Không biết có phải ảo giác hay không, trời hôm nay còn lạnh lẽo hơn so với hôm qua.
Thương nhân đi từ trong lều ra cũng cảm nhận được ý lạnh thấu xương, hắn giậm chân, nhanh chóng đốt lửa, ngồi ở kế đó sưởi ấm.
Những người khác cũng dần tỉnh lại, đống lửa nhanh chóng trở nên đông đúc hơn.
Chỉ vì chuyện chỉ ra và xác nhận tối hôm qua mà quan hệ của mọi người hôm nay khá là căng thẳng, không nói một lời nào, chỉ có tiếng lửa tách tách vang lên.
Thương nhân lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch: “Còn hai người.”
Hotgirl phun nước bọt vô hình: “Hai tên gay đáng chết kia không biết đang làm cái gì nữa.” Cô có chút đố kị hai người kia, rõ ràng cùng chơi cùng một trò, hai tên đó lại như không có chút áp lực nào, như đang nghỉ phép trên núi tuyết, bên người còn vác theo một vali đồ ăn vặt nữa.
Nghĩ đến ăn, Hotgirl theo bản năng đè bụng mình lại, từ đó vang lên tiếng ùng ục.
Những người khác cũng đói bụng.
Theo đạo lí, người chơi đã trải đời từ hai phó bản trở lên thì tố chất thân thể sẽ cường hoá lên một chút, không dễ đói bụng như vậy, nhưng bây giờ chỉ qua một đêm mà dạ dày đã sôi ùng ục.
Tên thương nhân bụng bia càng đói hơn, vốn thân thể mập mạp của hắn ta đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, nên bây giờ mắt hắn đói đến phát sáng.
Chỉ có Bím tóc khá hơn được một chút, cô nhỏ giọng: “Mấy người phải uống canh của Lisa đi, ít nhất thì không cần phải chịu đói.”
Hotgirl xoa xoa bụng: “Không tới nỗi chết đói trong game thì đừng đụng đồ của NPC, tôi nghĩ vậy sẽ tốt hơn.”
Đám người đợi trong chốc lát, vẫn không thấy hai người kia đi ra, có chút mất kiên nhẫn.
Bím tóc đề nghị: “Để tôi đi tìm bọn họ cho.”
Những người khác đã đói đến sắp lả đi, vì bảo trì thể lực, cũng không từ chối lời đề nghị của Bím tóc.
Bím tóc đứng lên, chui vào trong đám lều, thân hình thấp bé bị những cái lều che mất.
Nhưng Bím tóc vừa rời đi, một trong đống lều đột nhiên truyền ra tiếng kéo khoá, Thẩm Đông Thanh cùng Chu Văn Ngạn một trước một sau chui ra.
Hotgirl liếc ra sau hai người họ, không thấy bóng dáng Bím tóc đâu.
“Bím tóc đâu rồi?”
Vừa dứt lời, Hotgirl nghe thấy kế bên vang lên một âm thanh âm trầm: “Ở đây này.”
Hotgirl theo bản năng quay lại nhìn, không biết Bím tóc quay lại khi nào đã ngồi cạnh cô. Cô sợ hết hồn, vỗ ngực: “Cô có thể đi vang một chút được không? Đừng có mà doạ người khác.”
Bím tóc liếc cô, cúi đầu, cả gương mặt chìm vào bóng tối.
Thương nhân đứng lên: “Nếu dân số đã đông đủ, vậy thì chúng ta lên đường đi.”
Bác sĩ tán thành: “Mau chóng tìm được người chết, chúng ta cũng có thể qua cửa nhanh một chút.”
*
Đoàn người rời khỏi đám lều.
Bầu trời vốn từ màu xanh lam nhạt từ từ bị mây đen bao trùm, bắt đầu đổ tuyết xuống.
Theo dòng người rời trại lều càng xa, gió tuyết càng lớn.
Dưới nơi chốn tuyết toàn là tuyết này, sáu người hiện ra cực kì nhỏ bé yếu đuối, di chuyển như những con kiến nhỏ.
Bác sĩ nói: “Đây là nơi tôi nhìn thấy xác Hotgirl.”
Hắn chỉ vào vết tích.
Có thể là do tối qua không có tuyết rơi, vết tích cũng không bị xoá đi, có thể thấy rõ ràng.
Bác sĩ ngồi nửa xổm, thuận theo dấu vết đào lên.
Thương nhân cũng tiến lên hỗ trợ.
Hotgirl khoanh tay đứng nhìn: “Tôi chả tin sẽ có thi thể của tôi đâu, chúng ta rõ ràng vẫn đứng đây, làm sao mà chết được.”
Bím tóc đứng trong góc nhỏ, không nói một lời, chỉ là tình cờ ngẩng đầu lên nhìn nhìn đám người trước mặt, đôi mắt vẩn đục loé ra chút ánh sáng tham lam.
Thẩm Đông Thanh lấy tay đón một bông tuyết nhỏ, quay đầu lại nhìn.
Chu Văn Ngạn ấn vai cậu: “Sao thế?”
Thẩm Đông Thanh: “Em cảm thấy như là có ai đang nhìn mình.”
Chu Văn Ngạn nghe thế liền nhìn lướt qua chỗ người, tạm thời không nhìn ra được dị dạng.
Không, nói chính xác hơn là đám người này ai cũng kì quái, cho nên ngược lại không ai có vẻ kì quái.
Thẩm Đông Thanh cũng không để ý ánh nhìn nơi hắc ám, thích nhìn thì nhìn đi, dù sao cũng không mất thứ gì.
Cơ mà…
“Đói quá nha.” Thẩm Đông Thanh xoa bụng.
Chu Văn Ngạn móc trong túi ra một cây kẹo que, đưa tới.
Thẩm Đông Thanh lắc đầu: “Không phải kiểu đói bụng này.”
Lúc trong lều cậu đã ăn không biết bao nhiêu là thức ăn vặt, nhưng mà bây giờ vẫn đói bụng, loại đói này cũng không phải hiện hữu trên thân thể, mà là ở trong lòng.
Giống như quỷ đói, rõ ràng đã ăn đến bụng sắp nổ, nhưng vẫn không thoả mãn được cái bụng.
Chu Văn Ngạn xé giấy gói: “Có chút ít còn hơn không.”
Thẩm Đông Thanh ngẫm cũng phải, há miệng ngậm kẹo.
Cục kẹo bị đông cứng dần hoà tàn trong miệng, như động viên được cái dạ dày một chút.
Thẩm Đông Thanh cắn kẹo que: “Em không thích nơi này tí nào cả.”
Không chỉ không điện không wifi, mà quá đáng hơn nữa là càng không có chút gì để ăn, cái màn này chơi chả vui tí nào.
Chu Văn Ngạn xoa đầu cậu động viên: “Nhịn một chút, chờ ra khỏi đây là được rồi.”
Thẩm Đông Thanh buồn buồn đồng ý.
Bên kia, Bác sĩ và Thương nhân đột nhiên gây lộn.
Thương nhân chỉ vào Bác sĩ: “Mày đang đùa với ông đây phải không? Đào nửa ngày cũng chẳng thấy cái mẹ gì!”
Bác sĩ mờ mịt ngồi bệt xuống đất, chỉ vào cái hố sâu đang đào: “Hôm qua rõ ràng tôi nhìn thấy…”
Thương nhân phun nước bọt: “Rõ ràng cái quần, ông đây thấy mày đang gạt tụi này thì đúng hơn.”
Hotgirl cười đắc ý tiến lên: “Thôi bỏ qua đi, hay chúng ta đi chỗ kia trước đi.” Cô chỉ vào tảng đá to cách đó không xa, “Tôi phát hiện ra thi thể ở chỗ đó.”
Thương nhân phủi tuyết trên người xuống, đi băng qua người Bác sĩ: “Chúng ta đi.”
Hotgirl thề thốt: “Tôi đang ngồi dưới cục đá đợi Bác sĩ ra, kết quả một cái xác từ trên tảng đá rớt xuống, doạ tôi hết hồn…”
Cô ngừng lại, nhìn phía sau tảng đá trống trơn, kinh ngạc trợn to hai mắt: “Chuyện, chuyện này…”
Thương nhân nhịn không được: “Mấy người các người định chơi tôi hả?”
Hotgirl: “Không phải, tôi nhìn thấy thật mà!”
Cô nằm xuống, liều mạng đào tuyết, trong miệng còn lẩm bẩm: “Chắc chắn có, tôi nhìn thấy mà, chắc chắn có…”
Thương nhân khoanh tay, liếc Hotgirl: “Tôi cảm thấy tôi nói đúng nhất.”
Trong tình huống như thế, đương nhiên là sẽ tin tưởng thứ mà mắt mình nhìn thấy.
*
Các người chơi dạo một vòng không công lại quay về đống lều trại.
Trạng thái của Bác sĩ và Hotgirl có chút sai sai, vẻ mặt hốt hoảng.
Ngược lại, Thương nhân rất đắc ý vênh vang mang mọi người đến nơi mà hôm qua hắn phát hiện thi thể.
“Để tôi, lời tôi nói luôn là sự thật…” Lời còn chưa dứt, Thương nhân ngây người.
Đám bụi tùng khô còn ở đó, nhưng cái xác lại mất tăm.
Thương nhân sửng sốt, chửi tục: “Đệt mịa.”
Rốt cục hắn cũng phát hiện điều sai sai, quay đầu hỏi Bím tóc: “Nè cô bé, cô thấy thi thể ở đâu vậy?”
Bím tóc cúi đầu, không hề trả lời.
Thương nhân hỏi lại một lần nữa.
Lần này Bím tóc chậm rãi ngẩng mặt lên, lộ ra một cái mặt tái nhợt, hai bên má hõm vào, dưới mắt tím đen.
Thương nhân bị doạ đến nỗi lùi về sau một bước.
Bím tóc mở miệng, hộc ra được một chữ: “Đói…”
Sau đó cô nhào về phía Bác sĩ đang đứng gần nhất.
Rõ ràng Bác sĩ là một người đàn ông cao hơn mét bảy lại bị Bím tóc đè xuố.ng nền tuyết. Hắn sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại, giãy dụa muốn bò dậy.
Nhưng Bím tóc bật ra một sức lực chẳng hề phù hợp với vóc dáng của cô, đè chặt xuống lại.
Sự tình chỉ phát sinh trong chớp mắt, đám người kia không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bím tóc cúi đầu xuống cạp một miếng thịt lớn của Bác sĩ.
Bác sĩ gào lên thảm thiết, bị Bím tóc* doạ sợ choáng váng.
*Này bản qt bảo là Hotgirl, cơ mà tui thấy hơi kì nên chuyển lại, ai thấy sai bảo tui sửa nha
Thương nhân vội vã tiến lên muốn tách hai người ra.
Nhưng Bím tóc liều chết không buông tay, như thế nào cũng không kéo ra được, ngược lại là Thương nhân bụng phệ bị đẩy ra một bên.
Bím tóc nhếch miệng, lộ ra hàm răng dính đầy máu, cúi đầu sát vào cổ Bác sĩ, định cắn thêm miếng nữa.
Cạch——
Tiếng hàm răng va vào nhau vang lên lanh lảnh.
Khoảng cách giữa hàm răng Bím tóc và cổ Bác sĩ chỉ cách biệt chưa đến một centimet, nhưng dùng mọi cách cũng không thể chạm tới, cô ta sốt ruột đến đỏ cả mắt, ầm ĩ lên: “Đói, đói, đói…”
Nhưng kêu la cũng vô dụng.
Chu Văn Ngạn nắm cổ áo của Bím tóc, xách mạnh cô lên ném sang một bên.
Nhưng Bím tóc vẫn không cam lòng, bốn chi chạm đất liền định bò nhanh lại.
Thẩm Đông Thanh trực tiếp nhấc chân đạp xuống, đè Bím tóc xẹp vào trong tuyết.
Bím tóc khó khăn ngóc đầu lên, li.ếm liế.m máu tươi còn dính nơi khoé miệng: “Tôi đói, cho tôi ăn…” Giãy dụa muốn bò dậy, nhưng cô không tài nào thoát ra khỏi dưới chân Thẩm Đông Thanh.
Hotgirl đỡ Bác sĩ dậy.
Bác sĩ suýt nữa đã bị cắn gãy nửa cái cổ, nhưng tình huống bây giờ cũng chẳng tốt hơn tí nào, vết thương trên cổ sâu đến tận xương, hắn che vết thương, máu từ bên trong trào ra ngoài.
Một tên điên, một tên bị thương, chỉ có thể xách về lều trại rồi xử lí sau.
*
Lisa đang nấu canh, nhìn đoàn người trở về, kinh ngạc ra đón: “Mọi người làm sao thế này?”
Bím tóc bị Thẩm Đông Thanh xách lên như gà con, không ngừng giãy dụa. Trên mặt cô ta dính đầy máu tưoi, so với khi nãy, hai má bây giờ càng hóp hơn, như là gầy yếu đến không thể nào gầy hơn được nữa.
Mà Bác sĩ nghiêng cổ, che kín lại vết thương.
May là thời tiết vẫn còn lạnh, máu đã ngừng chảy, nếu không thì còn chưa qua cửa thì hắn đã mất máu mà chết rồi.
Thương nhân ứng phó với NPC: “Cô ta phát điên rồi.”
Lisa che miệng: “Sao lại như thế…”
Borg đi tới, đẩy đẩy kính mắt: “Dưới nơi tuyết lạnh rất thường xảy ra những chuyện như vậy, bọn họ không chịu được cái lạnh của tuyết, xuất hiện ảo giác.”
Lisa cũng phản ứng lại: “Đúng, đúng rồi, lúc tụi tôi cắm trại cũng gặp tình huống như thế, chỉ cần uống chút canh là được rồi, uống chút là được rồi.”
Nói xong, Lisa chạy nhanh về phía nồi canh, múc một chén.
Bím tóc ngửi thấy mùi thơm, yên tĩnh lại, hai tay nâng chén canh đổ thẳng vào miệng, không hề sợ nóng.
Có lẽ chén canh này thật sự hữu dụng, sau khi Bím tóc uống xong thì không kêu la ầm ĩ nữa mà nhắm mắt lại thiếp đi.
Nhưng Thương nhân không yên lòng, vì phòng ngừa Bím tóc cắn người thêm lần nữa nên đã trói cô lại thật chặt, đặt vào trong góc, ngay cả miệng đều bị nhét khăn vào.
Lisa thấy Bác sĩ bị thương, gào lên: “Leo, lấy cái hòm thuốc ra.”
Trong chốc lát, Leo bưng một cái rương nhỏ ra.
Bác sĩ nhận lấy, cảm ơn một tiếng, sau đó xử lí vết thương. Hắn vẩy thuốc trị thương lên, đau đến nỗi hít hà hơi lạnh, không để ý đến vẻ mặt kì lạ của Leo nhìn hắn.
Sau khi trải qua lần này, Thương nhân mệt đến co quắp ngồi trên mặt đất, không nhịn được mà mắng: “Đệt mịa, rốt cục là đang xảy ra chuyện gì đây.”
Leo ngồi bên cạnh, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thương nhân nhìn Leo, cảm giác được có thể moi móc được chút thông tin ở NPC này, một năm một mười nói ra hết.
Leo nghe xong vỗ đùi đen đét cười ha ha: “Những thứ này đều là chuyện thường ở chỗ tuyết rơi ấy mà, ở chỗ có tuyết lâu rất dễ sinh ảo giác.”
Thương nhân lặp lại: “Bình thường?”
Thế rất là không có được bình thường tí nào đó có được không vậy?
Leo: “Ông nhìn một mảng tuyết trắng xoá mênh mông lâu một chút, sau đó đôi mắt sẽ lừa dối ông đó.”
Chu Văn Ngạn đột nhiên mở miệng: “Mấy người cũng bị dính ảo giác sao?”
Leo theo bản năng trả lời: “Đương nhiên, mấy người không phải…”
Lisa ho khan một cái, cắt ngang lời Leo.
Leo ngừng lại, cười ha ha: “Không phải là mấy người đã thấy ảo giác rồi hay sao?”
Lisa vì không muốn cho Leo tiếp tục nói, bưng nồi canh lên hỏi: “Có ai muốn ăn canh không?”
Không biết là cái bụng của ai trả lời mà vang lên.
Thương nhân do dự chút ít, hắn liếc Bím tóc đang nằm trong góc, nghĩ thầm nguyên nhân Bím tóc bị điên có liên quan gì đến nồi canh này không?
Nghĩ tới đây, không biết đói bụng như thế nào hắn cũng nhịn xuống: “Không cần đâu.” Hắn từ chối Lisa.
Lisa cũng không thèm để ý, hỏi từng người một, cuối cùng chỉ có Bác sĩ nhận lấy chén canh.
Thương nhân: “Không muốn sống nữa?”
Bác sĩ bưng chén canh, ngửi mùi thơm toả ra, thờ ơ nói: “Không uống sẽ chết đói, uống rồi sẽ phát điên, tôi lựa chọn làm một con ma no.”
Nói xong, hắn húp canh rột rột, một chén không đủ, hắn xin Lisa chén thứ hai.
Lisa cười dịu dàng nói: “Tôi đã nói là canh tôi rất ngon mà.”
Bác sĩ uống một hơi ba chén, nhìn hắn mà Hotgirl với Thương nhân đều không nhịn được.
Lisa nhìn nồi canh, đột nhiên nói: “Ái chà, nguyên liệu nấu canh không đủ rồi, nhưng đội ngũ cứu viện còn chưa tới…”
Borg nói: “Không sao, chờ sau này là có đồ ăn rồi.”
Lisa gật đầu, nở ra một nụ cười kì quái: “Đúng rồi, chờ sau này là có đồ ăn rồi.”
*
Hiện tại, đội ngũ sáu người nguyên vẹn trở thành bốn người “nguyên vẹn” cùng một điên một phế, dưới sự cản trở của cơn đói bụng, không ai có tâm tình tìm manh mối gì, yên tĩnh ngồi cạnh đống lửa đợi tới bữa tối.
Thương nhân nói: “Vậy thì chúng ta đều bỏ phiếu cho cô ta đi.” Hắn chỉ Bím tóc còn đang ngủ mê man.
Nhìn lại, chỉ có Bím tóc là kẻ khả nghi nhất, nhìn gương mặt trắng xanh gầy gò như đầu lâu, chẳng phải còn giống người chết hơn cả người chết sao?
Bác sĩ bị cắn sâu rất sâu, vết thương vẫn còn đau âm ỉ, hận đến nghiến răng, đương nhiên là đồng ý.
Hotgirl lúc trước cũng nhìn thấy xác Bím tóc, đương nhiên là đồng ý.
Thương nhân nhìn về phía Chu Văn Ngạn và Thẩm Đông Thanh: “Hai người thì sao?”
Chu Văn Ngạn nói: “Giống mấy người.”
Anh cũng muốn xem bỏ phiếu sai người sẽ như thế nào.
Thẩm Đông Thanh không thích giải mã, vả lại bây giờ cậu cũng chẳng biết gì, đương nhiên là nghe theo Chu Văn Ngạn rồi.
Cậu chỉ người bên cạnh: “Tui nghe lời anh ấy.”
Thương nhân được sự tán thành của mọi người, có chút đắc ý: “Nghe tôi chắc chắn không bao giờ sai.”
Mấy người chơi khác không phản đối gì ý kiến này.
Bọn họ cũng chỉ muốn thăm dò quy tắc trận này mà thôi, đúng thì qua, sai thì có gì hại đâu? Dù sao cũng không phải bỏ phiếu cho chính bản thân, thật là một vụ buôn bán chỉ lời không lỗ.
*
Thời gian bữa tối vừa tới, âm thanh hệ thống đã vang lên, rất đúng giờ:
【 Thời gian chỉ ra và xác nhận bắt đầu 】
【 Mời đứng lên vạch trần người mà bạn cho là người chết 】
Thương nhân vội vàng nói: “Là Bím tóc!”
Những người khác đều bỏ phiếu cho Bím tóc.
Âm thanh hệ thống tiếp tục vang lên:
【 Rất tiếc, mọi người đã vạch trần nhầm người 】
【 Mong mọi người tiếp tục cố gắng cho ngày thứ ba 】
【 Nhưng xin hãy cẩn thận, người chết đã từ từ rũ bỏ bộ mặt giả dối của mình 】
Bím tóc không phải người chết, vậy đó rốt cục là ai?
Thương nhân cẩn thận liếc nhìn bốn phía, thấy ai cũng có hiềm nghi, nhưng hắn lại chẳng có miếng chứng cứ nào.
Hôm nay mọi người đều bỏ phiếu một người là do bản thân Bím tóc tự nhưng bất bình thường, ngày mai không chắc chắn sẽ như hôm nay, vậy cho dù tìm được “người chết” thực sự cũng không có chứng cứ thuyết phục những người khác.
Đây là một câu đố khó giải.
*
Thời gian chỉ ra và xác nhận tại bữa tối bị lãng phí.
Sau khi sắc trời tối lại, những người chơi cũng quay về lều nghỉ ngơi, chỉ có mình Bím tóc bị vứt ở bên ngoài.
Hotgirl chẳng phải thánh mẫu, cô cũng không muốn đang ngủ nửa đêm tỉnh dậy phát hiện cổ mình bị cắn đứt, chỉ có thể mặc Bím tóc theo mệnh trời.
Dù sao trò này cũng không phải game gia đình, sơ sẩy chút sẽ mất mạng.
Thẩm Đông Thanh nhìn Bím tóc đang chìm trong mộng đẹp, khom lưng chui vào trong lều.
Hai người nằm trong lều, nghe gió lạnh vù vù thổi, mạnh đến mức lều sắp bay.
Có lẽ do quá đói, Thẩm Đông Thanh lăn lộn mãi mà vẫn không ngủ được, vất vả lắm mới thích ứng với cái bụng đói cùng đám tạp âm bên ngoài, vừa hơi chút buồn ngủ đã có một thứ gì đó cạp môi cậu.
Cậu không có phản ứng, tên kia càng được voi đòi tiên, cạy môi ra định chui vào, Thẩm Đông Thanh liền mơ màng mở mắt ra: “Hả…”
Chu Văn Ngạn ngừng lại, “Suỵt.”
Anh mổ nhẹ lên môi cậu, nhỏ giọng: “Chúng ta đi ra ngoài thôi.”
Sâu ngủ của Thẩm Đông Thanh bay đi hết, hỏi bằng khẩu hình: “Đi ra ngoài làm việc hả?”
Chu Văn Ngạn nói: “Xem như là thế.”
Trò này quá đỗi tẻ nhạt đi, ngoài kia ngoại trừ tuyết đầy trời thì chẳng còn gì sất!
Thẩm Đông Thanh nghe đi làm việc thì lập tức bò dậy, kích động đến suýt chút nữa đã đụng vào đỉnh lều trại.
Chu Văn Ngạn kéo người trở lại, thắt khăn quàng cổ cho cậu xong mới từ từ kéo dây kéo, rón rén đi ra ngoài.
Thẩm Đông Thanh kề sát sau Chu Văn Ngạn, tay nắm tay lặng lẽ rời khỏi lều, đi vào trong tuyết.
Gió tuyết đã ngừng lại.
Bên ngoài yên tĩnh không hề có tiếng động, hệt như một vùng đất chết.
Khi đi ngang qua một cái lều, Thẩm Đông. Thanh theo bản năng liếc vào bên trong.
Dựa vào ánh trăng sáng, có thể thấy trong lều chỉ nằm một người chơi đang ngủ say, trừ lều của bọn họ, ba cái lều còn lại đều là NPC ngủ chung với người chơi, giờ người chơi vẫn còn, còn NPC không thấy bóng dáng.
Hai cái lều còn lại cũng như vậy, dây kéo bị kéo ra, cửa mở toang.
Mấy người chơi vẫn ngủ đến không biết trời trăng mây đất, Thương nhân còn ngáy to lên, căn bản không hề biết thiếu mất một người.
Vậy NPC đi đâu rồi?
___