại có thời gian gọi điện cho anh.
Bùi Ninh: “Tổng giám đốc Diệp, buổi trưa tốt lành.”
Diệp Tây Thành cũng không hỏi cô là việc công hay việc riêng, trực tiếp bảo cô qua đây.
Công ty của Bùi Ninh cách tập đoàn Hoa Ninh không xa, nửa tiếng sau cô đã đến tòa nhà Hoa Ninh.
Lần nữa đến đây, trong lòng có chút phức tạp không thể nói rõ.
Chỉ có chữ “Ninh” trên tấm biển mới khiến cô cảm thấy có một số thứ từ đầu đến cuối không thay đổi.
Đến văn phòng của Diệp Tây Thành, anh đã sớm chuẩn bị sẵn sữa chua cho cô, đến cả ống hút cũng cắm sẵn rồi.
Sau khi Bùi Ninh tiến vào liền bị Diệp Tây Thành ôm vào lòng, cô đẩy anh: “Bỏ em ra, ôm ấp cái gì, có bàn công chuyện nữa không?”
“Có gì không thể bàn chứ?” Diệp Tây Thành dựa vào thành bàn, lại ôm chặt cô vào lòng: “Tìm anh nói về dự án của giáo sư Diêu sao?”
Bùi Ninh gật đầu, cười nhìn anh.
Diệp Tây Thành từ chối không thương tiếc: “Không cần suy nghĩ.”
“Thực sự một chút mặt mũi cũng không cho em sao?”
“Đây không phải vấn đề mặt mũi, việc chung làm chung.”
“Được, em cũng không cho anh mặt mũi, anh cứ xem như không biết em đi. Tổng giám đốc Diệp, anh còn chưa nghe tôi nói về dự án này như nào liền từ chối tôi vạn dặm xa xôi đến đây?”
“Cho dù em cầu xin tôi tôi cũng không đồng ý, vì vậy giám đốc Ninh chúng ta nói chuyện khác đi.”
Bùi Ninh câu cổ anh xuống, cắn mấy cái vào cằm anh.
Cô đã đoán được lý do vì sao anh từ chối. Bởi vì một khi anh đồng ý cô sẽ đi tìm Hạng Thị, thuyết phục Hạng Thị hợp tác còn khó hơn lên trời, cần phải đi nhờ chủ tịch Hạng.
Diệp Tây Thành không muốn vì để hoàn thành nguyện vọng của anh mà cô phải đi nhờ vả người khác, người khác này lại chính là chủ tịch Hạng.
Diệp Tây Thành không muốn nhắc đến chuyện này, đưa sữa chua cho cô uống.
Bùi Ninh không uống, để sữa chua lên bàn, bắt đầu giày vò anh. Thỉnh thoảng hôn anh, sờ sờ bụng dưới anh, lăn qua lăn lại.
Diệp Tây Thành bắt chéo hai tay cô ra sau lưng, “Nghe lời.”
Bùi Ninh đồng ý với anh: “Em không đi cầu xin chủ tịch Hạng, đúng lúc mượn lý do này giải quyết những vướng mắc, nếu như ai nấy cũng vui không phải rất tốt sao?”
Diệp Tây Thành nhìn cô hồi lâu, nhớ đến những gì Đồng Gia Hòa nói với anh trước đó. Nếu như cô dám đối mặt với những chuyện trong quá khứ, nút thắt trong lòng cô sẽ sớm được cởi bỏ, đợi đến lúc cô có thể hoàn toàn lật lại quá khứ, cô cũng bình thường.
Đấu tranh mấy giây, cuối cùng anh gật đầu, đồng ý với cô.
“Vậy được, tối gặp lại, em đi tìm chủ tịch Hạng đây.” Bùi Ninh đẩy anh ra, cầm sữa chua rời khỏi.
Diệp Tây Thành: “……..”
Đây chính là điển hình cho câu dùng xong liền ném.
Lúc Bùi Ninh đến cửa thang máy đúng lúc cửa thang máy mở ra, bốn mắt nhìn nhau, hai người giật mình.
Diệp Nhuế không ngờ Bùi Ninh lại ở đây, sắc mặt chị ta ngay lập tức lạnh đi, không chút biểu cảm.
Bùi Ninh nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, cũng không cho sắc mặt tốt.
Hai người một ra một vào.
Cửa thang máy đóng lại, Diệp Nhuế quay đầu nhìn thang máy. Vốn dĩ chị ta đến để báo cáo công việc với Diệp Tây Thành nhưng bây giờ không còn tâm trạng.
Chị ta quay lại văn phòng của mình, đứng ở cửa sổ một lúc. Từ đầu đến cuối chị ta vẫn không hiểu vì sao mọi chuyện lại biến thành kết cục này.
Chuyện Bùi Ninh làm với Thiệu Chi Quân cho đến bây giờ chị ta vẫn canh cánh trong lòng. Người phụ nữ độc ác như vậy suýt chút nữa thì phá hoại nhà chị ta.
Sau khi Bùi Ninh chia tay với Diệp Tây Thành chị ta cũng không muốn so đo tính toán nữa. Dù sao kể từ giờ trở đi cũng là người lạ, mắt không thấy tim không phiền.
Nhưng bây giờ Diệp Tây Thành sắp kết hôn với Bùi Ninh, mấy ngày trước còn đặc biệt công bố trong cuộc họp cấp cao. Sau này chị ta và Bùi Ninh sẽ thường xuyên gặp nhau, cục tức trong lòng không thể nào phát ti3t ra được.
Có lúc chị ta cũng tự hỏi chính mình, nếu như bây giờ có thể quay trở về lúc còn nhỏ. Diệp Tây Thành vì để mua búp bê cho Bùi Ninh, lúc không đủ tiền, chị ta có lần nữa đưa toàn bộ tiền tiêu vặt của mình cho nó không?
Có lẽ.
Vẫn sẽ đưa.
Diệp Nhuế điều chỉnh lại tâm trạng, kẹp tài liệu đi lên lầu tìm Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành đang bận, vẫn chưa đợi anh nói Diệp Nhuế đã ném tập tài liệu lên bàn, vòng qua người anh, đặt hai tay xuống, dùng sức đập mạnh vào vai anh, “Bạch nhãn lang!” Vẫn chưa hết tức, lại đá vào chân anh sau đó xoay người rời đi.
Diệp Tây Thành: “……..”