Nước mắt của Hàng Tuyên như thế nào cũng không ngừng lại được, men rượu đã phóng to mọi cảm xúc của cậu lên vô số lần, tùy ý ăn mòn cậu.
Không biết đã tưởng tượng ra những thứ đáng sợ gì, tay Hàng Tuyên đặt lên mặt bàn, nắm đến khăn trải bàn dùng một lần của người ta nhăn ra năm vết lõm dài.
Cậu đau khổ nghẹn ngào, trong đôi mắt ngập nước kia chỉ toàn kinh hoảng, bên môi không ngừng lặp đi lặp lại “Không được đâu”, đáng thương cực điểm.
Trì Uyên lại cười thở dài.
Hắn lại đưa tay ra lấy thêm vài tờ khăn giấy, giúp cái người đã khóc đến mặt lấm lem này lau nước mắt lau nước mũi.
“Không khóc nữa, ngoan nào.” Trì Uyên ôn nhu dỗ dành, “Bây giờ em vẫn đang ở bên cạnh Trì Uyên mà, đừng khóc nữa nha, được không?”
Hàng Tuyên vẫn cứ khóc, nghẹn nghẹn ngào ngào.
Trì Uyên bất lực, tim không phân biệt được là đau đớn hay mềm nhũn, chắc là mỗi thứ một nửa chăng.
Hắn dụ dỗ hỏi, “Thích Trì Uyên từ lúc nào thế?”
Hàng Tuyên nhắm mắt, nước mắt lách tách lách tách rơi xuống, tay lại ôm lấy chai bia, ngại ngùng gãi gãi nhãn dán trên bình.
“Đút em ăn… Ăn trôi nước, ăn ba viên trôi nước lận đó.”
Trì Uyên giật mình kinh ngạc.
Cho nên không phải là hắn cua được người ta sao?
Thậm chí hắn còn chưa kịp làm gì hết nữa kìa?
Sớm như vậy, lúc đó hắn chỉ mới về lại quê, lúc đó đối với Hàng Tuyên hắn chỉ có thương hại, còn mang theo chút chua xót thông cảm.
Trì Uyên phiền toái mắng nhỏ một tiếng, lại ngửa đầu uống bia.
Hàng Tuyên vẫn còn ngồi đó thổ lộ tâm tình, chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình.
“Chỉ có một mình Trì Uyên, sẽ, sẽ đối xử tốt với em như vậy… Sẽ hỏi em “thích không”, em, em đều thích hết đó, Trì Uyên hỏi em cái gì em cũng thích… Còn hỏi cả suy nghĩ của em, hỏi, hỏi ý kiến của em… Từ trước đến giờ đều không, giúp em đưa ra quyết định… Đến một ly trà sữa, cũng, cũng phải hỏi em…”
Trì Uyên nhẹ nhàng mỉm cười, không muốn chen vào lời nói Hàng Tuyên, nhưng vẫn không nhịn được nói, “Trì Uyên muốn dẫn em đi mua máy tính.”
Hàng Tuyên nghe vậy ngơ ngác, tiếng khịt mũi càng to hơn, nước mắt ào ào như vỡ đê, “Đó cũng là, cũng là đối xử tốt với em, anh ấy… anh ấy chỉ là thích chọc em thôi…”
Trì Uyên thấp giọng cười, “Còn không phải bởi vì em đáng yêu sao.”
Hàng Tuyên ngày càng chóng mặt, ngồi cũng chẳng vững nữa, nghiêng trái ngã phải, nếu như không phải tay vẫn còn ôm bình dựa người vào bàn, có lẽ đã sớm nằm ra đất rồi.
Trì Uyên định dẫn cậu về khách sạn.
“Thần Thần đã, đã không hỏi… chỉ cần em ấy học thật giỏi, nhà em sẽ, cái gì cũng sẽ nghe theo nó… Hôm nay, cũng vậy…” Hàng Tuyên nhăn mày lại, xem ra hôm nay đi gặp Hàng Thần thật sự chẳng vui vẻ gì, “Ăn cơm trưa, đã… đã trực tiếp gọi cho em, gọi hủ tiếu xào… Em, em muốn ăn mì xào mà…”
Trì Uyên vừa nghe cậu huyên náo vừa quét mã tính tiền, lại bước qua bên cạnh cậu quấn khăn choàng cho cậu.
Trì Uyên nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt nóng muốn bỏng tay của cậu, “Ngày mai về nhà sẽ làm mì xào ăn, được không nè?”
Hàng Tuyên “ừm ừm” hai tiếng, nghe lời thả chai bia ra, duỗi thẳng tay ra để Trì Uyên mặc đồ vào giúp mình.
“Em… em thích Trì Uyên lắm đó, em, em vẫn luôn nhìn lén anh ấy… Em còn, xém chút xíu nữa là tỏ tình với anh ấy rồi, vẫn may… vẫn may thắng kịp ngựa trước vách núi…”
Lời là đang dùng ngữ khí ăn mừng để nói, nhưng biểu cảm lại đau khổ đến mức giống như bánh bao sắp mọc rêu luôn rồi.
Trì Uyên nghe vậy cũng dừng động tác lại, “Hửm? Tại sao lại không nói?”
Hàng Tuyên ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt mê man không tiêu cự, “Anh là ai thế? Tôi… tôi mới, mới không thèm nói cho anh nghe.”
Trì Uyên kéo cậu đứng lên, cũng đừng mong cậu có thể đi đứng đàng hoàng nữa, trực tiếp cõng người trên lưng.
Vừa ra khỏi lều đã bị gió đêm thổi lạnh đến rùng mình.
Trì Uyên đặt Hàng Tuyên xuống, muốn mang nón vào cho cậu.
Hàng Tuyên lại ngồi tụt xuống dần, còn vung tay loạn xạ, “Anh là ai vậy! Anh buông tôi ra… Tôi, tôi là của Trì Uyên… Anh đi ra đi…”
Trì Uyên vừa phải kéo cậu ngồi dậy, vừa phải đội nón vào cho cậu, bận đến loạn cào cào.
Hàng Tuyên còn quấy, “Tôi muốn, muốn tìm Trì Uyên… Tôi… Ưm…”
Trì Uyên ôm lấy cậu hôn một cái, giữa hai đôi môi chỉ toàn mùi bia, không ngon cho lắm.
Vẫn may là người đã an tĩnh trở lại.
Trì Uyên thấp giọng chửi trong lòng, thiệt tình, hắn đã lén hôn khắp mặt cậu rồi, chỉ mỗi đôi môi này là không chạm đến.
Chính là muốn để dành đến lúc tỏ tình với Hàng Tuyên đó.
Quả nhiên kế hoạch luôn không theo kịp biến hóa mà.
Trì Uyên ôn nhu m/út lấy môi Hàng Tuyên, sau khi môi lưỡi tách ra lại hôn lên khóe môi và chóp mũi cậu.
“Anh hỏi em,” Trì Uyên dừng lại, đổi cách xưng hô, “Trì Uyên hỏi em, em phải trả lời thành thật.”
Gương mặt của Hàng Tuyên là vừa vô tội vừa mơ màng, môi đỏ hơi mở ra, đôi mắt trừng to còn mang theo hơi nước, hoàn toàn bộ dáng bị người ta ăn hiếp đến không biết phải làm sao.
Trì Uyên thừa dịp này mang nón vào cho cậu, hỏi, “Em thích Trì Uyên là bởi vì không có người để dựa dẫm và chỉ có thể phụ thuộc vào anh ta sao?”
Hàng Tuyên ngơ ngẩn.
Trì Uyên kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa, từng chữ từng chữ chậm rãi hỏi.
Nước mắt của Hàng Tuyên chảy ào ra lại, nghẹn giọng nói, “Anh nói bậy! Em, em không phải mà… Em chính là, chính là thích anh ấy…”
Trì Uyên hài lòng rồi, ôm lấy gương mặt đầy nước mắt của Hàng Tuyên hôn lên, “Ngoan lắm.”