Lúc đầu ả nghe quản gia phổ biến quy tắc còn tưởng rằng có thể mượn tay quản gia giế.t ch.ết Chu Văn Ngạn, không nghĩ tới quản gia lại từ chối, giờ leo lên lưng cọp khó leo xuống.
Thẩm Đông Thanh đã bỏ phiếu cho ả ta.
Ả không còn cách nào, chỉ còn cách bỏ phiếu cho Thẩm Đông Thanh, nếu không chỉ còn cách chờ chết.
Giờ thì quyền lựa chọn đang nằm trong tay Mũ đen.
Tóc quăn nhìn chằm chằm Mũ đen.
Nửa khuôn mặt Mũ đen giấu trong bóng đêm: “Thực ra, chúng ta mâu thuẫn với nhau chẳng có ích lợi gì cả.”
Một câu nói nháy mắt đã cho Tóc quăn chút hi vọng.
Ả nuốt nước bọt, nói: “Bây giờ chúng ta là một đội rồi, tàn sát lẫn nhau chỉ làm người khác hưởng lợi thôi, nếu như cậu thu lại cái phiếu kia, tôi có thể…”
Mũ đen nói tiếp nửa câu sau: “Mà việc trừ khử những nhân tố bất ổn cũng rất quan trọng.”
Hắn ngước mặt, cười lễ phép với Thẩm Đông Thanh: “Tôi đồng ý với sự lựa chọn của cậu.”
Tóc quăn còn chưa kịp phản ứng, quản gia đã nhanh chóng phán: “Lưỡi dao hành hình đã hạ xuống, đêm nay là đêm máu chảy thành sông.”
Tóc quăn rít gào: “Không!”
Đêm đen dần rút lui, mà cái chết từng bước ép sát.
Tóc quăn hoảng loạn, nắm chặt cây nĩa trên bàn, phòng bị Thẩm Đông Thanh đối diện.
Quản gia thốt nhẹ: “Tử vong, thực hiện.”
Tóc quăn còn tưởng là có người động thủ với ả, nhưng đợi tới khi hết đêm thì ả vẫn ngồi nguyên bên bàn, như lời tuyên bố chết chóc kia chỉ là ảo giác.
“Phù ——” Tóc quăn thở phào nhẹ nhõm, nằm vật xuống bàn, lẩm bẩm: “Lẽ nào đây chỉ là một trò chơi mà thôi sao…”
Đương nhiên không phải rồi.
Quản gia cười đầy hàm ý: “Đêm qua đã có người chết, xin mời những người sống sót bắt đầu biện giải.”
Mũ đen vờ ngạc nhiên liếc hết cả bàn tròn: “Ai là người chết?”
Quản gia không hề trả lời.
Ngay tức thì, căn phòng to lớn vang lên một tiếng chuông.
Những người chơi ở đây xoay qua theo bản năng, chỉ thấy Tóc quăn sắc mặt tái nhợt, cả người đầy mồ hôi, một tay ả cầm nĩa lên chĩa về phía mình.
“Không, không,…”
Ả lắc đầu liên tục, muốn cách cái nĩa xa hơn, nhưng mà tay chân như không chịu sự điều khiển mà dính chặt lên ghế dựa, tựa một con rối, ả ta dùng nĩa đâm vào khí quản của mình.
Bị đau, Tóc quăn run rẩy mãnh liệt, rên một cách thống khổ.
Dưới ánh nhìn của tất cả người chơi, Tóc quăn bị nghẹt chết tươi.
Quản gia như đang ngâm thơ ca hát: “Lưỡi dao người hành hình đã nhuốm máu tươi, kẻ tiếp theo sẽ là ai đây?”
Mọi người vội vàng né tránh ánh mắt của quản gia.
Quản gia chả quan tâm, bà ta khom lưng hành lễ: “Xin bắt đầu biện giải.”
*
Người đầu tiên biện giải là nữ sinh cụt tay.
Mới vừa được kiến thức xã hội hiểm ác, cô còn chút hoảng sợ, mở miệng nói: “Không phải tôi.:
Sau đó sửa sang chút lời định nói: “Giờ thì chúng ta còn mười hai người, có ba người hình hành, xác suất là một phần tư, tôi nghĩ ta có thể đoán đại, ném được tên khả nghi ra trước rồi tính tiếp.”
“Tôi bỏ phiếu cho Mũ đen.”
Người lên tiếng thứ hai là một nữ sinh, là đồng bọn với nữ sinh cụt tay, đương nhiên không cần nói, chắc chắn bỏ phiếu cho Mũ đen.
Mũ đen – kẻ đang bị hoài nghi cũng không chút hoang mang: “Lúc nãy, khi người chết bị giết, tôi luôn quan sát tất cả mọi người, phát hiện có một người nam vô cùng hoang mang.”
Hắn ngước lên nhìn về một người mặc áo sơ mi trắng trong đám người.
Quả thực sắc mặt người kia không đúng cho lắm.
Làm được rồi.
Gương mặt Mũ đen đều được giấu dưới cái bóng, khó ai có thể phát hiện được tâm tình hiện tại của hắn, hắn cười nhạo, lẩm bẩm “Ngu đần” trong bụng.
Trận này người hành hình thắng chắc.
Người hành hình biết những ai là kẻ bị hại, trong trường hợp thông tin biết được không hề bình đẳng, kẻ bị hại như là người bịt mắt đâm tường, lúc nào cũng có thể mất mạng như chơi.
Mà người hành hình có thể nói dối tất cả người khác, dưới tình huống thân phận bị lộ sẽ chết, hai trận doanh hoàn toàn đối lập, không tồn tại khả năng nào có thể hợp tác được.
Mũ đen yên lặng quan sát Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn.
Thẩm Đông Thanh như nhận ra điều gì, nhăn mày.
Mũ đen thu hồi ánh mắt, đè mũ xuống: “Quên mất, thế giới trước tôi với hai bạn nữ sinh này cũng có chút mâu thuẫn, nên hai người này bỏ phiếu tôi cũng có thể hiểu được.”
“Mà tôi nghĩ, không nên để ân oán của bản thân lẫn vào trò chơi nguy hiểm này được, nên suy nghĩ phán đoán chính xác.”
Hiện tại, đã có hai kẻ tình nghi.
Một, Mũ đen; hai, Sơ mi trắng.
Sau khi có được mục tiêu tình nghi, các người chơi còn lại chỉ cần chọn ra một người chính xác là được.
Đã tới vòng của Sơ mi trắng, hắn đã gấp gáp biện hộ cho bản thân: “Vì tôi sợ nên tôi mới như thế! Rõ ràng người kia còn khả nghi hơn tôi nhiều hơn mà?” Hắn chỉ Mũ đen.
Hiển nhiên, điều này chẳng có chút thuyết phục nào.
Tới giờ, đã có ba người bỏ phiếu Mũ đen, bảy người bỏ phiếu Sơ mi trắng, một người bỏ quyền, chỉ cần thêm một phiếu là có thể quyết định được quyền sống chết của một con người.
Sơ mi trắng không còn chút hi vọng nào, ngồi ì trên ghế, lẩm bẩm: “Không phải tôi, tôi không muốn chết đâu…”
Quản gia: “Xin mời người sống cuối cùng biện hộ cho bản thân.”
Tất cả ánh mắt đều tập trung vào trên người cuối cùng.
Chu Văn Ngạn không có biện hộ hay phân tích, mà hỏi quản gia: “Thân là một quản gia, có phải nên thỏa mãn tất cả yêu cầu của khách, đúng không?”
Sắc mặt quản gia khẽ đổi, nhưng rất nhanh đã bị thay thế, bà ta cung kính: “Đúng vậy thưa khách nhân.”
Chu Văn Ngạn gật đầu.
Quản gia giục: “Xin mời bắt đầu biện hộ.”
Chu Văn Ngạn: “Trò này thiếu một thân phận rất mấu chốt, làm chúng tôi rất khó khăn trong việc tìm người hành hình.”
Nhà tiên tri, nhân vật mà ai chơi ma sói cũng biết, có tác dụng rất lớn trong trò chơi.
Trò này không có nhà tiên tri, mà cái lợi của nhà tiên tri là sau mỗi lượt kiểm tra thân phận mỗi người, tiếp đó hết đêm thì dẫn dắt mọi người bỏ phiếu.
Nhưng mà bây giờ lại chẳng có nhà tiên tri.
Thân phận mọi người đều là bí ẩn, chỉ có thể đoán bừa đoán đại mà thôi, xác suất một phần tư, cộng với lời nói dối của người hành hình, rất dễ xảy ra ngộ sát.
Ba với mười.
Nghe thì có vẻ đối lập khá lớn đó, nhưng mà người hành hình luôn luôn chiếm ưu thế hơn cả.
Quản gia mỉm cười: “Giờ mới chỉ là vòng hai thôi, đừng nhụt chí.”
Chu Văn Ngạn nhíu mày: “Cho nên… tôi không chơi.”
Mặt quản gia đanh lại.
Mấy người chơi còn lại chỉ sợ quản gia không hợp liền trở mặt, nên tất cả im lặng như tờ, không ai nói một lời.
Chỉ có Thẩm Đông Thanh cũng xốc mâm theo: “Tui cũng không chơi nữa.”
Mặt quản gia đen thui rà qua rà lại hai người kia, âm thanh như rít từ trong kẽ răng ra: “Chắc chắn không?”
Thẩm Đông Thanh: “Chắc.”
Chu Văn Ngạn ngả lưng về sau: “Yêu cầu của khách của nữ vương là, kết thúc trò chơi này đi.”
Cả phòng yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng hít thở vang lên liên tiếp.
Quản gia: Thân là một quản gia, tất nhiên sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của khách.
Cho nên Chu Văn Ngạn đưa ra yêu cầu kết thúc trò chơi này.
Logic này có sai ở đâu đâu.
Mà việc quan trọng hơn là… quản gia có thỏa mãn yêu cầu này không.
Keng ——
Trong lúc yên tĩnh, đột ngột vang lên tiếng một thứ gì đó rớt xuống đất, làm một nữ sinh trong đám suýt nhảy dựng lên.
Cô nghiêng đầu, thì ra là cái nĩa cắm trong cổ Tóc quăn rớt xuống.
Không biết từ khi nào đã có hai hầu gái đi tới, mỗi người một tay Tóc quăn, lôi ra ngoài, để lại một vệt máu dài trên mặt dất.
Rốt cục quản gia cũng mở miệng: “Đương nhiên là được rồi, chỉ là một yêu cầu nhỏ nhoi mà thôi, chỉ cần là yêu cầu của khách nhân, tất cả đều được thỏa mãn.”
“Vậy… trò chơi kết thúc.”
Dứt lời, mấy người chơi khác còn đang ngỡ ngàng.
Một cái trò chơi muốn mạng người, bọn họ còn đang phân tích bla bla bla nửa ngày trời, giữ suy nghĩ bỏ mạng bất cứ lúc nào, vậy mà nói kết thúc là kết thúc sao?
Mũ đen phản ứng lại nhanh nhất: “Vậy chúng tôi có thể gặp nữ vương bệ hạ được chưa?”
Quản gia có chút không tình nguyện, nhưng vẫn trả lời: “Đương nhiên là được.”
Trải qua ba màn chơi game quá đáng sợ, rốt cục đã nhìn thấy được chân dung của vị nữ vương bệ hạ này.
Chỉ là quản gia đã nói, nữ vương đang chuẩn bị, chờ đồng hồ reo lên đủ bảy lần thì mới xuất hiện.
Vì thế đám người chơi phải ngồi trong sảnh.
Nữ sinh cụt tay hỏi: “Nữ vương bệ hạ thật sự có thể cho chúng ta thoát khỏi cái trò chơi này sao?”
Mũ đen hừ hừ: “Có lẽ đi.”
Mấy người khác hỏi dồn: “Có lẽ là sao?”
Mũ đen: “Tôi chỉ mới nghe qua chứ đã thấy tận mắt đâu.”
Sơ mi trắng tránh được một kiếp, thả lỏng: “Người thoát khỏi đây đương nhiên không thể nào gặp được rồi, cái game chó má này dằn vặt con người như thế, tôi không muốn chơi tiếp nữa!”
Nói xong, được thêm sự hưởng ứng từ mọi người, vì vậy mọi người cùng nhau ngồi chửi mắng game rác.
Thẩm Đông Thanh không có tham gia với bọn họ mà ngồi ở một góc cùng Chu Văn Ngạn.
Thẩm Đông Thanh có chút mệt, ngáp một cái, dựa vào vai Chu Văn Ngạn, nhỏ giọng: “Bọn họ nói có thể thoát khỏi đây kìa.”
Chu Văn Ngạn ôm vai cậu, không thèm để ý: “Anh chả tin.”
*
Reng reng ——
Khi đồng hồ trên vách reo được bảy lần, cánh cửa nặng trĩu kia chầm chậm mở ra.
Đi đầu là hai người hầu, một đi trước mở đường, một đỡ một người phụ nữ.
Chắc hẳn đó là nữ vương bệ hạ.
Nghe thì tưởng nữ vương bệ hạ rất người lớn, nhưng thực tế thì chỉ là một thiếu nữ tầm mười mấy tuổi mà thôi, vóc người thanh mảnh, mặc một bộ váy hoa lệ, bên trên điểm xuyết chút ren quý phái cùng chút đá quý tinh xảo.
Mũ đen đứng lên, tay phải để trước ngực, khom người: “Kính chào nữ vương bệ hạ.”
Nữ vương khẽ gật, lướt qua hắn tới giữa sảnh.
Cô cũng không ngồi ở chỗ người chơi mà bước lên hai bậc, ngồi trên một cái vương tọa trắng thuần.
“Ta rất vui khi thấy các người có thể tới Công viên ảo mộng.” Nữ vương bệ hạ mở miệng, mặt rõ là trẻ nhưng giọng thì già khằn.
“Công viên ảo mộng luôn nhiệt tình hiếu khách, mấy trò chơi trước các vị có hài lòng không?”
Mấy người chơi hai mặt nhìn nhau.
Hài lòng?
Lúc tới tận ba mươi sáu người, giờ còn mỗi mười hai người, tỉ lệ chết hơn phân nửa, nếu như không có hai vị đại lão trấn giữ chốn này, sợ là đám này không còn một mống.
Trò này không phải là trò mà người bình thường có thể chơi được.
Nữ vương đang chờ đợi câu trả lời.
Đám người chẳng thể làm gì khác hơn là cười khan mấy cái: “Thỏa mãn, vô cùng thỏa mãn luôn.”
Nữ vương mỉm cười: “Vậy là tốt rồi. Vì để cảm ơn các vị có thể đến đúng lời, ta có thể thỏa mãn một ước nguyện của các ngươi.”
Ngừng một chút, sau đó thêm vào một câu: “Gì cũng có thể.”
Mắt thường cũng thấy được mấy người chơi hưng phấn lên.
Gì cũng có thể, nghĩa là có thể ước rời khỏi trò chơi này.
Sơ mi trắng đã không chờ được nữa, đứng dậy: “Tôi không muốn chơi cái trò này nữa, tôi muốn về nhà.”
Những người khác đều nhìn chằm chằm nữ vương, chỉ sợ cô từ chối yêu cầu này.
Nữ vương không từ chối mà đồng ý nhẹ nhàng: “Có thể.”
Nữ vương vẫy tay, một cô hầu gái đi tới cạnh Sơ mi trắng, cung kính: “Mời quý khách đi theo tôi.”
Sơ mi trắng bị vui sướng làm lú đầu, không hỏi gì chỉ bước theo hầu gái ra ngoài.
Bước chân nhẹ nhàng như đang mong đợi được về nhà.
Đợi bóng dáng Sơ mi trắng biến mất, bên tai những người chơi còn lại vang lên âm thanh nhắc nhở đã lâu không gặp.
【 Người chơi Sơ mi trắng thoát khỏi thân phận người chơi, khôi phục tự do 】
Vốn dĩ còn có người sợ đây chỉ là cạm bẫy, giờ đã có hệ thống đứng ra làm chứng rõ ràng sòng phẳng, nháy mắt đã hết lo lắng, mỗi người đều hướng ánh mắt nóng bỏng của mình tới chỗ nữ vương bệ hạ.
Có người đứng dậy, yêu cầu được thoát khỏi trò chơi.
Nữ vương đều đáp ứng hết.
Từng cái từng cái âm thanh nhắc nhở vang lên, người chơi như nước chảy ra ngoài.
Giở cũng chỉ còn lại bốn người, Thẩm Đông Thanh, Chu Văn Ngạn, Mũ đen và nữ sinh đóng Nàng tiên cá.
Kì thực nữ sinh rất muốn quay về nhà, nhưng bản năng cô lại cho rằng mình cần phải theo sát bước chân của đại lão, chờ các anh đi thì mình đi sau, không vội.
Mi mắt nữ vương run run, đặt ánh mắt vào bốn người phía dưới: “Các ngươi còn có ước nguyện nào không?”
Mũ đen tới đây là vì lời hứa của nữ vương, nhưng hắn lại nín lặng đến tận bây giờ.
Hắn nhìn đám người còn lại, rốt cục đi ra: “Xin hỏi nữ vương bệ hạ, ngài có thể cho phép người chơi thoát khỏi trò chơi Ác mộng vô hạn này sao?”
Nữ vương nghe xong, cười mỉm: “Đương nhiên, ta luôn giữ đúng lời hứa.”
Mũ đen yên tâm, sau đó đưa ra một cái yêu cầu hoàn thiện hơn: “Tôi muốn thoát khỏi sự khống chế của game Ác mộng vô hạn, thoát khỏi thân phận người chơi, trở lại thế giới hiện thực.”
Nữ vương trên cao kia luôn luôn đồng ý với mọi yêu cầu mà người bên dưới đưa ra.
“Ta đồng ý.” Cô nhìn Mũ đen chăm chú, đồng ý.
Mũ đen thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài theo hầu gái.
Giờ thì trong phòng chỉ còn lại ba người.
Nữ sinh nhẹ giọng hỏi: “Đại lão, hai anh không định ước cái gì sao?”
Chu Văn Ngạn ngửa đầu lên hỏi nữ vương: “Nếu không ước nguyện thì sẽ như thế nào?”
Có lẽ nữ vương khá nghi hoặc về câu hỏi: “Thư mời của ta vô cùng quý giá, ta nghĩ, sẽ không ai có thể bỏ qua được cơ hội này.”
Chu Văn Ngạn không chút do dự: “Tôi sẽ.”
Nữ vương bị chặn họng, nhưng vẫn duy trì được vẻ tao nhã: “Không ước nguyện…, nếu không ước nguyện thì sau khi tham quan Công viên ảo mộng, sẽ có người đưa ngươi rời khỏi đây.”
Chu Văn Ngạn: “Vậy đi tham quan đi.”
Thẩm Đông Thanh theo sát anh.
Nữ sinh kinh ngạc: “Hai anh không ước nguyện thật sao?”
Chu Văn Ngạn: “Không cần.”
Anh còn tốt bụng nhắc nhở một câu: “Khuyên cô cũng không nên ước.”
Dù sao tấm chiếu này trải game sắp nát rồi, nên cũng khá chuyên môn về mấy cái tinh túy của cái game rách này.
Nó vô cùng thích chơi chữ, mà chữ Hán thì cả trăm cả ngàn nghĩa, tỉ như, ai nói thoát khỏi thân phận người chơi là thoát game?
Chu Văn Ngạn không có nhắc nhở đám người kia, là vì trước sự hấp dẫn thoát khỏi cái game này, không ai tin anh nói cả.
Ở trong một cái game chết chóc như này, coi như chỉ có một phần trăm khả năng rời khỏi, cũng sẽ có người nguyện ý đi thử.
Nữ sinh do dự.
Nói thật, cô cũng không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này.
Dù sao cái trò này cũng không phải game trồng cây ăn quả, mà là game chết chóc đúng nghĩa, cô gặp may mắn mới có thể sống tới bây giờ, có rất nhiều lần cách cái chết trong gan tấc.
Ai mà chẳng muốn rời đi?
Nữ sinh: “Nhưng mà nếu không ước thì quá đáng tiếc…”
Thẩm Đông Thanh nghiêng đầu nhìn cô: “Không ai ngăn cô đi ước nguyện cả.”
Nữ sinh vô cùng do dự.
Nữ vương nhìn nữ sinh, âm thanh chứa đầy sự mê hoặc: “Đến đây nào, bất kể là yêu cầu như thế nào, ta cũng có thể thỏa mãn được ngươi, ngươi muốn gì nào?”
Nữ sinh như bị thôi miên: “Tôi… tôi muốn…”
Nữ vương: “Con ngoan, con nói đi.”
Nữ sinh tranh đấu một hồi, sau đó quyết định trầm luân vào giấc mộng: “Tôi muốn về nhà…”
Nữ vương chậm rãi rời khỏi vương tọa, đi xuống dắt tay nữ sinh tới ngoài hành lang, âm thanh nhè nhẹ dịu dàng: “Con ngoan, từ nay về sau, Công viên ảo mộng chính là nhà của con.”
Trong lúc hốt hoảng, nữ sinh như thấy được cha mẹ đã lâu không gặp của mình đứng cách đó không xa.
Cha rất nghiêm túc, nhưng viền mắt ửng hồng, mẹ dắt tay cô, nói: “Niếp Niếp, về nhà ăn cơm thôi nào, mẹ đã làm cánh gà chiên coca con thích nhất rồi đấy…”
Nữ sinh ôm chầm lấy mẹ, mừng phát khóc.
Công viên ảo mộng.
Khiến cho mọi giấc mơ đẹp đều trở thành sự thật.
Nữ vương buông tay ra, nữ sinh bên cạnh dần cứng đờ, da thịt mộc hóa, cánh tay dần đâm chồi, cuối cùng biến thành một gốc cây mỹ nhân.
Cô chết trong mộng đẹp.
“Còn hai tên.” Nữ vương nói.
Quản gia cung kính cúi đầu: “Hai tên kia, khá là… khó chơi.”
Nữ vương mở quạt lông, che khóe môi: “Không có ai nguyện ý rời khỏi Công viên ảo mộng cả.”