Tội Ác Trong Mơ (Dream Man)
Chương 20
Cuốn an-bom trượt ngang qua sàn, làm mọi người giật mình. Marlie đứng thẳng dậy, lảo đảo, khuôn mặt trắng bệch. Đôi đồng tử của nàng sắt lại đến nỗi chỉ còn hai điểm đen nhỏ xíu, màu xanh đậm của tròng mắt thống trị trên khuôn mặt đau đớn của nàng.
“Dane,” nàng nói. Giọng nàng nhỏ xíu và gần như không thành tiếng.
“Ôi, quỷ thật.” Anh lao ra khỏi ghế của mình và ôm lấy nàng vào người anh khi đầu gối nàng bắt đầu bủn rủn.
“Có chuyện gì thế?” Grace la lên báo động.
Cả Dane và Trammell đều lờ cô đi, sự chú ý của họ tập trung vào Marlie. Nàng đang thở nặng nhọc, khò khè, đôi mắt mở lớn và cố định khi nàng nhìn chằm chằm vào một cái gì đó họ không thể trông thấy.
“Dane?” nàng lại gọi, sự cầu xin tuyệt vọng trong giọng nàng. Bàn tay nàng nắm chặt áo sơ mi của anh, vặn xoắn tấm vải.
Dane khẽ đặt nàng ngồi xuống sô-pha. “Anh ở đây, em yêu,” anh nói, hi vọng nàng có thể nghe thấy anh. “Nó lại đang xảy ra à?” Nàng không trả lời. Anh kiên nhẫn lắc người nàng. “Marlie!”
Những hơi thở khò khè chuyển thành những tiếng nức nở. “Hắn đang nhìn vào em,” nàng nói bằng một giọng đã không còn là của nàng nữa.
Dane không thể làm nàng phản ứng lần nữa. Nàng ngồi bất động, hơi thở dần điều hoà cho đến khi nó gần như không nhận ra được. Đôi mắt nàng mở lớn và không nhìn thấy gì cả, không chớp.
“Cứt thật,” Trammell khẽ nói, ngồi xổm bên cạnh Dane. “Khi tớ nói cô ấy có thể có một hình ảnh ở đây cũng như ở nhà, tớ chỉ đùa thôi.”
“Alex,” Grace nói bằng giọng rất dõng dạc, kiên quyết. “Chuyện gì vậy?” Việc cô không biết chứng tỏ Trammell vẫn kín miệng như mọi khi, thậm chí không kể cho Grace về các khả năng của Marlie.
Dane không rời ánh mắt lo lắng khỏi mặt Marlie. Nàng đang ở ngoài tầm với của anh và anh không thích thế, không thích khi biết rằng nàng đang phải trải qua địa ngục và anh chẳng làm được gì cả. Sự chờ đợi đã hết.
“Alex.” Grace nghe như thể cô sắp phải vận tới bạo lực.
“Nói đi,” Dane lơ đãng nói với Trammell. “Cậu có thể kể cho cô ấy.”
“Kể cho em cái gì cơ? Có chuyện gì với Marlie thế?”
Trammell đứng dậy và đặt tay lên cánh tay Grace. “Marlie là một nhà ngoại cảm,” anh khẽ giải thích. “Cô ấy có các hình ảnh về những vụ án mạng đang diễn ra.”
“Ngoại cảm?” Grace lườm anh. “Em cảnh cáo anh, Alex Trammell –”
“Đó là sự thật,” Dane nói. Anh vô cùng mong ước nó không phải. “Giờ cô ấy đang có một hình ảnh. Một vụ án mạng khác đang xảy ra ngay lúc này.”
“Nếu đây là một câu đùa –”
“Không phải,” anh nói cộc lốc.
“Đừng kể cho ai,” Trammell dặn. “Ngoài ba bọn mình, và Trung uý Bonness, không ai biết nữa cả.”
Cô nhìn Marlie khó chịu. “Việc này sẽ kéo dài bao lâu?”
Dane kiểm tra đồng hồ. 10h36, sớm hơn hai vụ án trước. “Anh không biết. Có lẽ khoảng nửa giờ.” Lần cuối, khi Jackie Sheets bị giết, anh đã phải mất lâu hơn thế mới mang nàng ra khỏi hình ảnh được. Ở nơi nào đó trong thành phố này, ngay giây phút này, một người phụ nữ khác đang chết một cái chết kinh khủng; Marlie đã rời bỏ anh cho tới khi nó kết thúc.
Lúc 10h54, bàn tay phải của nàng đưa qua đưa lại vài lần, trong một cử động mô phỏng đâm chém. Cả Dane và Trammell đều hiểu ý nghĩa của cử động nhỏ đó. Mồ hôi lăn xuống mặt Dane bất chấp điều hoà mát lạnh. Anh nắm lấy tay nàng và giữ nó, hi vọng rằng mối tiếp xúc sẽ an ủi nàng trong lúc mất tri thức. Trammell đi đi lại lại không ngừng, đôi mắt đen u ám và nguy hiểm.
“Hãy pha ít cà phê đi,” Dane lẩm bẩm. “Hay trà. Cô ấy sẽ cần nó.” Grace đi tới nhà bếp, nhưng Trammell vẫy tay bảo cô ở lại và tự mình đi pha.
Lúc mười một giờ, Dane ngồi xuống bên cạnh nàng và kéo nàng dựa vào vai anh. Hai cánh tay nàng lạnh ngắt trong tay anh. Anh khẽ lay nàng. “Marlie? Giờ em có thể trở lại với anh chưa, cưng?”
Mắt nàng thậm chí không máy.
Anh chờ vài phút nữa rồi lại lay nàng, gọi tên nàng. Anh nhìn thấy một chút động đậy trong mi mắt nàng.
Anh bắt đầu vuốt ve hai tay và cánh tay nàng, cố mang chút hơi ấm cho da nàng. “Tỉnh dậy và nói với anh đi, cưng à. Cố lên, ra khỏi nó đi.”
Mắt nàng bắt đầu chậm rãi nhắm lại, và nàng gục trong tay anh khi các thớ thịt từ từ thôi cứng đờ. Anh lay nàng lần nữa, không muốn nàng trượt vào trong giấc ngủ sâu, bất tỉnh nhân sự. “Em phải nói với anh, Marlie. Em chưa được ngủ.”
Với một nỗ lực to lớn nàng nhấc mí mắt lên và nhìn vào anh. Mắt nàng mụ mẫm, không hiểu gì cả. Sự hoảng loạn hiện lên trong chiều sâu xanh thẳm khi nàng đấu tranh để tỉnh táo, để cảm nhận được chính mình. Mất một lúc nữa trước khi nhận thức loé lên, theo ngay sau đó là kinh hoàng và đau đớn.
“Suỵt, suỵt,” anh thì thầm, ôm nàng thật chặt. “Anh ở đây, em yêu.” Anh có thể cảm nhận được cơn run rẩy đã bắt đầu từ chân nàng lên trên, mỗi lúc mỗi mạnh hơn và thô bạo hơn. Anh đưa tay ra và Trammell đặt một cốc cà phê vào tay anh. Anh cẩn thận đưa lên đôi môi run rẩy của Marlie, buộc nàng uống. Giờ nàng đang xám ngoét, khi cơn sốc tệ hơn.
“Làm ơn,” nàng cầu xin, giọng nàng rung rung và gần như không nghe ra được. “Cho em nằm xuống.”
“Chưa được. Uống thêm cà phê đi.” Anh muốn mang nàng lên giường và để cho nàng ngủ, trong khi anh ôm nàng thật gần để xua đi sự kinh hoàng của đêm nay, nhưng anh thô bạo gạt bỏ niềm mong muốn ấy. Anh phải hỏi được các chi tiết trước khi để cho nàng nghỉ ngơi.
“Kể cho anh đi,” anh hỏi, đưa sự ép buộc vào trong giọng mình. “Kể cho anh em đã thấy gì.”
Nàng nhắm mắt, cố tránh xa khỏi anh.
“Chết tiệt, Marlie!” Anh không hề nhẹ nhàng khi lắc nàng lần này. “Kể với anh đi!”
Môi nàng rung dữ dội, và nước mắt ứa ra dưới hai hàng mi. “Trời rất tối,” nàng nói. Nàng hít một hơi thật sâu và thở dài run rẩy. Nàng mở mắt. “Mất điện. Cơn bão đã làm mất điện.”
Giọng điệu cộc lốc, vô cảm lại xuất hiện, khi nàng để mình chìm vào trong nỗi kinh hoàng đó một lần nữa. Nàng nhìn thẳng về phía trước, và Dane gồng mình lên. “Mụ ta về nhà sớm hơn mong đợi. Mụ ta say. Mụ ta cho vài cây nến lên trên tủ quần áo, thắp chúng. Nến thơm, trong những chiếc cốc thuỷ tinh nhỏ. Chúng bốc mùi. Mụ ta cởi quần áo, mặc áo choàng vào. Thật là tốt, tiết kiệm công sức cho hắn. Mụ ta đi vào trong nhà tắm và rửa mặt. Khi mụ quay ra, hắn đã đang chờ mụ.”
“Lạy Chúa,” Grace khẽ nói khi bắt đầu hiểu ra nỗi kinh hoàng của những gì cô đang nghe, những gì Marlie phải chịu.
“Hắn tới đằng sau mụ ta khi mụ cúi xuống thổi tắt những cây nến bốc mùi. Mụ nhìn thấy hắn, quay lại. Mụ ta không thét; bọn chúng gần như không bao giờ thét. Hắn đã ở quá gần, con dao lăm lăm ở cổ họng mụ. Mặc dù mụ say, con chó cái ngu xuẩn, hắn vẫn có thể thấy rằng mụ biết chuyện gì đang xảy ra. Tốt. Trừng phạt sẽ chẳng ích gì nếu bọn chúng không hiểu được bài học.
“Hắn ép mụ cởi áo choàng. Mụ quá gầy; hắn có thể thấy xương sườn của mụ. Hắn không thích thế. Mụ sợ hãi. Mụ không tranh cãi khi hắn bảo mụ nằm xuống. Không phải trên giường – trên sàn. Hắn thích sàn nhà hơn. Hắn nhẹ nhàng với mụ, nhưng hắn có thể thấy trong mắt mụ mụ biết hắn là ai, biết quyền lực của hắn. Thật tuyệt, nhưng nó lấy mất sự ngạc nhiên.
“Sau đó, hắn giúp mụ ta đứng dậy. Hắn hôn vào má mụ, vuốt ve tóc mụ. Hắn kéo tóc mụ ra một chút để ngửa đầu mụ ra sau, và mụ nhìn vào hắn. Mụ nói làm ơn, đã cầu xin rồi cơ đấy. Chẳng có chút tự trọng nào. Bọn chúng chẳng có lòng tự trọng gì cả. Hắn mỉm cười với mụ, và theo dõi đôi mắt mụ khi mụ cảm nhận được cơn đau nhói đầu tiên của lưỡi dao. Rồi hắn thả mụ ra, và cuộc săn bắt đầu.”
Trammell vùng ra, lẩm bẩm một câu chửi thề.
Marlie không nhìn vào bất kì ai trong bọn họ, không thấy bất kì ai. “Mụ ta không chạy. Mụ chỉ nhìn vào hắn. Hắn cắt mụ lần nữa. Hắn nói, Chạy đi con chó. Mụ không làm. Mụ bám lấy hắn, đánh vào mặt hắn. Rồi mụ chồm lên hắn, đấm, đá, gào thét vào mặt hắn. Hắn giận điên; thế này không phải là ý hắn muốn. Con chó cái ngu xuẩn. Nếu mụ đã muốn thế, hắn sẽ cho mụ vừa lòng. Hắn cắt sâu, hết lần này đến lần khác, để kết thúc cho xong. Hắn ghét mụ. Mụ ta thật ngu ngốc, mụ đã huỷ hoại mọi thứ. Đáng lẽ phải giống một cuộc đua, giống Preakness. Maryland, ô Maryland.” Marlie hát điệu cuối cùng.
“Mụ ta ngã xuống. Cánh tay hắn đã mỏi. Bây giờ mụ thậm chí còn không rên khi con dao cắm vào. Hắn đứng dậy…” Giọng nàng đột nhiên lưỡng lự. Dane cảm thấy nàng nấc lên, rồi lại run rẩy.
“Sao?” anh khẽ hỏi.
Khuôn mặt nàng bệch bạc, đôi mắt khắc nghiệt. “Hắn nhìn vào trong gương,” nàng nói. Khi Dane chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, khó hiểu, nàng lại nói. “Hắn nhìn vào trong gương! Hắn đã nhìn thấy chính mình – và em đã thấy hắn!”
“Lạy Chúa Giê-su.” Tất cả lông tóc trên người anh dựng đứng lên, và một cơn ớn lạnh chạy xuống sống lưng anh. Trammell và Grace đứng bất động hoàn toàn, dồn toàn bộ sự chú ý lên nàng.
“Hắn trọc lốc,” nàng thì thầm. “Hắn đã cạo đầu. Một cái cằm vuông vức. M-mắt hắn quá nhỏ, quá gần với nhau.”
Dane không thể chịu được thêm nữa. Anh đứng bật dậy, thân thể cơ bắp căng lên và sẵn sàng hành động, “Chúng ta sẽ gọi một nhà phác hoạ của cảnh sát,” anh nói. “Anh ta sẽ làm việc với em để phác thảo, và rồi chúng ta sẽ đưa nó cho tất cả các đài truyền hình và báo chí trong khu vực này.” Đó là phát hiện đầu tiên của họ, và là một phát hiện to lớn. “Hãy gọi Bonness,” anh bảo Trammell. “Kể cho ông ta nghe chuyện gì vừa xảy ra. Chúng ta cũng cần tìm người phụ nữ này, dù sống hay chết. Marlie, trông bà ta thế nào –” Anh quay lại với nàng, và dừng lời giữa chừng. Đầu nàng đã ngã ngửa ra sô-pha và mắt nàng đã nhắm, bàn tay rũ ra trên đùi.
“A, cưng à,” anh khẽ nói. Nàng đã phải đầu hàng sự suy nhược kiệt sức. Trong một thoáng anh đã quên mất cái giá về mặt sức khoẻ mà nàng phải trả. Anh muốn tự đá mình. (sao cứ muốn làm việc không làm được vậy ta, quay sang bảo Trammell đá cũng được vậy) Ngay lập tức anh gạt tất cả những mối bận tâm khác sang bên; những người khác có thể lo được việc tìm nạn nhân, nhưng chỉ có anh là chăm sóc được cho Marlie thôi. “Cậu xử lý mọi việc nhé,” anh bảo Trammell khi anh cúi xuống bế nàng trên tay. “Tớ đưa cô ấy về nhà.”
“Hai người có thể ở lại đây,” Trammell nói, nhưng Dane lắc đầu.
“Cô ấy sẽ rất hoang mang khi tỉnh dậy lần đầu tiên, và phải mất một lúc để sốc lại mình. Sẽ dễ dàng cho cô ấy hơn khi ở trong nhà mình.”
“Mất bao lâu cô ấy mới nói chuyện được với nhà phác hoạ? Bonness sẽ muốn biết.”
“Trưa mai là sớm nhất. Chắc phải tầm hai hoặc ba giờ chiều.”
“Ông ta sẽ không thích chờ lâu đến thế đâu.”
“Ông ta phải chờ.” Với Trammell và Grace đi hai bên, và Marlie được nâng niu nhẹ nhàng trong vòng tay, anh mang nàng ra xe ô tô. Trammell mở cửa cho anh, và anh đặt nàng lên ghế ngồi, ấn ghế xuống vị trí nằm, và thắt đai an toàn cho nàng.
“Anh có cần em không?” Grace hỏi. Cô nhìn khuôn mặt xanh xao, bất tỉnh của Marlie một cách lo lắng. “Em rất sẵn lòng ngồi với cô ấy.”
“Anh có thể xử lý được. Cô ấy sẽ ngủ trong ít nhất mười hai giờ tới.”
“À, thế thì được. Hãy gọi cho em nếu anh cần giúp đỡ.”
“Được,” anh nói, và hôn vào má cô. “Dù sao cũng cám ơn em đã đề nghị.”
Marlie không động đậy trong suốt chuyến xe qua màn đêm âm u, mờ sương. Vì đã nhìn thấy từ trước, anh không còn lo lắng như trong lần đầu tiên nữa, nhưng mặt khác, giờ anh biết nàng sẽ kiệt sức đến thế nào, và phải mất bao lâu nàng mới hồi phục được. Lần này phải là lần cuối cùng. Anh không thể để nàng trải qua chuyện này hết lần này đến lần khác nữa. Ngay khi họ có bản phác hoạ và chuyển cho giới truyền thông, anh sẽ đưa kế hoạch vào hành động.
Anh gần như vừa mới đưa được Marlie về nhà và đặt nàng lên giường thì điện thoại reo. Anh bực bội chộp lấy ống nghe. “Hollister.”
Là Bonness. “Chúng ta không thể chờ tới ngày mai mới bắt đầu vẽ phác hoạ được. Đây là một thông tin cần phải đưa cho báo chí vào ngày mai.”
“Phải chờ thôi,” Dane nói ngay. “Giờ cô ấy không thể làm được.”
“Cô ấy phải làm.”
“Cô ấy không thể,” anh quát. “Đây không phải là lựa chọn của cô ấy, cũng không phải của ông. Cô ấy bất tỉnh vì kiệt sức, và phải mất hàng giờ mới hồi phục lại được.”
“Có lẽ bác sĩ có thể cho cô ấy ít a-đrê-na-lin hay cái gì đó, để đánh thức cô ấy khỏi –”
Dane nghiến hai hàm răng để ngăn cơn giận bùng nổ. “Tôi sẽ bẻ gãy tay kẻ nào dám đến gần cô ấy với một ống kim tiêm,” anh nói, giọng anh cứng rắn và khô khốc.
Bonness dừng lời, bị khớp vì sự cảnh cáo trong giọng điệu của anh hơn là những gì anh nói. Bản thân lời nói đã đủ tệ rồi, nhưng giọng điệu là chết người. Tuy nhiên, ông ta vẫn cố thử lần nữa. “Chết tiệt, Hollister, cậu cần phải sắp đặt những ưu tiên của mình –”
“Chúng đã được sắp đặt đúng như cần phải thế,” Dane lại chen ngang. “Không ai được đụng vào cô ấy. Tôi sẽ ngắt điện thoại ở đây, để cô ấy không bị làm phiền. Nếu ông cần tôi, gọi vào số máy nhắn tin, nhưng đừng phí thời gian làm tôi thay đổi ý kiến. Cứ hỏi Trammell nếu ông có bất kì nghi ngờ nào về tình trạng của cô ấy.”
“Tôi đã hỏi rồi,” Bonness miễn cưỡng nói.
“Vậy thì ông nghĩ cái quỷ gì mà lại gọi?”
“Tôi nghĩ có lẽ chúng ta có thể làm gì đó –”
“Tôi đã đẩy cô ấy đi xa hết giới hạn, để có được thông tin chúng ta đã có. Lần này cô ấy bị tác động mạnh hơn, dữ dội và nhanh hơn lần trước. Hãy để cô ấy được yên và để cô ấy ngủ. Tôi hứa sẽ gọi ngay khi cô ấy tỉnh lại.”
“Chà, thôi được rồi.” Bonness vẫn còn miễn cưỡng. “Nhưng cảnh sát trưởng sẽ rất bực đấy. Rõ ràng, có bản phác hoạ nghĩa là phải có một nhân chứng. Ông ta sẽ muốn biết là ai và làm thế nào.”
“Ông có thể giữ im lặng về bản phác hoạ tới chừng nào chúng ta thực sự có một cái. Tới lúc đó, chỉ cần nói rằng một nguồn tin trên đường phố đã cho ta thông tin về một vụ án mạng khác.”
“Ý kiến hay. Okay. Nhưng khi ông ta phát hiện ra –”
“Cứ đổ lỗi cho tôi,” Dane sốt ruột nói. “Tôi có thể nhận hậu quả. Nhưng phải đảm bảo chắc chắn là nếu bất kì ai muốn gặp cô ấy, phải qua tôi.”
“Tôi sẽ làm thế.”
Gác máy, đầu tiên Dane ngắt chuông, rồi quay lại với Marlie. Nàng nằm sõng soài nơi anh đã đặt nàng xuống, ngực nàng gần như không lên xuống. Nàng đã sụt cân trong suốt những tuần qua, anh nhận ra, mà nàng vốn đã chẳng có nhiều mà mất. Khi chuyện này kết thúc, anh chắc chắn sẽ mang nàg đi nghỉ ở xa như đã hứa, một nơi nào đó yên tĩnh và thanh bình, nơi chẳng có việc gì làm ngoài ăn, ngủ và làm tình.
Anh khẽ cởi quần áo và đặt nàng nằm trần trụi trong chăn. Dù sao kể từ ngày anh chuyển vào ở nàng cũng chẳng mặc mấy quần áo lên giường. Anh xem giờ: không giờ mười lăm phút. Cũng là giờ đi ngủ của anh. Anh không nghĩ mình ngủ được ngay, nhưng ít nhất anh có thể ôm nàng. Anh ném quần áo của mình ra rồi trèo lên giường cạnh nàng, rồi ôm cơ thể gần gò, mượt mà của nàng vào thân hình ấm áp của anh. Mùi hương nhẹ nhàng, ngọt ngào của da nàng xoa dịu anh. Anh vùi mặt vào làn tóc dày, thẳng và đen của nàng. “Ngủ đi cưng,” anh thì thầm. “Anh sẽ chăm sóc em.”
Anh bắt đầu cố lay tỉnh nàng vào lúc mười một giờ sáng hôm sau, nhưng nàng hoàn toàn không phản ứng. Máy nhắn tin của anh làm anh phát điên suốt cả buổi sáng. Cứ nửa giờ Bonness lại gọi. Trammell đã gọi hai lần. Grace gọi ba lần, đòi được biết có thể giúp gì được không, anh có cần cô thay anh vài giờ để nghỉ ngơi không.
Trammell đã nẩy ra ý tưởng báo cho đài truyền hình và phát thanh tuyên bố rộng rãi thông tin đã có một vụ án mạng khác, nhưng chưa tìm được nạn nhân, và yêu cầu mọi người kiểm tra hàng xóm và gọi cho họ hàng để hỏi thăm mọi người. Đó là một chiến thuật chắc chắn sẽ làm một số người bị kích động nếu vì lý do gì đó mà họ không liên lạc được với một thành viên trong gia đình, và Cảnh sát trưởng Champlin đã giật bắn cả người lên khi nghe tin trên đài phát thanh. Thị trưởng tức ộc máu. Chẳng lẽ họ không nhận ra họ đang mạo hiểm với các vụ kiện cáo thế nào ư? Ông ta hình dung ra hàng ngàn người sẽ kiện vì bị đe doạ về mặt tinh thần. Bonness tự bảo vệ bản thân bằng cách đổ hết tội cho Trammell, thậm chí cả khi ông ta đã duyệt làm việc này. Khi cảnh sát trưởng gọi cho anh ta, gào thét tức tối, Trammell lạnh lùng chỉ ra rằng chiến thuật đó là có tiền lệ, rằng trong những lúc có thảm hoạ thiên nhiên hay tình trạng khẩn cấp, chẳng hạn như báo động đỏ, mọi người thường bị buộc phải quan tâm tới họ hàng và bạn bè. Câu nói làm cảnh sát trưởng dịu đi phần nào, nhưng ông ta vẫn không vui vẻ gì.
Trên toàn thành phố, điện thoại và chuông cửa vang lên.
***
Đang yên ấm nằm ngủ nướng trên giường, Carroll Janes rất ngạc nhiên khi hắn bật ti vi lên vào buổi trưa và nghe thấy thông tin. Nếu bọn cớm còn chưa tìm được nạn nhân thì làm sao chúng biết là có? Mặc dù vậy hắn không bị báo động; hắn gần như chắc chắn không có ai nhìn thấy hắn, thậm chí là từ xa, nhưng thậm chí nếu có người nhìn, hắn cũng không thể bị nhận dạng. Hắn ngáp và tắt ti vi. Cứ để cho chúng nhìn.
***
Lúc mười hai giờ mười lăm, Dane lay được Marlie tỉnh dậy đủ để đi vào nhà tắm và uống ít nước, nhưng nàng lại ngủ ngay khi anh đưa nàng về được giường.
Lúc 12h55 phút, máy nhắn tin của anh lại kêu. Số hiện ra là của Trammell. Dane sốt ruột quay số.
“Tìm được cô ấy rồi,” Trammell nói, giọng nói lạnh lùng và không biểu cảm. “Tên cô ấy là Marilyn Elrod. Người chồng đang ly thân của cô ấy nghe thấy tin tức và đã gọi từ nhà bạn gái để kiểm tra. Khi anh ta không nghe ai trả lời, anh ta lái xe qua. Xe cô ấy vẫn còn trong lối lái xe, và cô ấy luôn đưa xe vào ga-ra, vì thế anh ta thấy lo lắng ngay lập tức. Anh ta vẫn còn có chìa khoá căn nhà và tự mình vào trong, và thấy cô ấy ở trên lầu trong phòng ngủ.”
“Marilyn,” Dane nói. “Không phải Maryland. Marilyn.”
“Ừ. Nghe này, cậu có muốn Grace tới đó và ở cùng Marlie trong khi cậu đi thăm hiện trường không?”
Anh không muốn rời khỏi Marlie, nhưng đây là việc của anh, tuần trực của anh. “Bảo cô ấy qua đi,” anh cộc cằn nói.
“Cô ấy đang trên đường rồi,” Trammell nói. “Tớ đã cho cô ấy địa chỉ. Cô ấy sẽ ở đó trong khoảng năm phút nữa.”
“Cậu tưởng mình thông minh lắm hả?”
“Tớ chỉ hiểu cậu thôi, anh bạn.”
Grace chứng tỏ là cô lái xe nhanh hơn Trammell bằng cách gõ cửa ngay lúc ấy. Khuôn mặt điềm tĩnh bình thường của cô tỏ ra lo lắng khi Dane để cô vào nhà. “Cô ấy sao rồi?” cô hỏi ngay lập tức.
“Vẫn còn ngủ. Anh đã cố gắng đánh thức cô ấy vài phút khoảng nửa giờ trước, nhưng cô ấy vẫn còn mụ mẫm lắm không nghĩ gì được. Cô ấy lại bất tỉnh ngay khi anh đưa cô ấy trở lại giường.” Dane vừa nói vừa trượt tay vào bao súng và mặc áo khoác vào.
“Tối nay em làm ca hai,” Grace nói, đi theo anh ra cửa. “Em đã mang đồng phục đến để em có thể ở lại đến tận phút cuối, nhưng em không thể ở quá hai giờ ba mươi. Em biết thế cũng không nhiều,” cô nói một cách hối lỗi.
Dane rủa thầm, nhưng không thấy cách nào khác cả. “Không sao. Lần tới cô ấy sẽ tỉnh táo hơn. Hãy để cô ấy ngủ tới hai giờ, rồi buộc cô ấy trả lời em. Nói với cô ấy anh ở đâu, và anh sẽ về ngay khi có thể.”
Grace gật đầu thông hiểu. Khi anh bắt đầu bước xuống bậc thềm, cô dè dặt nói, “Dane? Ừm… em đang tự hỏi. Tức là… Marlie… cô ấy có thể? Ôi, chết tiệt,” cô bực bội nói. “Em không biết phải nói thế nào.”
Dane quay lại. Grace không thường mất bình tĩnh như thế. Anh đã thấy trông cô khó chịu ra sao, và đoán. “Cô ấy có thể đọc tâm tưởng em được không à?”
Grace cắn môi. “Alex nói bản thân anh cũng rất giỏi làm việc ấy,” cô lẩm bẩm. “Nhưng… phải. Cô ấy có đọc được tâm trí em không?”
“Cô ấy nói cô ấy không đọc.” Cứ để Grace xem xem cô có thể an tâm hơn anh về chuyện đó được không. “Và anh không đọc tâm trí em. Chỉ là đoán mò thôi, nhưng cả anh cũng khó chịu với cái ý tưởng đó.”
Grace gật đầu, hoàn toàn thông cảm. Dane đi tới xe mình, và cô bước vào trong nhà, đóng cửa ngăn cái nóng ở ngoài.
Cô theo các chỉ dẫn của anh và lúc hai giờ bắt đầu đánh thức Marlie và nói chuyện với nàng. Trước sự vui mừng của Grace, Marlie chớp mắt mở ra sau một phút. “Grace?” nàng hỏi, câu nói lè nhè như thể nàng đã say.
Grace thở dài nhẹ nhõm. “Phải, mình đây. Mình đã pha ít cà phê mới. Cậu muốn uống không?”
Marlie nuốt nước bọt, cố gạt làn sương dày đặc trong tâm trí mình ra để nàng có thể suy nghĩ. “Có,” cuối cùng nàng nói.
“Để mình đi lấy. Đừng ngủ lại nhé.”
“Không đâu.” Thật khó khăn. Marlie đấu tranh với nó, vật lộn để hiểu. Grace đang ở đây… Còn Dane đâu? Chuyện gì đã xảy ra cho anh chăng? Đột nhiên cơn hoảng loạn xua tan màn sương hơn nữa, và nàng gắng gượng ngồi dậy. Nàng đang khoả thân bên dưới lớp ga giường; nàng nắm chặt tấm chăn vào mình, nhìn quanh, cố tập hợp vài manh mối là chuyện gì đang xảy ra.
Grace trở lại với một nửa cốc cà phê, để Marlie dễ cầm mà không bị rớt cà phê ra ngoài. “Dane đâu rồi?” nàng buột miệng, đôi mắt u ám vì buồn bã. “Có chuyện gì xảy ra cho anh ấy à?”
“Không, tất nhiên là không!” Nhìn thấy nỗi buồn của nàng, Grace ngồi xuống giường và vỗ vỗ cánh tay nàng. “Dane ổn cả. Anh ấy vừa đi được một giờ.”
“Đi?” Bối rối, Marlie nhắm mắt lại. Đằng sau hai mí mắt của nàng hình ảnh ác mộng nhá lên, bao quanh là thứ giống như hàng trăm ngọn nến, phản chiếu trong tấm gương tối đen. Nàng nín thở khi một phần kí ức quay trở lại. “Hôm nay là ngày gì?”
“Thứ Bảy,” Grace trả lời.
“Vậy là chuyện mới xảy ra hôm qua.” Nàng hít thật sâu, dựng lên sự kiểm soát mong manh, và mở mắt ra.
“Đã tìm thấy nạn nhân. Giờ Dane đang ở hiện trường.” Vì đã nói chuyện với Trammell, Grace biết rằng hiện trường y hệt như Marlie mô tả. Nếu bản thân cô không ở đó đêm qua, và nghe Marlie nói, cô sẽ không bao giờ nghĩ chuyện đó là có thể. Tuy nhiên, tận mắt chứng kiến thường khiến người ta tin tưởng. “Anh ấy không muốn bỏ cậu một mình, nên mình mới tới.”
“Cám ơn,” Marlie nói. “Mình rất lơ mơ khi lần đầu tỉnh dậy nên sẽ dễ dàng hơn khi có ai đó ở đây giải thích mọi chuyện với mình.” Nàng đã luôn chịu đựng được một mình cho tới khi gặp Dane, nhưng vẫn thật tuyệt khi có ai đó ở đây.
“Mình không ở lại lâu hơn được. Mình làm ca hai,” Grace giải thích. “Cậu ở một mình ổn không?”
“Có lẽ mình sẽ ngủ lại.” Marlie hớp một ngụm cà phê. “Trammell có phiền khi cậu làm đêm không?”
“Tất nhiên. Nếu mình làm ca một và anh ấy làm đêm, mình cũng sẽ không thích,” Grace nói, đôi mắt cô long lanh. “Tuy nhiên, là một người đàn ông thông minh, anh ấy không phạm phải sai lầm là đòi mình bỏ việc và cố sắp xếp thời gian của mình cho hợp với anh ấy.”
“Anh ấy đang khá hơn. Đêm qua chúng mình đã nói đến từ “kết hôn” vài lần, và cậu không thể thấy mắt anh ấy trắng ra nữa.
Grace cân nhắc vấn đề. “Mắt anh ấy trông hơi giống của một chú ngựa bị hoảng sợ, phải không nào?” cô cẩn trọng nói. “Mình cứ nhắc anh ấy suốt là đây là ý của anh, và anh có thể thay đổi ý kiến bất kì lúc nào. Rồi anh ấy nghĩ rằng bản thân mình cũng không thích ý tưởng này lắm, và thế là anh ấy cố thuyết phục mình đó là điều đúng đắn cần làm và thuyết phục cả bản thân anh ấy nữa.”
“Có thể Dane phải lôi anh ấy đến bàn thờ.”
“Mình mong là tới lúc đấy anh ấy sẽ sẵn sàng hơn. Dù sao, mình vẫn hi vọng vậy. Chỉ là mọi chuyện của bọn mình xảy ra quá nhanh. Mọi chuyện đã vượt tầm kiểm soát kể từ lần đầu tiên bọn mình đi chơi với nhau. Alex thích kiểm soát mọi thứ, vì thế anh ấy phát điên lên.”
Grace tế nhị không hề hỏi về mối quan hệ của Marlie và Dane, và Marlie rất biết ơn. Chẳng có gì được bàn bạc giữa họ cả, không có chút manh mối bền vững nào bất chấp việc họ đang sống cùng nhau, và nàng thì quá mệt để giải thích. Nàng rất thích Grace, nhưng nàng chưa bao giờ có được người bạn tâm giao, cũng như nàng không được lớn lên dành hàng giờ cười khúc khích với những cô bạn cùng tuổi trong khi họ mổ xẻ từng chi tiết của đời họ. Trước Dane, nàng thực sự chưa từng dành nhiều thời gian nói chuyện với bất kì ai.
“Cậu có muốn tắm trong lúc mình còn ở đây không?” Grace hỏi. “Việc đó sẽ làm cậu tỉnh táo hơn. Trammell nói rằng họ sẽ muốn cậu làm việc với nhà phác hoạ của cảnh sát ngay khi có thể, để lấy được hình mô tả tên sát nhân.”
Marlie gạt sang bên kí ức về khuôn mặt hắn. Nàng không thể để mình bị hút vào đó lúc này. “Mình muốn tắm. Mình sẽ nhanh thôi, để cậu không bị muộn.”
Grace để nàng một mình, và nàng ra khỏi giường. Nàng vẫn cảm thấy cứng đờ và loạng quạng, cơ bắp yếu xìu. Nàng đã nỗ lực nói chuyện với Grace, nhưng mọi thứ vẫn còn chưa hoàn toàn trở lại đúng vị trí trong đầu nàng. Sau đây nàng sẽ phải nỗ lực hơn nữa để tập trung, để cho bản phác hoạ được chính xác.
Nàng tắm thật nhanh, và thật lạnh hết sức chịu đựng. Sau khi mặc đồ và uống thêm cà phê, nàng cảm thấy khoẻ hơn. Grace miễn cưỡng phải đi, nhưng Marlie giục cô lên đường, rồi buộc mình đi vòng vòng thay vì nằm xuống như nàng muốn.
Dane sẽ đi bao lâu? Anh có mang nàng tới sở ngay lập tức, để có thể bắt đầu phác thảo không? Nàng đi đi lại lại đến lúc mệt, rồi nằm dài trên sô-pha. Giấc ngủ tới gần như ngay lập tức, nhưng trước khi tấm màn đen sập xuống, nàng có một ý nghĩ rõ ràng cuối cùng: Mất bao lâu nàng mới không còn nhìn thấy khuôn mặt đó mỗi khi nàng nhắm mắt lại?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!