Quan Hề cực kì lạnh mỗi lần dì cả đến, lúc ngủ luôn chui vào lồng ngực anh.
Anh dựa người vào gối, một tay ôm cô gái đang ngủ say, một tay khác cầm điện thoại liên lạc với cấp dưới. Vừa rồi sau khi nhận được tin nhắn của Quan Hề, anh tạm thời quay về từ công ty, công việc vẫn để ở đó, chưa xử lí xong.
Quan Hề ngủ một hồi, lúc tỉnh dậy lần nữa thì cả người đã thoải mái hơn rất nhiều. Cô nhúc nhích, ý thức được mình đang ôm Giang Tùy Châu rất chặt, tay đặt bên eo anh, chân đè lên chân anh.
Mà lúc này, người bị cô ôm chặt đã bị ép phải ngủ.
Quan Hề cẩn thận dời tay và chân đi, không lên tiếng, cứ nằm nghiêng như vậy nhìn anh một lúc. Có lẽ vừa tỉnh ngủ nên suy nghĩ có hơi mông lung, ngắm nhìn gương mặt này, trong đầu Quan Hề đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện giữa mình và Giang Tùy Châu.
Ví dụ như lúc còn bé hai người đều không vừa mắt đối phương, ví dụ như lúc du học nước ngoài không qua lại với nhau, lại tỷ như sau khi cô về nước, trong lúc đầu óc không tỉnh táo hai người đã kéo nhau lên giường….
Nhớ lại một cách tỉ mỉ, cảm thấy họ quen biết nhau đã rất lâu rồi.
Thật ra thì tính tình của Giang Tùy Châu chưa bao giờ thay đổi, nhưng sau khi hai người xác định quan hệ yêu đương, cách anh đối xử với cô chuyển từ không thèm để ý lúc đầu thành muốn cái gì cho cái đó. Bất kể ban đầu trong lòng anh nghĩ thế nào thì quả thật những hành động lúc đó của anh đã đạt yêu cầu của một anh chồng chưa cưới.
Lúc đó đã đạt yêu cầu, chứ đừng nói gì là hiện tại. Một người cuồng công việc như anh lại nằm ở đây ngủ cùng cô….
Quan Hề thở dài, hiếm khi cảm thấy bản thân được tùy thích tự do.
“Than thở gì đó.” Người trước mắt đột nhiên lên tiếng.
Quan Hề: “Hóa ra anh đã tỉnh rồi à.”
Giang Tùy Châu mở mắt sờ sờ đầu cô, giọng nói hơi khàn: “Mới vừa tỉnh, em không ngủ sao?”
“Ngủ ngon giấc lắm.”
“Vậy em thở dài cái gì?”
Quan Hề ôm mặt, giả vờ làm vẻ si mê: “Không có gì, chỉ là em đang cảm thán vẻ ngoài đẹp trai của anh thôi, thiếu chút nữa là sự xinh đẹp của anh sắp đuổi kịp em rồi.”
Khóe miệng Giang Tùy Châu nhếch lên một độ cong rất nhẹ: “Sao rồi em, bụng không đau nữa à?”
“Không đau, nghỉ ngơi một lúc đã thoải mái hơn rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Giang Tùy Châu đứng dậy, nhìn thời gian: “Anh bảo người đưa chút đồ ăn đến đây, em cứ nằm đi.”
“Được, vậy anh có muốn đến công ty không, bây giờ em không sao hết, anh có việc thì có thể đi.”
Giang Tùy Châu dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Giang Tùy Châu cảm thấy bất ngờ, dù sao anh cũng rất hiểu Quan Hề, là người mà khi bạn bận bịu công việc sẽ hỏi, rốt cuộc là “công việc quan trọng hay bạn gái quan trọng, có công việc gì thì anh cũng phải để lại sau vì em chứ”.
Quan Hề thấy anh đứng im ru, khó hiểu nói: “Sao thế? Anh không đi à.”
Giang Tùy Châu: “Hôm nay em có vẻ hiểu chuyện nhỉ.”
“Hiểu chuyện không tốt sao, em quyết định rồi, sau này em phải cố gắng hết sức để trở nên hiểu chuyện hơn ~”
Giang Tùy Châu nghĩ ngợi một chút: “Thôi bỏ đi, không cần miễn cưỡng đâu.”
“Sao lại miễn cưỡng, em không hề miễn cưỡng gì mà!”
“Dù sao thì em cũng không kiên trì được mấy ngày, cần gì phải làm thế.”
“….”
Cần gì phải?? Làm thế?
Giang Nhị Cẩu, có phải anh mắc bênh cuồng bị ngược [1] không! Hiểu chuyện với anh mà anh còn nhiều lời như vậy hả!
[1] gốc: “抖M” chỉ xu thế tâm lý và tính cách của một người, chữ M là chữ cái đầu của từ tiếng Anh Masochism, chỉ người thích bị ngược đãi và chứng thích bị ngược đãi. (từ ngược nghĩa là 抖S: người thích ngược đãi, tra tấn người khác) (Cre: phuongviio.wp.com)
Giang Tùy Châu liếc nhìn vẻ mặt “muốn mắng người nhưng vì mới nói muốn hiểu chuyện vì vậy cố nhịn” của Quan Hề, bật cười nói: “Lúc em ngủ anh đã xử lí công việc xong rồi, lát nữa không cần đi, ở nhà với em.”
Ánh mắt Quan Hề hơi sáng lên, ngay sau đó nói: “Nhưng em thật sự ổn, em không cần anh phải nghỉ việc để ở nhà với em đâu đó.”
“Ừm, anh biết.” Giang Tùy Châu khẽ nói: “Là anh nhất quyết muốn ở nhà.”
“Ồ!”
**
Quan Hề mượn cớ dì cả đến ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, trong hai ngày này cô họp qua video với Uông Thanh và các đồng nghiệp.
Trong cuộc họp, Uông Thanh nói với cô rằng cô được mời tham dự Super Travel Festival do mạng du lịch Ưu Đồ tổ chức vào tháng sau, còn hỏi cô có thể chia sẻ đôi chút về việc du lịch hay không.
Khi Quan Hề mới nghe được tin tức này, cô hơi ngây người: “Ưu Đồ? Diễn thuyết?”
“Đúng vậy, Super Travel Festival này hai năm mới tổ chức một lần, quy mô rất lớn, tất cả blogger có danh tiếng đều đến, Triệu Hiểu Nhu của phòng làm việc chúng ta cũng sẽ tham gia. Dù sao đến lúc đó sẽ có rất nhiều người ở giới truyền thông và công ty lớn, nên em phải chuẩn bị thật tốt cho bài diễn thuyết này đó.”
Năm nay Quan Hề mới bắt đầu nghiêm túc với công việc blogger du lịch này, nên cô thật sự không biết gì về những hoạt động quen thuộc ở Ưu Đồ.
“Super Travel Festival là cái gì ạ.”
“Cụ thể thế nào thì em có thể tìm video trước kia, có đăng lên mạng đó.”
“Được rồi.”
Sau khi Quan Hề kết thúc buổi họp, cô không lên mạng tìm, trực tiếp gọi ông chủ của du lịch Ưu Đồ đang đi ngang qua trước mặt cô.
“Giang tổng, anh tới đây một chút đi.”
Giang Tùy Châu cầm cốc nước ấm trong tay: “Chuyện gì.”
Quan Hề: “Tháng sau Ưu Đồ có một Super Travel Festival đúng không.”
Giang Tùy Châu gật đầu: “Mời em à?”
Quan Hề: “Câu hỏi đó không phải rất vô ích sao, bây giờ em là hoa đán đương thời của trang web các anh đó nha? Nhưng sao anh không đề cập chuyện này với em.”
“Chuyện này cấp dưới đang làm, anh không quản lí.”
“Trước kia anh không tham gia à.”
Giang Tùy Châu lắc đầu, vẻ mặt hoàn toàn mang ý “anh vốn sẽ không tham gia những buổi tiệc thịnh soạn kia”.
Quan Hề: “Được rồi, được rồi….. Hỏi anh cũng như không.”
Giang Tùy Châu đi tới ngồi xuống bên cạnh cô: “Em muốn biết cái gì.”
“Tốt nhất là em nên xem video để biết sẽ phải làm gì trong lễ hội du lịch này. Người bên các anh còn muốn em làm một bài chia sẻ, em phải xem những người trước kia đã nói gì nữa.”
Giang Tùy Châu à một tiếng, cầm lấy điện thoại gửi thông tin cho Quan Hề: “Trần Phàm, là người tổng phụ trách lần này, em hỏi thẳng cậu ta đi, anh sẽ nói với cậu ta một tiếng.”
Quan Hề không khách sáo, lập tức thêm người ta làm bạn tốt: “Nói sớm nha anh.”
**
Gần đây Quan Hề không có kế hoạch đi xa, trước mắt ngoại trừ đăng vài video và hình chụp để chia sẻ với fans hâm mộ, thì chỉ chuẩn bị cho chuyện lễ hội du lịch tháng sau mà thôi.
Vậy nên gần đây cô rất rảnh rỗi, thường xuyên đi chơi chung với Lãng Ninh Y. Ngày hôm nay sau khi ra khỏi phòng làm việc, cô trực tiếp ngồi lên xe của Ngụy Tu Dương, cùng cậu đi đến nhà Lãng Ninh Y.
Hôm nay Ngụy Tu Dương mới từ nước ngoài trở về, Lãng Ninh Y nói cả ba người họ đến nhà tụ tập, nên Ngụy Tu Dương đến đón cô.
Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, Quan Hề cài đai an toàn, thuận miệng hỏi: “Gần đây em đều ở nước ngoài à? Còn chẳng thấy bóng dáng đâu cơ, bận bịu gì sao.”
Ngụy Tu Dương: “Ở nước ngoài có mấy dự án, tới tới lui lui rất phiền nên em ở lại Mỹ một thời gian ngắn luôn.”
“À, ra là như vậy?” Quan Hề nhìn sang với ánh mắt hóng hớt.
Ngụy Tu Dương im lặng một chút lại nói: “Chỉ như vậy thôi….. Còn chị, gần đây chị với Giang Tùy Châu vẫn tốt chứ?”
“Rất tốt.” Quan Hề nói, “Ngụy Tu Dương, có phải em có gì đó không nói thật không, em với cô bạn gái nhỏ còn che che giấu giấu không chịu nói hả.”
Ngụy Tu Dương suýt đã đạp phanh xe gấp: “Chị nói gì ——“
Quan Hề nhíu mày: “Chuyện này có gì mà em phải giấu chị, nếu không phải mấy ngày trước Lãng Ninh Y nói ra, chị thật sự không biết mình sắp có em dâu đó.”
“Chị đừng nghe Lãng Ninh Y nói bậy.” Ngụy Tu Dương lập tức nói, nhưng sau khi nói xong lại phát hiện giọng điệu mình có hơi gấp gáp. Cậu sửng sốt, bất đắc dĩ nhíu mày, cậu vội vã giải thích cái gì…..
“Ý em là, chuyện này không giải quyết cẩn thận, Lãng Ninh Y nghe người khác đồn đoán thôi, chị đừng tin. Nếu thật sự có gì chẳng lẽ em lại không nói với hai chị sao.”
Quan Hề gật đầu: “Cũng đúng…. Nhưng dù không ở bên nhau, vậy chắc cũng có một người như vậy thật nhỉ?”
Ngụy Tu Dương nhìn về phía trước, ánh mắt thờ ơ: “Là một người phụ trách của công ty đối tác, không ở bên nhau, chỉ là cô ấy tỏ tình nên người khác mới hiểu nhầm.”
“Trời má, sao em còn chờ người khác thổ lộ nữa vậy.”
Ngụy Tu Dương: “Nếu không thì sao, em không có ý đó với cô ấy.”
“Sao em lại bắt bẻ như vậy, em cứ bắt bẻ mãi khiến chị rất nghi ngờ xu hướng giới tính của em đó.” Quan Hề nói, “Nhưng mà em yên tâm, chị rất phóng khoáng, nếu em thật sự thích con trai thì chị cũng tiếp nhận được.”
Ngụy Tu Dương cạn lời nhìn cô: “Nghĩ lung tung cái gì đấy, chị cứ lo cho mình với Giang Tùy Châu đi, bớt để ý đến chuyện của em.”
Quan Hề: “Úi….. Chị với Giang Tùy Châu à, xem ra gần đây em thật sự có thể tiếp nhận anh ấy rồi, không mắng anh ấy nữa.”
Ngụy Tu Dương xuy nhẹ một tiếng: “Mắng thì có ích gì, không phải chị vẫn muốn ở bên cạnh anh ta sao. Em mắng cũng như không.”
“Đúng đó, mắng cũng như không thì không cần mắng đâu.” Quan Hề vui vẻ, hớn hở nói, “Anh ấy vô cùng tốt luôn, giữa hai người có hiểu lầm thôi.”
Ngụy Tu Dương: “Trước kia lúc chị than thở về anh ta một câu tiếp một câu tại sao không nói chỉ là hiểu lầm?”
Quan Hề: “Trời ạ, đừng nhắc đến mấy chuyện hồi mới trưởng thành nữa, bây giờ bọn chị vẫn ổn. Em xem đi, em là em trai chị, anh ấy là bạn trai chị, sau này gặp nhau rồi mắng cũng chẳng có vấn đề gì đúng không.”
Ngụy Tu Dương bày vẻ mặt không vấn đề gì và đôi chút thấy cô phiền, nhưng trong lòng lại hụt hẫng. Đây là lần đầu tiên cậu nghe Quan Hề nói Giang Tùy Châu tốt trước mặt mình.
Trước kia lúc cậu cảm thấy họ không thích đối phương, còn che giấu tâm tư đang rung động của mình….. Nếu cô thật sự thích Giang Tùy Châu, cậu cũng chẳng có tư cách gì nữa.
Cậu rời đi vẫn là lựa chọn đúng đắn.
Từ sau lần Giang Tùy Châu đâm thủng bí mật cậu ẩn giấu sâu trong nội tâm trước đó, cậu cố ý rời đi thật xa.
Không phải là cậu sợ Giang Tùy Châu, mà là sự những gì anh nói sẽ linh nghiệm. Phàm là tâm tự của cậu bị Quan Hề biết, với tính tình của cô, chắc chắn cô sẽ không thể nào tiếp nhận nổi, từ đó sẽ không liên lạc với cậu nữa.
Cậu không muốn có kết cục như vậy, nên cậu tình nguyện đi xa, tình nguyện nhấn chìm những tâm tư đó xuống. Giang Tùy Châu nói đúng, vốn đã không thể thì cần gì phải phá vỡ mối quan hệ mấy năm gần đây, lưới rách cá chết…..
Chấp niệm của cậu nên buông bỏ rồi.
“Hôm qua Lãng Ninh Y bảo hôm nay đến nhà cô ấy ăn gì vậy?” Ngụy Tu Dương dẹp bỏ những tâm tư đó, chuyển sang chủ đề khác.
“Cô ấy hả, nói là lấy được rượu ngon tuyệt thế gì đó từ ba cô ấy….. Không phải em bảo chỉ ở lại trong nước một tháng rồi đi đó sao, cô ấy nói tranh thủ lúc em còn ở đây phải tiếp đãi thật tốt.”
Ngụy Tu Dương cười, vẫn như thường ngày: “Xem ra cô ấy có chút lương tâm.”
…
Đúng là Lãng Ninh đã chuẩn bị rượu ngon đợi họ đến, ba người ở nhà cô ấy vừa uống rượu vừa trò chuyện trên trời dưới đất, rất nhanh đã đến buổi tối.
Ba người đã uống rượu nên không thể lái xe, sau khi Giang Tùy Châu biết đã đến thẳng nhà Lãng Ninh Y đón Quan Hề.
“Vậy tớ đi trước nhé, Ngụy Tu Dương, em nhớ gọi người lái xe thuê đó.” Quan Hề đứng không vững, mặt dán vào cánh tay Giang Tùy Châu, vẫy tay với hai người trong nhà.
Giang Tùy Châu nhìn Ngụy Tu Dương, cậu cũng đang nhìn anh chăm chú, nhưng hai người lại vô cùng ăn ý không nói chuyện với đối phương.
Quan Hề: “Em ngẩn người cái gì thế, có nghe không, gọi người lái xe thuê hoặc bảo người nhà đến đón đấy.”
Ngụy Tu Dương thôi nhìn: “Biết rồi, chị mau về đi.”
“Được ~” Quan Hề quay đầu vỗ vỗ vai Giang Tùy Châu, “Giang Tùy Châu, anh cõng em đi.”
Giang Tùy Châu đỡ vai cô: “Em đứng ngay ngắn trước đã.”
“À!”
Thấy cô đã đứng vững, Giang Tùy Châu mới quay lưng lại, “Lên đi em.”
“Được ~”
Sau khi Giang Tùy Châu cõng Quan Hề lên, còn gật nhẹ đầu với hai người bên trong, sau đó mới xoay người đi.
Anh cõng Quan Hề mãi thành quen, lúc này dù cô uống hơi nhiều, nằm sau lưng anh quậy phá anh vẫn giữ mặt không đổi sắc.
“Em không nói với anh là hôm nay em đi cùng Ngụy Tu Dương.” Sau khi lên xe, Giang Tùy Châu nói.
Quan Hề: “Em chưa nói sao? Ừm….. Vậy bây giờ em nói nha, nó mới từ nước ngoài về, ba bọn em lâu rồi không gặp nhau nên đến nhà Ninh Y ăn cơm.”
Giang Tùy Châu: “Gần đây cậu ta đều ở nước ngoài à?”
“Đúng vậy, hình như mấy năm tới cũng sẽ ở nước ngoài tương đối nhiều.”
Giang Tùy Châu: “Xem như thông minh.”
“Hửm? Thông minh cái gì cơ?”
“Không có gì.” Giang Tùy Châu nghiêng người qua cài đai an toàn cho cô.
Quan Hề nhân cơ hội này vòng tay qua cổ anh, giữ anh lại trước mặt mình: “Giang Tùy Châu, có phải anh rất không thích Ngụy Tu Dương không?”
Giang Tùy Châu nói thẳng: “Không thích.”
“Không thể vì em mà hơi thích chút được ạ, mặc dù hiện tại nó không phải là em trai ruột của em, nhưng dù gì từ nhỏ nó đã lớn lên cùng em mà.”
“Cậu ta quan trọng với em đến thế sao?” Giang Tùy Châu nhíu mày, vẻ mặt có hơi bất mãn.
Quan Hề hơi sửng sốt, thái độ và vẻ mặt này của Giang Tùy Châu, sao cứ kì lạ thế nào ấy nhỉ.
Cô nghi ngờ nói: “Không phải là anh ghen với nó chứ.”
Giang Tùy Châu trầm mặc nhìn cô.
Quan Hề hơi trố mắt, sau khi phản ứng lại thì mút một cái thật mạnh lên mặt anh: “Nhị Cẩu ~~ Sao anh lại ghen với nó chứ, có phải cứ nam là anh đều ghen không ~ Sao đột nhiên anh lại đáng yêu quá dạ ~~”
Cô đã uống nhiều, bắt đầu nói chuyện rất phiêu.
Giang Tùy Châu: “Mau thu hồi hai chữ kia đi.”
“Hai chữ kia á? Nhị Cẩu? Em cảm thấy đáng yêu mòa ~ Không thu hồi ~ Ứ thay đổi đâu ~” Quan Hề tiến đến cọ cọ vào mặt anh, “Ngụy Tu Dương là em trai em, anh không cần ăn dấm này đâu ~ Nếu anh muốn ăn dấm này, vậy thì em còn nhiều anh trai lắm, anh ăn hổng có nổi đâu ~”
Giang Tùy Châu bị cô cọ không phát cáu nổi: “Vậy sao.”
“Đúng vậy ~” Quan Hề mút loạn xạ lên mặt anh, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa hổng cần phải ghen với người khác, vì em thích anh nhất ~ Em thích anh nhất trên thế giới này á ~ Vĩnh viễn thích anh nhất luôn ~”
Giang Tùy Châu ngơ ngác, lúc nhìn về phía cô, ánh mắt mờ mịt mà dịu dàng: “Chắc chắn không Quan Hề.”
“Chắc chắn luôn ~”
Khóe miệng Giang Tùy Châu nhếch lên, cúi đầu hôn một cái lên chóp mũi cô, thấp giọng nói: “Vậy em nói phải giữ lời đó.”