Cô dâu ma vẫn yên tĩnh nằm trong quan tài, tờ giấy trắng trên mặt chậm rãi thấm máu, hiện rõ đường viền mặt, như muốn phá giấy thoát ra.
Ánh nến chập chờn khi sáng khi tối, tăng thêm một phần tăm tối vào bầu không khí.
Cách vách, từng người một bao quanh thành một vòng, bọn họ cúi đầu, khuôn mặt giấu trong bóng tối, chỉ có chút ánh sáng trong con ngươi lóe lên.
Từng giọng nói âm trầm vang lên liên tiếp.
“Nói đi.”
“Chuyện này rốt cục là sao?”
“Khai báo rõ ràng đi.”
Bác Hà bị vây giữa đám người chơi:…
Bộ nhân vật bị thay đổi rồi hả?
Áo vest: “Cô dâu ma này từ đâu ra?”
Bác Hà áp dụng phương pháp hỏi một không biết ba, không kể hỏi cái gì đều ngậm chặt miệng không trả lời.
Mắt thấy trời sắp tối, đám người chơi nóng nảy lên.
Có thể là do nhiễm Thẩm Đông Thanh, lá gan họ lớn lên không ít, Không trendy giơ nắm đấm, uy hiếp: “Tôi thì khá trọng lão đó, nhưng nếu ông không nói thì đừng trách tôi ra tay mạnh bạo.”
Bác Hà đã trải qua hàng trăm sinh mạng sinh viên đến thị trấn vui đùa rồi, nhưng đây là lần đầu tiên lão gặp được loại hung dữ thế này, mồ hôi lạnh rớt lộp độp.
“Tôi không biết thật mà.” Ông thấy không thể thoát được, chỉ có thể khai ra những gì mình biết: “Đây là tập tục từ xưa đến nay của thị trấn này, hàng năm đều phải cung phụng Cô dâu ma.”
Đồ cung phụng đương nhiên là người sống rồi.
“Nếu không cung phụng thì sẽ xảy ra nhưng chuyện kinh khủng đó.”
Cũng không biết tổ tiên ở cái chỗ này đã gieo vạ gì mà hàng năm đều phải cúng tế người sống, dần dần, thị trấn Tứ Thủy này trở nên hoang vu, chỉ còn khoảng mười mấy hộ gia đình.
Ngay lúc dân cư thị trấn này sắp cạn kiệt thì không biết như nào, cách một quãng thời gian sẽ có một đám người ngoại lai tới đây, mà đám người ngoài đó được Cô dâu ma ưu ái hơn rất nhiều.
Cho người khác chết thay mình, chuyện tốt như thế ai mà không muốn làm?
Bác Hà run rẩy: “Tôi chỉ biết được nhiêu đó thôi…”
Không trendy không tin, muốn uy hiếp thêm chút nữa, nhưng ông ta nói tới nói lui cũng chỉ có nhiêu đó thông tin.
Mấy người kia chỉ có thể bỏ qua.
Thiếu nữ JK lo lắng: “Cô dâu ma sắp tỉnh rồi.”
Thẩm Đông Thanh hừ lạnh: “Tui chờ cô ta tới.”
Dám me người của cậu, không muốn làm quỷ đây mà.
Thiếu nữ JK nhìn Thẩm Đông Thanh như sắp bùng lửa đến nơi, nghĩ thầm, có lẽ cô cần quan tâm lo lắng cho Cô dâu ma hơn chăng?
Không trendy nhỏ giọng: “Có nên chuẩn bị ít đồ không?”
Áo vest gật đầu: “Mọi người gom góp đống bùa chú lại đi, không chừng có thể tóm gọn Cô dâu ma một lần đánh, giải mã bí mật đó.”
Bọn họ gom gom lại được một sấp lá bùa vàng, đại diện là Thiếu nữ JK đưa cho Thẩm Đông Thanh.
Thẩm Đông Thanh kì quái hỏi: “Đưa tui đống này để làm gì?”
Thiếu nữ JK: “Chuẩn bị cho cậu chơi tới bến với Cô dâu ma đó.”
Thẩm Đông Thanh gật đầu: “Nói cũng đúng ha.”
Nhưng cậu cũng không lấy đống bùa đó, mà nói với bác Hà: “Tui đói rồi, chuẩn bị đồ ăn, thôi, vẫn ăn lẩu thôi.”
Mặt bác Hà đen thui, run rẩy đi ra ngoài.
Thiếu nữ JK cầm sấp bùa, mặt thộn ra: “Ăn để làm cái gì?”
Thẩm Đông Thanh: “Không phải đây là chuẩn bị trước trận chiến sao? Đói bụng thì không chơi dứt được.”
Thiếu nữ JK: “Ả?”
Một đám người chơi nhìn trân trân Thẩm Đông Thanh ăn hết nồi lẩu.
Bầu không khí u ám trong phòng khách bị xua đi, nhường chỗ cho mùi hương lẩu nồng nàn.
*
Nửa đêm buông xuống.
Thẩm Đông Thanh ăn no quá, đợi một hồi thì dựa vào vai của Chu Văn Ngạn ngủ.
Mấy người chơi còn lại vì tránh không bị dính chưởng thay, đã kiếm chỗ trốn trước rồi, chỉ còn mỗi hai người bọn họ.
Chu Văn Ngạn khẽ vuốt vai Thẩm Đông Thanh, liếc mắt về phía cái quan tài trong phòng.
Đồ vật bên trong bắt đầu không an phận, bên trong phát ra âm thanh “xẹt xẹt”, như có thứ gì ma sát với vách quan tài.
Sau khi giằng co một khoảng thời gian, từ khe hở quan tài chảy ra một dòng máu bẩn thỉu, dừng trên tảng đá xanh, uốn lượn chảy vào bên phòng kế.
Ầm ——
Đột nhiên Cô dâu ma vùng dậy, hai chân cách mặt đất, bay lại chỗ Thẩm Đông Thanh như con diều.
Theo động tác cô ta, tờ giấy trắng bao quanh trên mặt rớt xuống, bị máu đen dưới đất thấm ướt.
Vật trang trí trên đầu cô rũ xuống, che bên dưới là đôi mắt không có tròng trắng. Cô nhếch miệng, nước bùn tanh hôi chảy xuống khóe môi.
Một trận gió thổi qua, cửa sổ cũ kỹ đập vào tường bùm bùm.
Thẩm Đông Thanh nhíu mày, giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn qua, đối mắt với hai con mắt không hồn của Cô dâu ma.
Đợi đến khi nhìn rõ người trong phòng, thân thể Cô dâu ma cứng đờ, đơ tại chỗ.
Hoảng thần lại, cô xoay người chạy đi, bộ dạng như thể bản thân chưa từng chạy ra khỏi quan tài.
Nhưng mà cô chạy hơi chậm, còn chưa nhào đầu về quan tài đã bị đè vai xuống.
Thẩm Đông Thanh cười cười, mặt hiện một cái lúm đồng tiền đáng yêu, dáng vẻ rất vô hại: “Tâm sự chút?”
Bản năng khiến Cô dâu ma sợ run lẩy bẩy.
Cô còn nhớ lúc bị cưỡng ép đè trở lại quan tài, không thể nhúc nhích được chút nào, rất sợ hãi.
Lực độ trên tay Thẩm Đông Thanh mạnh hơn: “Cô thích người của tui?”
Cô dâu ma chỉ là một con ma sống nhờ một luồng oán khí thôi, không có nhiều lí trí, nhưng cô cũng biết sợ mà. Dưới nụ cười của Thẩm Đông Thanh, cô chắp tay trước ngực, còn thiếu điều quỳ xuống để chứng minh lòng của mình không có ý định này, cũng không hề có can đảm dám nghĩ đến nó.
Phí lời, nếu như biết người bị cướp là của lão đại, cô sẽ không rời khỏi cái quan tài ấm áp kia đâu.
Thẩm Đông Thanh rất hài lòng với thái độ này, hừ lạnh, thu tay về: “Cô có biết kết âm thân là một hành vi mê tín phong kiến đáng bị chỉ trích không?”
Cô dâu ma sững sờ.
Bản thân cô chính là mê tín phong kiến rồi mà…
Nhưng bị hạn chế bởi thực lực hai bên chênh lệch rất lớn, Cô dâu ma chỉ có thể bị ép tiếp thu giáo dục.
“Kết hôn là một chuyện rất quan trọng.” Thẩm Đông Thanh nghiêm túc: “Nhất định phải là hai bên anh tình tôi nguyện mới có thể kết, cưỡng ép kết hôn là không có đạo đức, hơn nữa, kết âm thân không được pháp luật ưng thuận!”
Thẩm Đông Thanh càng nói càng nhớ tới con quỷ kết hôn với Chu Văn Ngạn kia, cảm thấy mình nên chống đối lại những hành vi kết âm thân vi phạm đạo đức này.
Sau khi giáo dục một trận xong, cậu mới nhớ tới việc chính: “Sao cô muốn kết âm thân với người khác thế?”
Cô dâu ma đứng kế Thẩm Đông Thanh như một cô vợ nhỏ, cúi thấp đầu.
Cô muốn mở miệng giải thích, nhưng vừa mở miệng thì nước bùn lỏn tỏn chảy xuống, căn bản chẳng thể nói chuyện được, chỉ có thể “a a” vài cái.
Chu Văn Ngạn: “Mang tôi đến chỗ có bài vị đi.”
May thay cái này Cô dâu ma có thể làm được, cô tung người bay về phía trước, dẫn hai người vào sâu trong nhà cũ nhà họ Thẩm hơn.
Sau cây hòe, có một cánh cửa bí ẩn, còn bị chặn bởi đống đồ bỏ đi, nếu như không có người, không, là quỷ dẫn đường thì sẽ không thể phát hiện được.
Cô dâu ma trực tiếp bay xuyên tường qua.
Chu Văn Ngạn lấy đà chạy hai bước, nhảy lên tường vây, anh cúi người xuống, kéo Thẩm Đông Thanh lên, hai người đồng thời nhảy xuống sân.
Cái cửa sau này lâu ngày không ai tới, trên đất phủ đầy bụi lẫn lá rụng dày đặc, tỏa ra một mùi hôi thối.
Cô dâu ma chỉ chỉ phòng nhỏ giữa sân.
Khác với những kiến trúc rách nát cũ kĩ kia, cái phòng này rất xinh đẹp, ngăn nắp, tường trắng ngói đen, hai cánh cửa lớn đóng chặt, bên ngoài treo khóa.
Cô dâu ma khoa tay múa chân biểu thị mình không có chìa khóa.
Thẩm Đông Thanh tiến lên trước, một tay nắm khóa, “rắc” một tiếng, khóa rơi xuống.
Đùa, còn cửa nào mà Thẩm Đông Thanh đây chưa nghiệm qua? Cho dù là cửa chống trộm thì cũng chỉ một chân là xong, há chỉ là một chiếc khóa nho nhỏ?
Thẩm Đông Thanh ném cái khóa đi, bước vào.
Đây là một cái từ đường.
Trước mặt là đống bài vị chất chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ, lít nha lít nhít, che kín cả một mặt tường. Trước bài vị là đồ cúng nhang nến đầy đủ, như là vẫn có người tế bái.
Thẩm Đông Thanh ghé mắt sát rạt, trên bài vị viết đầy chữ, toàn bộ đều là nhà họ Thẩm.
Xem ra cái nhà họ Thẩm này cũng cổ xưa quá nhỉ, tính mỗi bài vị thì chừng trăm cái, ánh nến khi sáng khi tối bổ trợ thêm chút filter mờ ảo làm người xem hoa cả mắt.
Nhìn thoáng qua thì đống bài vị chẳng có gì đáng chú ý cả, nhưng Chu Văn Ngạn nhìn kỹ lại, phát hiện một điều đặc biệt.
“Trên đống bài vị này đều là người họ Thẩm.”
Theo lý thì thường từ đường đều cúng hết tất cả mọi người trong gia đình, bất kể là nam sẵn hoặc nữ gả vào cũng đều có thể hưởng hương khói như nhau, nhưng ở nơi này rõ ràng không có một cái họ nào khác, bài vị nào cũng họ Thẩm.
Còn một vấn đề, đó là những cô gái họ Thẩm đều chết trẻ, người lớn nhất cũng không qua nổi mười tám, giống như chỉ mỗi đàn ông mới có thể sống.
Vậy, phụ nữ đâu hết rồi?
Chu Văn Ngạn nhìn Cô dâu ma đứng kế bên.
Tí tách ——
Một giọt nước bẩn từ người Cô dâu ma nhỏ xuống, nhìn thấy được da thịt bên ngoài đều dính nước bùn.
Chu Văn Ngạn suy tư: “Trong hồ nước chăng?”
Lúc này, một cơn gió thổi qua, thổi lật một cái bài vị, lăn tới chân Thẩm Đông Thanh.
Cậu khom lưng nhặt lên, lật qua nhìn xem, chợt đối mặt với cái tên trên đó, kinh ngạc: “Cái bài vị này là của em này!”
Nếu người bình thường nhìn thấy tên mình trên bài vị chắc đã sớm sợ đừ người ra.
Nhưng Thẩm Đông Thanh nào phải người bình thường, cậu đã chết qua một lần rồi, ai mà để ý đến cái việc cỏn con này chứ, ngược lại còn dí mắt vào săm soi.
“Sao chất gỗ này lại kém thế?” Thẩm Đông Thanh hết sức không vừa lòng, “Chữ khắc cũng quá xấu đi.”
Chu Văn Ngạn: “Có bài vị của anh không?”
“Không có nha.” Thẩm Đông Thanh quơ quơ miếng gỗ, “Anh cũng muốn một cái hả?”
Chu Văn Ngạn ấn tay Thẩm Đông Thanh xuống, bất đắc dĩ giải thích: “Chỉ có người chết mới dùng cái này mà thôi.” Giờ anh còn chưa xài cái này được đâu.
Thẩm Đông Thanh tỉnh ngộ: “Vậy là giờ em chết rồi hả?”
Chu Văn Ngạn buồn cười, bóp bóp má cậu: “Làm sao?”
Thẩm Đông Thanh có thể cảm nhận rõ được chút thô ráp từ ngón tay xẹt trên da thịt, có cảm xúc, vậy là chưa chết.
“Ngứa.” Thẩm Đông Thanh nắm cái tay đang vuốt mặt cậu.
Chu Văn Ngạn để tay xuống: “Nhưng mà tại sao lại không có bài vị của anh?”
Theo giả thiết của game, anh và cậu là “anh em”, nhưng một là dân bản địa Tứ Thủy, một thì bị gửi nuôi bên ngoài, hai bên khác biệt.
Lẽ nào vấn đề nằm ở tấm bài vị này sao?
Chu Văn Ngạn không nghĩ được nguyên do, quyết định rời khỏi nơi này.
*
Buổi tối đó, không ai dám ngủ.
Mấy người chơi khác đều chui vào một căn phòng ngồi đực mặt đợi đến hừng đông.
Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, có người lên tiếng: “Hai người bọn họ có gặp nguy hiểm không?”
Áo vest:” Ai biết được, trò chơi này nguy hiểm thấy bà, tôi còn không chắc mình sống được tới đâu nữa nè.”
Không trendy do dự: “Nếu hai người bọn họ chết ở chỗ Cô dâu ma thì chẳng phải chúng ta gặp nguy hiểm sao?”
Áo vest: “Nếu bọn họ có chết cũng không vô ích, ít nhất ta đã biết được điều kiện kết âm thân rồi, cẩn thận chút, không bị viết tên lên là được rồi.”
Không trendy ngắt lời: “Còn chưa tới bình minh, sao ông lại biết họ đã tèo rồi?”
Áo vest: “Chuyện 50:50 rồi mà không cho người khác bàn là sao?”
Ngay lúc hai người đang cãi nhau hăng say, Thiếu nữ JK vẫn im lặng nhẹ nhàng đẩy cửa, rời khỏi phòng không chút tiếng động, không ai chú ý tới.
Hành lang sâu thẳm, Thiếu nữ JK như một u hồn, hai mắt đờ ra, đi ra ngoài.
Cô nghe bên tai có từng giọng nói mời gọi.
“Lại đây nào…”
“Tới đây đi…”
Ý thức cô thanh tỉnh lại, nhưng thân thể lại chẳng nghe lời sai khiến, cứ thế theo tiếng gọi đi tới. Cô muốn chống lại nó, nhưng cả người nhũn ra, không hề có tí sức lực nào.
Tí tách.
Một giọt chất lỏng tanh hôi rơi trên đất.
Thiếu nữ JK ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ có gương mặt trương phình tái nhợt do ngâm nước đang nằm dính trên vách tường, vẫy tay với cô.
Qua đó.
Chỉ cần đi qua là được rồi.
Thiếu nữ JK chỉ vùng vẫy một chốc, sau đó mặt hốt hoảng đi tới.
Ngay lúc cô sắp sà vào vào vòng tay của những nữ nhân này, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói vang lên.
“Cô ta đang mộng du hả?”
Sau đó, mắt cô tối sầm lại, mất tri giác.
Thẩm Đông Thanh chém vào gáy, đánh Thiếu nữ JK ngất xỉu, ngăn cản hành vi mộng du kì quái này của cô, sau đó không hề thương hoa tiếc ngọc tí nào, để cô nằm thẳng trên đất.
Gáy Thiếu nữ JK lại lần nữa đụng đất, khiến cô đau tỉnh.
“Ui da, sao cổ mình đau vậy nè?” Thiếu nữ JK xoa cổ, đứng lên với đầy dấu chấm hỏi.
Thẩm Đông Thanh cắm tay vào túi, vờ như chẳng liên quan gì đến mình.
Chu Văn Ngạn trực tiếp nhảy qua câu hỏi này, hỏi: “Lúc nãy cô thấy cái gì?”
Nói chưa dứt lời, Thiếu nữ JK lại chực trào: “Hồi nãy tôi thấy rất nhiều phụ nữ đang nằm nhoài trên tường rào…” Quay đầu lại, tường rào trống trơn, chẳng có thứ gù.
Thiếu nữ JK sững sờ: “Quỷ đâu?”
Chu Văn Ngạn đi tới nhìn, trên tường không có quỷ, nhưng có một vết nước rất lớn, còn có bùn lưu lại.
Nước bùn.
Lại là hồ nước.
Chu Văn Ngạn: “Coi bộ nhanh chóng đi tới hồ nước thôi.”
Trong hồ chắc chắn là có thứ gì đó, nhưng dựa vào sức của bọn họ thì đào không ra, nên lại phải tìm mấy cu li đến giúp việc thôi.
*
Cốc cốc ——
Âm thanh không to, nhưng trong đêm khuya thanh tĩnh thì đặc biệt vang, khiến người nghe nổi da gà.
Người bên trong đều im lặng, cứng đờ xoay đầu sang.
Dưới bóng trăng sáng, bên ngoài hiện lên một cái bóng thật dài.
“Đệch mợ.”
“Cô dâu ma đó sao?”
Những người chơi kia cứng đờ người, gian phòng này chỉ có mỗi lối ra vào, nếu như bị Cô dâu ma chặn cửa rồi giết thì chẳng có ai thoát được cả.
Áo vest đề nghị: “Hay là chúng ta lao ra đi.”
Cũng chỉ còn mỗi cách này, Không trendy nhắm mắt lại: “Sống chết có số! Ai chết thì xui!”
Vừa dứt lời, hắn dẫn đầu chạy ra ngoài, muốn thừa thế chạy trốn.
Chỉ là mới mở cửa, hắn nhận ra đứng đó không phải là Cô dâu ma, mà là Chu Văn Ngạn, muốn phanh xe lại nhưng không kịp, thắng gấp té nhào xuống đất, dẫn đến mấy người đằng sau cũng vạ lây.
Chu Văn Ngạn trầm mặc:…không thể không nói, đây là đám người kém nhất mà anh dẫn. Nhưng mà vẫn còn được, không cần bọn họ giải mã, chỉ cần làm việc ổn thì dù hơi kém thông minh chút cũng chẳng sao.
Thẩm Đông Thanh bị chọc cười, cười đến vỗ đùi bẹt bẹt.
Thiếu nữ JK cũng phì cười.
Chu Văn Ngạn bị lây tiếng cười của Thẩm Đông Thanh, miệng cũng cười mỉm: “Ra đây giúp chút việc.”
Mấy người chơi mới đen mặt đứng lên, theo hai người ra ngoài.
Sắp đi khỏi nhà, Thẩm Đông Thanh chợt dừng lại.
Chu Văn Ngạn hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Đông Thanh: “Giả thiết của trò chơi là em không thể rời nhà cũ.”
Nhưng cậu suy nghĩ một lát, móc cái bài vị để trong ngực ra, trước thuận tay cầm đi, giờ đã dùng được.
“Hình như cầm cái này là không sao.”
Chu Văn Ngạn liếc tấm bài vị, cũng không cản cậu.
*
Đường đi buổi tối vô cùng yên ắng.
Như toàn bộ thị trấn Tứ Thủy chẳng hề có người sống, rất yên tĩnh, không có chút tiếng động nào.
Thiếu nữ JK chà chà tay, cúi đầu đi theo nhóm.
Đi qua thêm một căn phòng nữa, cô như có cảm giác, nâng đèn lồng lên nhìn.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã sợ hết hồn.
Một bóng người đứng trân trân đằng sau cửa sổ, yên lặng nhìn cả đám.
Thiếu nữ JK bị dọa đến đơ tại chỗ, cuống họng như bị chặn lại, không thể phát ra chút âm thanh nào.
Không trendy là người đầu tiên phát hiện có điều gì đó hơi sai sai, dừng lại: “Sao thế?”
Tay run run, Thiếu nữ JK chỉ về hướng cửa sổ, nói cũng lắp bắp: “Bên-bên-bên kia có người.”
Đám người chơi nghe vậy liền thuận theo hướng đó nhìn sang.
Không trendy xổ ra một câu chửi tục: “Đệch mẹ!”
Cái người nhìn trộm họ không những không sợ, còn đối mặt với bọn họ qua cửa sổ, ánh mặt lạnh băng như đang nhìn một người chết.
“Ta, chúng ta mau rời đi thôi.” Thiếu nữ JK thúc giục.
Mấy người khác cũng tán thành, ai cũng muốn rời khỏi đây, người này nhìn quá quỷ dị, khiến người khác tê cả da đầu.
Nhưng trong đội ngũ lại có một người theo style khác.
Áo vest kế bên không kịp cản, chỉ có thể nhìn bóng lưng Thẩm Đông Thanh mà giậm chân: “Qua đó làm gì cơ chứ?”
Thẩm Đông Thanh nghiêng đầu: “Có gì mà phải sợ? Chúng ta nhiều người như thế, hẳn hắn ta phải là người sợ mới đúng chứ?”
Nói xong, cậu kéo cửa sổ ra, mỉm cười với người bên trong.
Người bên trong đang nhìn trộm không nghĩ đến bước đi này, vội co mình lại.
Thẩm Đông Thanh tóm lấy người kia, kéo mạnh ra ngoài.
Cậu ném tên kia xuống đất, hất cằm: “Không phải là muốn đào hồ nước kia sao? Cu li đó.”
Mấy người chơi khác đều sợ ngây người.
Thẩm Đông Thanh sờ cằm: “Hình như một cái thì không đủ nha.”
Cậu ngước mắt lên, đối mặt với đống mắt trong bóng tối.
Mấy người chơi trơ mắt nhìn Thẩm Đông Thanh mạnh bạo lôi từng người dân bản địa ra, đặt tại một chỗ trống trải.
Xếp thành hai đội, đếm đếm, tầm bốn, năm mươi người, tất cả đều là thanh niên trai tráng, không một bóng dáng người phụ nữ.
Tất cả đều trắng bệch mặt, quầng thâm mắt hơn cả gấu trúc, không ai ngủ, mỗi người đều đứng trước cửa sổ nhìn trộm.
Những người chơi nghĩ đến việc có nhiều con mắt nhìn chằm chằm mình như thế, nổi da gà.
“Đáng sợ quá…” Có người nói thầm.
Sau đó, bởi vì đám người này nhìn trộm người khác, nên chúng đã phải chịu trừng phạt —— làm cu li đi đào hồ nước.
Chẳng biết vì sao, đám cư dân này khi lại gần hồ nước thì lại sợ hãi, rất kháng cự việc lại gần chỗ này.
Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Đông Thanh nhấc lên một đứa thảy xuống hồ, mấy người còn lại đành xuống dưới hồ nước một cách miễn cưỡng.
Cái hồ này cũng không sau, bốn năm mươi người chen chúc trong hồ làm cu li, đến tờ mờ sáng thì hồ cạn nước, lộ ra một lớp bùn dày đặc.
Thiếu nữ JK chỉ vào một chỗ: “Chỗ đó như có cái gì đó.”
Bốn, năm mươi người dân bản địa đồng loạt nhìn về chỗ kia.
Từ nước bùn lộ ra một khúc xương ngón tay, hình như là xương người.
Thấy được cảnh này, đám dân bản địa biến sắc, không thèm ngó đại lão đang đứng trên bờ, chạy như điên mất hút.
“Phản ứng lớn vậy sao?”
Thẩm Đông Thanh cũng không cản, việc nặng nhọc cũng đã làm xong, chỉ còn mỗi việc móc đồ dưới đó lên là được.
Ba người chơi nam nhận mệnh đi đào bùn lên.
Nhưng đào một hồi mới phát hiện ra đống xương cốt bị chôn dưới đây rất nhiều, đào cả buổi sáng mới được một phần nhỏ, sợ là khoảng thời gian còn lại đứng đào cũng không hết.
Bọn họ không thể không dừng lại, lên bờ ngồi nghỉ.
Đống xương cốt bị móc ra được để trên bờ hồ, tràn đầy cả một vùng, đến chỗ nghỉ chân cũng chẳng còn.
Chu Văn Ngạn nói: “Đều là xương của phụ nữ.”
Đống bài vị trong từ đường không có của những người phụ nữ gả vào, trong hồ nước đều là xương của phụ nữ, mà thị trấn Tứ Thủy này chỉ có nam không nữ.
Chắc chắn có liên quan với nhau, nhưng manh mối chưa đủ nhiều, không thể giải thích chính xác được.
Thẩm Đông Thanh ngáp: “Hay là mình về trước đi rồi tính tiếp.”
Làm lụng vất vả cả đêm rồi, cậu buồn ngủ.
Vừa nói vậy, đám người chơi như bị lây bệnh, nhao nhao ngáp ngắn ngáp dài.
*
Trải qua một buổi tối gian khổ, đám người chơi tiến vào phòng, ngay cả nguy hiểm cũng quên mất, ngủ say như chết.
Ngược lại, kẻ đầu sỏ không hề buồn ngủ, cậu lăn lộn trên giường từ đầu này sang đầu kia, đột nhiên lại cảm thấy eo hơi cấn cấn, cậu ngồi dậy xốc nệm lên, phía dưới là một cuốn nhật ký.
Lại là sổ nhật ký.
Coi bộ manh mối đủ hay không là phụ thuộc vào mấy cuốn nhật ký này sao? Giờ trừ học sinh tiểu học thì còn ai viết nhật kí nữa?
Thẩm Đông Thanh mở ra nhìn, có lẽ chủ nhân quyển sổ này là học sinh tiểu học thật, chữ xiêu vẹo như giun sỉn rượu bò ngang đường.
Trang giấy mở sẵn có một hàng chữ lớn, lộ ra bầu không khí quái dị.
—— mẹ điên rồi.