Trong lễ đính hôn của Lạc Thừa Hãn, người thừa kế trẻ tuổi tài cao nhà họ Lạc, nhà gái đã biến mất.
Lạc Thừa Hãn trở thành trò cười lớn nhất trong giới, nhà họ Ninh một bên xin lỗi, một bên gấp rút tìm kiếm tin tức của Ninh Hi trong khu vực toàn thành phố, nhưng đến cuối vẫn không có tiến triển gì.
Ninh Hi giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này, trong phòng nghỉ ở khách sạn chỉ để lại một chiếc kẹp tóc hoa hồng trắng và lễ phục được xếp gọn gàng, cô ta không để lại một chữ, cũng không có ai biết cô ta đi nơi nào.
– –Ngoại trừ Trình Thiên Tường.
Lúc biết chuyện này Dung Trân không có phản ứng gì, em chỉ ngồi bên cạnh tôi vừa uống sữa bò vừa nghe Trình Thiên Tường khoác lác rằng mình đã đột phá vòng vây trùng điệp như thế nào mới có thể lén lút đưa Ninh Hi đi, quả thực giống như vương tử chém hạ ác long, đẹp trai không thể chịu nổi.
“Anh thiếu cô ta một ân tình, đồng ý giúp cô ta một việc.” Tôi nói với Dung Trân: “Cô ta nói với Trình Thiên Tường rằng cô ta muốn rời khỏi nơi này, cho nên Trình Thiên Tường đưa cô ta đi.”
“Vậy cô ấy đi đâu rồi…” Dung Trân nghĩ ngợi một lúc: “Quên đi, cũng không phải chuyện quan trọng gì.”
“Chị dâu, chị không hận cô ấy vì mấy chuyện trước đây cô ấy làm sao?” Rốt cuộc Trình Thiên Tường cũng cảm giác được bầu không khí không thích hợp, sờ đầu cười: “Cô ấy còn nhờ em gửi lời xin lỗi với chị nữa cơ.”
“Hận cô ấy làm chi.” Dung Trân khó hiểu mà nhìn Trình Thiên Tường một cái: “Nếu không có cô ấy thì bên người Lạc Thừa Hãn cũng sẽ có Lý Hi, Trần Hi….”
“Đúng rồi, nhưng đại ca của em tuyệt đối vô cùng chung tình.” Trình Thiên Tường rất tán thành lời này: “Không giống cái thằng Lạc Thừa Hãn kia.”
Lúc cậu ta ngồi ba hoa chích chòe chuyện này chuyện kia, Dung Trân bị chọc cười khanh khách, mà tôi nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, cũng không nhịn được cười rộ lên.
Mùa xuân đang đến.
Vào dịp tết âm lịch ông nội đã trở về, ông không chịu để tôi tới đón, tự mình xách một vali nhỏ đến trước cửa nhà tôi.
Lúc Dung Trân đi mở cửa thì ông nội vẫn đang đeo một chiếc kính râm, cười hớn hở chào hỏi với em: “Là Trân Trân đó à.”
Tên của ông nội là Tạ Lập, nhiều năm trước cũng từng oai phong một cõi trên thương trường, sau khi bà nội qua đời thì sức khỏe của ông vẫn luôn không tốt, ông tới hải đảo ở phía nam để tĩnh dưỡng, sau khi cha mẹ tôi qua đời thì ông trở về chủ trì đại cục, tôi vẫn luôn ở với ông nội.
Đợi tới lúc tôi trả hết nợ nần, chính thức tiếp quản công việc của gia tộc thì ông nội lại quay lại phía nam, như lời ông nói thì ở bên đó có một đám bạn bè câu cá của ông, mỗi ngày ông phơi nắng rồi lại đi câu cá, thỉnh thoảng đi sang nhà bạn bè chơi. Nhà mấy người bạn kia của ông trồng chuối tiêu, trồng xoài, nuôi gà nuôi heo, vô cùng hoan nghênh ông đến ở, mấy cụ ông sống những ngày vui vẻ nhàn nhã cực kỳ.
Khi còn trẻ ông là một người rất thú vị hài hước, bây giờ già rồi cũng không hề thay đổi tính cách “ngoan đồng” kia chút nào.
“Tiểu Tạ nhà ông ấy mà, trước kia đã thích nhắc đến con nhất.” Ông nội uống sữa bò Dung Trân vừa rót, hiền lành hòa ái đưa lễ vật của mình cho em: “Nó nói con là tiểu công chúa, lúc viết văn con viết là muốn sống trong hoa viên xinh đẹp nhất nên nó thật sự muốn xây hoa viên cho con đấy. Còn trồng mấy cái như hoa hồng, dàn nho, còn nói với ông là nó muốn đào một đài phun nước nữa. Kết quả là dựng được mỗi một cái xích đu xấu hoắc, còn khóc lóc hỏi ông là tiểu công chúa có đến không—“
Bị vạch trần lịch sử đen tối, tôi có một chốc im lặng: “…Ông nội, con nhớ là con không có khóc.”
“Lúc đó con cũng gần khóc tới nơi rồi.” Ông nội nhàn nhã vỗ vai tôi: “Ông còn nhìn không ra sao? Cứ giả vờ không quan tâm đi, vẫn còn non nớt lắm con à.”
Ông nội nói đúng, tôi nói “quên đi”, mỗi một câu đều là tự nói với chính mình, không nên để tâm như thế.
Nhưng mà nhiều năm như vậy, tôi lừa gạt được bản thân mình, lại vẫn sẽ tan vỡ từng mảnh trước mặt Dung Trân.
Dung Trân nhìn chiếc xích đu màu trắng trong hoa viên: “…Anh làm nó là vì em sao?”
“Đúng vậy.” Tôi khẽ nói: “Nhưng lúc ấy anh chưa từng nghĩ em sẽ thực sự vào đây ở….Sau này anh sẽ làm cho em một cái xinh đẹp hơn.”
Dung Trân nhịn mãi nhưng cuối cùng vẫn xoay người ôm lấy tôi, giống con mèo nhỏ cọ xát làm nũng trong lòng tôi, giọng nói rầu rĩ: “Nó không có xấu, lần đầu em nhìn đã thấy nó rất thuận mắt rồi.”
Tôi nở nụ cười: “Vậy đó là vinh hạnh của nó.”
Toàn bộ tết âm lịch, ngoài lúc đi tới nhà em ăn cơm tất niên cùng cha mẹ thì tôi còn dẫn em đi tới nhà Trình Thiên Tường chúc tết. Dung Trân dọn vào nhà tôi ở, chuyện tình cảm của chúng tôi cũng công khai, hôm công khai là vào đúng ngày giao thừa, ảnh Dung Trân đăng kèm là ảnh chụp lễ vật tôi tặng em năm mười tám tuổi.
Mỗi cái vỏ sò này, từng cái đều nạm một viên ngọc trai tôi tự tay khui ra. Viên lớn nhất là màu tím, mượt mà sáng long lanh, chủ tiệm của cửa hàng ngọc trai đưa ra một cái giá rất cao muốn tôi bán cho ông ấy nhưng bị tôi từ chối, nó được nạm trong chiếc vỏ sò đã bị đóng kín suốt bảy năm qua.
Vòng bạn bè của tôi vô cùng náo nhiệt, cho dù mọi người đều đang khách khí chúc phúc chúng tôi trăm năm hòa hợp, nhưng theo như lời Trình Thiên Tường nói thì hơn một nửa trong số đó đều đang chạy tới hóng chuyện, còn có người cố ý đi hỏi Lạc Thừa Hãn có cảm giác gì khi thấy nữa cơ.
Mấy thứ này tôi đều không quan tâm, Dung Trân cũng vậy — Em chẳng thèm để ý mấy chuyện này.
Lễ tình nhân hôm đó tôi nắm tay Dung Trân đi xem phim, lúc đi trên đường còn gặp phải Lạc Thừa Hãn.
Hắn ta gầy hơn trước rất nhiều, xem ra Ninh Hi biến mất là một đả kích khá lớn với hắn, khiến khí chất trên người hắn trông tối tăm hơn hẳn. Sau khi nhìn thấy chúng tôi vẻ mặt của Lạc Thừa Hãn có chút khó coi, hắn đứng im tại chỗ, đợi tới lúc chúng tôi như không có chuyện gì mà đi ngang qua người hắn thì hắn mới rốt cuộc không nhịn được cất tiếng.
“Dung Trân.”
Dung Trân quay đầu lại nhìn hắn, Lạc Thừa Hãn nhìn chằm chằm vào mười ngón tay đan chặt vào nhau của chúng tôi, nở một nụ cười không rõ ý tứ: “Hai người đã sớm dan díu với nhau rồi đúng không?”
“Đừng coi tất cả mọi người đều xấu xa như cậu.” Tôi trầm mặt lại, vừa muốn tiếp tục nói thì Dung Trân đã tiến lên phía trước, không nhường nửa bước chắn trước mặt tôi, cười lạnh một tiếng với Lạc Thừa Hãn: “Anh vẫn giống hệt trước đây, chỉ biết dùng mấy lời rác rưởi ghê tởm người khác.”
Tôi không nén được nụ cười, sau khi thấy sắc mặt đen thui của Lạc Thừa Hãn thì mới cố gắng kìm lại, yên tâm thoải mái nhận lấy sự che chở của em.
“Dung Trân, cô hiểu cho rõ.” Giọng nói của Lạc Thừa Hãn cất cao lên: “Lúc đó là cô buộc tôi đính hôn với cô, sau khi tôi bị ép đồng ý còn bị cô quấn lấy nhiều năm như vậy, tôi vẫn chịu đựng nhường nhịn cô, là cô có lỗi với tôi!”
“Sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy được nhỉ?” Dung Trân dùng một vẻ mặt không thể tưởng tượng mà nhìn hắn: “Tôi chưa từng ép buộc anh, nếu anh không muốn có thể trực tiếp nói với tôi, nhưng đến cuối anh vẫn ngầm đồng thuận với quyết định của gia tộc. Anh tiếc nuối lợi ích tôi mang đến cho anh, lại cảm thấy mình phải chịu uất ức, nói cho cùng cũng là anh thèm muốn vị trị người thừa kế này, muốn dùng thế lực nhà tôi giúp anh nắm được Lạc thị. Chuyện mà ai ai cũng biết, anh lập đền thờ ở đây cho ai xem?”
Lạc Thừa Hãn bị vạch trần xong, tức giận đến nỗi không nói ra lời: “Dung Trân, đều là do cô tự nói sẽ giúp tôi, tôi chưa từng cầu xin cô giúp…Hơn nữa cô và tôi không giống nhau, cô sinh ra đã có được tất cả mọi thứ, không cần tranh giành với ai, nếu cô không sinh ra ở nhà họ Dung thì cô nghĩ có ai mà chịu nổi cô chứ!”
“Đúng vậy, trước đây là do mắt tôi bị mù.” Dung Trân sảng khoái thừa nhận: “Anh đang ghen tị với tôi đấy à? Tôi cứ sinh ra ở nhà họ Dung đấy thì sao, anh làm được gì tôi?”
Lạc Thừa Hãn: “…”
Hắn đã hoàn toàn bị tức giận không nói ra lời.
Suýt chút nữa tôi đã cười ra tiếng, cuối cùng vẫn kín đáo ngậm miệng lại, nắm tay Dung Trân vòng qua người Lạc Thừa Hãn, lúc đi vẫn không quên lộ ra một nụ cười lễ phép với hắn: “Lạc tổng, vị hôn thê của cậu tôi rất thích, cảm ơn nha.”
Công chúa của tôi, vẫn tỏa ra hào quang sáng rọi khắp nơi như thế.
Em giơ bảo kiếm đứng trước mặt tôi, dáng vẻ hoàn toàn không sợ hãi, giống hệt như buổi chiều năm đó.
Lần vô tình gặp phải này không hề ảnh hưởng gì tới chúng tôi, chúng tôi sớm đã quên mất Lạc Thừa Hãn là kẻ nào, vui vẻ xem phim xong còn không quên mua bữa ăn khuya ở tiệm đồ nướng về cho ông nội.
Sau khi hết tết âm lịch, ông nội phải đi rồi.
Tôi và Dung Trân tiễn ông ra sân bay, lúc chuẩn bị về tôi lại không ra cửa, mà dẫn Dung Trân đi tới cổng soát vé.
“Sao anh lại…” Dung Trân mờ mịt nhìn tôi.
Ông nội cười híp mắt nhìn chúng tôi, giơ tay chào tạm biệt: “Đi chơi vui vẻ!”
Hôm nay chỉ có một chuyến bay đi tới Bắc Hải.
Sau lần trước em có giải thích với tôi: “Hồi mười tám tuổi em không nhớ đã nghe được ở chỗ nào đó, nói là phải đi ngắm biển ở Bắc Hải với người mình thích, cho nên em mới muốn đi nơi đó như vậy….”
Thực ra em là tiểu thư cành vàng lá ngọc của nhà họ Dung, em muốn đi chỗ nào mà không được.
Bắc Hải cũng không tính quá xa, chỉ là người em từng thích chưa bao giờ chịu đồng ý thực hiện nguyện vọng của em.
Lần trước bởi vì trời mưa xối xả nên em đến trễ chuyến bay Bắc Hải đó, rồi sau lại đột nhiên muốn ăn cháo, vì vậy đi ra sân bay.
Lúc này đây, tôi nắm tay em, lấy vé ra từ cổng check in, chúng tôi không mang theo thứ gì cả, cứ thế mà lên máy bay đi tới Bắc Hải.
“Anh lên kế hoạch từ khi nào thế?” Sau khi được xe riêng đưa tới homestay mà tôi đã đặt trước, Dung Trân nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khẽ vuốt mái tóc quăn dài màu nâu nhạt của mình: “Em chẳng kịp chuẩn bị gì hết.”
Giờ phút này đại tiểu thư vẫn duy trì dáng vẻ ưu nhã thong dong, nhưng trên mặt đã chẳng giấu nổi niềm vui sướng, từng chút từng chút tràn ra từ giữa hai hàng lông mày đang vờ bình tĩnh của em.
“Em đoán xem?” Tôi từ chối cho ý kiến: “Em có muốn ra bờ biển đi dạo một chút không?”
Em quay đầu nhìn tôi, cười rộ lên, đôi mắt em trong veo, sáng ngời đến độ che khuất những vì sao trên bầu trời: “Em muốn!”
Tôi nắm tay em bước trên bờ cát mềm mại, gió biển hiu hiu, từng đợt sóng trắng xóa cuốn hết vỏ sò lên bờ biển, từng chút một làm nhòe đi màn đêm yên tĩnh.
Tôi đưa tay lấy bông hoa hồng trên tóc em xuống.
Đây là một trong những món quà năm ngoái tôi tặng em, hoa hồng đỏ rực, được khảm nạm đá quý và ngọc trai, xinh đẹp quyến rũ, không khác gì bông hồng mà thuở thiếu thời tôi từng nhìn thấy, đặt trên mái tóc dài óng ả của em, trông như là chiếc vương miện của công chúa.
Mái tóc dài bồng bềnh của em tản ra, có vài lọn tóc rơi vào đầu ngón tay tôi, khiến lòng tôi tê dại.
Em nhìn tôi với anh mắt nghi hoặc, mà tôi giống như vừa biểu diễn một màn ảo thuật, mở nhụy h0a ra, có một chiếc nhẫn xinh đẹp lặng lẽ nằm giữa bông hồng đang rộ nở, lộng lẫy sáng chói.
“Tuy bây giờ vẫn còn quá sớm.” Tôi quỳ một gối xuống: “Nhưng Dung tiểu thư, em có đồng ý gả cho anh không?”
Ngón tay Dung Trân run rẩy, dường như muốn nói gì đó, trong mắt dần trồi lên hơi nước.
“Anh muốn em trở thành hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tạ, cũng trở thành hòn ngọc quý trong bàn tay anh.” Tôi buông mi xuống: “Dung Trân, thật lâu trước kia anh cũng đã nghĩ như vậy.”
Em là giấc mộng xa xôi không thể với đến ở những ngày niên thiếu của tôi, là ánh trăng cao cao treo trên đỉnh đầu, là thiếu nữ rực rỡ như hoa hồng vĩnh viễn không phai màu trong giấc mộng ngày ấy.
Chiếc nhẫn dần đẩy lên ngón tay của Dung Trân, cuối cùng em vẫn không khóc, chỉ nâng mặt tôi lên, nghiêm túc mà hôn tôi, ánh lệ yêu kiều kia giống như viên ngọc trai sáng long lanh đã được cất giấu trong trái tim em.
Em nói: “Em đồng ý.”
Lần đầu tiên thấy em khóc, tôi tìm được viên ngọc trai xinh đẹp nhất, đứng trong góc tối nhìn em nhặt lên từng chiếc vò sò tôi thả xuống.
Lần thứ hai thấy em khóc, mảnh thủy tinh vỡ cứa vào lòng bàn tay tôi, tôi lặng lẽ tặng cho em một con thiên nga mới.
Lần thứ ba thấy em khóc, tôi không nhịn được nữa, đành xuất hiện trước mặt em, đưa em đi tiệc rượu, lúc chờ em ở cửa tôi còn đang suy nghĩ, rằng tôi nên dùng cách nào để đoạt lại em đây.
Quá tam ba bận.
Lần thứ tư thấy em khóc, tôi ôm em vào lòng.
“Dung Trân.” Tôi khẽ nói: “Anh sẽ không bao giờ để em phải khóc nữa.”
Những lời này, đến trễ trong toàn bộ thời niên thiếu của tôi, rốt cuộc ở thời khắc em hoàn toàn thuộc về tôi ấy, lại trở thành lời yêu tôi có thể không sợ hãi mà hứa hẹn với em cả đời.
– – “Anh yêu em.”