Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Trình Mộc Quân lại cảm thấy vẫn chưa đủ kích thích, ý cười càng sâu, “Tôi nghĩ, bị xem là thế thân rồi bao dưỡng thì cũng phải chuyên nghiệp, anh nói đúng không? Nếu anh cảm thấy không giống, thế thì tôi không cười.”
“Không phải……” Tần Lý theo bản năng muốn giải thích, rồi lại phát hiện dường như mình không có gì để giải thích.
Đoạn thời gian đầu, đúng thật là Tần Lý vì thấy Trình Mộc Quân khá giống Tống Cảnh Thần nên mới chấp nhận để đối phương tới gần.
Còn có cái hiệp nghị bao dưỡng vớ vẩn kia, đó vốn là không nên là cách bắt đầu một tình yêu bình thường.
Tần Lý suy sụp ngồi xuống, khuỷu tay chống ở đầu gối, bụm mặt. Ba mươi năm nay y chưa bao giờ thấy mình thất bại như vậy, thậm chí bắt đầu hoài nghi mấy năm trước có phải mình đã bị bỏ thuốc rồi không.
Gì mà thế thân, gì mà hợp đồng bao dưỡng, rõ ràng là những việc vớ vẩn như vậy, thế mà y lại làm như bị ma ám.
Tần Lý im lặng hồi lâu, Trình Mộc Quân ngơ ngẩn nhìn y một lát, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Khách sạn ở bờ sông, phong cảnh rất đẹp, đứng từ trên nhìn xuống có thể thấy dòng nước đổ ra biển ở phía xa xa và những con tàu băng băng trên mặt nước.
Trình Mộc Quân đẩy cửa sổ ra, làn gió ban mai tiến vào, mang đi cảm xúc nặng nề trong gian phòng.
Một tiếng còi dài chen vào từ khe hở của cửa sổ đang mở cũng làm người nào đó đang tâm loạn như ma phục hồi tinh thần lại.
Hoảng loạn qua đi, Tần Lý bình tĩnh hơn một chút, trước kia bác sĩ Lý có chỉ cho y không ít cách để người yêu có cảm giác an toàn, thẳng thắn thành khẩn chính là nguyên tắc số một.
Tần Lý vốn định tiến hành từng bước, nhưng không ngờ Trình Mộc Quân lại đột nhiên làm khó dễ, y nhận ra, đã tới lúc nên thẳng thắn rồi.
Nếu không thành khẩn, vậy thì không thể nói chuyện tương lai gì cả. Nếu không loại bỏ miệng vết thương hư thối hoàn toàn, cứ mặc kệ nó, vậy thì chính là đang kéo mình vào trạng thái tử vong.
Tần Lý không phải người thích trốn tránh, mặc kệ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì vẫn lựa chọn trực tiếp đối mặt. Y đi đến bên cạnh Trình Mộc Quân, cùng hắn nhìn dòng sông ngoài cửa sổ.
Đêm qua có mưa, nước sông vẩn đục, cuồn cuộn màu vàng của bùn.
Tần Lý: “Chúng ta nói chuyện được không?”
“Ừm.” Biểu tình Trình Mộc Quân lạnh lùng, trong mắt lại ẩn chứa bi thương, “Tôi, thật ra tôi vẫn luôn đợi anh thẳng thắn.”
Tần Lý: “Đúng thật là tôi đã từng thích Tống Cảnh Thần.”
“Chỉ có vậy?” Trình Mộc Quân bỗng nhiên bén nhọn: “Không chỉ là đã từng nhỉ, là bạch nguyệt quang nhớ mãi không quên, thậm chí vì nhung nhớ anh ta mà tìm đến một người thấp hèn như tôi*……”
(*上不得台面: Theo như mình hiểu sơ sơ thì khi đặt trong ngữ cảnh nói về một người nào đó thì người này là người có thân phận thấp, hoặc thuộc dạng là không có gì để tự hào)
“Trình Mộc Quân.” Tần Lý cắt ngang lời nói quá khích của hắn, ngực phập phồng kịch liệt, dường như đã bị khơi mào lửa giận.
Nice.
Trình Mộc Quân quay đầu nhìn vào mắt Tần Lý, nhìn chằm chằm những tơ máu xuất hiện vì phẫn nộ trong đó, tự cảm thấy mình đúng thật là thiên tài nắn cốt truyện.
Hắn phớt lờ Tần Lý, tiếp tục sắm vai tiểu tình nhân đang đau khổ, “Từ lúc tôi nhìn thấy Tống Cảnh Thần là đã bắt đầu hoài nghi chuyện này, khi anh ta đi ra từ sân bay, tôi đã biết, biết tại vì sao lúc trước anh lại đối xử đặc biệt với tôi như vậy.”
Sau khi nói một tràng dài cho hả giận, Trình Mộc Quân dường như đã mệt mỏi. Hắn ngừng lại, không nhìn Tần Lý mà là tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Thì ra, chỉ là tìm kiếm hình bóng của một người khác từ tôi mà thôi.”
Câu cuối cùng bay bổng nhẹ nhàng, gần như bị át bởi tiếng ồn ào từ cửa sổ.
Tần Lý nhíu mày nhìn sườn mặt Trình Mộc Quân chăm chú, cuối cùng vẫn kiên trì với ý nghĩ ban đầu.
Thẳng thắn, mới có thể tiếp tục.
“Tôi không phủ nhận, lúc đầu quen em tôi vẫn chưa hoàn toàn buông Cảnh…… Tống Cảnh Thần, ngầm đồng ý em tới gần cũng là vì hai người có chỗ giống nhau.”
Nói tới đây, Tần Lý tạm dừng một chút, xoay người lấy một thứ từ túi ra, “Thậm chí, còn ký xuống thứ đồ hoang đường này.”
Lần này y đến đây vốn là để giải quyết những khúc mắc tồn tại trong quá khứ, cũng may có để ý đem bản hợp đồng này đến đây.
Trình Mộc Quân không nhận, chỉ cúi đầu nhìn.
Quả nhiên là hợp đồng bao dưỡng.
Trình Mộc Quân: “Hệ thống, mấy người có thể làm mấy chi tiết này logic chút được không vậy, loại hợp đồng này căn bản không được pháp luật thừa nhận, sao lại phải ký xuống chứ.”
Hệ thống: “Chữ ký ở bên trên là của cậu.”
Trình Mộc Quân:……
Hắn cúi đầu nhìn bản hợp đồng, ngoại trừ hai ba năm đầu, dường như trong lòng hai người cũng hiểu rõ, ăn ý không nhắc lại chuyện này nữa.
Cũng không biết Tần Lý tìm thấy ở đâu.
Tần Lý thấy hắn không nhận, cũng không tức giận, cầm hợp đồng dứt khoát xé thành hai nửa.
Y nhìn về phía Trình Mộc Quân, nói: “Chuyện lúc trước là tôi làm sai, sai rất nhiều. Sau khi quen em không lâu, tôi đã buông Tống Cảnh Thần xuống. Em…… có thể tha thứ cho tôi không?”
Trình Mộc Quân ngơ ngẩn nhìn Tần Lý hồi lâu, hốc mắt hơi ửng đỏ, nhưng vẫn quả quyết lắc đầu: “Không được, tôi không chịu nổi, gần đây đêm nào tôi cũng không ngủ được, tôi nhìn thấy anh là sẽ nhớ đến…… Tôi không bỏ xuống được.”
Tay Tần Lý hơi run lên, nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân hồi lâu không nói gì.
Trong phòng yên ắng.
Mà lúc này, bên ngoài đột nhiên đổ cơn mưa.
Rõ ràng mười phút trước vẫn còn nắng đẹp, thoắt cái mây đen đã giăng đầy, hạt mưa lớn nện vào cửa sổ.
Trừ bỏ tiếng mưa rơi, trong phòng an tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Tần Lý nhìn Trình Mộc Quân hồi lâu, nhưng đối phương vẫn không có dấu hiệu mềm lòng. Y để ý thấy ngón út tay trái Trình Mộc Quân bắt đầu run nhè nhẹ, hốc mắt cũng ửng đỏ.
Tim Tần Lý giống như bị bóp chặt, cảm giác đau đớn lan tràn. Y không thể kích thích Trình Mộc Quân nữa, chỉ có thể thỏa hiệp, mặc kệ Trình Mộc Quân muốn gì cũng đều phải đồng ý trước đã.
Y mở miệng hỏi: “Em quyết định rồi?”
Trình Mộc Quân gật đầu, “Ừm.”
Tần Lý lại bỗng nhiên cười cười, sau đó thu biểu cảm lại, nói: “Hết thảy mọi chuyện trước kia là tôi sai, bây giờ nói buông bỏ nhẹ nhàng như vậy đúng thật là quá mức qua loa, không chân thành.”
Y tạm dừng một chút, tiếp tục nói: “Nếu em đã kiên trì đến thế, vậy thì cứ tách ra một đoạn thời gian đi.”
“Ừm.” Trình Mộc Quân không nhìn y, chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
Tần Lý đứng dậy, “Tôi đi trước.”
Thẳng đến khi thanh âm đóng cửa phòng vang lên, Trình Mộc Quân mới động đậy, hắn đến mép giường, ngồi phịch xuống.
Lát sau hắn mới xoay người, nhìn chằm chằm trần nhà nói: “Diễn kịch mệt mỏi quá đi.”
Lúc lâu sau hệ thống mới mừng rỡ nói: “Thanh tiến độ, thanh tiến độ cuối cùng cũng di chuyển rồi, 95%! Thắng lợi ở trước mắt! Hẳn là không bao lâu nữa sẽ có thể rời đi!”
Trình Mộc Quân vui vẻ, lại nghĩ đến một việc: “Rời khỏi tuyến cốt truyện này rồi tôi sẽ đi đâu? Thoát khỏi hệ thống độ kiếp? Trở về Thần giới chờ sửa chữa tiếp theo?”
“A, này……” Hệ thống ấp a ấp úng, chậm chạp không đáp lại.
“À, xem ra là về thế giới trừng phạt rồi, nếu vậy thì tôi liều mạng như vậy làm gì, không bằng kéo thanh tiến độ này chơi thêm mấy năm nữa? Ai muốn về thế giới trừng phạt làm li3m cẩu chứ.”
Hệ thống nóng nảy: “Cậu bình tĩnh một chút, cái đó… bên trên nói, nếu thế giới này được sửa chữa hoàn mỹ thì khi cậu về thế giới trừng phạt sẽ không bị cưỡng chế giáo huấn tình yêu nữa.”
Trình Mộc Quân lại nghe ra ý khác: “Chỉ là không cưỡng chế giáo huấn tình yêu thôi sao? Nghe không đơn giản như vậy nha.”
Hệ thống quỳ xuống, thành thật giải thích: “Đúng vậy, bởi vì thế giới trừng phạt cũng là một thế giới có cốt truyện hoàn chỉnh, hành vi của cậu phải phù hợp logic, không thể quá quắt.”
Trình Mộc Quân đã hiểu, nhưng cũng không sao, chỉ cần không cưỡng bách giáo huấn tình yêu thì sẽ có rất nhiều cách giải quyết.
Ví dụ như, hắn có thể giả vờ mất trí nhớ nha, mất trí nhớ xong thành một trang giấy trắng, quên sạch sẽ về thằng ngốc Tiêu Ngật Xuyên kia, vậy không phải rất hợp logic đó sao.
Linh cảm này là do Tống Cảnh Thần cung cấp đó, thật xứng đáng là đồng đội tốt.
Trình Mộc Quân vui vẻ, cười tủm tỉm kéo chăn lên chuẩn bị ngủ nướng.
Còn công việc gì đó, cũng chia tay rồi, ai muốn bán mạng làm việc cho Tần Lý nữa.
***
Sau khi rời khỏi khách sạn, Tần Lý tranh thủ đến công ty chi nhánh, bận bịu suốt hai ngày, ngủ luôn ở công ty, sau khi làm xong trực tiếp trở về thành phố A.
Sau khi về nhà lại ở lầu hai suốt một ngày, quét sạch sẽ nhứng thứ có liên quan đến Tống Cảnh Thần.
Phòng Tống Cảnh Thần đã được thu dọn, Tần Lý chuyển sang dọn phòng của mình.
Lúc trước hay bận công việc, sau khi dọn đến chẳng mấy khi bước vào căn phòng trên lầu hai, vốn dĩ y nghĩ rằng là do mình không muốn chạm vào nỗi khổ trong lòng.
Bây giờ mọi thứ đã được thu dọn sạch sẽ, Tần Lý lại phát hiện, chẳng qua là mấy thứ này không hề quan trọng trong cuộc sống của y mà thôi.
Y dứt khoát ném hết thảy đồ vật có dấu vết của Tống Cảnh Thần vào một cái túi plastic đựng rác bên cạnh, từ những bộ đồng phục mà Tống Cảnh Thần vẽ lên, cho đến những cuốn sách mà hai người đã đọc cùng nhau, những thứ linh tinh vụn vặt chứa đầy túi đựng rác lớn.
Khi dọn xong đã gần tới giờ cơm chiều, Tần Lý nhận được điện thoại của A Phong.
Tống Cảnh Thần xuất viện, bọn họ quyết định ăn bữa cơm chúc mừng, thuận tiện xả xui.
Tần Lý nhớ lại vài chi tiết trong nhiều năm qua, về sự bài xích mịt mờ của bọn họ đối với Trình Mộc Quân.
Trước đây y không để ý lắm, giờ lại trở thành một vật cản trong cổ họng. Suy xét một lát, Tần Lý quyết định đi đến đó, có một số việc vẫn nên nói rõ ràng sẽ tốt hơn.
Tỷ như, Trình Mộc Quân là người bạn lữ y muốn cùng đi qua nửa đời sau, nếu không tôn trọng phối ngẫu* của y, vậy thì cũng không cần tiếp tục làm bạn bè.
(*) Phối ngẫu: Danh từ luật pháp, chỉ người đã có bạn đời và phải làm tròn bổn phận gia đình, tức người chồng hoặc người vợ.
Địa điểm là một nhà hàng tư nhân khá tốt, sau khi phục vụ hỏi rõ thân phận, liền trực tiếp đưa Tần Lý vào.
Khi phục vụ mở cửa phòng riêng ra, bên trong lại chỉ có mỗi Tống Cảnh Thần.
Tần Lý do dự một chút mới đi vào.
Y ngồi xuống, hỏi thẳng: “Những người khác đâu?” Biết rõ còn cố hỏi.
Tống Cảnh Thần hơi sửng sốt, cười ngại: “Ngồi xuống trước đi.”
Ký ức của y vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, tạm thời chỉ nhớ được chuyện trước khi về nước, còn chi tiết những chuyện sau khi về nước thì đều nghe từ miệng những người khác.
Nhưng có một việc Tống Cảnh Thần có thể khẳng định.
Y thích Tần Lý.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên y nhìn thấy Tần Lý sau khi tỉnh dậy, tim y bỗng nhiên đập mạnh, khi nằm ở bệnh viện cũng liên tục nghĩ khi nào có thể gặp Tần Lý.
Ngày xuất viện, Tần Lý không tới, nghe nói là bận việc phải đến thành phố B.
Lúc ấy A Phong đến đón y nói, tên Tần Lý cuồng công việc này đã tạm gác lại công việc vì y.
Sau đó là mấy người khác mồm năm miệng mười bổ sung chi tiết.
Cái gì mà Tần Lý đi công tác nhưng cũng phải gấp gáp trở về làm sinh nhật cho y, rồi gì mà vung tiền như rác mua di vật ba y về cho y, rồi khi xảy ra tai nạn đã bị thương tay vì bảo vệ y.
Tống Cảnh Thần cảm thấy, có lẽ mình cũng nên đáp lại Tần Lý.
Ký ức thời niên thiếu trong quá trình nhớ lại trở nên cực kỳ rõ ràng, y nhớ lúc trước Tần Lý che chở và thiên vị mình, nhớ Tần Lý rõ ràng kinh tế khó khăn nhưng vẫn nhiều lần tích cóp tiền xuất ngoại đi tìm mình.
Cảm xúc dạt dào, y liền tìm lý do nhờ người hẹn Tần Lý ra.
Tống Cảnh Thần nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của người đàn ông đối diện, áo sơ mi cài cúc trên tạo cảm giác rất cấm dục, còn có yết hầu lăn lộn khi uống nước.
Thình thịch —— tim y đập càng lúc càng nhanh, mặt cũng hơi nóng lên.
“Bọn họ vẫn chưa đến? Để tôi gọi điện thoại thúc giục một chút.”
Giọng nói giống như đàn cello âm sắc hoàn mỹ, hoa lệ ưu nhã, nội dung lời nói lại không hiểu phong tình.
Tống Cảnh Thần hoảng hốt: “A, tôi có lời muốn nói với cậu, mấy ngày tôi nằm viện cậu đã gác công việc lại để đến chăm sóc tôi, tôi thật sự rất cảm kích.”
Tuy rằng mấy ngày đó Tần Lý đều không phải đến một mình, luôn đi cùng Du Thiếu Ninh, lúc tới cũng chỉ im lặng ngồi trên sô pha làm việc, còn thường ra hành lang nhận điện thoại, lời nói với y chỉ bằng một phần ba Du Thiếu Ninh.
Nhưng Tần Lý cuồng công việc mà có thể đến ở cùng y nửa giờ trong giờ làm việc, Tống Cảnh Thần biết đây là đãi ngộ rất đặc biệt.
Tần Lý: “Không có gì, lúc ấy là cậu bảo vệ tôi, xuất phát từ đạo nghĩa thì tôi cũng nên giúp cậu khôi phục.”
Tống Cảnh Thần ngây người, đả kích quá lớn làm y không nghe được gì khác, lẩm bẩm hỏi: “Tôi bảo vệ cậu? Không phải là cậu bị thương vì cứu tôi sao? Vết thương ở tay cậu không phải là do cứu tôi mà thành sao?”
Tần Lý hơi khó hiểu, nói: “Vết thương ở cánh tay tôi là do bị thủy tinh cứa vào, lúc ấy tôi đã thắt dây an toàn, không thể nhào qua bảo vệ cậu được. Mà thật ra tại cậu không thắt dây an toàn nên mới bị thương nặng như vậy, lần sau đừng quên nữa.”
“……” Tống Cảnh Thần rất xấu hổ, trong chốc lát không biết nên nói cái gì.
Tần Lý lại hơi thấp thỏm, liên tục nhìn đồng hồ, “Bọn A Phong vẫn chưa đến sao?”
Tống Cảnh Thần thấy dường như y lại muốn đi gọi điện thoại, vội vàng mở miệng: “Tiểu Lý, giờ tôi không thể nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng ký ức lúc trước lại rất rõ ràng, lúc tôi ở nước ngoài, cậu đã ngồi máy bay hai mươi mấy giờ chỉ vì muốn nhìn tôi một cái.”
Tần Lý đang muốn giải thích, thật ra mấy lần đó y đi công tác, thuận tiện ghé qua xem một cái mà thôi. Chưa kịp mở miệng lại nghe Tống Cảnh Thần nói tiếp.
“Trước kia tôi không biết quý trọng, trải qua lần tai nạn xe này tôi mới phát hiện, thật ra tôi thích cậu……”
Rầm —— Tống Cảnh Thần ngừng thổ lộ, y ngây người nhìn Tần Lý kinh hoảng đứng lên.
Tần Lý tràn đầy nghi hoặc: “Cậu, có phải là tai nạn xe làm hỏng đầu rồi không, đó chỉ là ảo giác thôi, tôi đã sớm buông xuống rồi, chỉ xem cậu là bạn bè bình thường mà thôi.”
Tống Cảnh Thần tái mặt: “Cậu, không phải cậu đi công tác nhưng vẫn gấp về để làm sinh nhật cho tôi sao?”
Tần Lý: “Ngày đó là Du Thiếu Ninh lái xe, tôi vừa lên xe là ngủ, tỉnh lại thì đã bị hắn kéo đến hội quán.”
“Vậy, không phải cậu còn dùng ba triệu mua di vật của ba tôi tặng cho tôi sao?”
Tần Lý: “…… Số tiền đó là cho cậu mượn.”
Tống Cảnh Thần: “……”
Nói tới đây, Tần Lý cũng nhận thấy bữa tiệc lần này không ổn, y đứng dậy, lúc đặt tay lên cửa chuẩn bị rời đi có nói thêm một câu.
“Sau này đừng làm vậy nữa, tôi sợ Mộc Quân hiểu lầm.”
Tống Cảnh Thần nghe thấy cái tên Mộc Quân này, mày hơi nhíu lại, nhưng trong chốc lát cũng không thể nhớ ra đây là ai. Y thấy Tần Lý phải đi, vội vàng đứng lên, “Tần Lý, cậu, cứ xem như là hôm nay tôi choáng đầu, chưa từng nói gì hết.”
Tần Lý quay đầu lại, nhíu mày: “Tôi không rõ ý cậu là gì.”
“Ý tôi là, sau này chúng ta vẫn là bạn, đúng không?” Tống Cảnh Thần không nghĩ rằng Tần Lý sẽ từ chối mình. Dù gì thì y cũng đã từng từ chối Tần Lý nhiều lần như vậy nhưng đối phương đều không ngại.
Tống Cảnh Thần đã biết Tần Lý thích mình từ lâu rồi.
Chỉ là khi đó Tần Lý hoàn toàn không hợp với hình mẫu lý tưởng của y. Y không muốn tiếp nhận, nhưng cũng không muốn từ bỏ lòng tốt của đối phương, vậy nên mới lấy cớ mình thích người khác giới để âm thầm từ chối.
Có vẻ như Tần Lý đã tin, cố giữ ở ranh giới bạn bè, không hề vượt qua nửa bước.
Giờ y chủ động vượt qua ranh giới này, cho dù Tần Lý tỏ vẻ từ chối, y cũng tin tưởng sau này đối phương sẽ suy nghĩ lại. Dù sao thì đây cũng chỉ vì bị từ chối quá nhiều nên mới không tự tin thôi.
Tống Cảnh Thần có thể chắc chắn.
Nhưng không ngờ Tần Lý lại nghiêm túc lắc đầu: “Xin lỗi, Mộc Quân rất để ý chuyện này, cho nên sau này tôi sẽ không gặp cậu nữa.”
Nói xong y quyết đoán mở cửa rời đi, không có chút lưu luyến gì. Trước khi đi còn để lại một câu:
“Ba triệu cho cậu mượn vẫn nên viết giấy nợ thì tốt hơn, cậu viết rồi đưa cho Du Thiếu Ninh đi.”
Tống Cảnh Thần như bị sét đánh, ngồi tại chỗ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, sau đó lại cảm thấy đầu đau đớn một hồi.
Vô số ký ức bị lãng quên mãnh liệt tuôn ra, y nhớ lại.
Cảm giác thẹn thùng cùng phẫn nộ khi bị lừa gạt làm Tống Cảnh Thần không thể khống chế được cảm xúc, ném hết những chén đĩa tinh xảo trên bàn.
Hai mắt y đỏ bừng, chỉ nghĩ nên làm gì để đền bù nhục nhã mình đã chịu.
Trong những hình ảnh hỗn loạn, Tống Cảnh Thần bỗng nhiên nhớ đến buổi tối sinh nhật y, sau khi Du Thiếu Ninh say rượu có nỉ non vài câu.
Về… bí mật của Trình Mộc Quân.
_______