Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư - Chương 58: "Mưu toan sắc đẹp của anh."
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư


Chương 58: "Mưu toan sắc đẹp của anh."


Lịch trình công tác sau này của Giang Vọng đều do trợ lý phụ trách, vì thế trong di động của mình toàn là ghi chép được lưu lại khi đi tìm Thời Niệm Niệm.

Bọn họ ngầm tuân thủ giao hẹn trước khi chưa thể trở về thì không liên lạc, cũng không gặp mặt, là vì ‘trữ đông’ tình cảm, đặt ở một nơi tương đối an toàn, nhưng Giang Vọng thật sự có chút không chịu được.

Lần đầu tiên đi là không lâu sau khi giành được tấm huy chương vàng  đầu tiên, Giang Vọng gửi tấm huy chương vàng đi, trái tim run rẩy tựa như cũng bị cất vào trong cái hộp giấy kia luôn vậy, anh thơ thẩn hai ngày, rồi không nhịn nổi, lần đầu tiên mua vé máy bay tới thành phố của Thời Niệm Niệm.

Mặc dù trong lòng anh biết rõ ràng, trong hoàn cảnh này, cho dù có gặp mặt thì cũng là đang tự tra tấn chính mình.

Thời Niệm Niệm hỏi: “Vậy anh có nhìn thấy em không?”

Giang Vọng ngước mắt, nhếch môi: “Không.”

Lúc ấy cô ở trong một nhà trọ thuộc tiểu khu, Giang Vọng canh ở nơi đó cả đêm, rất nhiều người Châu Á, anh đều nhìn kĩ những người tóc đen từng đi ra, không nhìn thấy Thời Niệm Niệm.

Trên máy bay anh đã nghĩ rất nhiều về việc nhìn thấy Thời Niệm Niệm thì phải làm sao đây, nên nói những gì, liệu có thể hôn một cái, ôm một cái hay không, cuối cùng quyết định chỉ đứng phía xa liếc nhìn một cái là được rồi, nhìn một cái xem cô sống có tốt không.

Khó có khi anh được ngủ một giấc ngon trên máy bay, mơ thấy một tối của ngày trước cô gái nhỏ mỉm cười nhìn về phía anh, ánh mắt trong veo gợn sóng, mềm mại chui vào lòng anh, cái trán đập vào ngực anh, ngượng ngùng nói: “Muốn ôm.”

Kết quả căn bản là không nhìn thấy.

Sau đó anh lại đợi hai ngày, đi dạo ở nơi đó, ngồi tàu điện ngầm ở nơi đó, tới cửa hàng tiện lợi đối diện đường, khắc ngã tư đường vào đầu, chỉ để sau này khi nhớ tới Thời Niệm Niệm thì có thể tưởng tượng ra mỗi ngày ở nơi đó của cô như thế nào một cách rõ ràng hơn.

Khoé mắt Thời Niệm Niệm đỏ lên, giơ tay vuốt tóc anh, ôm gáy anh, cúi người ôm anh: “Em đã không biết.”

Không biết rằng anh đã đi tìm em, cũng không biết rằng thì ra bản thân vẫn luôn được nhớ thương.

Anh “Ừ” một tiếng, không nói chuyện này nữa: “Đã chọn được chỗ chơi nào chưa?”

Thời Niệm Niệm lắc đầu, vẫn chưa thoát khỏi được cảm xúc vừa rồi, cũng không nghĩ ra được là đi đâu chơi.

Còn một thời gian nữa là đến Quốc khánh, vì vậy chuyện này tạm thời gác lại, Giang Vọng sợ cô lại khóc nữa, nên dỗ cô đi tắm rồi ngủ.

Trong chăn, Thời Niệm Niệm nhích sang ôm eo anh, đỉnh đầu sượt qua cằm Giang Vọng, nói nghiêm túc: “Sau này em sẽ không như thế nữa.”

Giang Vọng ôm cô, thoáng mỉm cười, lồng ngực rung lên: “Bây giờ em mà còn như thế nữa thì anh sẽ bắt em về, cột vào nhà.”

Thật ra hai người bọn họ đều rất bận rộn, ngày nào Giang Vọng cũng có công việc và những cuộc họp chưa giải quyết xong, Thời Niệm Niệm sáng thì đi học, chiều thì lại bị thầy hướng dẫn gọi tới bệnh viện trực thuộc hỗ trợ khám bệnh, sau khi kết thúc thì quyết định cùng Giang Vọng đi tìm Hứa Ninh Thanh.

Cô quay về lâu vậy rồi nhưng vẫn chưa gặp Hứa Ninh Thanh, thật ra là có tới nhà cậu mấy lần, nhưng chưa từng gặp hắn, lại bởi vì chuyện trường học nên vẫn luôn gác lại.

Sau khi cô ra nước ngoài, thật ra Hứa Ninh Thanh có tới thăm cô vài lần, chỉ gặp mặt ăn bữa cơm.
Tính tình của Hứa Ninh Thanh lười biếng hơn Giang Vọng, thật ra bản chất của Giang Vọng vẫn là người rất nghiêm túc, lúc thả lỏng thì mới có thể để lộ vẻ lơ đãng lưu manh hư hỏng, còn Hứa Ninh Thanh thì giống như tên vương gia vô dụng nghe người ta đàn hát mỗi ngày trong phim cổ trang.

Khi hắn tới tìm Thời Niệm Niệm thì cũng không chuyện trò âu sầu như khi mợ tới, chỉ đơn giản là đến thăm một cái, mang chút đồ ăn cho cô, tới nhà hàng ba sao ăn bữa cơm, hắn coi như đang đi du lịch, tự tới thăm tự đi chơi mấy ngày rồi về nước.

Hứa Ninh Thanh mở cửa nhìn thấy hai người, mày nhướng lên: “Cuối cùng thì cũng nhớ tới anh rồi.”

Thời Niệm Niệm cười đi vào.

Hắn mặc đại một cái áo sơ mi trắng, bên dưới là quần mặc ở nhà, tóc mái rũ xuống, dẫn hai người vào nhà, còn mình thì ngồi xuống ghế, châm điếu thuốc, hộp thuốc bị ném trở lại bàn trà, dáng ngồi biếng nhác, lại là một dáng vẻ yên tĩnh xinh đẹp*.
(*) Thanh phong tễ nguyệt: Ẩn dụ cho sự yên tĩnh và xinh đẹp. (Cre: Baike.baidu.com)

Hắn búng tàn thuốc, giọng lạnh nhạt trò chuyện: “Về một lần cũng không tới tìm anh em mà đã đi tìm bạn trai em rồi.”

Trước đó Hứa Ninh Thanh đã nghe Phạm Mạnh Minh líu ríu nhắc tới chuyện bản thân nhìn thấy Thời Niệm Niệm ở nhà Giang Vọng.

Giang Vọng “Xuỳ” một tiếng: “Tìm cậu làm gì?”

“Em rể à.” Hắn cười nhìn sang, “Trước mặt anh vợ của cậu thì chú ý thái độ chút đi.”

Thời Niệm Niệm không nhịn được cười thành tiếng.

Mấy năm nay Hứa Ninh Thanh cũng quản lý không ít chuyện công ty, nhưng mà tính tình hắn lười biếng, ăn chơi vui vẻ vẫn không thể thiếu, trên người mang một loại khí chất quần là áo lượt.

“Em trai em thế nào rồi?” Hiếm khi Hứa Ninh Thanh lại hỏi tình huống trong nhà cô.
Thời Niệm Niệm nói: “Đã tốt hơn nhiều so với trước kia rồi ạ, nhưng khỏi bệnh hoàn toàn thì không có khả năng lắm, vẫn rất kì quái, nhưng mà sẽ không hét lên bừa bãi.”

Hứa Ninh Thanh “Ừ” một tiếng, thở ra một ngụm khói, rồi lại ngồi thẳng dậy đưa hộp thuốc tới trước mặt Giang Vọng.

Anh hất cằm về phía Thời Niệm Niệm: “Tôi không hút.”

“Được đấy.” Hứa Ninh Thanh bật ngón cái với Thời Niệm Niệm: “Bây giờ đã cai thuốc rồi.”

“Cũng không phải, tai anh ấy không được tốt lắm.” Thời Niệm Niệm nói, “Ăn uống gì đấy phải thanh đạm một chút mới tốt.”

Hứa Ninh Thanh mỉm cười: “Định khi nào thì kết hôn?”

Đã đăng kí kết hôn rồi, Giang Vọng tự động hiểu kết hôn là hôn lễ, tay cầm ngón tay Thời Niệm Niệm nghịch: “Cô ấy cảm thấy bây giờ còn sớm, chờ sau tốt nghiệp đã.”
Vừa dứt lời thì cửa được mở ra từ bên ngoài, một cô gái vác bảng vẽ đi vào, quần áo trên người bị các loại thuốc màu ma sát làm bẩn, cô ấy quen cửa quen nẻo cúi đầu thay giày, chờ đến khi ngước mắt lên phát hiện trong phòng còn có người khác thì ngẩn ra.

“Khéo vậy chị gái.” Cô ấy cười chào hỏi Thời Niệm Niệm một tiếng.

Buổi dạ tiệc hôm qua Hứa Ninh Thanh không đi, cũng không biết hai người quen biết như thế nào, kinh ngạc nhướng mày, còn chưa kịp hỏi gì thì Thường Lê đã bay về phía này như một cơn gió.

“Anh anh anh sao lại hút thuốc thế!” Thường Lê ngã người vào lòng Hứa Ninh Thanh.

Cậu chủ nhà họ Hứa cực kì lạnh lùng vô tình gạt cô gái trên người mình ra: “Quỷ con, người cháu bẩn hết cả, không biết chú có thói ở sạch sao?”

Thường Lê trừng hắn, không để ý tới, tiếp tục dựa vào bên cạnh người hắn, giơ tay vẫy vẫy với Thời Niệm Niệm đang ngồi phía đối diện, cười rất ngọt ngào.
Ở chưa được bao lâu thì Thời Niệm Niệm và Giang Vọng đã đứng dậy đi mất, tất cả mọi người đều quen biết, Hứa Ninh Thanh cũng lười tiễn, lúc ra khỏi cửa thì chợt nghe thấy Thường Lê hỏi Hứa Ninh Thanh: “Anh quen chị gái kia hả?”

Hứa Ninh Thanh gẩy tàn thuốc, nghiền ngẫm nhìn cô nàng: “Anh cái gì mà anh, bây giờ tiếng chú cũng không gọi, có lễ phép không hả?”

Hai người lái xe ra ngoài ăn cơm.

Sắc trời đã sắp tối sầm, trên đường dòng xe như nước chảy, Giang Vọng dừng xe xong rồi đi ra cùng Thời Niệm Niệm.

Gió đêm lành lạnh, phả vào người rất thoải mái, mang theo chút hơi nước ẩm ướt của mùa hè, trên cây có tiếng ve, lần đầu tiên Thời Niệm Niệm nhìn thấy Giang Vọng chính là vào thời điểm như thế.

Ăn cơm xong đi ra, Thời Niệm Niệm nhận được một cuộc điện thoại, là cuộc gọi vượt đại dương, mẹ gọi tới.
“Chờ chút nhé.” Thời Niệm Niệm cầm đồ trên tay đưa cho Giang Vọng xách, lấy di động ra nghe máy.

Trong quá trình trò chuyện cũng không thấy cô nói gì, “Dạ” vài tiếng, còn nói “Được ạ”, Giang Vọng đứng bên cạnh cô cũng không nghe ra được cô đang nói gì, rất nhanh đã cúp máy.

Anh cụp mắt nhìn cô, trái lại cũng không có vẻ gì là buồn bã.

Sau này anh cũng nắm được tình hình trong nhà Thời Niệm Niệm, khó mà hiểu được tại sao một người có tính cách như Thời Niệm Niệm lại có thể có người không thích.

“Nói gì vậy?” Anh lên tiếng hỏi rất thoải mái.

Thời Niệm Niệm cũng trả lời rất thoải mái: “Cũng không có gì ạ, chỉ là nói với em một tiếng là đã gửi hết sách ở bên kia về đây cho em thôi, sách chuyên ngành của bọn em ấy mà, nhiều lắm.”

“Gửi về nhà sao?”
“Không phải.” Lúc ấy Hứa Thục hỏi cô địa chỉ thì Thời Niệm Niệm do dự, “Lấy địa chỉ của trường ạ.”

“Vậy sau khi gửi tới rồi thì em đừng tự đi lấy, để người khác đi giúp em.”

Thời Niệm Niệm mỉm cười, “Dạ” một tiếng.

Hai người tay trong tay đi ven đường, phía trước chính là phố đi bộ, Thời Niệm Niệm còn nhớ trước đây chỗ này có rất nhiều cửa hàng trang sức, bây giờ cũng không thấy những cửa hàng cũ nữa, rất nhiều cửa hàng mới được mở, nhưng mà vẫn rộn ràng như thế.

Trên phố đi bộ thì chỗ này là có nhiều học sinh nhất, trước đây có đôi khi cô cũng sẽ tới đây chơi với Khương Linh, trên đường có rất nhiều học sinh mặc đồng phục của các trường khác nhau, Thời Niệm Niệm còn nhìn thấy không ít đồng phục trường trung học Số 1 nữa.
“Bây giờ đồng phục trường đã sửa rồi, em còn nhớ trước đây của chúng ta là màu xanh trắng, bây giờ đổi thành đỏ trắng rồi.”

“Ừ.” Anh thờ ơ trả lời, người cũng biếng nhác, vuốt ve bàn tay cô từng cái từng cái.

Thời Niệm Niệm: “Nhìn lại còn rất đẹp nữa.”

Anh nhếch môi: “Em mặc cái gì nhìn cũng đẹp mà.”

Vừa mới nói xong thì phía sau lập tức vang lên một loạt tiếng reo hò bị đè nén, Thời Niệm Niệm quay đầu, nhìn thấy mấy nữ sinh mặc đồng phục cấp ba đỏ bừng hai má khe khẽ thì thầm, thỉnh thoảng lại còn liếc về phía bọn cô.

Thời Niệm Niệm: “…”

Tình huống này thật ra rất quen thuộc, trước đây khi cô và Giang Vọng ở bên ngoài với nhau cũng có thể gặp tình huống như thế, không ngờ rằng bây giờ vẫn còn gặp phải.

Cô nghiêng đầu quan sát người đàn ông ở bên cạnh.
Hôm nay không mặc âu phục, một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, ánh đèn ở xung quanh rọi xuống, phác hoạ ra bờ vai rộng và vòng eo gầy ẩn giấu sau lớp quần áo, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mặt mày thâm thuý, trải qua sự mài giũa của năm tháng và kinh nghiệm, càng làm người ta rung động hơn cả trước đây.

“Em mà còn nhìn anh nữa thì anh sẽ cảm thấy em mưu toan quấy rối anh đấy.” Giang Vọng nín cười nói.

Thời Niệm Niệm bật cười thành tiếng, quay đầu nhìn bên kia, thanh âm bay bổng trong gió: “Em mưu toan cái gì của anh cơ?”

“Sắc đẹp.” Anh nói mà mặt không đỏ tim không đập.

Cô cười, im lặng hai giây: “Giang Vọng.”

“Ừ?”

“Vậy anh mưu toan cái gì ở em?”

Câu hỏi này đổi một cách hỏi đơn giản dễ hiểu khác thì chính là vì sao anh lại thích em.

Thật ra Thời Niệm Niệm vẫn luôn tò mò về vấn đề này, trước đây khi Giang Vọng mới bắt đầu đối xử tốt với cô thì cô cảm thấy rất kỳ quái, anh lại luôn nói một vài lời linh tinh với cô, khiến mối quan hệ trở nên vừa kì lạ vừa mập mờ.
Cô không phải là một cô gái tự tin cho lắm, có lẽ là do gia đình, từ nhỏ tới lớn cũng chưa từng được chú ý quá nhiều, hơn nữa còn có tật nói lắp, cũng từng chịu không ít sự bắt nạt và cười nhạo, vậy nên khi một người như Giang Vọng thích cô, cô sẽ cảm thấy không thể tin nổi.

Không chỉ có cô, mà thật ra lúc ấy có lẽ mọi người trong trường đều rất giật mình.

Hai bài đăng về bọn họ trên Tieba của trường một người tiếp một người, bây giờ lật lại cũng có thể tìm được.

“Nếu anh nói anh vừa gặp đã yêu thì em có tin không?” Giang Vọng nói rất bình tĩnh.

“Hả?” Cô sửng sốt, rồi lại cười, “Không tin lắm.”

“Cũng không hẳn, chỉ là từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy rất mới lạ.” Giang Vọng ôm vai cô, cười nhạt nói, “Anh rất ít khi cảm thấy một cô gái nào mới lạ, sau đó thì lại cảm thấy rất đáng yêu.”
Dường như là nhớ tới Thời Niệm Niệm của khi đó, anh cười, “Đáng yêu cực kì.”

“…” Thời Niệm Niệm cũng bị anh nói đến nóng cả mặt, chậm chạp nói, “Em đâu có tốt đến thế.”

“Anh cảm thấy có mà.”

Tốt đến mức anh vừa liếc mắt một cái thì đã cảm thấy cuộc đời chìm trong bóng tối khi ấy cũng có mong ước và hi vọng, tốt đến mức nâng đỡ anh bước từng bước chân phóng khoáng tới bây giờ mà không từ bỏ và sa ngã, tốt đến mức khi anh nhớ về thời thanh xuân thì cũng chỉ còn lại sắc màu thuộc về cô.

Thời Niệm Niệm dừng bước, anh cụp mắt, giơ tay vuốt tóc cô, chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối của cô, chậm chạp nói.

“Anh ấy à, lúc mới bắt đầu theo đuổi em thì đã từng do dự.” Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, trong đêm đen lại mang theo một luồng điện từ tính, “Em vừa thuần khiết vừa sạch sẽ, anh gϊếŧ người không thành ngồi tù nửa năm, cứ cảm thấy trêu chọc em như thế rất có cảm giác tội lỗi.”
Ánh mắt anh dịu dàng, nói đến đây thì bất đắc dĩ nhếch môi dưới, “Nhưng không có cách nào, anh không nhịn được, nghĩ rằng cho dù thế nào thì cũng  lừa người tới tay đã rồi nói sau.”

Thời Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn anh, đầu quả tim run lên, chợt tiến lên từng bước một, giang hai cánh tay ra ôm lấy anh.

Giang Vọng hơi ngừng, xoay người ôm cô, dán vào tai cô thấp giọng nói: “Lúc ấy anh đã nghĩ, anh mặc kệ liệu em có dần nhuốm tội ác hay không, em đều thuộc về anh.”

“Không có tội.” Cô ấp a ấp úng khẽ giọng nói trong lòng anh, “Không có tội đâu, Giang Vọng, anh cực kì tốt, anh là người kiên định nhất, cũng là người lương thiện nhất mà em từng gặp, anh vẫn luôn tốt như thế, khiến em có lúc cảm thấy được anh thích làm em rất…không biết phải làm sao.”

Trên thế giới này tội ác rất nhiều, nhưng đa số những tội ác thực sự đều ẩn sâu bên trong chứ không lộ ra ngoài, có một bộ phận người chưa từng thực sự đối mặt với tội ác chân chính, vậy nên mới có thể phát triển theo phương hướng đúng đắn.
Mà cũng có một vài người biết tới tội ác, hơn nữa từng bước lún sâu vào vũng bùn, cuối cùng hoá thân thành tội ác.

Nhưng Giang Vọng thì khác, anh có sự kiên định dịu dàng nhất thế giới này, anh đã từng gặp, cũng đã từng trải qua nhiều tội ác và gian khổ, nhưng anh chưa từng để bản thân sa ngã, anh vẫn xuất sắc như cũ khiến tất cả mọi người không thể dời mắt.

Anh là chàng trai đứng trên bục nhận thưởng cầm tấm huy chương vàng sáng lấp lánh, cũng là thủ khoa khối khoa học tự nhiên với số điểm cao nhất trên bảng vàng, lại còn là tổng giám đốc Giang được người khâm phục tột cùng.

Anh vẫn luôn tốt như thế.

Giang Vọng khàn giọng mỉm cười, đang trong tư thế ôm hiện tại thì nghiêng đầu hôn một cái lên sườn cổ cô.

Khi anh mới ra tù thì đã từng nghe rất nhiều tiếng bàn tán, tất cả mọi người đều chuyện trò rất hăng say về vụ việc năm đó của anh.
Bọn họ nói anh là kẻ điên cầm dao đâm người, trên mạng lan truyền tấm ảnh anh đỏ mắt hai tay dính máu trong một khoảng thời gian rất dài, mọi người vừa sợ hãi, đồng thời lại cảm thấy kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ và hưng phấn.

Chỉ có Thời Niệm Niệm là nhìn anh một cách thẳng thắn thuần tuý, không có sự tò mò và quan sát, đưa cho anh một miếng băng dán cá nhân hình con gấu.

Cũng là cô, ôm lấy anh trên khán đài của sân thể dục, khẽ giọng hỏi vậy còn anh, anh có sợ không.

Là cô cố gắng, không trúc trắc, lại còn nghiêm túc nói với anh, sau này em sẽ đối xử tốt với anh.

Xung quanh là người đến người đi tấp nập trên con phố đi bộ, ánh đèn nơi cửa hàng soi sáng một vùng, Giang Vọng ôm mặt cô, cúi xuống hôn lên môi cô.

Niệm Niệm của anh, bất chợt xuất hiện trong sinh mệnh của anh như thế, cũng đủ trở thành vọng tưởng của anh, khiến anh nhớ mãi không quên cả một đời.
“Tổng giám đốc Giang?” Ở bên cạnh chợt vang lên một giọng nam lớn tuổi.

Anh buông Thời Niệm Niệm ra, nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Trần Thanh đứng bên cạnh, người giáo sư già tính tình kì quặc bị rất nhiều học trò phàn nàn lúc này đang đẩy xe lăn, người ngồi chính là vợ ông, tóc hoa râm, nhưng mà tuổi tác có lớn cũng không che lấp được phong thái của người trí thức trên người bà.

Giọng Giang Vọng thấp xuống: “Giáo sư Trần ạ.”

Thời Niệm Niệm rõ ràng là ngẩn cả người, hoàn toàn không đoán được lại có thể gặp phải thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh của mình ở chỗ này, Trần Thanh cũng đã chú ý tới cô ở bên cạnh Giang Vọng, có hơi giật mình nhìn sang.

Thời Niệm Niệm thở dài trong lòng, hơi cong lưng xuống: “Em chào thầy ạ.”

Giang Vọng ngừng lại.

“Hai người các em biết nhau hả?” Trần Thanh nói, “Cũng trùng hợp thật đấy.”
Giang Vọng mỉm cười, hào phóng giải thích: “Là bạn gái tôi, không ngờ lại là học trò của ngài.”

Trần Thanh gật đầu, cúi người xuống bên tai vợ giới thiệu hai người, bỗng nhiên, ông nhíu mày, nhớ tới điều gì đó, hỏi Thời Niệm Niệm: “Lần đầu tiên khi em tới bệnh viện tìm tôi chẳng phải đã từng gặp sao, sao lần đó lại không nghe thấy em nhắc tới vậy?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN