Kể từ ngày hôm ấy, Hạ gia và Hoắc gia nộp bao nhiêu là đơn kiện Hạ Tiểu Vân bị Davidson ép hôn kia lên bao nhiêu là tòa án nhưng đều bị trả về.
Đích thân ông Hạ và ông Hoắc tới gặp những quan chức cấp cao vẫn không ăn thua gì.
Chú họ của Davidson là Tần Trư Vĩ được bổ nhiệm làm phó Đốc Quân tạm thời cho tới khi tìm được Thống Đốc Quân phù hợp nên gia tộc của hắn càng ngạo nghễ hơn.
Một ngày buổi sáng trời âm u, không tuyết cũng chỉ se lạnh.
Một người quân sĩ tướng tá cao to da hơi ngăm với phong thái có chút rụt rè gõ cửa phòng Ngôn Luân.
” Vào đi!”
Sau khi được sự cho phép của Ngôn Luân thì người quân sĩ mới bước vào.
” Lâm Tống, có chuyện gì!”
Ngôn Luân dừng việc đang làm lại, tới sô pha ngồi xuống.
Thấy Lâm Tống vẫn đứng đó, gương mặt tiều tụy hốc hác trông thấy, khác đi bao nhiêu trước khi anh ta đi công tác.
” Anh Ngôn! Tôi muốn nói một chuyện!”
Anh ta hít thở sâu rồi nói.
Ngôn Luân vẫn đang quan sát anh ta.
” A Tống à, cậu đi tới phía Đông nước ý không bao lâu mà giờ lại thay đổi nhiều quá.
Có phải cuộc sống cậu dày vò lắm không? Sao lại tiều tụy thế kia!”
Lâm Tống bấu chặt lấy đùi rồi dứt khoát quỳ xuống.
” Em muốn thú tội!”
Ngôn Luân đứng phắt dậy.
” Đứng lên! Cậu bị sao vậy!”
Anh ta hét lên một tiếng rồi bắt đầu nói một tràng khiến Ngôn Luân đen mặt.
” Người đặt bom trên máy bay riêng của Thống Đốc là em! Em chết một trắm lần cũng không hết tội, em..!1
Không gian yên lặng một vài giây sau đó…
” Mày! Thằng khốn, tao giết mày!” Ngôn Luân rút súng chĩa thẳng vào Lâm Tống.
Lâm Tống nước mắt giàn giụa liên tục dập đầu.
Miệng nói liên hồi.
” Em xin anh trước khi em chết cho em nói hết đi.
Là có người ép em, bắt vợ con em đe dọa..Huhuuh!”
Ngôn Luân khựng lại, nắm cổ ảo Lâm Tống lôi xềnh xệch vào phòng thẩm vấn gần đó.
Sau khi an tọa vào hai chiếc ghế đối diện nhau, Ngôn Luân vẫn đằng đằng sát khí, trán nổi gân xanh.1
” Dám nói láo một câu tao tiễn mày luôn đấy!”
Lâm Tống gật đầu lia lịa rồi bắt đầu bình tĩnh lại và nói.
” Lệ Á Uy chính là muốn giết Thống Đốc để trả thù cho em trai anh ta.”
Nghe cái tên này được thốt ra, Ngôn Luân không khỏi bất ngờ và không tin nổi.
” Anh còn nhớ Lệ Tuấn Anh không! Cậu ta là một trong số những quân sĩ hi sinh ở trận bắt bọn đào trộm mỏ trên núi tuyết.
Mặc dù Thống Đốc chẳng chính tay hại chết anh ta nhưng Lệ Á Uy lại bị hận thù che mắt, hận Thống Đốc vì ngài ấy cử em trai anh ta đi nên mới chết.”
” Mẹ nó!” Ngôn Luân nhíu mày kiếm sắc lạnh, chửi tục một câu.
Lâm Tống:” Anh ta bắt vợ con của tôi uy hiếp, nếu không giết Thống Đốc Quân thì vợ con tôi sẽ bị giết.
T..tôi là bần cùng bất đắc dĩ thôi.
Sau khi Thống Đốc chết rồi anh ta còn muốn Thống Đốc phu nhân và các con của ngài ấy chết nữa.
Tên sát nhân cũng là trong kế hoạch của hắn.
Thế nhưng họ lại không chết nên anh ta không thả vợ con tôi.
Anh thấy đấy, tôi dằn vặt tới sinh bệnh sau khi làm việc ác nên tới thua tội.
Chỉ xin anh rằng sau khi tôi chết hãy cứu vợ con tôi.”
Ngôn Luân trầm ngâm mắt nhắm hờ, lôi từ túi áo ra một điếu thuốc và châm lên.
Lâm Tống chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Ngôn Luân bao giờ.
” Được rồi, việc mày làm vẫn là hại chết Thống Đốc mặc dù ép buộc đó vẫn là tội chết.
Còn vợ con mày tao đảm bảo được an toàn.” Ngôn Luân đứng dậy đi lại gần chỗ Lâm Tống thở một làn khói vào mặt anh ta.
” Thằng khốn phản bội kia muốn chết cũng khó!”
Nói xong anh ta bước chân bình tĩnh ra ngoài, trên môi cong lên nhẹ.
Con mắt thâm trầm ánh lên tia vui vẻ cũng ánh lên tia thất vọng..