Dựa vào hình ảnh, đằng sau nhà thờ có một biển hoa Hy vọng, là nơi khởi nguồn đống hoa bên trong thành phố.
Bất kể thế nào, phải giải quyết biển hoa này trước tất cả.
Ngô Gia thắc mắc: “Nếu như đó là sai lầm thì phải làm sao?”
Lỡ như đốt xong biển hoa nhưng không giải quyết ôn dịch xong mà lại gặp boss lớn thì lại chết.
Thẩm Đông Thanh suy tư trong chốc lát: “Vậy thì xin lỗi cha sứ vậy.”
Ngô Gia: ??
Chu Văn Ngạn cười khẽ: “Anh tin rằng cha sứ sẽ chấp nhận sự áy náy của chúng ta.”
Nếu không chấp nhận, vậy thì đành dùng những biện pháp khác thôi.
Vừa trò chuyện, ba người vừa lén vào nhà thờ.
May là cái cửa bị Thẩm Đông Thanh đá hỏng vẫn chưa được sửa, xiêu vẹo yên vị nơi ra vào, đẩy nhẹ là ra.
Nhà thờ yên tĩnh, không một bóng người, chỉ có một cái tượng thần đứng đó.
Chu Văn Ngạn dặn dò: “Tìm cửa ra.”
Ngô Gia lảng đi, tính toán nhìn xem có cửa ngầm phía sau không. Khi đi qua bên tượng thần, hắn cảm nhận được một tầm mắt lạnh lùng bên trên, như rơi vào hầm băng.
Trải qua nhiều ván game, hắn đã quá quen với những hình ảnh quỷ quái nhào ra hù người, nhịn xuống không ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi Thẩm Đông Thanh: “Nè, bên trên có cái gì phải không?”
Thẩm Đông Thanh ngửa đầu lên, bất ngờ nhìn thẳng vào một đôi mắt.
“Nó đang nhìn cậu nè.”
Ngô Gia toát mồ hôi: “T-thứ gì đang nhìn tui?”
“Tượng thần á, hình như nó vẫn còn sống.”
Thẩm Đông Thanh còn chào hỏi với bức tượng đó, hỏi Ngô Gia: “Sao cậu không chào hỏi nó?”
Ngô Gia cười gượng: “Không được đâu.”
Bất quá, sau khi chen vào vài câu, cảm giác lạnh lẽo đã biến mất.
Ngô Gia sợ sẽ phát sinh thêm vài chuyện khác, vội vã tìm cửa, tìm quanh một vòng, không nghĩ tới cánh cửa sẽ ở phía sau tượng thần.
Đẩy cửa ra.
Điều bất ngờ là cánh cửa đẩy nhẹ là ra.
“Không biết có gặp cha sứ không nhỉ?”
Ngô Gia cảm thấy cha sứ quá hù người.
Chu Văn Ngạn dẫn đầu đi vào, “Gặp thì càng tốt.”
Ngô Gia bắt đầu cảm thấy lo lắng cho cha sứ.
*
Ra khỏi cửa ngầm thì thấy mùi hoa ngày càng nồng, đạt tới trình độ thối.
Nhìn lại, phía trước là ruộng hoa, từng đám hoa Hy vọng lắc lư theo chiều gió, nếu như bỏ qua cái hương ‘thơm’ này, thì đây vẫn là cảnh đẹp đáng thưởng thức.
Mới tới gần biển hoa một chút, Thẩm Đông Thanh thấy mặt có chút ngứa.
Giơ tay lên gãi, thứ đụng vào không phải là làn da mà là hai cọng râu dài, khi nói chuyện thì hai bên râu đều nhúc nhích.
Chu Văn Ngạn cũng giống thế.
Xem ra, ở thành ôn dịch càng lâu thì sẽ càng giống động vật.
Đại biểu cho việc bị ôn dịch ăn mòn càng mạnh.
Chu Văn Ngạn nhìn biển hoa: “Đốt.”
Ngô Gia: “Lấy cái gì mà đốt?”
Chu Văn Ngạn: “Lấy não đốt.”
Ngô Gia còn chưa thấm được, Thẩm Đông Thanh liền nói: “Đương nhiên là dùng lửa đốt rồi.”
Nói xong, còn nhìn Ngô Gia một cách khó hiểu, như là ‘đơn giản như vậy mà không nghĩ ra hả?’
Bị ghét bỏ, Ngô Gia: . . .
Đương nhiên là hắn biết đốt phải dùng lửa, nhưng mà biển hoa này lớn như vậy mà không có vật dẫn là không thể cháy nổi.
Chu Văn Ngạn: “Đem đống bùa chú của mày ra đây.”
Lúc này Ngô Gia mới phản ứng lại.
Bởi vì đam mê thu thập, hắn mua rất nhiều bùa, đủ loại công năng, bây giờ móc ra một sấp cũng không biết cái nào dùng để nhóm lửa, chỉ có thể thử từng tấm một.
Nhưng chưa đợi Ngô Gia tìm thấy tấm bùa lửa, một người trong góc đột nhiên nhảy ra, làm hắn hết hồn.
*
Kính râm vẫn trốn trong một góc bí mật nhìn ba người hành động. Ba đấu một nên hắn không dám manh động.
Mãi đến khi hắn thấy bọn họ sắp đốt đống hoa Hy vọng, hắn mới chạy nhanh ra ngăn cản.
Kính râm nhìn lướt qua ba tên này.
Ba tên này đều biến thành thú với mỗi bộ dạng khác nhau, dựa theo lời cha sứ, bộ dạng biến thú có liên quan với năng lực mỗi người, người chơi nào lợi hại sẽ biến thành thú dữ cỡ lớn và ngược lại.
Bây giờ đương nhiên là phải chọn quả hồng mềm để bóp rồi!
Kính râm nhanh nhẹn xông về phía Thẩm Đông Thanh, ghìm cổ họng hắn, lạnh lùng đe dọa: “Mau dừng mấy hành động của mấy người lại, hoặc ta sẽ gϊếŧ tên này!”
Kỳ lạ thay hai tên đồng bọn không hề hốt hoảng, cũng không sợ sệt, cứ bình tĩnh nhìn hắn, còn mang theo chút thương hại.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
May là tên tai mèo kia mở miệng: “Từ từ, khoan hả động tay.”
Này mới đúng kịch bản chứ.
Kính râm đe dọa: “Mấy người nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không thì . . .”
Chu Văn Ngạn hứng thú hỏi: “Nếu không thì làm sao?”
Kính râm uy hϊếp: “Không thì mấy người đều phải chết đấy.”
Chu Văn Ngạn lắc đầu: “Không mới mẻ gì hết.”
Kính râm: “Cái gì cơ?”
Kính râm cảm giác được hai cái tai thỏ nhúc nhích một cái, tay cũng kéo tay hắn lại.
Hắn cười lạnh: “Đừng có động đậy, ta không muốn chết người đâu . . .”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thỏ nhỏ kéo một cái, một đòn quật qua vai, Kính râm ngã rầm xuống đất.
Thẩm Đông Thanh cười nhẹ, lộ đống răng nanh nhỏ.
Ngô Gia không nỡ nhìn nữa, nhắm hai mắt lại.
Nỗi đau đớn ập đến, Kính râm hoảng hốt nghĩ, lẽ nào câu nói ‘đừng động tay’ không nói với hắn sao?
“Lần đầu tiên tui làm con tin, anh thấy thế nào?” Thẩm Đông Thanh nhìn Chu Văn Ngạn, như đang chờ khích lệ.
Chu Văn Ngạn vỗ đỉnh đầu hắn, khen ngợi: “Làm rất tốt.”
Nhưng Thẩm Đông Thanh có chút sầu não: “Nhưng tui vẫn không biết cách sợ.”
Chu Văn Ngạn: “À, không sao, để anh kêu hắn ta biểu diễn cho em xem.”
Bị coi như là đồ vật biểu diễn, Kính râm không vui, hắn giãy dụa muốn bò dậy, nhưng mà mới vừa nâng mình lên liền bị một đạp đạp trở lại.
Chu Văn Ngạn đạp lên bả vai Kính râm, chỉ vào nói: “Đây chính là cảm giác sợ này.”
Thẩm Đông Thanh nhìn nhìn, ghét bỏ: “Xấu quá.”
Cái kính trên mặt Kính râm bị rớt xuống, lộ ra gương mặt đại trà, bùn đất với mồ hôi trộn lại, ngũ quan nhăn dúm lại, nhìn có chút buồn cười.
Thẩm Đông Thanh nghĩ lại, thôi, vẫn nên không học, dù sao hắn cũng không thể thể hiện được cái biểu cảm kì quái như vậy.
Chu Văn Ngạn: “Nếu em không học thì mình đem hắn ta giải quyết đi.”
Nghe xong lời hắn, Kính râm giật mình: “Đừng, đừng, do hệ thống bắt buộc tôi hết đó. Tôi cũng không hề muốn làm như vậy đâu!”
Một phó bản tổng lại có mười người chơi.
Khi tiến vào thành ôn dịch, loa xe buýt đã thông báo nhiệm vụ của phó bản này.
Những người chơi khác thì nghe là:【 Tiêu diệt ôn dịch, thoát khỏi phó bản 】
Mà hắn nghe được là: 【 Trở thành trợ thủ của cha sứ, đem ôn dịch lây cho tất cả mọi người】
So với tiêu diệt ôn dịch, hiển nhiên là truyền nhiễm ôn dịch đến cho mọi người sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sở dĩ Kính râm muốn thành người cầm quyền là bởi vì để người chơi nhiễm ôn dịch dễ dàng hơn.
Vốn dĩ nhiệm vụ đã hoàn thành được gần hết.
Hết thảy người chơi đều đã tiếp xúc với hoa Hy vọng, chỉ cần thêm chút thời gian, dưới sự cảm hóa của hương hoa, bọn họ sẽ biến thành động vật.
Nếu như biển hoa bị đốt sạch thì nhiệm vụ của hắn sẽ thất bại, nên hắn mới nhảy ra ngăn cản.
Đương nhiên, hành động này như bọ ngựa chống xe.
Chu Văn Ngạn: “Đáng tiếc quá nha . . .”
Kính râm: “Đáng tiếc cái gì?”
Chu Văn Ngạn nhếch miệng, cười mỉa: “Nếu như truyền ôn dịch đi là có thể rời phó bản, vậy tại sao Lục Tiểu Trinh lại ở đây?”
Hiển nhiên, màn trước, Lục Tiểu Trinh nhận được nhiệm vụ y chang Kính râm.
Cô hại chết tất cả người chơi, chỉ chừa bản thân nhưng không thoát khỏi phó bản được, bị vây khốn ở nơi đây vĩnh viễn.
Kính râm thông suốt, trợn to mắt, muốn nói điều gì đó.
Nhưng không còn kịp rồi, di ngôn còn chưa kịp nói ra, hắn đã hẹo, ngã xuống đất.
Một giọt máu dính lên tay Chu Văn Ngạn, hắn lạnh mặt mà chùi lên áo của Kính râm.
Chưa bao giờ hắn khoan dung với những người khiêu chiến đường biên ngang của mình.
*
Rốt cục Ngô Gia đã tìm được tấm bùa có thể sử dụng được trong đống bùa ngổn ngang kia.
Hắn kẹp bùa, dùng sức vung ra, tấm bùa trôi dạt đến trên đám hoa, bung ra nhiều tia lửa lớn. Theo đó, đồng hoa bén lửa, từ biển hoa biến thành biển lửa.
Hương hoa gay mũi bị mùi cháy khét bao trùm lên.
Chu Văn Ngạn kéo tay Thẩm Đông Thanh: “Chạy nào.”
Bùa chú nhà hệ thống quá là xịn, chờ chút xíu mà lửa đã quét đến, như muốn cắn nuốt hết thảy.
Mới vừa chạy khỏi nhà thờ, chỉ thấy lửa kèm theo khói đen, đem tất cả trước mắt đều nhuốm lửa.
Không còn một nhánh hoa Hy vọng nào.
Chu Văn Ngạn dừng bước.
Ngọn lửa phía sau xông thẳng tới chân trời, ánh mặt trời sáng choang.
Cách ảnh lửa, Chu Văn Ngạn quay đầu lại, đôi con ngươi cà phê nhạt ánh đỏ phản chiếu ra bóng hình Thẩm Đông Thanh.
Thẩm Đông Thanh cũng nhìn lại hắn.
Hủy diệt cái gì đó là một cảnh đẹp rất đẹp.
Chu Văn Ngạn cảm thấy có thứ tình cảm gì đó đã xuất hiện: “Em . . .”
Nhưng Thẩm Đông Thanh mở miệng nhanh hơn hắn: “Lỗ tai của anh không còn rồi, không còn gì để sờ nữa.”
Chu Văn Ngạn bất đắc dĩ cười.
Bị chen vào như vậy, không còn bầu không khí gì nữa.
Cơ mà hắn cũng quen rồi.
“Khặc . . .”
Ngô Gia bịt cả mũi lẫn miệng, mắt bị lửa hun đỏ, vì vậy không hề thấy mặt mũi của hai vị đối diện, hắn mở miệng: “Vậy là đã giải quyết xong rồi sao anh đại?”
Chu Văn Ngạn nghiêng đầu: “Chưa xong đâu.”
Hương hoa tản đi.
Tất cả động vật đều trở về hình tượng ban đầu.
Đó là những con xác sống, tụi nó còng lưng nằm ở dưới đất, bốn chi chạm đất, đống thịt rữa trên người rớt bẹt bẹt xuống dưới đất, lộ ra đống xương trắng.
Không còn hương hoa che giấu, thành ôn dịch lộ ra một mùi thịt thối rữa.
Đây mới chính là bộ mặt thật của thành ôn dịch.
Cha sứ từng nói, hoa Hy vọng mang đến cho thành một cuộc sống mới.
Cái gọi là cuộc sống mới chỉ là một ảo giác mà thôi.
Ôn dịch vẫn còn, xác sống mang mặt nạ mà sống ở kế bên mỗi người.
Ngô Gia thốt lên: “Đệt mợ . . .”
Thẩm Đông Thanh vui vẻ nói: “May là không có sờ qua mấy đống này.”
Ngô Gia đột nhiên nghĩ ra: “Không phải không còn hoa Hy vọng sao, tại sao lại còn xác sống ở đây?”
Chu Văn Ngạn ngước mắt: “Hi vọng thì đã hết, nhưng ôn dịch vẫn còn truyền nhiễm.”
Ánh lửa tắt rất nhanh.
Giống như chưa từng tồn tại, chỉ để lại tro bụi đầy đất.
Thời gian trôi đi, đã là buổi tối, ánh trăng lạnh lẽo hạ xuống, sắc mặt ba người tái xanh, lộ mờ mờ thần sắc cứng đờ.