Trì Uyên không nói dối cậu.
Hàng Tuyên nhìn chiến lợi phẩm đêm nay trong phòng ngủ phụ, chất đầy trên giường dưới đất, rất đau đầu.
Cũng có chút vui mừng.
Từ khi nào cậu được tận hưởng như vậy.
Trì Uyên thay đồ ở nhà, rồi đưa Hàng Tuyên đang bận rộn thu dọn ra phòng khách, ấn ngồi lên sô pha.
“Tới đây để tôi dạy em cách sinh tồn ở thành phố: Dùng điện thoại.”
Hàng Tuyên không ngồi xếp bằng như Trì Uyên, cậu ngồi nghiêm túc như học sinh tiểu học.
Trì Uyên nhìn bộ dáng của cậu mà khó chịu cả người, “Chuyện này đợi lát nữa đi, trước tiên dạy em cách sinh tồn trong nhà: Lười biếng.”
Hàng Tuyên không hiểu tại sao.
Trì Uyên vươn tay tháo khăn quàng của cậu, “Việc đầu tiên khi về nhà chính là thay đồ, tôi không thích mặc đồ ở ngoài đường mà lắc lư trong nhà.”
Hàng Tuyên vội vàng lấy khăn quàng cổ đã cởi, “Em đi thay, sẽ xong ngay.”
Đáng tiếc không thể xong ngay, đồ mua quá nhiều, Hàng Tuyên luống cuống tay chân quay nửa vòng mới kiếm được bộ đồ mặc nhà màu xanh biển của cậu.
Mềm mại thoải mái, kích thước vừa phải, cũng do Trì Uyên chọn.
Hàng Tuyên yêu thích ôm ấp bản thân, sờ soạng khắp nơi, ngón tay hưởng thụ cảm giác mềm như nhung.
Mặc dù hành động tự luyến* này có hơi biến thái.
*Tự luyến là một kiểu tính cách của con người, khi họ rất tự tin và thể hiện việc yêu bản thân, đề cao bản thân mình thái quá.
Trì Uyên nhìn Hàng Tuyên nhiều hơn một chút, ánh mắt vừa lòng, lại dấy lên cảm giác “Bao dưỡng” tà ác.
Trì Uyên không cho cậu ngồi xuống, thay vào đó chỉ vào sô pha rộng rãi, “Tới đó lăn lộn đi.”
Hàng Tuyên mặt đỏ như gấc, không nhúc nhích.
Trì Uyên thở dài trong lòng, thật là, chọc người này sao lại thú vị như vậy chứ.
Hàng Tuyên lắp bắp, “Lăn lộn… Lăn lộn để, để làm gì ạ?”
Trì Uyên ôm một cái gối vào ngực, “Cho em thả lỏng một chút, nhà là nơi để em lười biếng, em cứ cứng ngắc như vậy tôi rất khó chịu.”
Hàng Tuyên muốn nói lại thôi.
Trì Uyên nhìn cậu, cười cười, “Lại đây.”
Hàng Tuyên ngồi kế bên Trì Uyên, lần này cố ý thả lỏng một chút, cũng bắt chước ôm gối.
Trì Uyên nói, “Trước tiên vẫn nên chỉ em sử dụng điện thoại. Thật ra không có gì để chỉ hết, chơi điện thoại nhiều sẽ biết thôi. Trước tiên lưu số của tôi.”
Điện thoại là cùng loại điện thoại của Trì Uyên, Hàng Tuyên nhìn mấy cái ứng dụng được tải về, hiện tại trong đó chỉ có một người để liên lạc.
“Đinh” một tiếng, xuất hiện một thông báo, nhận được tiền chuyển khoản.
“Cho em mượn.” Trì Uyên nói, “Nó bao gồm tiền mua đồ cho em tối nay, em hiện tại không có thu nhập, tôi không thúc giục trả lại, vì vậy đừng coi là gánh nặng.”
Hàng Tuyên im lặng.
“Ngày mai tôi phải đi làm, nên không thể ngày nào cũng ở bên em được.”
Hàng Tuyên gật đầu.
“Không cho phép ra ngoài tìm việc làm.”
Hàng Tuyên mới vừa mở miệng đã bị Trì Uyên ngăn lại, “Mấy ngày này cố gắng thích ứng, đi dạo phố thăm thú một chút. Mỗi ngày khi đi làm về tôi đều sẽ hỏi em hôm nay làm gì, xong nhiệm vụ này, tôi sẽ nói tiếp theo làm gì.”
Hàng Tuyên khó khăn gật đầu.
Ánh mắt Trì Uyên tràn đầy ý cười, “Em ngủ ở phòng ngủ phụ, tôi muốn lấy tiền thuê nhà.”
Hàng Tuyên “A” một tiếng, mới phản ứng lại, “Muốn muốn, nên lấy.”
“Đợi sau này nói sau, trước cho em thiếu.” Trì Uyên cong môi, “Cho nên, hiện tại nhà này cho em thuê, chỉ cần không làm hư, muốn làm gì cũng được. Ví dụ, lăn lộn trên sô pha.”
Thì ra là như vậy.
Thời gian trôi qua rất lâu
Hàng Tuyên ôm chặt gối dựa, lén lút cắn đầu lưỡi.
Làm sao bây giờ.
Hàng Tuyên nhất thời không dám nhìn Trì Uyên.
Thích đến mức không biết làm sao bây giờ.