Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm - Chương 34: Quái đàm đô thị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm


Chương 34: Quái đàm đô thị


* Quái đàm đô thị: Lời đồn quỷ quái(?) nơi đô thị hoặc Thành phố của những câu chuyện kỳ bí (?)

Tất cả người chơi khi đi vào thành phố đều đã bị nhiễm dịch bệnh.

Chỉ là do hoa Hy vọng che giấu, biến thành bộ dạng vô hại hiền lành mà thôi.

Nếu như người chơi thấy được thân thể mình có mùi mục nát thì sẽ hoảng sợ, nhưng nếu biến thành bộ dạng động vật như này thì sẽ không cảnh giác nhiều.

Hơn nữa, có thêm một tên gián điệp trà trộn vào người chơi, liên hợp với NPC nói dối mọi người nên khiến thành ôn dịch trở thành nơi bỏ mạng của nhiều người chơi khác.

Còn nữa, không phải là dứt khoát chém một dao mà là dùng thủ đoạn mềm dẻo, làm cho người chơi không phát hiện được đau đớn.

Thẩm Đông Thanh hết sức tò mò, thử đâm vào da chỗ cánh tay.

Cứng rắn, lạnh lẽo.

Trước đây Thẩm Đông Thanh đã gặp qua tụi cương thi rồi.

Chúng nó không thấy đường, tư thế đi rất kì quặc, kinh khủng hơn là chúng nó không thể ăn uống được.

Nghĩ đến đây, Thẩm Đông Thanh vội nói: “Tui hỏng muốn biến thành cương thi đâu.”

Chu Văn Ngạn an ủi: “Chỉ cần rời khỏi phó bản là không sao rồi.”

Ngô Gia nói: “Chúng ta giải quyết xong dịch thì đáng lẽ phải qua cửa rồi chứ?”

Vừa dứt lời, nhà thờ bị đốt thành phế tích bỗng có người đi lẹo quẹo ra.

Đám cháy lúc nãy rất lớn, nhưng vẫn không thiêu chết cha sứ được, cơ mà cả người ông ta bị đốt đen thùi lùi như một cục than đen, trên người toàn bỏng là bỏng.

Ngũ quan bị đốt thành một cục, hiền lành nhân ái  đều biến mất, chỉ còn lại hung tợn oán độc.

“Đều do mấy người . . .”

Cha sứ khàn giọng: “Vốn là ta sắp làm cho thần sống lại, còn thiếu một cái, chỉ còn thiếu một cái nữa thôi! Tất cả các người đều đáng chết!”

Hắn như người điên, vừa hét vừa khua tay loạn xạ.

Ngô Gia bị dọa lùi về sau một bước, chỉ sợ cha sự khùng điên xong lấy ra hung khí chọt người.

Hai người còn lại lợi hại chót vót, hắn không giống, hắn chỉ là một người yếu đuối nhát gan qua đường mà thôi, bảo vệ mạng nhỏ của mình là quan trọng nhất.

Bất quá, đại khái là biết mình đánh không lại ba tên trẻ tuổi trước mắt, cha sứ thông minh lựa chọn . . . tự sát.

Không sai, trong tình cảnh không có một vũ khí nào, ông ta dùng tay chọc vào da dẻ khét nghẹt của mình móc tim ra.

Kì lạ ở chỗ, không có một giọt máu nào chảy ra, cha sứ cũng không có chết.

Ông ta quỳ xuống giơ tay nâng tim mình hướng về chỗ phế tích: “Hỡi thần trên cao, con là một tín đồ thành kín của ngài, con đem hết tất cả đều hiến cho ngài, nguyện ngài có thể ban tặng . . .”

Còn chưa tỏ lòng xong đã bị Thẩm Đông Thanh đạp ngã lăn quay.

Vốn là bị đốt thành than, giờ còn bị đạp lăn, cả người như một hòn than yếu ớt, rắc một cái vỡ thành hai đoạn.

Chỉ còn dư lại một cái đầu lâu, lăn vòng vòng đi xa.

Ngô Gia nuốt nước bọt: “Ông đang làm gì vậy?”

Thẩm Đông Thanh chà chà đế giày: “Ai bảo hắn phóng chiêu chậm quá.”

Ngô Gia khép cằm mình lại.

“Không phải trên phim toàn diễn như vậy hả? Lúc nào vai ác xài chiêu mạnh mạnh đều phải nói một tràng dài ơi là dài, mà vai chính còn phải chờ bọn họ nói xong. Mấy người vai chính đó ai cũng ngờ nghệch, tui không giống thế.”

Rất là ‘cây ngay không sợ chết đứng’.

Chu Văn Ngạn cười, cổ vũ: “Em nói rất đúng.”

Ngô Gia nhìn cha sứ dưới đất, bắt đầu tội nghiệp dùm.

Gặp gỡ một người chơi không bình thường cũng quá trời xui xẻo đi. Chúc lên đường mạnh khỏe, còn rất nhiều anh em bà con ở dưới đó chờ ông đó.
Còn chưa đợi Ngô Gia chia buồn cho cha sứ xong, bên trong đống ‘rác’ kia bỗng vang lên, như có thứ gì đó muốn bò ra bên ngoài.

Ngô Gia: “Ủa chưa xong nữa hả?”

Từ đống phế tích nhô lên một cục gì đó, như có con gì muốn bò ra ngoài.

Ngô Gia: “Không lẽ phóng chiêu dở cũng triệu boss ra được hả?”

Chu Văn Ngạn nhìn trái tim lăn lốc dưới đất.

Cha sứ đã ngủm, nhưng trái tim ông ta vẫn tươi ‘ngon’, còn đập bụp bụp, như sức mạnh của ông ta tất cả đều tích trữ vào trong đó.

Chu Văn Ngạn nhìn chăm chú, sau đó hỏi: “Còn miếng bùa nào không?”

Ngô Gia: “Còn nhiều lắm.” Hắn móc ra một đống bùa.

Chu Văn Ngạn kiếm ra một tấm bùa lửa, nhanh chóng ném tới chỗ trái tim.

Lửa bùng lên nuốt chửng cả trái tim, biến thành một quả cầu lửa.

Thứ bên trong phế tích chợt nhận ra đồ cúng bị cướp, lồng lộn lên nhào ra.
Khi trái tim cha sứ thành tro thì nó cũng thoát ra được, chui lên mặt đất.

Thì ra nó là tượng thần mà lúc trước cha sứ cung phụng.

Lúc trước nó nằm trong bóng tối nên không thấy rõ ràng, giờ đi ra trình diện trước mắt mọi người bộ mặt thật.

Nó có tận ba ngũ quan nằm trên cùng một gương mặt, vừa gớm vừa sợ, đảm bảo ai nhìn cũng biết nó là tà thần.

Tà thần liếc liếc, ánh mắt chạm vào đống tro dưới chân Chu Văn Ngạn.

Đó là đồ cúng của nó, mà còn chưa tới miệng nó đã bị tên này hủy hoại.

Tà thần phẫn nộ, ba đôi mắt đỏ lên: “Ta muốn ăn sạch các ngươi . . .”

Tướng mạo ghê tởm, hình thể khổng lồ, nói ra lời này có chút khí thế, Ngô Gia cũng bị nó dọa chút.

Nhưng mà khi quay đầu lại thấy hai vị lợi hại nhất còn bình tĩnh đứng đó, nỗi sợ xẹp lép.

Chỉ là một cái tà thần thôi mà, có gì phải sợ. Anh đại, lên, xé nó!
Ngô Gia reo hò trong bụng, ngoài thì núp càng kín.

Tà thần hung hăng bước ra bước đầu tiên, ba cái miệng nhả ra khói đen, biến thành từng cái xúc tua, trên mặt đầy bướu, nhìn qua rất có uy.

Hiển nhiên là tà thần cũng biết đạo lí nắm quả hồng mềm.

Nó lướt qua Chu Văn Ngạn nhìn là biết không dễ chọc, vọt thẳng đến Thẩm Đông Thanh. 

Còn Ngô Gia? Hắn núp kín trong góc, không một ai chú ý.

Xúc tua nâng lên, bao quanh tứ phía nơi Thẩm Đông Thanh.

Nhưng mà cười chưa được bao lâu, nó cứng đờ lại —— đống xúc tua kia bị chém rơi tứ tung trên mặt đất.

Thẩm Đông Thanh cầm một cái lên: “Râu mực nè!”

Có chút đói, nhưng nghĩ lại tất cả chỗ này đều bắt nguồn từ miệng của tà thần, hắn ngay lập tức dừng ham muốn của mình lại.

Tà thần sửng sốt, giận dữ: “Sao ngươi dám khinh nhờn thần linh hả?”
Thẩm Đông Thanh ghét bỏ ném xúc tua xuống đất: “Thần gì? Bệnh thần kinh hả?”

Từ này hắn học được trên mạng.

Tà thần giận tím mặt: “Đáng chết, thật đáng chết!”

Bộ dạng tính chơi chiêu lớn.

Bầu trời bị mây đen bịt kín, bộ dạng như sắp tận thế.

Ngô Gia nhìn hai vị vẫn không làm gì, vội nhắc: “Chen ngang làm ngưng chiêu hắn mau!”

Thẩm Đông Thanh lắc đầu: “Không cần gấp đâu.”

Còn chưa đủ vội hả?

Mồ hôi Ngô Gia đổ sắp tích được một vũng dưới đất rồi.

Cũng không biết sau khoảnh khắc này tà thần biến thành thứ gì nhỉ?

Tà thần . . . bốc lửa.

Chuẩn bị khuếch tán chiêu lớn, nhưng mà chỉ thiếu một chút, không phóng chiêu ra được, như kiểu muốn hắt xì nhưng lại không hắt được cũng không bình thường trở lại, quả thực làm người muốn bốc nổ.

Nó nhớ đến trái tim bị đốt thành tro kia, chợt hiểu ra.
Còn thiếu một cái, chỉ một cái thôi.

Sao lại bỏ qua!?

Tà thần hối hận sâu sắc.

Nắm lấy cơ hội, Thẩm Đông Thanh nhào lên đánh nó..

Nếu như mọi người thân thiện, không ai gây chuyện với ai, thì là cậu cậu tớ tớ; còn nếu có người gây chuyện với hắn, vậy thì dẹp sự thân thiện qua một bên, hắn đánh hết.

Tên tà thần mới vừa còn uy phong lẫm liệt, giờ lại nằm lăn lốc trên đất xin tha.

Thẩm Đông Thanh – ốm yếu – đánh tên tà thần răng rụng đầy đất, cảnh tượng có chút buồn cười.

Nhưng tà thần lại cười không nổi.

Rõ là tên nhân loại kia vừa lùn vừa gầy, nhìn thì yếu, nhưng lại mang một uy thế áp chế nó, làm nó chỉ có thể bị đòn.

Từ xưa đến nay tà thần luôn được cha sứ cung phụng, ngồi im hưởng đồ cúng, có lúc nào uất ức như nay, lập tức xin tha: “Ta xin thua, ta chịu thua!”
Tà thần sống lại, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hình như nó thở quá sớm.

Vì Chu Văn Ngạn bước lên trước.

Đầu tiên là lau mồ hôi cho Thẩm Đông Thanh, sau đó cúi người, cười hiền với tà thần.

Như hiểu được điều gì, tà thần giãy dụa lên: “Không, khôngggggggg . . .”

Trong phế tích, một con mèo đen ngồi xổm trên xà ngang, giương đôi mắt xanh (lá) ngọc bích bình tĩnh thưởng thức mọi chuyện.

*

Ra là khi xưa thành ôn dịch không gọi là thành ôn dịch, mà là một thành phố nhỏ ấm áp, mọi người đều sống vô tư không âu lo.

Mèo đen là một người bói toán, cô thông hiểu chiêm tinh, am hiểu tarot, làm nghề đủ ăn.

Ngày từng ngày cứ thế trôi qua, bỗng một hôm, cô rời nhà mang về một ông già gần chết.

Ông ta nói mình là một cha sứ, thờ phụng thần linh.

Mèo đen cười cười bảo mình tin tưởng khoa học.
Cha sứ không nói gì, im lặng nhìn cô.

Mèo đen bảo cha sứ rút một tấm tarot, cha sứ rút ra một tấm người treo ngược. Đây là một tấm bài mang ý nghĩa hi sinh, người treo ngược không còn thân thể, nhưng linh hồn lại sống mãi.

“Ta nguyện cung phụng thần linh, dù cho phải hi sinh cái gì đi nữa.” Cha sứ đã nói như vậy.

Cha sứ ở lại thành nhỏ, bắt đầu truyền giáo.

Nhưng người trong thành tin tưởng khoa học hơn.

Có lúc mèo đen tới tiếp tế cha sứ, thấy ông ta đang trồng hoa.

Cha sứ bảo: “Đây là hoa Hy vọng. Nếu tin thần thì sẽ mang đến hi vọng, ngược lại, sẽ mang đến sự hủy diệt.”

Mèo đen cũng không tin lời cha sứ nói, cười cho qua.

Cha sứ nhìn cô, khàn giọng: “Ta sẽ cầu thần bỏ qua cho con một mạng.”

Sau đó . . .

Ôn dịch tới, không ai biết nó đến từ đâu.

Không một cách trị y học nào có thể chữa nó, người chết ngày càng nhiều, thành nhỏ bị cái chết và sợ hãi vây quanh, không còn yên bình như lúc trước.
Lúc này cha sứ đứng lên, nói rằng hắn có thể xử lí được dịch bệnh, chỉ cần gieo hoa Hy vọng với tâm thế thành kính thì có thể mang đến hi vọng cho mọi người.

Xung quanh toàn là dịch, mọi người cũng đành tin lời ông ta.

Từng đóa hoa Hy vọng được gieo xuống.

Ôn dịch từ từ mất đi, mọi người được một cuộc sống mới, nhưng mà cuộc sống mới này chỉ là ảo giác, khiến người ta mê đắm, không đề phòng ôn dịch.

Tất cả điều này chỉ có mèo đen biết, vì cô đã bị biến thành một con mèo, trốn khỏi dịch bệnh, nhưng không có cách báo cho mọi người chân tướng.

Nguyên một tòa thành biến thành một thành chết, bên ngoài gọi đó là Thành ôn dịch.

Nhờ hung danh tòa thành, không ai dám tới nơi này, tà thần từ từ suy nhược xuống, nhưng mà lâu lâu lại có một đám người tới chơi.
Nhiều lần mèo đen hi vọng muốn nói chân tướng cho bọn họ để giải cứu thành phố này. Nhưng mà lần nào bọn họ cũng bị cha sứ lừa xoay vòng vòng, rồi lại hiến thân cho tà thần.

May là lần này không làm mèo đen thất vọng.

*

Tà thần gào thét đau đớn, thân nứt ra từng khe hở, sức sống bên trong tuôn ra bay về phía chân trời, thành một ánh hào quang bao trùm tòa thành.

Thẩm Đông Thanh ngửa đầu: “Trời mưa rồi.”

Nước mưa xối lên đám xác sống chậm chạp đờ đẫn, vẻ mặt của bọn họ bình thường trở lại, ngẩng đầu lên nhìn về cùng một khoảng trời.

Mùi hôi thối tản đi, da dẻ bị mục nát cũng khôi phục lại như cũ.

Dưới màn mưa.

Nhóm xác sống khôi phục lại ý thức ôm nhau khóc lóc.

Trời đã sáng, cũng nên bắt đầu sự sống mới.

Thẩm Đông Thanh nghiêng đầu: “Tụi mình cũng ôm một cái đi?”
Chu Văn Ngạn giơ tay ra ôm hắn.

*

【 Bạn đã vượt phó bản Thành ôn dịch 】

【 Chúc mừng bạn đã thành công giải quyết dịch bệnh, đang tính toán ——】

【 Điểm lần này là A, tích phân thu được là 3000, vật phẩm đặc biệt là [Bài Tarot của mèo đen]*1 】

【 Hiện tại tích phân của người chơi là 3240 】

Thẩm Đông Thanh nhìn tấm tarot trong tay, bên trên vẽ một người bị treo ngược.

“Ý gì đây?” Hắn không hiểu cái này có ý nghĩa gì, nhìn vài cái rồi nhét lại vào túi.

“Ồ?”

Cảm giác chạm được gì đó lành lạnh, hắn lấy ra nhìn thì thấy đây là một mảnh vỡ chìa khóa rơi xuống từ phó bản.

Hắn chìa ra: “Cái này có tác dụng gì vậy?”

Chu Văn Ngạn nhìn: “Chìa khóa, dùng để thoát khỏi game.”

Thẩm Đông Thanh nắm chìa khóa hỏi: “Có thể thoát khỏi game sao?”

Chu Văn Ngạn: “Đương nhiên rồi.”

Trong game có một lời đồn là khi qua đủ mười phó bản thì có thể thoát khỏi nơi đây. Thực ra thì đây chỉ là lòe người mà thôi, để cho người mới chơi có một hi vọng, làm bọn họ không nản lòng đánh mất ý chí sinh tồn.
Con đường duy nhất thoát khỏi đây chính là thu thập đủ mảnh vỡ chìa khóa.

Tỉ lệ rớt mảnh vỡ rất nhỏ, mà không phải cái phó bản nào cũng rớt xuống, phải là phó bản đặc thù mới rơi, nhìn kích cỡ mảnh vỡ thì dự tầm mười mảnh mới có thể tập hợp đủ.

Thẩm Đông Thanh ồ một cái, nhét mảnh vỡ vào lại.

Chu Văn Ngạn hỏi: “Sao, em không muốn thoát khỏi đây hả?”

Thẩm Đông Thanh chọt chọt má mình: “Kì thực tui thấy nó rất thú vị, có thể chơi thêm nhiều chút nữa.”

Chu Văn Ngạn nhìn hắn dịu dàng: “Được rồi, vậy thì chơi thêm một chút nữa vậy.”

*

Nghỉ chưa được hai ngày, Chu Văn Ngạn định tiến vào thêm một cái phó bản.

Ngô Gia nghe tin xong shock đến tận óc: “Anh đại, sao anh lại nghĩ không thông như vậy hả?”

Người chơi bình thường khi vượt được một phó bản xong đều thương tật đầy mình, không nghỉ vài tháng là không khỏi.
Ai như anh đây, chơi như không muốn mạng.

Chu Văn Ngạn sửa sửa cổ áo trước gương: “Đi tìm thêm tín vật của bá tước Carlisle, tính quay lại đó chơi thêm vài ngày.”

Thẩm Đông Thanh gật đầu: “Đúng vậy, chỗ đó chơi vui lắm, cậu có muốn đi chung không?”

Nghĩ đến đầu bếp nhà bá tước, hắn bỗng đói bụng.

Ngô Gia: ” . . . thôi khỏi.”

Trong đống quỷ quái chết trên tay vị này, bá tước có lẽ là kẻ đáng thương nhất.

Cầu cho bà ta sớm chết sớm siêu sinh, Amen.

Chu Văn Ngạn kéo cổ tay Thẩm Đông Thanh: “Đi thôi.”

*

Trong thành phố nơi người chơi nghỉ ngơi có một chỗ giao dịch.

Ở trong đó có thể mua bán, trao đổi các loại vật phẩm đặc biệt mà hệ thống không bán.

Chu Văn Ngạn có một con đường chuyên môn cung cấp cho hắn một số đạo cụ đặc biệt có thể tiến vào phó bản sớm hơn, nên cứ đi thẳng vào trong.
Hắn là khách hàng V.I.P nên chủ cửa hàng vừa thấy thì rối rít thăm hỏi.

Chu Văn Ngạn nói rõ ý đồ đến.

Chủ quán khó xử.

Chu Văn Ngạn: “Không có tín vật vào phó bản sao?”

Chủ quán do dự: “Ai da, anh không biết đấy thôi, phó bản kia hình như bị gì rồi, đóng cửa sửa đến giờ chưa xong, dù có tín vật trên tay vẫn vào không được, mua cũng không xài được.”

“Trừ phó bản này, còn hai cái phó bản đơn giản cũng bị đóng, đến chỗ kiếm đạo cụ đều không có.”

Sau khi than thở một tràng, chủ quán liếc trái ngó phải, lấy ra một vật: “Đây là tín vật của phó bản Đô thị hiện đại, anh có cần không?”

Thẩm Đông Thanh nghe đến ‘Đô thị hiện đại’ đã sáng mắt lên: “Có phải chỗ đó có điện có mạng có điều hòa không?”

Chủ quán đừ ra: “Ầy, . . . chắc có đó.”

Phó bản này được hoan nghênh là vì sẽ không xuất hiện mấy con quỷ đặc biệt lợi hại cùng với một số yêu cầu qua cửa kì quái, vượt phó bản một cách đơn giản và an toàn.
Sao vị này hỏi câu kì quá vậy?

Thẩm Đông Thanh kéo Chu Văn Ngạn: “Mua cái này đi.”

Chu Văn Ngạn không hề chần chừ: “Được, mua.”

*

【 Bạn đã tiến vào Thành phố của những câu chuyện kỳ bí 】

【 Mỗi một góc nơi thành phố đều tràn ngập những quái vật trong các câu chuyện kì quái, chúng núp trong bóng tối và theo dõi tất cả mọi người. Suỵt, không nên quay đầu lại, vì chúng nó đang ở sau lưng bạn. 】

【Hình thức chơi của phó bản này là chạy trốn, có 49 người chơi,  lần này du hí vi đại đào sát hình thức, đã đưa lên người chơi 49 người, nhân số liên tục được cập nhật 】

【 Vật phẩm của hệ thống đã bị cấm dùng, còn lại có thể sử dụng là: Những quái vật trong phó bản – lựa chọn hiến mạng cho chúng nó, hoặc lợi dụng nó để lấy mạng đối thủ】

Thẩm Đông Thanh mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trong một chiếc xe hơi nhỏ, ngước mặt lên nhìn thì thấy một bóng người phía trước.
Người kia dán sát vào cửa sổ xe, ngũ quan dúm lại thành một cục, đầy mặt đều là thứ sốt đỏ trắng sền sệt, có lẽ là óc với máu trộn lại.

‘Thứ đó’ thấy mình nhận được sự chú ý thì nở nụ cười nửa miệng, nửa bên mặt cũng nhếch lên theo, nó dùng đầu mình đập bộp bộp vào cửa sổ như muốn phá nát thủy tinh chui vào bên trong.

Nếu là một tài xế bình thường, có lẽ sẽ sợ nát tim gan phèo phổi khi thấy nó. 

Nhưng, đây lại là Thẩm Đông Thanh, nên hắn không giống trên, cũng bởi vì hắn không biết lái xe.

Xe ô tô vẫn đang chạy vèo vèo.

May là đêm khuya nên trên đường không một bóng người.

Thẩm Đông Thanh gõ gõ cửa xe, lễ phép hỏi: “Chào cậu, cho tui hỏi làm cách nào để dừng xe lại vậy?”

Quỷ bị đâm chết sững sờ.

Lần đầu tiên nó thấy một tài xế lạnh lùng bình tĩnh như vậy.
Do nó không đủ đáng sợ hả?

Nó dứt khoát kéo da mặt mình xuống, nhe răng khè tên tài xế kia.

Oái ăm thay, tên tài xế kia lại đang nghiên cứu cách lái xe, không thèm đếm xỉa đến nó.

Thẩm Đông Thanh thấy con quỷ này quá vô dụng, bắt đầu tự mày mò, đến khi sắp va vào vật cản, rốt cục cũng phân được ra cái nào là phanh cái nào là chân ga.

Một tràng tiếng bánh xe ma sát ê răng vang lên, xe đã dừng lại.

Thẩm Đông Thanh rút chìa khóa mở cửa xe.

May là quỷ bị đâm chết vẫn còn dính trên cửa sổ, Thẩm Đông Thanh thở phào nhẹ nhõm, đưa chìa khóa tới: “Tui không biết lái xe, cậu lái giùm đi.”

Quỷ: ???

Mi không la không hét, lại muốn bắt bổn quỷ lái xe cho mi?

Có thể cho quỷ chút thể diện được không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN