Độc Sủng Thành Hôn - Chương 4: Chương 4:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Độc Sủng Thành Hôn


Chương 4: Chương 4:


Mấy ngày tiếp theo cô cứ thế mà trôi qua, mỗi ngày sáng tối đều do Mộ Thời Cảnh đưa đón, buổi tối ở nhà anh ta ăn cơm tối xong thì lại về nhà.
Sau buổi tối hôm ấy cô không có gặp lại Mộ Thời Phong, nghe Mộ Thời Cảnh nói trò chơi anh mới nghiên cứu đã hoàn thành thử nghiệm, mấy ngày này chính thức lên trực tuyến.
Tuy ở chung với anh chỉ trong thời gian hai tiếng ngắn ngủi, nhưng sự lạnh lùng chế giễu của anh, sự lười biếng nghiêm túc khi chơi game của anh, vẻ mặt chuyên chú khi anh biết cô mù toàn màu, sau khi anh trêu chọc cô rồi cười đắc ý, còn có cảnh đẹp vui mắt khi anh hút thuốc nữa, tất cả các chi tiết, cô đã nhớ hết toàn bộ.
Lúc này, ánh nắng chiều chiếu vào trên cửa sổ thủy tinh của phòng làm việc, sân trường náo nhiệt cả ngày cũng dần dần yên tĩnh lại, học sinh trở về nhà, giáo viên rời khỏi trường, còn cô vẫn đang học bù trong phòng làm việc của giáo viên.
Phải nói trong thời gian dần dần trôi mấy ngày qua có chỗ khác, đó chính là cô có nhiều hơn một giáo viên phụ đạo ngữ văn, soái ca số một của lớp 12 sắp tốt nghiệp.
Anh ta tên là Tống Tử Mặc, đúng, Tống Tử Mặc, chính là người hôm đó cô đưa sách nhưng chưa nhìn thấy mặt, cũng thật là có duyên. Lần trước chưa gặp được, lần này chớp mắt đã là giáo viên phụ đạo ngữ văn của cô rồi. 
Vì cô không đưa ra bài thi ngữ văn có chữ ký, cô dùng sự im lặng trả lời Đàm lão đầu, cuối cùng Đàm lão đầu đã nổi giận trước sự im lặng của cô. Không nhịn được nữa đã tìm đệ tử ruột của mình đến phụ đạo ngữ văn cho cô. 
Muốn hỏi Đàm lão đầu tại sao không đích thân phụ đạo cho cô à? Nghe nói là Đàm lão đầu còn phải về nhà làm cơm tối. Còn về tin đồn này là thật hay giả thì cô cũng không biết đâu. 
Bài thi mẫu trước mặt của cô bỗng nhiên bị người nào đó dùng tay gõ một cái, “ Làm nhanh lên!” Cô thu hồi ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mỉm cười với người trước mặt, qua quít nói: “ Làm ngay, làm ngay.”
Tống Tử Mặc nhìn cô, lắc đầu bất đắc dĩ, cuối đầu xem ipad, cô liếc nhìn màn hình, liên quan đến phân tích xu hướng tăng trưởng của thị trường chứng khoán hôm nay.
Đây chính là khác biệt giữa người với người, mấy học sinh của lớp 12 sắp tốt nghiệp lúc này đang bàn luận đau đầu về để thi thử, nhưng hai người cô tiếp xúc, Mộ Thời Phong đi tạo game rồi, còn Tống Tử Mặc đang nhàn hạ thoải mái xem phân tích thị trường chứng khoán của anh ta.
Nghe nói Tống Tử Mặc chỉ dùng 45 phút trên lớp, sau khi tan học anh ta sẽ không đọc sách giải đề. Chính là như vậy mỗi lần anh ta thi vẫn sẽ đứng đầu lớp khoa xã hội.
Lại nhìn cô vò đầu bức tóc nhưng ngó lơ bài thi ngữ văn của cô, thật là, chẳng có thiên lý mà.
Tống Tử Mặc tắt ipad, thúc giục nói, “ Làm nhanh nào, sau khi làm xong anh và em cùng phân tích đáp án.” Anh ta một tay chống cằm, tầm mắt rơi lên bài thi của cô.

Cô bĩu môi, cúi đầu nhìn đề thi, nhưng vẫn chần chừ nói chuyện phiếm với anh ta, “ Tống Tử Mặc, anh tốn thời gian lên người hết hi vọng như em đây, cũng không có thời gian ngoài giờ học của bản thân, bạn gái của anh không để ý sao?
Ý kia chính là chúng ta nhanh chóng giải tán đi, ai về nhà nấy thân ai nấy lo.
Chỉ nghe thấy anh ta nói: “ Anh chưa có bạn gái.”
Cô thở dài một hơi, bắt đầu nghiêm túc làm bài, nhưng đến lúc đọc hiểu tác phẩm văn học, cô xém chút muốn tự sát.
Lại bắt đầu tán gẫu, “ Tống Tử Mặc, anh có từng nghĩ sẽ đi con đường của giới giải trí không? Giá trị nhan sắc và thân hình của anh thế này đi làm người mẫu nam không tệ đâu, em có một….”
Anh ta cắt ngang lời cô, nghiêm giọng mắng: “ Đào Nhiên, lo làm bài đi!”
Cô không hé môi nữa, dùng bút ra sức đâm đề bài tác phẩm văn học bắt cô phiên dịch, nói trắng ra đọc cũng tốn sức đừng nói đến tác phẩm văn học nói vòng vo.
Giày vò nữa tiếng, cô mới viết thí viết càng lấp đầy mấy chỗ trống kia, đem bài thi đưa cho Tống Tử Mặc, “ Này, thầy Tống, sửa bài đi.”
Tống Tử Mặc nhìn liếc nhìn thời gian: “ Bài thi tối nay anh mang về nhà xem giúp em, từ ngày mai trở đi chúng ta làm bài tập tập đặc biệt, bài tập để anh ra đề. Thời gian không còn sớm nữa, về nhà thôi.”
Nghe thấy phải làm bài tập đặc biệt, cô liền gục đầu lên bàn làm việc.
Tống Tử Mặc gọi tên cô: “ Đào Nhiên.”
Cô mờ mịt ngẩng đầu: “ Dạ?”
Anh ta nói: “ Anh học lớp 12-1 khoa xã hội.”

Nói với cô chuyện này làm gì chứ? Để cô sau này báo đáp cho dễ à?
Anh ta lại nói tiếp: “ Hôm đó em đưa sách đến lớp 12-2.”
Đào Nhiên: “ …” Hình như là có chuyện như vậy, lúc đó Lý Dương nói hai lần, lần đầu nói là lớp 12-1. Bình thường không phải đều lấy lần cuối cùng làm chuẩn sao….
Cô hỏi: “ Có phải anh chưa nhận được sách không?”
“ Không phải ý này.”
Cô khó hiểu: “ Vậy là ý gì?”
Anh ta nhìn cô chằm chằm mấy giây, lời nói đến bên miệng lại nuốt vào trong.
Cô cũng không để ý ánh mắt có hơi kỳ lạ của Tống Tử Mặc, móc điện thoại trong balo ra, vẫn đang khó hiểu sao hôm nay Mộ Thời Cảnh chưa gọi cho cô, cầm điện thoại ra xem, cô chuyển điện thoại thành im lặng từ khi nào thế?
Có 3 cuộc gọi nhỡ, còn có mấy tin nhắn nữa, cuộc gọi nhỡ có hai cuộc là đến từ Mộ Thời Cảnh, còn một cuộc không quen, nhưng số đuôi cô nhìn thì cứ thấy quen quen thế nào ấy, 0318, ngày sinh nhật của cô đây mà.
Cô chưa vội gọi lại, mở tin nhắn ra xem trước đã, cái đầu tiên từ Thẩm Lăng: [ Bảo bối, bây giờ anh phải vội đi New York, đại khái phải ở bên đó một tháng, khoảng thời gian này phải thật nghe lời Mộ Thời Cảnh nhé, trở về sẽ có kinh hỷ cho em, yêu em.]
Có yêu hay không với cô đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là anh ấy sẽ đi một tháng không về. Nói như vậy thì cô lại có cơ hội gặp được… Mộ Thời Phong rồi.
Tiếp đến tin nhắn thứ 2, Mộ Thời Cảnh: [ Nhiên Bảo, đọc được tin nhắn thì trả lời anh, tối nay anh bay đến Hong Kong, công ty chi nhánh bên đó xảy ra chút vấn đề, anh phải đi giải quyết, anh đã dặn Mộ Thời Phong có trách nhiệm đưa đón em trong thời gian này, nếu nó phớt lờ em thì em cứ méc tôi nhé.]

Chuyện này so với trúng giải thưởng lớn trăm vạn còn khiến cho cô kích thích,  cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng, Tống Tử Mặc nhìn cô một cái, cô cảm thấy ánh mắt khác thường của anh ta, vội vàng giải thích: “ Đọc được một chuyện cười lạnh thôi, ha ha.”
Tâm trạng tốt đến nỗi không thể tốt hơn được, lập tức trả lời Mộ Thời Cảnh, toàn là lời nịnh hót, để anh ta yên tâm đi xử lý chuyện công, không cần lo lắng cho cô, cô sẽ ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Mộ Thời Phong, thời tiết thay đổi, cô còn bảo anh ta chú ý thân thể đừng thức khuya nữa.
Mở tin nhắn cuối cùng ra, thật sự trước khi chưa mở cô cũng đã linh cảm sẽ là Mộ Thời Phong, số đuôi 0318, số điện thoại của anh, ngày sinh của cô, giống như đã được định sẵn từ lâu vậy.
Tin nhắn của Mộ Thời Phong đơn giản vô vị, [ Tôi đang ở cổng trường.]
Nhưng chỉ mấy từ này thôi, cô nhìn hết lần này đến lần khác, ánh mắt không chớp giống như có thể đào ra vàng vậy.
Cô đứng dậy đem mọi thứ trên bàn nhét vào balo, vội vàng lúng túng nói với Tống Tử Mặc: “ Em đi trước nhé.”
Tống Tử Mặc cũng đem laptop cất vào balo, hỏi một câu: “ Ai đón em?”
“ Dạ… là …” Cô đắn đo chọn từ để nói: “ Là người…nhà của em.”
Tống Tử Mặc vừa muốn nói câu ‘ Anh cùng xuống lầu với em nhé’, chữ ‘ anh’ kia vừa nói ra thì cô đã chạy ào ra khỏi phòng làm việc.
Lúc cô thở hổn hển chạy đến cổng chính của trường, đã nhìn thấy đôi trai gái kia đứng trước phòng bảo vệ. Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, trong đôi mắt phượng tỏa ra một loại năng lực thần kỳ, trong người tỏa ra sự kiêu hãnh và tự tin bù vào dáng người không cao của cô ấy. Mộ Thời Phong cao lớn đứng đằng trước, cô ấy càng tỏ ra dịu dàng động lòng người hơn.
Cô gái đang mặt mày hớn hở miêu tả gì đó với Mộ Thời Phong, Mộ Thời Phong vẫn luôn cười yếu ớt chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Trong lúc cô phân vân không biết có nên lùi vào bên trong cổng chính của trường không thì Mộ Thời Phong giống như là cảm giác được ánh mắt của cô, nghiêng mặt nhìn sang phía bên này của cô.
Lúc nhìn thấy cô, anh hơi ngẩn người, rồi sau đó thì vẫy tay, ý bảo cô đi qua đó.
Khi còn chưa đi đến trước mặt anh, thì đã nghe cô gái kia nói: “ Người mà cậu giúp anh cậu đón thì ra là hoa khôi Đào Nhiên của trường chúng ta đấy à, mấy ngày nay cậu không đến trường chắc chắn không biết rồi, em ấy bây giờ là bạn gái của Tống Tử Mặc, làm mấy nữ sinh cấp 3 bọn tớ xém chút hâm mộ chết mất thôi.”
Lại cảm khái nói: “ Hoa khôi ‘ghê gớm’ lắm, nam sinh mà cô ấy nhìn trúng bất kể là ai, chỉ cần ra tay thì lập tức cua được ngay.”

Đào Nhiên lắng nghe, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Thương Ngôn, sao cô không biết bản thân trở thành bạn gái của Tống Tử Mặc nhỉ? Còn nữa, cô từng theo đuổi Tống Tử Mặc khi nào chứ?
Cô vội vàng nhìn về phía Mộ Thời Phong, sợ anh sẽ hiểu lầm gì đó, nghĩ phải làm sao giải thích mới thỏa đáng đây, nhưng chợt cảm giác hình như mình không có nửa xu quan hệ với anh.
Sau đó liền nghe thấy Mộ Thời Phong nói một câu: “ Ánh mắt của em ấy không kém như vậy, sẽ không nhìn trúng Tống Tử Mặc.”
Cô kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thời Phong, Thương Ngôn càng không hiểu tại sao anh nói như thế, nhưng anh rõ ràng không muốn tiếp tục giải thích ý nghĩa, đã nói với Thương Ngôn một câu: “ Sau này tôi sẽ thường xuyên đi học, không cần đưa giáo trình cho tôi.”
Điểm chính mà Thương Ngôn quan tâm là anh muốn trở về đi học, lại nhấn mạnh lần nữa: “ Ngày mai cậu bắt đầu sẽ đi học đúng giờ?”
“ Ừm.”
Thương Ngôn có chút phấn khích, “ Còn đang nghĩ đại hội thể dục thể thao mùa thu tuần sau cậu sẽ không tham gia được, xem ra là tớ nghĩ nhiều rồi.”
Vẻ mặt của anh không rõ, “ Đến lúc đó nói tiếp đi, cũng không chắc sẽ tham gia.” Anh liếc nhìn Đào Nhiên vẫn đang ngẩn người nhìn đường, vẫy tay với Thương Ngôn, “ Về trước nhé, cậu cũng về sớm đi.”
“ Được, buổi tối lên wechat nói chuyện tiếp.” Thương Ngôn lại nhiệt tình nói một tiếng tạm biệt với Đào Nhiên, chạy từng bước nhỏ về phía chiếc xe màu đen đậu bên đường.
Mãi cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, cô mới hỏi Mộ Thời Phong ở bên cạnh, “ Ngày mai anh sẽ đi học à?”
“ Ừm.” Sau đó thì không nói gì nữa, quả nhiên là phong cách của anh. Cô nhìn xung quanh, không thấy bất kỳ phương tiện giao thông nào, hỏi anh: “ Chúng ta về bằng cách nào?”
Anh chỉ chỉ đôi chân dài của cô, “ Đi căng hải về.”
Đi bộ về? Vậy tất nhiên là chuyện tốt rồi.
Trước đây cô ghét nhất là chạy hay đi bộ, nhưng hôm nay, điều hi vọng vô hình của cô là con đường về nhà có thể dài mãi dài mãi.
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN