Laptop rất nhẹ, chỉ cần một tay là xách đi được rồi.
Bước ra khỏi trung tâm điện máy, mưa đã ngừng rơi, mặt đất ướt đẫm, phản quang chiếu ra từng chiếc cầu vồng nhỏ.
Cánh tay dài của Trì Uyên lại vươn ra kéo Hàng Tuyên đến gần mình.
“Vừa tan tiệc là lên máy bay phóng sang đây ngay, cứ sợ sẽ trễ giờ cơm tối.”
Ý muốn nói đã quá rõ ràng rồi.
Hàng Tuyên còn đang tức giận cơ mà, không thèm để ý đến hắn, hỏi Hàng Thần, “Thần Thần, muốn ăn gì? Anh mời.”
Hàng Thần suy nghĩ, “Trời lạnh như vậy, hay là ăn lẩu đi.”
Vì vậy hai con người thích ăn ngọt bước theo Hàng Thần vào một quán lẩu chính tông lâu đời.
Chỉ có mỗi Hàng Thần là ăn tới đã, đôi đũa lùa qua lùa lại trong nồi đầy ắp ớt đỏ tiêu xanh.
Đáng thương hơn là phần nước lẩu nấm chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay ở giữa nồi, chỉ mới bỏ vào được mấy cọng rau còn chưa kịp chín, đã bị một nhân viên phục vụ nhiều tình làm hư luôn rồi– chiếc vá mới múc sa tế chưa đổi đã nhúng thẳng vào, khiến hai con người vốn đã không có khẩu vị nay hoàn toàn không muốn ăn nữa.
Quét mắt nhìn khắp mặt bàn, chỉ còn mỗi đĩa bánh nếp đường đen* là ăn được.
*: gốc là 红糖糍怕, là một món tráng miệng trộn bột nếp và bột đậu xanh lại chưng chín đem đi chiên giòn rồi rưới đường đen lên, luôn được kêu kèm khi ăn lẩu, để đỡ cay và nóng.
Hàng Thần được ăn đến mãn nguyện, chút cảm giác khó chịu khi nãy cũng không còn nữa.
Cậu ta hỏi, “Thế tối nay anh hai còn ngủ trong ký túc xá với em không?”
Hàng Tuyên đang ăn bánh nếp chiên nên bị dính răng, Trì Uyên đã lập tức trả lời, “Không, anh cậu phải ra khách sạn ngủ với tôi rồi.”
Hàng Tuyên xém xíu đã bị nước sốt đường đen làm cho nghẹn cổ, gương mặt nhỏ đỏ bừng cả lên.
Tiễn Hàng Thần về trường trước.
Lúc tạm biệt Hàng Thần hỏi Trì Uyên, “Anh ơi, anh có chấp nhận và ủng hộ tập tục dưới quê mình không? Chỉ cần đưa tiền đưa heo bò là đã cưới hỏi xong rồi.”
Hàng Tuyên nghe vậy lông khắp người đều dựng thẳng.
Trì Uyên dứt khoát trả lời, “Không ủng hộ, không chấp nhận, cho nên bây giờ tôi và anh cậu cái gì cũng không phải.”
Hàng Thần nhìn Hàng Tuyên đang nép bên cạnh người Trì Uyên, không nhìn rõ được biểu cảm của cậu, lại nói, “Vậy anh đã đưa anh ấy ra khỏi nơi đó rồi, xin hãy đối xử tốt với anh ấy một chút.”
Trì Uyên cười, trả lời càng dứt khoát hơn, “Đương nhiên rồi.”
Hàng Thần ôm thùng laptop rời đi.
Để lại hai người đứng trước cổng trường đại học, nhất thời không ai lên tiếng.
Vẫn là Trì Uyên mở miệng trước, “Đi thôi, tìm tiệm khác, anh đây* vẫn đang đói sắp chết rồi này.”
*: ở đây dùng 哥 (ge) là anh trong anh trai.