Độc Sủng Thành Hôn - Chương 24: Chương 24:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Độc Sủng Thành Hôn


Chương 24: Chương 24:


Mộ Thời Phong về đến nhà, rất bất ngờ, Mộ Thời Cảnh cũng không đợi anh ở phòng khách.
Trước kia, chỉ cần anh phạm vào chuyện gì, anh ta nhất định sẽ ở phòng khách đợi anh trở về, rồi sau đó bắt đầu triển khai phê bình dạy dỗ anh.
Anh lại đi đến phòng sách, một mảng tối đen, cũng không có ai.
Chuyện này không hợp với lẽ thường.
Anh lên phòng ngủ của Mộ Thời Cảnh, sau khi gõ cửa nhận được sự đồng ý rồi mới đi vào.
Mộ Thời Cảnh đang dựa vào đầu giường đọc sách, đây là thói quen trước khi ngủ của anh ta, cho nên không phải là đang đợi anh.
” Anh.” Tiếp theo anh cũng không biết nên giải thích gì nữa.
Mộ Thời Phong gấp sách lại đặt trên tủ đầu giường, ” Đi ngủ đi, cũng đã 4 giờ rồi.”
Thì ra cũng đã trễ như vậy rồi, vì vậy, Mộ Thời Cảnh thật sự vẫn đang đợi anh.
Anh nhìn Mộ Thời Cảnh, ” Anh không hỏi em tại sao tối như vậy còn ở cùng với Đào Nhiên sao?”
Mộ Thời Cảnh tự giễu, ” Anh hỏi rồi cũng chưa chắc em bằng lòng nói.”
Mộ Thời Phong nói qua loa: ” Em đã ở bên cạnh cô ấy.”
Mộ Thời Cảnh đã đoán được, cũng không tò mò, nhắc nhở anh lần nữa, ” Trước đây đã nói với em rồi, Đào Nhiên không phải là một cô bé bình thường, con bé là tâm can bảo bối của Thẩm Lăng.”
” Anh, cô ấy là mối tình đầu của em, là cô gái mà em đã thích rất nhiều năm rồi.”
Mộ Thời Cảnh chẳng hiểu gì cả.
Mộ Thời Phong giải thích, ” Triệu Tiểu Vũ là bạn gái của Thương Ngôn.”
Im lặng một lúc, Mộ Thời Cảnh phất tay, ” Đi ngủ đi.”
Thấy Mộ Thời Phong có ý muốn rời đi, lại trò chuyện với anh mấy câu.

Trên ban công, Mộ Thời Phong đã tắm xong, mặc áo choàng tắm dựa vào lan can hút thuốc.
 Trời sắp sáng, thành phố này lại bắt đầu một ngày bận rộn.
Mấy câu nói lúc nảy của Mộ Thời Cảnh vẫn quanh quẩn bên tai.
Anh ta nói, Nếu em đã quyết định yêu đương với Đào Nhiên, vậy tất cả mọi hậu quả anh sẽ gánh thay em.”
Bây giờ bàn về tương lại của em và Đào Nhiên thì quá sớm, ai cũng không cách nào đoán trước được chuyện tương lai, nhưng Mộ Thời Phong, nếu em có thể làm được mỗi ngày ở bên cạnh con bé, cho dù ngày tận thế sắp đến, thì hôm đó em cũng không được hối hận.
Trên đời này chỉ có Mộ Thời Cảnh đối xử với anh chân thành như vậy, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho anh, ngay cả cha mẹ của anh cũng không cách nào làm được.
Lần trước Đào Nhiên gửi tin nhắn hỏi anh, đã từng oán trách cha mẹ của mình chưa?
Từng oán trách, lúc ấy vẫn còn rất nhỏ.
Sau này Mộ Thời Cảnh đã dạy cho anh đạo lý cuộc sống của cha mẹ, người làm con không có quyền can thiệp, vân vân.
Anh dần dần cũng không để ý họ có quan tâm anh, yêu anh như trước đây nữa hay không, thậm chí là thấu hiểu.
Công lao này đều thuộc về Mộ Thời Cảnh, một người anh trai cùng cha khác mẹ vừa làm cha vừa làm mẹ.
Khi ấy còn nhỏ, nhỏ đến nỗi không nhớ rõ là mấy tuổi, chỉ nhớ được cảnh tượng thế này, hôm đó mẹ nghiêm túc nói trước với anh em của anh tin tức bà ấy muốn ly hôn với cha.
Những lời nói khác anh đã không nhớ nữa, nhưng những lời nói bà ấy đã nói với Mộ Thời Cảnh anh vẫn còn nhớ như in.
Bà ấy nói, Tiểu Cảnh, sau này Thời Phong sẽ giao cho con chăm sóc, dì nhất định phải ly hôn với cha của con, thời gian này một ngày cũng không cách nào sống tiếp được nữa, dì cũng muốn chịu đựng vì anh em tụi con, nhưng thực sự là không chịu nổi nữa.
Lúc ấy anh không biết bà ấy không chịu đựng nổi điều gì.
Sau này mới biết, cha quá bận rộn, không có thời gian bên cạnh cùng bà ấy.
Bà ấy là họa sĩ, lại càng là một người phụ nữ cảm tính, mặc dù đã sinh anh, nhưng vẫn là người phụ nữ đặt tình yêu lên trên hết.
Cha vẫn luôn bôn ba khắp nơi, thời gian ở bên cạnh cùng bà ấy giống như là khoảnh khắc mỗi ngày mặt trời và mặt trăng giao nhau vậy, ít đến đáng thương.
Cho nên bà ấy đã vì tình yêu của mình, vì sinh mệnh của mình không còn khô cạn, thế là đã dứt khoát bỏ anh lại, đi tình linh cảm sáng tác của mình, đi tìm thứ gọi là tình yêu.

Sau đó, bà ấy đã tìm được một nhiếp ảnh gia, bọn họ ngao du khắp nơi, trải qua cuộc sống mà bản thân mong muốn.
Mỗi lần thấy bà ấy đăng hình phong cảnh nơi đất khác trong vòng bạn bè, tuy đã hơn 40 tuổi, nhưng vẫn ngây thơ giống như thiếu nữ vậy, anh cảm thấy như vậy cũng tốt lắm rồi.
Chí ít mẹ đã vui vẻ trở lại.
Còn về cha thì không có cởi mở như vậy, ngay cả khi bị hai người phụ nữ lấy cùng một lý do ly hôn, cũng không biết trong lòng đã có bóng ma lớn cỡ nào.
Sau này cha cũng không kết hôn nữa, tuy bên cạnh có nhiều người phụ nữ vây quanh như vậy, nhưng cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng với hôn nhân rồi.
Cha của Mộ Thời Cảnh là phóng viên cũng bận rộn.
Nghe nói lúc ấy hai vợ chồng cũng bận rộn mà mấy tháng không gặp nhau, cho nên lúc ấy chút tình cảm kia đã bị thời gian đẩy đến đường cùng, nhưng mỗi người lại ích kỷ vì thứ gọi là ước mơ của mình mà sống, người chịu giày vò cũng chính là con cái.
Vô cùng cảm ơn, trong một bầu không khí gia đình như vậy, Mộ Thời Cảnh vẫn không trở nên hư hỏng, không phản nghịch, lại còn nuôi anh lớn, nuôi dưỡng anh cũng không tệ, là một chuyện khó khăn biết bao.
Thật ra trước khi chưa gặp được Đào Nhiên, anh thật sự chưa định yêu đương hay kết hôn, trong tìm thức vô cùng bài xích hôn nhân, anh sợ bản thân sẽ làm những chuyện tồi tệ giống như cha, làm liên lụy đến người phụ nữ và con cái của mình.
Nhưng mà từ nơi sâu thẩm đã định sẵn, ai có thể chống lại chứ?
Ngay khoảng khắc ấy, anh liền cảm nhận được cô bé này về sau chính là vợ của anh, cũng sẽ không có người nào khác nữa.
Lúc ấy anh đang bận rộn một hạng mục, không có thời gian rảnh rỗi yêu đương, hạng mục kia cực kỳ quan trọng đối với sự phát triển của công ty, anh không thể bỏ dỡ nửa chừng được.
Cô lại còn nhỏ, thật sự quá nhỏ, lúc ấy chỉ mới lớp 7, anh liền nghĩ là đợi thôi, đợi cô lớn hơn chút nữa, thì sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh cô hơn, rồi sau đó lừa cô làm vợ của anh.
Trong chớp mắt hai năm trôi qua, cô bé kia đã xinh đẹp ngút trời, càng làm cho anh thêm sốt ruột.
Khi cô ngã vào lòng của anh, anh liền nghĩ, tùy ý không bằng liều một phen đi.
Sau này trong sinh mệnh và trách nhiệm của anh sẽ có thêm cô rồi.
Anh ấn mẫu thuốc vào trong gạt tàn thuốc, lấy điện thoại ra, đấu tranh cả buổi cũng gửi cho cô một tin nhắn, buồn nôn nhất trong lịch sử của anh.
[ Bảo bối, ngủ ngon.]
Ngày hôm sau.

Đào Nhiên ngủ đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy, khi xuống lầu cũng đã đến giờ ăn trưa.
Tưởng Mộ Thừa đang ngồi trước bàn ăn đợi cô xuống cùng dùng bữa.
Cô bước đi thoải mái, nhún nhảy xuống lầu, cười hì hì chào Tưởng Mộ Thừa, ” Cậu ơi, chào buổi trưa ạ.” Rồi lại nói thêm một câu, ” Thời tiết hôm nay dường như rất tốt nha.”
Tưởng Mộ Thừa theo bản năng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng như cô nói, trời trong nắng ấm.
Đôi mắt của cô không phân biệt rõ được trời trong, vậy mà hôm nay là lần đầu tiên có thể biết là trời trong xanh, nói chung là trong lòng vui vẻ đấy thôi.
Anh ta cảm thấy quyết định ủng hộ cô yêu đương cũng được coi là sáng suốt, mặc kệ kết quả thế nào, thì ít ra loại vui vẻ này là anh và Thẩm Lăng đều không cách nào cho cô được.
Cho dù lấy cả thế giới ra cũng không đổi được.
Có lẽ suy nghĩ như vậy trong mắt đa số phụ huynh đều vô cùng hoang đường, nhưng anh ta chỉ cần đứa trẻ của anh ta vui vẻ là tốt rồi.
Mấy năm nay, ánh mắt của cô đã bớt đi những lo lắng và áp lực mang lại cho cô, có lẽ Mộ Thời Phong có thể thổi tan chúng đi chẳng còn chút dấu vết nào.
Anh ta cũng không biết mối tình đầu đơn thuần của cô và Mộ Thời Phong sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng anh ta sẽ cố gắng bảo vệ, vì tình yêu chưa trưởng thành chưa chịu được mưa to gió lớn.
Đào Nhiên bị Tưởng Mộ Thừa nhìn có chút không quen, ho nhẹ hai tiếng, ” Cậu ơi, con đói rồi.”
Tưởng Mộ Thừa hoàn hồn, ” Ăn cơm đi.”
Cô ăn được vài muỗng cơm, thì đã nhịn không được chia sẻ niềm vui nhỏ của mình với Tưởng Mộ Thừa, ” Cậu ơi, cậu không hỏi con tối qua đã chọt rách lớp cửa sổ giấy kia thế nào sao?”
Tưởng Mộ Thừa ngước mắt, ” Còn cần phải hỏi à, bị con tự tay xé rồi.”
” …” Rốt cuộc cậu là cậu của ai thế!
Cô cố ý nhấn mạnh: ” Cậu, cậu không thể nhìn người qua khe cửa nha! Là Mộ Thời Phong tỏ tình với con nha, câu tỏ tình cảm động trời đất luôn, con không đồng ý cũng không được.”
Tưởng Mộ Thừa bất đắc dĩ phì cười, ” Ừm, cậu biết rồi, là Mộ Thời Phong quỳ xuống cầu xin con.”
“…” Có cần làm tổn thương người khác như vậy không chứ.
Đôi mắt giảo hoạt của cô len lén nhìn anh ta, thực ra tối qua lúc anh ta ôm cô từ trên lưng của Mộ Thời Phong thì cô đã tỉnh rồi, nhưng không biết trường hợp như thế nên nói gì, cho nên vẫn lả giả vờ ngủ tương đối an toàn hơn.
Sau đó thì nghe thấy câu nói anh ta sẽ tìm Mộ Thời Phong tính sổ, cô không biết giữa họ đã xảy ra thù hằn gì, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là chuyện hack hệ thống rồi.
Mộ bên là cậu, một bên là chồng tương lai, nếu như cô giúp Mộ Thời Phong xin tha thứ, nếu Mộ Thời Phong biết chắc chắn sẽ cảm thấy mất hết thể diện, cho nên cần kiêng dè thể diện của Mộ Thời Phong.

Còn nếu giúp cậu, vậy thì Mộ Thời Phong sẽ đau lòng lắm.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định thận trọng một chút, chọn cách mà đều  không đắc tội hai bên.
Cô hắng giọng: ” Cậu ơi, sau này con có thể mỗi ngày đều hẹn hò cũng Mộ Thời Phong không ạ.”
Tưởng Mộ Thừa cũng không phản đối, ” Ừm. Trước 8 giờ tối nhất định phải về nhà, không được giống như tối qua về muộn như vậy.”
” Vâng ạ.” Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, ” Thời gian sau này con ở cạnh cậu chắc chắn rất ít, cậu cũng không thích đi ra ngoài chơi, một mình ở trong nhà chán lắm nha.”
Tưởng Mộ Thừa hỏi: ” Con muốn nói gì?”
” Tìm mợ cho con đi, con cảm thấy bác sĩ Tô không tệ nha, xinh đẹp có khí chất, lại có cá tính nữa chứ.” Sau khi yêu đương thì cậu sẽ không còn thời gian với tinh lực đi chấp chuyện nhỏ nhặt với Mộ Thời Phong nữa, hơn nữa bác sĩ Tô kia hình như còn chuyên điều trị cho cậu nữa nha.
Tưởng Mộ Thừa gắp cho cô một ít thức ăn rồi mới từ tốn nói: ” Đào Nhiên, cho dù cậu có con cái, cũng không quên tính sổ với Mộ Thời Phong đâu.”
“…” Đào Nhiên sởn tóc gáy, chẳng lẽ cậu biết thuật đọc tâm à?
Ngón tay của Tưởng Mộ Thừa gõ gõ mặt bàn, ” Nhanh ăn cơm đi.”
Sau khi ăn cơm xong, cô liền trở về phòng ngủ, mới chia xa có mấy tiếng thôi, cô đã vô cùng muốn gặp anh rồi, cầm điện thoại khẽ gõ cằm, đều đã là người yêu của nhau rồi, cho nên cô chủ động gọi điện thoại cho anh, chắc không coi là biểu hiện lộ liễu đâu nhỉ?
Cô nín thở gọi cho anh, cô thầm đếm trong lòng 123… cuối cùng khi đếm đến số 8 anh đã nghe máy.
Giọng nói của anh lười biếng, ” Dậy rồi à?”
” Ừm, mới ăn cơm xong.”
Anh ngáp một cái rồi nói: ” Ra ngoài đi.”
Cô giật mình, ” Đi đâu?”
” Công viên.”
” Công viên nào.”
Anh hỏi ngược lại: ” Giữa trường học và nhà em, còn có mấy cái công viên?”
” Em đi ngay, 20 phút nữa sẽ đến.” 20 phút hình như còn chưa đủ thay quần áo, vội vàng cúp máy trước anh, sau đó lại gọi một tiếng, ” Đợi đã.”
Anh cười, ” Không cần gấp đâu, khi nào em đến anh cũng sẽ có mặt ở đó.”
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN