Đã bao lâu rồi? Dưới ánh nắng sớm buổi ban mai, Văn Thần nằm sóng soài trên sàn nhà, mái tóc tán loạn rối bù, làn da tuyết trắng trước đây bây giờ toàn thân đầy những vết đỏ ửng, bên khóe miệng thậm chí còn có một vết bầm tím.
Trên thân nàng hầu như không còn chỗ nào còn nguyên vẹn.
Sau đó, nàng liền cười.
Dần dần, tiếng cười càng lúc càng lớn, dáng vẻ điên cuồng, thân thể bị tàn phá, mảnh áo ướt sũng mắc trên cổ, cả một phòng kiều diễm, khắp nơi trên sàn nhà toàn là mấy mảnh quần áo bị xé rách tả tơi, mấy đồ vật trang trí kỳ trân dị bảo chỉ thấy lác đác, khắp nơi vung vãi toàn mảnh vỡ sành sứ, cả một căn phòng rộng lớn này mà cơ hồ không thể tìm được chỗ đặt chân.
Hết thảy cảnh tượng trong phòng đã tỏ rõ vừa rồi ở nơi này đã diễn ra một hồi lăng nhục kịch liệt đến thế nào.
Rõ ràng đã phải chịu đựng thống khổ đến cực độ như vậy, tại sao nàng vẫn có thể bật cười.
Từ lúc nàng được mười hai tuổi, sau khi mẫu hậu bị xử trảm, nàng tựa hồ hình thành thói quen dùng nụ cười để che giấu hết thảy.
Không biết từ lúc nào, bên cạnh có thêm một tiểu y nữ, lấy một bình thuốc từ trong hòm thuốc tùy thân, lắc lư qua lại trước mặt Văn Thần.
Bình thuốc che ánh nắng lại, hiện một bóng hình mờ mờ trên gương mặt nữ nhân.
Văn Thần lúc này mới chậm rãi đưa mắt nhìn về phía nàng, lúc ánh mắt đảo qua, lạnh lùng lương bạc, bị nàng nhìn chằm chằm như thế, tiểu nữ hài có chút sợ hãi lui về sau, nhưng không biết nghĩ đến điều gì liền cắn răng, kiên trì tiến lên.
“Văn…Văn triều công chúa, ngài…chẳng lẽ ngài phát điên rồi sao?” Nói xong, nữ hài liền hối hận, làm sao có thể hỏi thẳng người ta như thế được chứ, thật là ngốc quá mà.
“Điên?” Nghe vậy, Văn Thần liền nghiêng người, dùng một tay chống đỡ thân thể.
Mấy sợi tóc theo đó trượt xuống, rõ ràng không phải cố tình, nhưng lại lộ ra vẻ quyến rũ mê người đến như thế.
Bình thường công chúa Văn triều cao quý uy nghiêm, vô luận lúc nào cũng luôn bình tĩnh như nước, cho dù lúc này cũng không ngoại lệ.
“Tiểu muội muội, ngươi không hiểu đâu, đó là tỷ tỷ đang hưởng thụ khoái lạc nhân sinh.” Tiếng nói khàn khàn như vẫn ôn hòa lạnh nhạt, trong uy nghiêm lại lộ ra một chút ôn nhu quả quyết.
Nói ra những lời làm người ta mặt đỏ tim đập, nhưng lại không yêu không mị.
Tiểu nữ hài lạ lùng liếc nhìn nàng, cái hiểu cái không: “Nhưng…nhưng mà…ngài vừa rồi mới bị….bị thủ lĩnh….nương ta nói là….”
Văn Thần tùy ý khoát khoát tay: “Nương ngươi thì biết cái gì, cực lạc giữa người và người như thế này, người chưa từng trải qua sẽ không thể hiểu được đâu.”
“Vậy thì ngài khóc cái gì chứ?” Nữ hài lại nghiêng đầu, chỉ chỉ nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt nàng, đặt một câu hỏi vô cùng ngây thơ nhưng lại chỉ thẳng ngay vào chỗ yếu hại.
Nghe vậy, Văn Thần sờ lên khóe mắt của chính mình, quả thật sờ được mấy giọt nước lạnh lẽo trơn trượt.
Nước mắt, thì ra, nàng vẫn còn có nước mắt, nàng vốn tưởng rằng nàng không bao giờ…có thể rơi lệ nữa.
Đã rất lâu rồi nàng đã không còn khóc nữa.
Từ khi học được cách mỉm cười, nàng giống như đã quên làm thế nào để rơi lệ.
Văn Thần lau đi nước mắt của mình, trong khoảnh khắc liền khôi phục nụ cười nhẹ nhàng như lúc trước, ôn nhu hòa ái hỏi han: “Ngươi là do Liệt vương phái tới à?”
“Vâng, hắn nói tuyệt đối không được để ngài chết. Còn có…” Nữ hài có chút khó xử, mặt cũng đỏ lên thêm vài tầng.
“Canh tránh tử đúng không?” Văn Thần rất tốt bụng nói tiếp phần sau câu nói nàng chưa nói xong.
Nàng gật gật đầu, tựa hồ có chút do dự, nhưng lại không biết do dự vì cái gì.
“Văn triều công chúa…Nếu không thì ngài nói với thủ lĩnh đừng có làm như vậy nữa, nếu cứ tiếp tục, ngài sau này không thể có hài tử được đâu, loại canh tránh tử này cũng không thể uống thường xuyên được…”
Hài tử ư?
Ngay cả nghĩ đến nàng cũng không dám nghĩ, có thể lưu lại cái mệnh tiện này nàng đã muôn vàn “cảm kích” Trì Liệt rồi.
Ngẫm lại vị cô cô tốt bụng mà bị điên khùng kia của nàng, không phải là được đi hòa thân như nàng sao, kết quả là Man tộc hướng Văn triều khai chiến, bước đầu tiên chính là đem nàng l.ột sạch quần áo treo ở phía trước cờ xí Văn triều, hướng về Văn triều thị uy.
Mặc dù cuối cùng cô cô cũng được cứu thoát, nhưng đã bị cờ xí đâm thủng cả xương sườn, lại phải chịu đựng nỗi nhục nhã như thế, thần trí đã không rõ từ lâu rồi.
Trì Liệt không đem nàng treo ở phía trước cờ xí, đẩy nàng vào chỗ chết xem như đã hết sức nhân từ với nàng rồi. Suy cho cùng thì mẫu thân thân sinh của hắn đã bị chính binh lính Văn triều giết hại.
Nàng là chính thê trên danh nghĩa của Trì Liệt, là công chúa hòa thân do Văn triều khâm định. Nếu thực sự để nàng sinh hạ hài tử, nhất là nam hài, nhất định trong vòng ba đời tiếp theo của Man tộc đừng nghĩ đến việc thoát ly khỏi sự không chế của Văn triều, Trì Liệt sẽ không để chuyện ngu ngốc như vậy xảy ra.
Còn nếu như thực sự không cẩn thận mang thai, cái mạng này của nàng cũng đừng mong có thể giữ lại.
Vậy nhưng Văn Thần là người sẽ chịu an phận thủ thường sao?
Vì Văn triều thiên thu bá nghiệp, cho dù có lấy mạng nàng ra để đặt cược, nàng cũng sẽ không tiếc một chút nào.
“Vậy làm sao bây giờ? Nếu không thì —- Ngươi giúp đỡ tỷ tỷ, nói với Liệt vương rằng ta đã uống canh tránh tử rồi, được không?” Văn Thần ôn nhu dụ dỗ nàng: “Sau đó, chúng ta âm thầm đem canh đó đổ đi, có được không?”
Nghe vậy, tiểu nữ hài chần chừ một lúc rồi sau đó gật đầu.
Trước khi đi, nữ hài nói với Văn Thần cần chuẩn bị trước, Trì Liệt muốn dẫn nàng quay về Văn triều bái kiến phụ vương tốt của nàng.
Hừ, phụ vương à? Hắn là cái quỷ phụ vương gì chứ?
Văn triều, nàng rốt cuộc phải trở về, thật là kỳ quái, mặc dù đã lâu lắm rồi nàng không quay về, nhưng nàng không cảm thấy nhớ nhà một chút nào.
Nhưng sau khi nghĩ lại, thấy cũng đúng, ở nơi đó nàng không hề có một chút hồi ức tốt đẹp nào, nên có gì hay đâu mà nghĩ chứ.
Nhớ tới lúc còn nhỏ mỗi lần nhận được thư của cô cô, trong thư lúc nào cũng kèm thêm mấy bài thơ bày tỏ nỗi nhớ nhà da diết đứt ruột đứt gan, nhưng nàng thì hoàn toàn không có tâm trạng đó, xem ra nhớ nhà cũng còn tùy người nữa.
Đối với một người như nàng, từ nhỏ đã phải sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng mà lớn lên, tứ hải to lớn, ở đâu mà không xem như là nhà?
“Công chúa đã chuẩn bị xong hết chưa, công chúa của ta?” Trì Liệt đẩy cửa vào, xuất hiện ở trước mặt nàng, t.hân dưới đứng thẳng thản nhiên, chỉ có thân trên cúi xuống sát trước mặt của nàng.
Hắn đưa tay kéo lấy nàng đang ngã sóng soài trên mặt đất đứng lên.
Hơi thở cực kỳ nóng, ngữ điệu vui đùa, đôi mắt giống như mắt dã lang b.ắn ra hai đạo hàn quang lạnh lùng đưa tay về phía nàng: “Có cần ta bế nàng đi tắm rửa không?”
Nụ cười mê người mà lại như yêu nghiệt, lại lộ ra chút hàn ý của dã thú, hắn một thân y phục hoa lệ sạch sẽ đối lập hoàn toàn với bộ quần áo tả tơi rách rưới trên người nàng, cứ như thể người lúc trước có hành vi thú tính man rợ hoàn toàn không có quan hệ nào với hắn cả.
A, thật giả khó phân!
Không phải chỉ là giả ngu thôi sao, để xem ai giả bộ qua ai?
Văn Thần mỉm cười, nàng trời sinh đôi lông mày nhướng lên, nụ cười càng thêm phần lăng lệ không giải thích được, sau đó nhẹ nhàng đặt ngón tay ngọc không hề được tô vẽ chải chuốt đặt vào trong tay nam nhân, thuận thế đổ vào trong ngực của hắn, mềm giọng nói: “Phu quân, chàng đối với thiếp thân thật là — Tốt.”
Nghe vậy, Trì Liệt rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó liền bóp chặt lấy cằm của nàng nâng lên, nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đặc thù của Man tộc cong lên: “Nàng là thê tử duy nhất của ta, ta không tốt với nàng thì còn đối tốt với ai hả?”
Ha ha.
Bọn hắn đúng thật là một đôi phu thê “tương thân tương ái” mà.
Cuộc sống tương lai của bọn hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc, “Nhất định.”