“Ba, con đã chuyển tiền cho ba rồi đó, trong nhà có thiếu gì thì cứ mua.”
Ba Trì vẫn cọc cằn như xưa, “Cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một đứa cháu trai ngoan ngoãn dễ thương thôi.”
Trì Uyên cười cười, “Thế ba đợi tiếp đi.”
Ba Trì nghe ra được chút vấn đề, “Ba thấy mày đang vui lắm ha?”
Trì Uyên “Ừm” một tiếng, “Mắt nhìn của ba tốt, cưới về cho con một bảo bối như vậy.”
Ba Trì đơ ra mấy giây, hét lớn, “Vậy bảo bối của ba đâu! Cháu trai ngoan ngoãn đáng yêu của ba đâu!”
Hàng Tuyên đang được ôm lấy trong lòng Trì Uyên, nghe được rõ ràng.
Trì Uyên lại dán điện thoại vào bên tai Hàng Tuyên, lắc lắc cậu, “Nói mấy câu với ba chúng ta nè.”
Hàng Tuyên có chút không tình nguyện cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Cách chiếc điện thoại nhưng vẫn có thể cảm nhận được lửa giận của ba Trì, “Ả? Hai đứa bây đang làm gì đó? Tưởng là trốn lên thành phố thì khỏi sinh con hả?”
Hàng Tuyên rụt cổ, học theo Trì Uyên, “Thế ba đợi tiếp đi ạ.”
Ba Trì tức đến muốn ném điện thoại “Tao chống mắt lên chờ tụi bây về nhà!”
……
Không khí vừa nóng vừa hầm, toàn nhờ máy điều hòa bảo trì mạng sống.
Lớp bổ túc Hàng Tuyên tham gia chỉ có ngày cuối tuần, không có nghỉ hè, mỗi ngày đều phải đến trường, không thì dưới ánh nắng chói chang, không thì dưới cơn mưa nặng hạt, Trì Uyên đau lòng muốn chết đi được.
Vì vậy vào một ngày thứ bảy hiếm khi trời xanh trong, Trì Uyên lôi người từ trong phòng sách kia ra, quăng lên ghế phó lái.
“Dạy em lái xe.”
Nói xong liền lái xe chạy về hướng ngoại ô thành phố, nửa đường đã bắt đầu đảm nhiệm vai trò dạy lái.
Hàng Tuyên mở to mắt lắng nghe, không tập trung cho lắm, chỉ cảm thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của thầy Trì thiệt đẹp quá đi, giọng nói cũng hay, muốn hôn.
Đến điều hòa trong xe cũng không thổi bay được tà niệm của cậu.
Trì Uyên vươn tay qua xoa đầu cậu, cười nói, “Lặp lại lời anh mới nói xem nào?”
Hàng Tuyên ngơ ngẩn, quyết định làm liều, “Anh mới nói… nói muốn em hôn anh.”
Trì Uyên bật cười, “Hả?” theo đó như là bị ma nhập, “Bạch nhật hoan dâm? Ngoài đường dã chiến?”
Hàng Tuyên nghĩ tới thôi cũng cảm thấy sợ hãi.
Trì Uyên lại cố ý nói tiếp, “Hình như cũng không tệ. Vậy đợi lát nữa chạy ra xa chút, hay chúng ta tìm một khu rừng nhỏ nhỉ?”
Hàng Tuyên cầu cứu, “Thầy ơi, em biết sai rồi, em sẽ nghiêm túc học hành mà.”
Trì Uyên không bỏ qua cho cậu, “Hình như chúng ta vẫn chưa thử ở trong xe nhỉ?”
Hàng Tuyên rất hối hận tại sao miệng mình lại nhanh như vậy.
Đợi đèn xanh đèn đỏ.
Trì Uyên nghiêng người qua, nâng lấy mặt Hàng Tuyên hôn hết thời gian chờ đợi.
Trì Uyên nói, “Đợi em thi được bằng lái, mua một chiếc secondhand cho em tập, em đi học về nhà cũng không cần phải đội nắng dầm mưa nữa. Đến Tết về nhà chúng ta còn có thể đổi tay lái, ba anh không phải nói dưới quê đang đắp đường nhựa rồi sao.”
Hàng Tuyên mặt đỏ bừng, không nghe được chút nào, chỉ cảm thấy cột đèn giao thông này chắc chắn đợi đèn đỏ phải 90 giây.
Lái xe rất đơn giản, thân phận thầy Trì này cũng chỉ duy trì được hai ngày cuối tuần.
Sau lần luyện tập thứ hai, trên đường lái xe về nhà, Hàng Tuyên sợ hãi nắm chặt lấy vô lăng.
“Trì Uyên, em cản thấy vẫn là không được đâu.”
“Được, anh nói được là được.”
“Thiệt sự không được lắm đâu mà.”
“Có anh canh chừng em mà, từ từ chạy, đâm xuống mương cũng không cần gấp.”
Hàng Tuyên không có đâm xe xuống mương, mà lái vào một khu rừng nhỏ trước không có làng sau không có tiệm.
Lúc sắp đâm vào gốc cây, vững vàng đạp lên thắng xe.
Chỉ trách không biết từ đâu xuất hiện một con mèo hoang, dọa đến Hàng Tuyên ra mồ hôi lạnh cả người.
Trì Uyên xuống xe, kéo Hàng Tuyên ra, lại nhét vào hàng ghế sau.
Vốn cho rằng sắp bị dạy dỗ, nhưng bầu không khí hình như có chút không bình thường.
Ngoài cửa sổ là tịch dương tây hạ, bầu trời màu lửa, mây trôi lềnh bềnh. Bên trong cửa sổ cũng có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Hàng Tuyên bị xo.a nắn đến rê.n rỉ, mở to mắt nhìn cái người chơi xấu kia xé bao ra.
Không gian không thể nào so sánh với chiếc giường lớn trong phòng ngủ, Hàng Tuyên ôm lấy chân mình, gần như là gập người lại làm đôi.
Cậu vừa ngượng ngùng vừa tức giận, “Anh nói thật đi, anh có phải là lên ý đồ này từ lâu rồi không hả?”
Trì Uyên ác độc vô cùng, “Không lâu lắm, hai tuần thôi.”
Lúc xong chuyện, mặt trăng đã treo trên đỉnh đầu, tia sáng xuyên qua tầng tầng lá cây chiếu soi mặt đất.
Hàng Tuyên nằm bò trên ghế, hai chân run rẩy, đang được Trì Uyên dùng khăn giấy thanh lý.
Vẫn còn có chút khí lực để giận dữ.
Hàng Tuyên hừ hừ, “Lúc trước, làm bài văn, làm bài viết nửa đề*- – – Viết về một ngày nghỉ nào đó, hoặc là, bài viết toàn đề- – – Viết về một sự việc khó quên.”
Trì Uyên hôn lên mông thịt trắng trẻo mềm mại, muốn mặc quần vào giúp cậu.
Hàng Tuyên bị ôm trở về ghế phó lái, “Tối nay anh, dùng thể loại văn nửa đề, cho em, viết một tờ, đơn kiểm điểm!”
Trì Uyên yêu thích đến nỗi hận không thể lại dằn vặt cậu một lần nữa.
“Nghe theo em, bổ sung cho thành toàn đề— Viết về một ngày nghỉ hoang dâm vô độ.”