Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm - Chương 46: Kịch Rối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm


Chương 46: Kịch Rối


Đám người chơi nhìn Thẩm Đông Thanh nói chuyện với Thằng hề rồi chọc giận nó.

Có một giọng nói quái gở vang lên: “Coi đi, giả ngầu giả hơi quá nè.”

Chu Văn Ngạn liếc mắt qua người nói.

Người thốt lên giọng nói đầy gàn dở đương nhiên nhan sắc cũng chẳng ra sao, mặt hèn mọn, nhìn là biết chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, thấy ánh mắt Chu Văn Ngạn liền co rúm sợ hãi rụt đầu lại.

Trong lúc đó, Thẩm Đông Thanh đã giải quyết được hai vệ binh chocolate kia, thậm chí còn đoạt vũ khí donut của tụi nó, liế.m thử.

“Không ngọt.” Cậu ghét bỏ ném sang bên.

Chu Văn Ngạn quay người sang: “Không phải anh đã nói là không được ăn rồi sao?”

Thẩm Đông Thanh ngượng ngùng cuối đầu: “Chỉ nếm, nếm thử một chút thôi.”

Chu Văn Ngạn: “Quá bẩn, lần sau không được như thế nữa.”

Thẩm Đông Thanh mặt bé ngoan gật đầu.

Lúc hai người đang nói chuyện với nhau, Thằng hề phía trên nổi giận.

“Đồ vô dụng!” Thằng hề tức đỏ mặt: “Vô dụng, vô dụng mà thôi, các người cẩn thận cho ta, chọc giận Thằng hề vĩ đại này thì các ngươi không thoát khỏi bàn xoay chết chóc này đâu!”

Nói xong, Thằng hề đưa tay ra tính xoay tiếp.

Chỉ là lúc khay chuẩn bị chuyển động, Thẩm Đông Thanh đã đi tới đạp lên kim đồng hồ, đầu kim còn chỉ vào ô vuông của bọn họ.

Khay tròn rung rinh vì chuẩn bị quay lại bị dừng lại.

Người chơi bên cạnh hỏi: “Ông đang làm gì vậy?”

Thẩm Đông Thanh chớp mắt: “Cái này xoay nhiều quá, tui chóng mặt, nên…”

Cậu nhịp nhịp chân: “Chi bằng cho nó đứng im là được.”

Người chơi: “Vậy thì sao chơi tiếp đây?”

Thẩm Đông Thanh: “Để tui cho.”

Có một người chơi cẩn thận hỏi: “Được sao?”

Cái bàn xoay chết chóc này nguy hiểm tới vậy, không phải ai cũng muốn chơi, giờ có một người nguyện ý chơi hết, cớ gì mà không chịu?

Nhưng mà còn một tên người chơi không biết điều mở miệng ra: “Mày đang kiếm đường chết đấy, tự mày tìm đi, đừng có kéo theo tụi tao!”

Thẩm Đông Thanh liếc hắn: “Vậy ông tới chơi nha?”

Nói xong, như muốn đá kim đồng hồ đi sang bên đấy.

Người chơi vừa phát biểu câu ngu xuẩn kia bị dọa đến cứng đờ mặt, không dám hó hé nửa lời, chỉ sợ Thẩm Đông Thanh đá kim đồng hồ qua đây.

Thằng hề ló đầu ra nhìn.

Gương mặt phấn khởi muốn đùa bỡn nhóm kế tiếp, nhưng vừa nhìn thì đối diện với gương mặt quen thuộc.

“Sao lại là mi vậy.” Thằng hề nhăn nhó, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, cười thâm hiểm: “Nếu các ngươi muốn chết, Thằng hề cao thượng vĩ đại này sẽ tác thành cho các ngươi.”

Thằng hề ném ba vệ binh xuống.

Theo thứ tự là bích, rô và joker.

Ba tên vệ binh che quanh Thẩm Đông Thanh thành hình tam giác, thân thể vệ binh cao lớn che hết thân mình cậu.

Kẻ lúc trước luôn chế giễu cậu nói: “Lần này chắc lật xe hả.”

Dứt tiếng, không biết Thẩm Đông Thanh làm gì, nhảy nhẹ lên vai joker, sau đó nhẹ rớt xuống, mà ba tên vệ binh kia cũng ngã xuống biến thành một đống sắt vụn.

Bên cạnh có người cười nhạo: “Bị vả mặt hả ta?”

Lời vừa nói ra, chỉ thấy hắn ta đỏ cả mặt, như là bị tát vào mặt mấy cái.

*

Thằng hề thấy đám vệ binh vào đó không đỡ nổi một đòn, tức bốc khói.

Đối với người khác là sứ giả đòi mạng, tới chỗ Thẩm Đông Thanh này đây bị coi thành trò tẻ nhạt, cậu ngáp một cái: “Tiếp đi.”

Sau khi nói xong, cậu đổi giọng: “Thôi, cậu khỏi cần xoay, dù sao lượt sau cũng là tui mà.”

Ánh mắt Thằng hề đầy sát ý, có thể là do bị chọc đi chọc lại nhiều lần, nó chấp nhận lời giải thích của Thẩm Đông Thanh, không xoay nữa, trực tiếp nắm vệ binh vứt vào.

Lần này là vệ binh bánh quy.

Thẩm Đông Thanh vừa đánh vừa thương lượng: “Có thể đừng vứt loại này xuống được không, tui đói bụng.”

Thằng hề:…

Tức chết mất tức chết mất!

Vòng năm.

Kim đồng hồ vẫn ở bên cạnh Thẩm Đông Thanh.

Khi Thẩm Đông Thanh xé thủ vệ kẹo bông gòn bằng tay không, người chơi khác đã chết lặng.

Vòng sáu…

Vòng bảy…

Vòng mười bảy…

Người chơi đi từ khiếp sợ tới chết lặng, mà Thằng hề ngày càng giận dữ, càng đốt càng cháy, lúc tới vòng cuối cùng thậm chí nó còn nhảy xuống.

“Để Thằng hề đại nhân tới giết ngươi ——”

Chỉ là còn chưa kịp đứng vững, nó đã bị đè xuố.ng đất đánh no đòn, đánh tới nó la làng.

“A! Mi mau thả ta ra, con bọ xít này, mi đang khiêu chiến quyền uy của nữ vương bệ hạ!”

Thẩm Đông Thanh dừng lại.

Thằng hề còn tưởng rằng mình dọa được tên này, đắc ý nhìn cậu.

Thẩm Đông Thanh suy nghĩ một lát, giơ tay đánh tiếp.

Thằng hề bị đánh tới ngu đần.

Lúc đầu còn có thể dọa nạt, lúc sau chỉ còn sức khóc lóc xin tha.

Chờ đến lúc Thằng hề bị đánh phục, Thẩm Đông Thanh ngừng tay lại.

Lớp makeup của Thằng hề trôi gần hết, nó nằm dưới đất khóc nức nở, không còn thấy được dáng vẻ hung hăng khi xưa.

Thậm chí đến người chơi kế bên cũng thấy nó quá thảm.

Thẩm Đông Thanh vỗ vỗ tay.

Tới lượt Chu Văn Ngạn.

Chu Văn Ngạn hỏi: “Tiệc trà xã giao của nữ vương bệ hạ là gì?”

Thằng hề bị đánh quá thảm thiết, nghẹn nửa ngày nói không nên lời.

Ngược lại, Mũ đen kế bên nói: “Mấy người không biết Tiệc trà xã giao của nữ vương mà cũng dám đến đây sao?”

Thẩm Đông Thanh: “Tại sao không?”

Mũ đen nghẹn lời.

Hắn nhớ lại dáng vẻ anh dũng tay không xé vệ binh của Thẩm Đông Thanh khi nãy, phó bản nào cũng không ngăn được.

Mấy người chơi khác cũng mơ mơ màng màng có được thư mời của Công viên ảo mộng, căn bản chẳng biết có ích lợi gì, tất cả đều nhìn về phía Mũ đen, mong chờ đáp án.

Mũ đen đè vành nón: “Những người tham gia tiệc trà xã giao sẽ được nữ hoàng thỏa mãn hết tất cả yêu cầu của họ.” Hắn dừng lại, sau đó bổ sung: “Tất cả mọi thứ.”

Mấy người chơi khác như đã hiểu ra gì đó.

Có người hỏi: “Yêu cầu gì cũng được sao?”

Mũ đen gật đầu: “Ví dụ như, cậu có thể yêu cầu thoát game.”

Mấy người chơi khác sáng hết cả mắt.

Nhìn thấy bộ dạng đó của mấy người chơi, Thằng hề có chút muốn cười, nhưng cười làm lan đến vết thương, làm nó đau đến nhăn cả mặt.

Chu Văn Ngạn im lặng quan sát vẻ mặt của Thằng hề, không nói gì.

*

Bàn xoay chết chóc tổng cộng mười tám lượt.

Dưới sự ảnh hưởng của Thẩm Đông Thanh, có tổng cộng mười sáu lượt rơi vào ô của bọn họ, do đó, đám người chơi chỉ hao tổn một sinh lực, những ngừoi khác vẫn còn nguyên xi, thành một đoàn người dài.

Các người chơi đều tỏ vẻ sống sót sau tai nạn.

Chỉ có Thằng hề đần một cục.

Tại sao lại có thể loại người chơi như này vậy? Một mình phá hết một đoàn vệ binh, còn đánh nó một trận lớn.

Thằng hề đứng khập khễnh trên bậc thang, không còn sự hung hăng như trước nữa, nõ mệt mỏi nói: “Mời các vị đi theo tôi.”

Một đám người nối đuôi theo sau Thằng hề đi vào lâu đài.

Hai bên lâu đài đứng đầy vệ binh, lạnh lùng nhìn đám người chơi.

Vốn vẫn còn chút sợ đám vệ binh lạnh tanh này, nhưng mấy người chơi lại nhớ lại lúc đám vệ binh bị Thẩm Đông Thanh xé toạc ở bàn xoay kia, đột nhiên không hề sợ nữa.

Còn có chút muốn cười trên nỗi đau của đám vệ binh đó.

Cửa lâu đài mở ra, một cô bé đứng đó, tầm sáu, bảy tuổi, có một khúc, mặc một cái váy ren bông xù, cực kì giống một cô công chúa nhỏ đáng yêu.

“Các vị khách mới tới, xin tự giới thiệu, tôi là Tô Tây.” Công chúa nhỏ nắm váy khuỵu người chào.

Đi vào, có thể thấy được ngũ quan tinh xảo của cô, tinh xảo đến hơi giả, như là điêu khắc từ khuôn ra.

Mũ đen khom lưng: “Xin chào, Công chúa nhỏ.”

Tô Tây xấu hổ cười cười, làm cho mấy nữ sinh trong đội đều cảm thán “đáng yêu quá”.

Xác thực rất đáng yêu.

Tô Tây nhìn đống người trước mặt mình, dậm chân giận dữ: “Tên hề dốt nát này, sao đợt này lại nhiều người như thế? Đám đó sẽ chen lấn trong tiệc trà, nữ vương bệ hạ sẽ rất tức giận!”

Thằng hề đã hết sức: “Cô coi đó mà làm…”

Tô Tây quay đầu lại, con ngươi xanh bích nhúc nhích, nó cười tủm tỉm: “Vậy đi, còn khá lâu mới tới thời gian tiệc trà xã giao, trong thời gian đó chúng ta chơi với nhau nha!”

Chu Văn Ngạn: “Có thể từ chối không?”

Tô Tây nhìn chằm chằm Thẩm Đông Thanh, ngọt ngào nói: “Không thể nha.”

Chu Văn Ngạn nhét tay vào túi, “Được rồi, vậy chơi cái gì?”

Tô Tây: “Đám con rối của em chạy mất tiêu rồi, bây giờ đám còn lại không đủ để biểu diễn kịch rối, nên nhờ các vị đây giúp em…”

Có người hỏi: “Làm mấy con rối mới hả?”

“Hay là đi tìm con rối về?”

“Cũng không phải.” Tô Tây cười ngọt ngào: “Nhờ mọi người thay con rối đóng kịch sao cho em vừa lòng là được rồi.”

Tô Tây như biến thành một chú chim nhỏ, vui sướng chạy trên hành lang lâu đài.

Vừa nghĩ tới vở kịch rối yêu thích nhất sắp bắt đầu, nó vui muốn chết, vui đến nỗi bỏ qua ánh mắt thương hại của Thằng hề.

Thằng hề nghĩ: Trông nó là vị thành niên thế, chắc là sẽ không quá thảm đâu?

*

Tô Tây vất vả đẩy cửa chính ra.

Đây là một căn phòng kiểu Tây điển hình, bên trong có rất nhiều con rối, nữ có nam có già có trẻ có, mỗi cái đều tinh xảo, chẳng khác gì người sống, từng đôi mắt nhìn chằm chằm đám người đứng trước cửa.

Mấy người đứng trước tiếp xúc với đám con rối này khẽ run một cái.

Lúc đầu hắn chỉ nghĩ là chơi chơi cùng bé gái, giờ nhìn như thế, hình như lại chẳng đơn giản như thế.

Tô Tây nhảy chân sáo đi vào: “Em chuẩn bị rất nhiều kịch bản kịch rối đó, lúc đầu vốn là không đủ con rối, không thể diễn được, giờ thì lại quá nhiều, nên làm sao đây.”

Vừa nghĩ linh tinh, nó vừa bò lên tủ sách tìm tìm.

Chu Văn Ngạn nhéo nhéo con rối gần anh nhất.

Da dẻ con rối rất nhẵn, sờ có cảm giác như là… người.

Rốt cục Tô Tây cũng kiếm thấy thứ mình cần, nó xoay người: “Vậy chúng ta diễn kịch thập cẩm đi!”

Tô Tây đi tới trước mặt người chơi, xòe tay ra cho xem thứ mình cầm.

Trong tay nó có một đống lá thăm.

Không có ai dám tiến lên rút lá thăm đầu tiên.

Nụ cười Tô Tây nhạt dần: “Mọi người không muốn chơi sao?”

Không cần biết Tô Tây đáng yêu tới đâu, nó cũng là NPC trong một phó bản, thấy sắp trở mặt thì mọi người đều nhích lên dần dần.

Thẩm Đông Thanh tiến lên phía trước, rút ra một lá thăm, trên đó ghi “Cô bé quàng khăn đỏ”.

“Truyện cổ tích hả?” Không có ấn tượng gì về nó cả.

Chu Văn Ngạn theo sau cũng rút một tấm, phía trên cũng là “Cô bé quàng khăn đỏ”.

“Xem ra chúng ta chung một bộ kịch rồi.”

*

Leng keng leng keng.

Một trận gió thổi qua, lục lạc dưới mái hiên vang lên lanh lảnh.

Thẩm Đông Thanh thấy chân mình có chút lạnh, vừa cúi đầu xuống đã thấy một cái váy ô vuông nhỏ, phía trên buộc một cái tạp dề khá cũ, dưới lớp váy là đôi chân trắng nõn nà thẳng tắp.

Lại là váy.

Cậu có chút mất hứng.

“Khăn đỏ.” Lúc này, từ phía sau vang lên một âm thanh.

Cậu quay lại, nhìn thấy một căn phòng nhỏ cũ nát ở đằng sau, ống khói phì phì khói trắng, một người phụ nữ mang tạp dề vẫy tay với cậu.

Người phụ nữ kia cằn nhằn: “Bà ngoại con bệnh rồi, bà ở trong rừng một mình, mẹ lo bà không có ai chăm sóc, mà mẹ lại không rời nhà được, Khăn đỏ, con có thể giúp mẹ đi chăm bà ngoại được không?”

Thẩm Đông Thanh đối xử với những người không có ác ý vẫn khá lễ phép: “… được thôi, mà tui có thể không mặc váy không?”

Phụ nữ kia biến sắc: “Không được, nếu như con không mặc váy, không quàng khăn đỏ thì làm sao bà ngoại nhận ra con được? Mà như thế thì con cũng chẳng phải là Khăn đỏ nữa rồi!”

Vừa nói, cô vừa lấy một cái áo choàng hồng choàng lên người Thẩm Đông Thanh.

Thẩm Đông Thanh cũng không còn cách nào.

Chỗ này không có quần, nếu cậu không mặc váy thì cũng chỉ có thể ở truồng, cân nhắc hai bên một chút, mặc váy vẫn tốt hơn.

Mẹ Khăn đỏ đưa cho Thẩm Đông Thanh một cái giỏ nhỏ, trong giỏ đựng một bình rượu đỏ, hai quả táo tây với hai ổ bánh mì.

“Trước khi con tới nhà bà thì hãy hái thêm vài đóa hoa nhỏ, bà ngoại sẽ vui hơn nhiều.”

Thẩm Đông Thanh cầm giỏ đi ra ngoài.

Nhà Khăn đỏ ở nội thành, Thẩm Đông Thanh đi theo con đường nhỏ ra ngoài.

Ra khỏi đường thành đầy cua quẹo, cậu gặp rất nhiều người, không nhận ra được đến cùng là người hay là rối.

Binh lính mặc áo giáp đi ngang qua, trên tay bưng một chiếc giày thủy tinh lấp lánh, hô to: “Bỏ ra số tiền lớn tìm ra cô gái có thể mang vừa chiếc giày thủy tinh này đây ——”

Hai cô gái thắt bím hai bên cầm rổ, đứng trước quán buôn chuyện: “Cô nghe gì chưa? Bá tước râu xanh tính cưới thêm một vị phu nhân mới nữa đó.”

Một bên may vá một bên oán giận: “Sao mà lễ cưới gì liên tiếp vậy, hoàng tử cũng muốn cưới công chúa nước khác này, đơn đặt hàng lễ phục của tôi cũng chồng lên không được!”

Thẩm Đông Thanh đi tới cửa thành, có một binh lính hỏi: “Khăn đỏ, cháu muốn đi đâu vậy?”

Thẩm Đông Thanh cảm thấy kịch rối này còn khá thú vị, còn có tương tác lẫn nhau như đang diễn phim truyền hình vậy.

Cậu nghiêm túc: “Tui đi thăm bà ngoại.”

Binh sĩ nhắc nhở: “À, vậy cháu đi cẩn thận nhé, ngoài thành có một con sói xám rất to, rất thích ăn thịt mấy đứa trẻ da thịt mềm mại như cháu đấy.”

Thẩm Đông Thanh gật đầu, chào tạm biệt binh sĩ, đi khỏi thành.

Chưa đi được hai bước, thành phố phía sau đột nhiên biến mất tăm, cảnh tượng chuyển đổi thành một đồng hoa thăm thẳm.

Ánh nắng sáng chiếu, hoa tươi nở rộ.

Thẩm Đông Thanh cảm thấy ánh nắng sau giờ Ngọ* khá ấm áp, có chút lười biếng, vì vậy cậu ngồi thẳng xuống đất. Ngồi một chút lại thấy đói, vì thế cậu lại lấy bánh mì với táo tây trong giỏ ra, thưởng thức như trà chiều.

*Giờ Ngọ: Khoảng từ 11-13 giờ.

Ở nơi xa xa, sói xám yên lặng ngồi xuống đất vẽ vòng tròn.

Sao Khăn đỏ còn chưa tới vậy?

Dựa theo kịch bản thì hẳn giờ này đã tới rồi mà…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN