Không kinh hoảng, không giãy dụa, chỉ im lặng nhìn.
Chẳng biết vì sao, quỷ mặt trắng đã chết lâu rồi cũng cảm nhận được sợ hãi.
Nó muốn lùi lại, nhưng lúc định buông tay ra quay trở về nơi gầm giường ấm áp thân yêu thì lại bị người trên giường kéo lại.
Chu Văn Ngạn cầm tay nó, kéo nó từ đáy giường ra ngoài.
Thân thể quỷ mặt trắng bị kéo giãn ra như mì sợi, một đầu trong tay Chu Văn Ngạn, đầu còn lại dính chặt dưới giường, chết sống không chịu ra.
Chu Văn Ngạn quan sát quỷ mặt trắng: “Ai ra lệnh cho mày đến đây?”
Phó bản này cũng như một trò chơi thẻ bài.
Nếu đáp ứng được điều kiện không bị quỷ quái g.iết ch.ết, có thể bắt quỷ quái biến thành tấm thẻ để mình sử dụng.
Vì vậy ngoại trừ đám quỷ quái tự nhiên lang thang ngoài kia, còn có loại quỷ quái nhân tạo dùng để hại người.
Lúc Chu Văn Ngạn đi vào đã bao quát hết cả căn phòng, không có quỷ quái.
Mà con quỷ này lại đột nhiên xuất hiện dưới đáy giường.
Quỷ mặt trắng vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp, không khai ra chủ nhân của nó ngay, mà đang tính toán giết ngược lại tên người chơi này.
Nó giơ hai tay bấu về phía cổ Chu Văn Ngạn.
Chu Văn Ngạn chậc lư.ỡi, một đám sương đen từ ngón tay bay ra, đu lên thân thể của quỷ mặt trắng.
Nó cứng đờ.
Nó có thể cảm giác được luồng âm khí mạnh mẽ trong đống sương đó, đủ để khiến nó đi về miền tây phương cực lạc.
Lập tức, nó trở mặt: “Tôi nói, tôi nói mà…”
Ánh mắt Chu Văn Ngạn lạnh lên: “Ông đây không thích hỏi một vấn đề tới hai lần, huống chi…”
Quỷ mặt trắng: “Không ——”
Chữ còn đang nơi cổ họng đã thấy một luồng sương đen vọt tới, vây lấy quỷ mặt trắng.
Khi sương đen tản đi, bóng dán quỷ mặt trắng đã biến mất.
Khác với đám quỷ khác, quỷ mặt trắng biến mất mà không để lại tấm thẻ nào.
Chu Văn Ngạn thả tay xuống, nói ra nửa câu còn lại: “… Mày còn làm ồn đến giấc ngủ của người của ông.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Đông Thanh.
Thẩm Đông Thanh không hề biết gì, chỉ là sau khi yên tĩnh thì ôm lấy gối ôm chà chà mặt.
Chu Văn Ngạn ngồi dậy, ánh mắt bay đến nơi đèn bàn không soi tới.
Còn chưa kịp mở miệng, bóng đen đã chui ra, cúi đầu đứng đó.
Chu Văn Ngạn nhẹ giọng: “Mi biết ai làm?”
Kiến thức được sức mạnh vị này, bóng đen không hề dám do dự, vội vàng gật đầu.
Vốn nó cho là vị chủ phòng này đã đủ doạ quỷ chạy té khói, nhưng không ngờ núi cao lại có núi cao hơn.
Làm quỷ vốn dĩ đã khó khăn, nay còn phải bị người đe doạ, thật sự cuộc sống khó càng khó.
Bóng đen ôm suy nghĩ chết mày còn hơn chết tao, khai sạch tất tần tật về quỷ mặt trắng.
Quỷ mặt trắng đến từ phòng 1209.
Dựa theo lời bóng đen, phòng đó có hai người.
Chu Văn Ngạn kẹp một tấm thẻ, đưa tới.
Bóng đen cung kính nhận lấy.
“Cầm, đi đặt trước cửa phòng 1209.”
Phải trả lễ lại mới phải phép.
*
Đồng hồ báo thức chăm chỉ vang lên đúng giờ.
Đồng thời vang chung còn có tiếng thông báo của hệ thống.
【 Thông báo: Nhân số hiện tại là 21 người 】
Chết còn nhiều hơn hôm trước.
Khác với mấy người khác, Chu Văn Ngạn chú ý nghe thông báo nguyên nhân chết của mấy tên “đồng đội”.
Xem ra tối qua bọn họ có một giấc mộng rất đẹp nhỉ.
Chu Văn Ngạn không thèm để ý.
Như thường lệ, Thẩm Đông Thanh lại bị đồng hồ đánh thức, hắn mơ màng lôi kéo Chu Văn Ngạn: “Tối hôm qua anh làm gì rồi? Sao hôm nay anh lại ngon hơn hôm qua?”
Âm khí trên người nồng hơn rất nhiều.
Chu Văn Ngạn nhếch môi, hỏi: “Em muốn ăn không?”
Chưa tỉnh ngủ hẳn, Thẩm Đông Thanh đã nhanh miệng: “Muốn.”
Hai người quấn quít trong phòng mãi mới ra ngoài.
Việt Quất nghe tiếng động, vội nhìn sang, thấy liền đôi môi sưng tấy của Thẩm Đông Thanh.
Cô ho nhẹ, giả vờ mù tạm thời, nói: “Tối hôm qua chỗ hai anh có gì kì lạ không?”
Thẩm Đông Thạn cầm một miếng bánh mì nướng, cắn một cái: “Không có, rất yên tính.”
Việt Quất kì quái: “Chỗ của tôi cũng không có gì, rõ ràng hôm kia còn phải tiếp mấy chục con quỷ, hôm qua lại quá tĩnh lặng.”
Thẩm Đông Thanh: “Khuya hôm trước cũng không phải không có thứ gì hả?”
Bóng đen đang bưng sữa bò yên lặng nói thầm trong bụng: Có thì có đó cơ mà không phải ngài đã xé nó như xé khô mực hả? Ngài làm cho tất cả đồng bọn đều sợ hãi tránh xa ngài đó.
Thẩm Đông Thanh bưng sữa bò, thổi thổi, uống một hớp lớn. Để ly xuống, như thói quen, hắn nói: “Tui no rồi.”
Chu Văn Ngạn lấy giấy lau miệng, ánh mắt đảo qua liền không khỏi bật cười.
Thói quen dùng cơm của Thẩm Đông Thanh tương đối trẻ con, ăn xong bên mép còn dính vụn bánh mì cũng không phát hiện.
Hắn duỗi tay tới, lau khoé miệng Thẩm Đông Thanh, còn cố ý đưa tới trước mặt hắn.
Thẩm Đông Thanh cúi xuống nhìn, với ý nghĩ không thể lãng phí, hắn liế.m ngón tay Chu Văn Ngạn.
Chu Văn Ngạn cảm thấy có một đầu lư.ỡi ướt át lướt qua ngón tay hắn, cảm giác… khó có thể miêu tả được…
Việt Quất ngồi đối diện im lặng che mắt.
Hai vị đây đang nói chuyện yêu đương, phi lễ chớ nhìn…
*
Phòng 1209.
Phòng khách, có hai người ngồi, một người nhìn như tên cầm đầu, trên mặt xăm một chữ tử, tướng mạo hung ác; một thì yếu đuối, khúm núm ngồi kế bên.
Hình xăm khép hờ mắt: “Tối hôm qua như nào?”
Đàn em móc tấm thẻ ra, hưng phấn: “Đây là thu hoạch của tối qua, một buổi tối có thể giết được nhiều người như thế, xem ra chúng ta có thể qua cửa dễ dàng rồi đại ca.”
Thế giới này cứ như game thực tế ảo, không chỉ có việc quỷ biến thành thẻ mà còn có thể giết người chơi khác, chiếm thẻ.
Hình xăm cũng không có kích động như tên đàn em mình: “Nhìn coi thẻ gì.”
Đàn em lật qua lật lại: “Không có gì hữu dụng cả.”
Những người chơi chết vào tối hôm qua đều là những tên không quá lợi hại, thẻ thu được cũng tương đối vô dụng, lật lật vài tấm đều bình thường.
“À, tấm này không tệ này.”
Đàn em rút ra một trong số đó, nhìn kỹ chi tiết giới thiệu.
Tấm thẻ này là 【 Đôi mắt rình coi 】, nó xuất hiện ở tất cả những chỗ phản quan, chỉ cần nhìn vào đôi mắt này, người đối diện sẽ bị lấy mạng.
“Rất hữu dụng.”
Lời còn chưa nói xong, đàn em bỗng thấy trên tấm thẻ phản quang có một đôi mắt.
Đôi mắt không chút tình người, như là lấy từ trong phim hoạt hình trắng đen, đen không chút tạp chất, giống như có thể hút đi tất cả tia sáng vậy.
Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt, tay không điều khiển được mà giơ lên bóp cổ.
Đàn em đã không thở nổi nữa, thở hắt ra vài tiếng, nhưng hắn vẫn không bỏ tấm thẻ xuống.
Đối diện với ánh mắt kia một hồi lâu, hắn tự tay bóp ch.ết mình.
Hình xăm bàng quan, mãi đến khi đàn em ngã xuống đất, hắn mới đi tới nhìn tấm thẻ kia.
Cầm tấm thẻ tránh đi mặt phản quan kia, “Bị người ta gài bẫy rồi.”
Hắn buông tấm thẻ, tự nói.
Tấm thẻ này có chủ, nếu như chủ nhân chưa chết mà người khác đã trộm thẻ đi thì sẽ bị quỷ quái trong tấm thẻ hại ngược lại.
Coi bộ tối qua người kia vẫn chưa bị quỷ hại chết, còn tính cắn ngược lại một cái.
Hình xăm không hề tức giận, gặp được đối thủ ngang sức còn thấy như là một chuyện tốt.
Hình xăm móc ra mấy tấm thẻ quỷ hôm qua.
Có hai tấm chưa về, xem ra người hại hắn là trong số đó.
“1441 và 1804 sao…”
Hắn rút ra một tấm thẻ —— quỷ điện báo.
Tấm này là hắn phải tốn công tốn sức lắm mới lấy được.
Cũng vừa lúc môi giới của con quỷ này là điện thoại, mà Hình xăm không thích dùng điện thoại, không mang, bằng không cũng mắc mưu của nó.
Năng lực của tấm thẻ này hơn hẳn mấy tấm khác.
Không có thuốc giải.
Chỉ cần nghe được tiếng chuông điện thoại, chắn chắc phải chết, hơn nữa không phụ thuộc nhân số, thực hiện thêm vài cái quỷ điện báo.
Hình xăm cầm tấm thẻ, cười đắc ý như thể mình đã nắm chắc phần thắng.
*
Thẩm Đông Thanh nửa nằm lên sofa, nửa còn lại gối lên đùi Chu Văn Ngạn.
Chu Văn Ngạn chầm chậm vu.ốt ve đầu Thẩm Đông Thanh, nhìn rất thích thú.
Đột nhiên Thẩm Đông Thanh thở dài, mặt mày ủ rũ.
Việt Quất ngồi kế căng thẳng: “Sao thế?”
Thẩm Đông Thanh giơ điện thoại: “Level này không qua được.”
Việt Quất:…
Chu Văn Ngạn cầm điện thoại: “Để anh.”
Hắn cúi đầu, nghiêm túc chơi.
Mặc dù người ta thường nói “Người đàn ông hấp dẫn nhất là khi tập trung làm việc”, nhưng mà chơi Anipop* thì…
*Anipop: Trò chơi tương tự như Candy Crush.
Được rồi, chỉ cần đẹp trai, làm gì cũng đẹp trai.
Thẩm Đông Thanh ngửa đầu, nhìn thấy cằm dưới của Chu Văn Ngạn, hơi suy tư, sau đó đột nhiên đưa đầu tới hôn một cái.
Hôn xong, hắn không biết tại sao mình muốn làm như vậy, bụm mặt cười.
Ngón tay Chu Văn Ngạn run lên, bấm sai, thua.
Hắn nhìn lướt qua chỗ Thẩm Đông Thanh đang cười vui vẻ, restart lại, nhanh chóng chơi xong, sau đó nhét vào tay Thẩm Đông Thanh, ấn người lại hôn thêm vài cái.
Việt Quất bị ép ăn thức ăn cho chó, ngồi thêm một chốc, cô cảm thấy toàn thân mình không chỗ nào không dư thừa.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, dùng năng lực gà mờ của cô thì không dám ở một mình.
Trong hoàn cảnh không thích hợp cho thiếu nhi xem như này, cô chỉ còn cách nghiêng đầu sang chỗ khác, lừa mình dối người mở TV.
TV đang phát kênh tin tức, MC nữ đang thông tin về tin tức giải trí: “Ở thành phố chúng ta có một vị tác giả nổi tiếng, đã kí hợp đồng với nhà xuất bản nổi danh, phim mạng đang trong quá trình chuẩn bị, đang tuyển các diễn viên…”
Chuyển cảnh, chiếu lên hình ảnh của tác giả đó, là một người vóc dáng gầy yếu, mặt trắng toát.
Việt Quất thấy người này có chút quen mắt, chỉ là còn chưa nhận ra được thì đã nghe một tràng tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tiếng chuông là tiếng mặc định, vang lên đột ngột làm cô giật cả mình.
Cô nhìn về phía điện thoại di động của mình, đen thùi, nên nhìn về hai người còn lại.
Thẩm Đông Thanh đang chơi thì dính cuộc điện thoại, văng khỏi màn hình game.
“Điện thoại chào hàng bảo hiểm hả?”
Thì thầm một tiếng, vội vàng quay lại game, không thèm để ý liền cúp điện thoại.