Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất


Chương 34


Một tiếng trước, nhân viên đến đón Trường Thọ đã có mặt ở gần điểm cứu hộ, họ dùng một chiếc máy bay khá lớn. Vì trong điểm cứu hộ còn những con thú dữ khác, họ không dám tiếp cận, tuy vậy báo đen và gấu vẫn rất cảnh giác, đứng ngoài cửa ngóng nhìn.

“…” Nhóm người xa xa nhìn thấy một con gấu đen lớn kèm thêm một con báo đen chỉ biết nuốt nước bọt, da đầu tê hết cả, không biết làm sao mà lại gần đây…

Mãi đến khi máy bay riêng của ngài Thân vương hạ cánh, họ mới lấy hết can đảm đẩy cái lồng đến gần.

Lộ Bạch nghe được tiếng động thì bước ra, an ủi báo đen và gấu xong, mới đi nói chuyện với cấp trên: “Điện hạ Samuel.”

Cậu đứng thẳng lưng, mỉm cười.

Ánh mắt của Samuel chạm đến tóc của Lộ Bạch trước tiên, đúng là quá dài rồi. Anh gật đầu dặn dò: “Lát nữa cậu theo tôi cùng về đi.”

Lộ Bạch tưởng là có công việc mới, nghe vậy thì gật đầu: “Được, mời theo tôi vào trong.”

Cậu đưa cả nhóm vào, đánh thức sư tử bự đang rất ủ dột, dụ nó đi vào trong lồng. Lộ Bạch nghĩ chỉ là tạm thời cho mượn nên không quá buồn, cậu nhẹ nhàng ôm Trường Thọ: “Sang bên đó nhớ thể hiện cho tốt nha, chờ tin tốt của mày, sang năm chúng ta lại gặp.”

Sư tử bự tuy rất buồn ngủ, nhưng vẫn cố sức để đáp lại sự thân mật của nhân viên cứu hộ, còn liế.m mặt cậu trước mắt bao nhiêu người.

“!!!” Các nhân viên đứng cạnh đó nhìn mà sởn gai ốc, vì ai cũng biết lưỡi của sư tử có gai ngược. Da mặt phải dày đến mức nào mới chịu được sư tử liế.m một cái thế chứ?

Thật ra bọn họ nghĩ hơi nhiều, lưỡi của sư tử có gai ngược là thật, nhưng nó có thể thu lại dễ dàng theo ý muốn, lúc nào cần dùng mới bật lên. Cho nên da mặt của Lộ Bạch không hề bị thương, chỉ dính dính hơi buồn nôn thôi!

“Được rồi, tao cũng không muốn thả mày đi.” Lộ Bạch xoa mặt sư tử: “Nhưng trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng mà, năm nay mày đã 3 tuổi rồi, có những việc cần phải trải nghiệm.”

“…” Trường Thọ kêu ư ử, gác cằm lên vai cậu, trong mắt người khác là đang làm nũng.

Không ngờ Thái tử lại thân thiết với Lộ Bạch như vậy, những người đang có mặt đều rất kinh ngạc. Chỉ có Samuel biết rõ những con thú đi theo Lộ Bạch đều không chỉ có quan hệ đơn giản như giữa nhân viên cứu hộ và động vật.

“Đừng mà Trường Thọ, lấy vợ có phải chuyện gì lớn lắm đâu, đi xem thử đi, nếu không thích thì chúng ta nói sau?” Lộ Bạch vừa khuyên nhủ vừa chỉnh lại đuôi sam nhỏ cho sư tử bự, đi xem mắt thì ít nhất phải gọn gàng sạch sẽ. Đương nhiên, sư tử cái đánh giá một con sư tử đực xem có đáng để gửi gắm trọn đời không hình như không dựa vào ngoại hình, quan trọng là phải có thực lực.

Lộ Bạch cài hoa cho Trường Thọ xong, cuối cùng vẫn luyến tiếc hôn nó thêm một cái, nói: “Trường Thọ của chúng ta thật đẹp trai… Tạm biệt, tao sẽ nhớ mày lắm.”

Dù thế nào thì sau cùng vẫn phải buông mèo xù lông khổng lồ ra, rời khỏi lồng, Lộ Bạch tự tay đóng cửa lồng lại. Sư tử bự không phản kháng chút nào, nó liế.m tay cậu xong mở to mắt nhìn cậu đi ra.

Lộ Bạch vẫn không nén được, hỏi: “Tôi có thể đưa nó lên máy bay không?”

Samuel gật đầu. Họ cùng nhau đưa Trường Thọ lên máy bay.

Không lâu sau, máy bay cất cánh trở về Trạm cứu hộ, chứ không phải như Samuel đã nói là đưa đến khu bảo tồn khác. Trên Sao Thần Vương đúng là vẫn còn những khu bảo tồn khác, mà không chỉ có một hai nơi, nhưng nơi này là Khu bảo tồn tốt nhất, Chasel không thể bị đưa đến nơi khác, chỉ là về phòng giám sát bí mật của Trạm cứu hộ, chờ đến khi trở lại thành người mới rời đi.

Ở điểm cứu hộ chỉ còn lại báo đen và gấu đen. Khi Lộ Bạch xuống khỏi máy bay, cậu đã giải thích rõ ràng với chúng mình phải đi đâu, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Samuel đã không chỉ một lần nhìn thấy Lộ Bạch nói chuyện với động vật. Anh nhướn mày tò mò, lẽ nào Lộ Bạch thật sự có thể giao lưu với động vật?

Báo đen và gấu đen không xa lạ với mùi của Samuel, biết anh không tạo thành nguy hiểm cho Lộ Bạch, nên không buồn để mắt đến. Con người và động vật đương nhiên không thể giao lưu bằng lời nói, nhưng Lộ Bạch an ủi rất dịu dàng, nên chúng đều giữ được bình tĩnh, ngoan ngoãn ở yên đó chứ không tấn công.

Lộ Bạch dọn đồ xong thì theo Samuel đi, báo đen và gấu đen vô thức theo sau. Lộ Bạch lại mất thêm một khoảng thời gian mới thuyết phục được chúng ở lại nơi này.

“Hai ngày nữa tao sẽ quay lại.” Cậu nhìn thẳng vào mắt báo đen. Sau khi nghe câu này xong thì nó không đi theo nữa mà ngồi tại chỗ một cách hết sức tao nhã, trông như muốn tiễn cậu đi. Lộ Bạch phải cảm thán rằng báo đen đúng là một loài động vật vô cùng thông minh.

“Tạm biệt.”

Lên máy bay, Lộ Bạch liền nghe thấy tiếng kíu kíu, sau đó một con cú mèo bay đến đậu lên vai cậu, đôi mắt to tròn sáng trưng đang long lanh nhìn cậu: “Kíu kíu?”

Thì ra là Bé Quần Bó. Lộ Bạch ngạc nhiên bật cười, rồi dịu dàng đáp lại nó: “Kíu kíu ~”

Bé Quần Bó nhận được câu trả lời thì lập tức nhắm mắt lại, dụi vào má Lộ Bạch bằng cơ thể mập mạp của mình.

“…” Lộ Bạch được dụi mà kinh ngạc vô cùng, không ngờ Bé Quần Bó còn nhớ cậu, vì dù sao ban đầu cả hai cũng chỉ ở bên nhau một buổi sáng, cậu chỉ cho nó ăn một bữa thịt.

Lộ Bạch nhìn sang Samuel, khó hiểu hỏi: “Bé Quần Bó bình thường cũng dính lấy ngài thế này sao?”

Có lẽ đây là tính cách của nhóc cú mèo, bẩm sinh đã thích theo con người rồi.

“Ừ.”

Lộ Bạch nhận được câu trả lời khẳng định.

Bé Quần Bó cọ vào mama đã lâu không gặp cho đã, rồi bay trở lại trên vai papa đậu một lúc, khoe với mama cặp cánh đã mọc được rất nhiều lông của mình, sau cùng lại bay về với mama.

Samuel: “…”

Lộ Bạch cười, ngạc nhiên nói: “Thì ra Bé Quần Bó đã biết bay rồi? Giỏi quá.”

Nhìn nhóc cú mèo quậy phá một lúc, ngài Thân vương nhướng mày một cách thần bí, rồi vẫn giữ thói quen cũ, rót cho Lộ Bạch một ly nước lạnh. Đây là cách ngài sĩ quan không thích nói chuyện bày tỏ thiện chí của mình.

Lộ Bạch đã quen thấy vị Thân vương này chu đáo như thế, nên vui vẻ cảm ơn rồi ngồi xuống ghế, bắt đầu líu ríu nói chuyện với Bé Quần Bó, kể cho nhau nghe cuộc sống và tình cảm gần đây.

Trên đường đi về buồng lái, Samuel chợt dừng chân, dường như nhớ lại cảnh hai tên nhóc này từng líu ríu trò chuyện qua một cái màn hình cách đây không lâu.

Về đến Trạm cứu hộ, cửa máy bay vừa mở là Bé Quần Bó đã nóng lòng bay ra ngoài, lượn một vòng trong rừng rồi mới trở lại.

Lộ Bạch tưởng Bé Quần Bó làm như vậy là vì ở trên máy bay quá ngột ngạt, nên mới phải tìm chỗ để chơi một lúc… Nhưng vậy thì không thể về nhanh thế mới đúng.

“Nó đi vệ sinh.” Samuel vạch trần mục đích của Bé Quần Bó.

Bé Quần Bó: “Kíu!”

Lộ Bạch không biết có phải ảo giác không, nhưng cậu nghe ra sự bất mãn trong tiếng kêu của Bé Quần Bó dành cho Samuel… Ôi thôi, có lẽ đây chính là thiên tính của các loài mèo, dù đối tượng giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay tàn tật, nó vẫn cứ khinh thường.

Lộ Bạch: “Vậy tôi về ký túc xá trước, cất hành lý xong đến phòng làm việc tìm ngài có được không?”

Samuel nói: “Không cần vội như thế, cậu cứ sắp xếp cho bản thân xong đi.” Anh nhìn lên tóc của Lộ Bạch.

Cậu sờ đầu, mới hai tháng không cắt thôi mà: “Được, vậy hôm nay tôi nghỉ phép…”

“Tối nay có thể cùng ăn cơm.” Samuel nhìn cậu: “Có rảnh không?”

“Có chứ.” Lộ Bạch dĩ nhiên là rảnh, còn rất bất ngờ vì được ưu ái như vậy, cậu được ăn cơm cùng với Thân vương của hành tinh siêu cường đấy: “Vậy tối nay gặp lại.”

“Được.” Nói xong, Samuel cũng phải đi làm việc của mình: “Bé Quần Bó giao cho cậu.”

Tên nhóc kia trông cũng có vẻ không thích đi theo anh, gặp được Lộ Bạch rồi thì dính lấy cậu không chịu rời.

“Không thành vấn đề.” Lộ Bạch xoa xoa Bé Quần Bó, cười tủm tỉm đáp. Ai mà không thích bé đáng yêu dán lấy mình chứ? Sau này Bé Quần Bó lớn rồi, cậu sẽ đưa nó về rừng, dù sao đây cũng là loài chim ăn thịt, thích hợp với tự do hơn.

Về ký túc xá cất hành lý xong, Lộ Bạch mang Bé Quần Bó đi dạo phố và cắt tóc. Nhưng cậu không biết nên đi đâu, chuyện này tất nhiên phải hỏi Trưởng trạm.

“Tiệm cắt tóc đẹp à?” Dave ngây ra, sau đó vui mừng: “Cậu về rồi à? Nhanh gửi định vị cho tôi, tôi dẫn cậu đi.”

“Anh không cần đi làm à?” Lộ Bạch thấy rất ngại.

“Tôi là Trưởng trạm.” Dave ra vẻ ngầu lòi, nhưng rồi vẫn phải bổ sung thêm một câu: “Trừ Điện hạ Samuel thì tôi không sợ ai hết.”

Lộ Bạch bật cười: “Được.” Rồi cậu ngoan ngoãn gửi định vị của mình.

Dave nhanh chóng xuất hiện. Khi thấy con chim trên vai Lộ Bạch mối bật thốt lên: “Đây không phải là…” cái con cú mèo hay đậu trên vai ngài Thân vương đó sao?

Lộ Bạch mỉm cười: “Anh cũng biết Bé Quần Bó à?”

Dave gật đầu: “Nó hay đứng trên vai Điện hạ lắm.” Tên nhóc này nếu không vui còn dám ị ra đó để thị uy, có thể nói là bướng bỉnh hết sức. Dù đã theo Samuel nhiều năm, anh ta cũng lần đầu thấy Điện hạ bất đắc dĩ như vậy.

Lộ Bạch thầm nghĩ quả nhiên rất quấn người.

“Tóc cậu đúng là cần cắt sửa, đi thôi.” Dave là người thường trú trong căn cứ, đương nhiên sẽ biết tiệm cắt tóc nào là tốt. Anh ta đưa Lộ Bạch đến nơi mình thường ghé, giới thiệu thợ cắt tóc của mình cho cậu, sau cùng thanh toán cũng dùng tài khoản của anh ta.

Lộ Bạch tuy rất ngại, nhưng từ chối sự rộng rãi của cấp trên thì không tốt lắm, bèn nói: “Trưởng trạm, tôi mời anh đi ăn nhé?”

“Không cần, hôm nay không đến lượt cậu trả tiền.”

“…” Người ta đã nói vậy, Lộ Bạch còn biết làm sao?

Dave dẫn Lộ Bạch đi cắt tóc, ăn một bữa, còn mời cậu đến trung tâm thương mại chơi. Nửa ngày trôi qua rất vui vẻ.

“Kiú ~” Bé Quần Bó bị đói nên kêu gào. Lộ Bạch và Dave phải dừng cuộc chơi, đưa nó đi ăn.

Được vào thẳng cửa hàng thịt để ăn, Bé Quần Bó thật ngang tàng.

“Cậu và Điện hạ đều rất thương nó.” Dave đứng bên cạnh nhìn, chìm vào suy tư.

“Vì Bé Quần Bó rất đáng yêu.” Lộ Bạch vừa cho chim ăn, vừa nhận tin nhắn.

Samuel hỏi cậu: Muốn đi đâu ăn tối? Tôi đang ở dưới ký túc xá của cậu.

Lộ Bạch biến sắc, bây giờ cậu mới nhớ ra mình đã hứa sẽ đi ăn với Samuel: Tôi về ngay đây.

Đúng lúc này, Dave cũng nhìn giờ: “Đến giờ ăn rồi, tối nay cậu muốn ăn gì?”

“À thì…” Lộ Bạch vừa trả lời tin nhắn xong, vẻ mặt hơi lúng túng: “Tôi hẹn đi ăn tối với Điện hạ Samuel rồi, Trưởng trạm, hay là lần sau chúng ta lại đi?”

“Điện hạ?” Dave rất ngạc nhiên. Anh ta nhớ là Samuel không thích đi ăn với người khác, nhưng nghĩ lại thì Lộ Bạch là một người đặc biệt, hình như không cần phải suy nghĩ nhiều: “Ừ, được rồi, vậy cậu đi đi, chúng ta hẹn lần sau.”

“Được!”

Lộ Bạch vội vàng tạm biệt Dave, vừa tự mắng mình đãng trí vừa chạy về phía chung cư mình ở. Cậu không dám gọi Samuel đến chỗ mình đang ở, làm như thế quá mất lịch sự.

Sĩ quan trẻ tuổi mặc quân phục phẳng phiu đứng ngay dưới ký túc xá, tưởng rằng Lộ Bạch sẽ bước ra từ cửa, không ngờ cậu lại chạy từ hướng khác đến.

“Ngại quá, để ngài phải chờ.” Lộ Bạch đến trước mặt cấp trên, dừng lại t.ở dốc.

Samuel nhìn cậu, rồi nhìn sang Bé Quần Bó còn đang ngậm miếng thịt tươi trong mỏ, hạ giọng hỏi: “Đi mua thịt à?”

Lộ Bạch nhớ ra Bé Quần Bó còn chưa ăn xong, không biết tên nhóc này có tật xấu từ khi nào nữa?

“À, đúng… nó đói rồi.” Vừa hay chuyện này đã cứu mạng cậu, không cần phải tự khai nhận việc mình đãng trí ham chơi.

“Ừ.” Samuel dời mắt từ cú mèo sang gương mặt của cậu thanh niên, hỏi: “Tối nay muốn ăn cái gì?”

Vì chỉ là khách của hành tinh này, Lộ Bạch vẫn rất xa lạ với ẩm thực ở đây: “Chuyện này thì ngài quyết định được rồi, tôi không kén ăn.”

Samuel đã từng thấy cách cậu sắp xếp ba bữa ăn một ngày khi ở trong rừng, cũng tán thành việc cậu không kén ăn.

“Được.” Vì căn cứ rất rộng, Samuel hỏi: “Đi bộ hay ngồi xe?”

Bây giờ đi ăn thực ra vẫn còn sớm, gió chiều cũng mát mẻ dễ chịu, Lộ Bạch nghĩ rồi đáp: “Chúng ta đi bộ đi?”

Samuel không có ý kiến, gật đầu rồi cất bước.

Đi bộ cùng một sĩ quan cao lớn, Lộ Bạch cũng không kìm được việc chú ý đến tư thế của mình, ít nhất là phải ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, không nhìn xung quanh. Cũng may người kia không quá nghiêm túc, thỉnh thoảng còn trò chuyện với cậu về những đề tài trong rừng. Con người Lộ Bạch cứ như ếch nhỏ trong nồi nước ấm, người ta có thái độ tốt với cậu, thì cậu sao cũng được.

Quãng đường dài 2 kilomet, Bé Quần Bó lúc thì nhảy nhót đùa giỡn trên vai của papa, lúc lại bay sang vai của mama, là một chú chim non vui vẻ đúng nghĩa. Chỉ có điều nó vẫn còn ngậm miếng thịt tươi trong mỏ chứ không chịu nuốt xuống, có lẽ đây được xem là lương thực dự trữ, đói mới ăn.

“Chúng ta có thể đem Bé Quần Bó vào trong không?” Ngẩng đầu lên nhìn nội thất khá sang trọng, Lộ Bạch hơi lo lắng.

“Không sao cả.” Ngài Thân vương đến trước quầy lễ tân nhận mặt, sau đó lập tức được dẫn vào trong một phòng riêng yên tĩnh.

Trên lầu cao, bên ngoài cửa sổ chạm đất là một vùng ánh sáng lấp lánh, Lộ Bạch bây giờ mới biết khu căn cứ này lớn đến mức nào. Đương nhiên, nơi này không chỉ có nhân viên cứu hộ, mà còn có nhà nghiên cứu, tất cả các hạng mục nghiên cứu về hình thú của con người đều được tiến hành ở đây.

Samuel gọi một bàn đầy những món ngon, trong đó đa số là đặc sản của Sao Thần Vương, phải được giới thiệu trước mới biết cách ăn. Người trái đất nhìn mà hoa mắt, nhưng thật ra cậu chỉ cần chờ ăn là đủ, cảm giác được tiếp đón chu đáo, không câu nệ khi phải dùng bữa với người có quyền cao chức trọng.

Ăn no một nửa rồi, Samuel mới lên tiếng nói việc chính, chứ không chỉ đơn thuần là muốn mời cậu ăn một bữa: “Báo cáo xét nghiệm máu của cậu có rồi, không thấy khác biệt gì với người bình thường cả.”

Thật vậy sao? Không thể giúp ích được gì, Lộ Bạch cảm thấy khá đáng tiếc. Trầm ngâm một lúc rồi cậu mới nói: “Nếu không phải là do máu, thì có khả năng là vấn đề mùi hương không?” Cậu vừa nói vừa ngửi cánh tay mình.

“…” Quả thật là động vật dùng mùi để phân biệt địch ta.

Samuel cảm thấy đây có thể là một điểm đột phá, chân mày anh giãn ra, gật đầu: “Có thể, ngày mai lấy thử mồ hôi của cậu đi xét nghiệm xem.”

Lộ Bạch chỉ nói sơ qua, không ngờ lại có thể làm được thật. Cậu hơi lúng túng, nhưng nghĩ cũng được, lấy thì lấy thôi.

Hai người lại im lặng ăn một lúc nữa.

Samuel: “Trường Thọ sống ở Khu bảo tồn khác sẽ tốt thôi, cậu không cần lo lắng.”

Dường như mọi người đều đã tiếp nhận cái tên Trường Thọ này. Lộ Bạch gật đầu: “Được, tôi không lo lắng.”

Trước kia đúng là cậu hơi lo, nhưng cấp trên đã đặc biệt chú ý như vậy, cậu biết Trường Thọ sẽ sống rất tốt, nên không còn gì để nghĩ nữa.

Ăn cơm xong, hai người trở lại ký túc xá của Lộ Bạch. Trước khi chia tay, Samuel nhìn cú mèo, bình thản nói: “Mày theo tao về hay sao?”

Bé Quần Bó lập tức dán lên cổ Lộ Bạch.

“Vậy tao đi đây.” Samuel nói, sau đó cất bước. Chưa được bao lâu, Bé Quần Bó đã vừa kêu vừa bay theo, đáp trên vai anh.

“…” Hai người đều sững sờ, sau đó một người mím môi bất lực, một người phì cười thành tiếng.

Quá đáng yêu. Lộ Bạch vẫy tay: “Tạm biệt, Bé Quần Bó.”

“Kíu kíu ~”

Nhóc cú mèo trên vai người đàn ông cao lớn quay cổ lại để nhìn Lộ Bạch, mãi cho đến khi hai bên không còn thấy nhau nữa.

Nhưng họ gặp lại nhau rất nhanh, vì sáng hôm sau Lộ Bạch đã cùng cấp trên đi lấy mẫu mồ hôi để xét nghiệm. Theo lý mà nói thì thời tiết nóng rất dễ ra mồ hôi, chỉ cần tắt máy lạnh đi là được, nhưng thể chất của Lộ Bạch lại là hè mát đông ấm, nhờ nhiệt độ phòng bình thường thì khó mà toát mồ hôi.

Khi cậu căng thẳng còn dễ ra mồ hôi hơn.

Samuel cho người tắt máy lạnh đi, sau đó lấy một miếng da mô phỏng ra, cho Lộ Bạch thực hành khâu vết thương. Chiêu này rất hiệu quả, chẳng bao lâu sau đã lấy được mẫu, còn Lộ Bạch thì kiên trì khâu cho xong vết thương rồi mới đi.

Nhìn theo bóng lưng cậu nhân viên người trái đất khuất khỏi tầm mắt mình, Samuel trở vào tòa nhà, dùng thang máy để xuống tầng hầm thứ 3, đến một căn phòng ở cuối hành lang.

Hình thú của Chasel đang ở trong đó. Theo báo cáo, hắn đã chìm vào trạng thái ngủ say. Trễ nhất là đến tối hôm nay hoặc sáng mai, hình thú sẽ biến mất.

Thấy Samuel vào, bác sĩ đang trông chừng ở đây cung kính đứng lên chào: “Ngài đã đến.”

“Làm sao rồi?”

“Tất cả đều bình thường.”

“Ừ.”

Căn phòng yên lặng trong chốc lát, bác sĩ nói tiếp: “Từ khi Điện hạ Chasel bắt đầu ngủ, chúng tôi không dám tiếp cận, vậy còn, các loại trang sức trên bờm của Điện hạ có cần phải giải quyết không?”

Cả trên đuôi cũng có nữa!

Samuel: “Không cần đâu.” Khi Trường Thọ ra đi, Lộ Bạch đã đặc biệt chải lại lông cho nó, để có thể ra mắt sư tử cái trong trạng thái gọn gàng sạch sẽ. Tuy nhiên vẫn cần phải che cơ thể lại, Samuel là chú ruột, bèn tự mình lấy một cái chăn đắp lên cho sư tử.

Khi biến từ hình thú về hình người, họ sẽ tự ngủ rất lâu, khi tỉnh lại thì quên hết những gì mình đã trải qua. Dù là Thái tử có sức mạnh hơn người, cũng không thể kiểm soát được bản thân hình thú, vậy nên có thể nói rằng hắn rất ghét ba tháng hình thú mỗi năm. Nhưng là Thái tử, Chasel chưa bao giờ thể hiện sự chán ghét này, vì địa vị không cho phép. Chẳng những như vậy, hắn còn phải vui vẻ và tích cực để cổ vũ người dân, dùng thái độ tốt đẹp đối diện với hình thú.

“…”

Chasel mở mắt ra, đầu óc trống rỗng, sau đó hắn mới dần tỉnh lại, biết tình trạng hiện giờ của mình. Xem ra thời kỳ hình thú của mình đã trôi qua an toàn, hắn đang ở trong phòng quan sát của Trạm cứu hộ. Cơ thể vẫn tr.ần truồng như trước, chỉ được đắp một cái chăn. Ngài Thái tử với thân hình cao lớn, vẻ mặt bình tĩnh chống người ngồi dậy, cho đến lúc… hắn phát hiện ra mái tóc màu trà đã dài ra tự do trong suốt ba tháng bị ai đó đùa giỡn thắt thành đuôi sam nhỏ, còn cắm thêm vào đóa hoa hết sức ấu trĩ.

Chasel lập tức nổi giận, cái thứ quỷ gì đây? Tên ngốc nào vậy? Nhưng hắn là Thái tử mà người người đều chú ý, phải làm tấm gương cho cả hành tinh, không được lôi kẻ đùa giỡn mình ra đánh một trận.

Chasel bực tức túm đống đồ trên tóc xuống, chuẩn bị ném đi, nhưng rồi lại dừng tay. Một cảm xúc lạ lùng vô cớ ngăn cản hắn, khiến hắn trợn mắt nhìn xuống mớ đồ trang sức ấu trĩ trong lòng bàn tay… Hắn không biết vì sao mình lại cảm thấy như thế, cái này thì có gì đáng để giữ lại?

“Ngài Thái tử, ngài tỉnh rồi?” Lúc này, một giọng nói phá tan sự yên lặng.

Chasel lập tức điều chỉnh nét mặt của mình, gật đầu với một nhân viên tại đó, thể hiện sự uy nghi của người thừa kế quốc gia.

“Anh có thể cho ta biết, bím tóc trên đầu ta là do ai thắt không?”

“À, hình như là nhân viên cứu hộ đã chăm sóc ngài.”

“Hở?” Trước kia Chasel đã từng vào rừng hai lần, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với nhân viên cứu hộ, có điều hắn cũng không nghĩ sâu: “Hãy mang quần áo của ta đến đây.”

Chasel mặc quần áo chỉnh tề, kiểm tra sức khỏe để đảm bảo không có vấn đề gì xong là có thể lên mặt đất rồi. Người lãnh đạo tối cao của Khu bảo tồn này là chú ruột duy nhất của hắn, Thân vương Samuel. Trước khi rời đi, hắn cần phải ghé qua chào hỏi, hoặc cũng có thể ở lại đây vài ngày. Dù Chasel không thích ở đây trong hình thú, nhưng khi là người, hắn cảm giác được nơi này dễ chịu hơn Vương cung nhiều. Một khi trở lại Vương cung, hắn chỉ còn là Thái tử, chứ không phải là Chasel.

Samuel ngủ rất nông, khi có người tiến vào không gian riêng của mình là anh đã biết ngay. Ngoài ra, Bé Quần Bó đứng trên giá cũng tỏ vẻ cảnh giác.

“Kíu?” Là mama sao?

Cặp mắt cú mèo làm Chasel giật mình, sau đó hắn ngạc nhiên nhìn sang người đàn ông đã ngồi dậy trên giường: “Chú, từ khi nào chú bắt đầu nuôi thú cưng vậy?”

“Gần đây thôi.” Samuel đánh giá cháu trai của mình: “Tỉnh lại cảm thấy thế nào?”

Chasel mỉm cười: “Cũng được, cảm ơn chú.”

Samuel đi ngang qua hắn để vào phòng tắm: “Vậy thì cho người đưa con về.”

“…” Biết thế thì đã không nói được rồi. Đương nhiên, Chasel vẫn biết đây là trách nhiệm không thể trốn tránh được, nên chỉ đành nhún vai tỏ vẻ thỏa hiệp.

“À đúng rồi.” Thái tử với gương mặt điển trai và khí chất ung dung nhấc tay, chỉ vào sợi thun cột tóc màu vàng nhạt trên cổ tay mình: “Chú sắp xếp nhân viên cứu hộ chăm sóc con à? Sau đó còn thắt đuôi sam nhỏ?”

Samuel quay lại, nhìn mấy cái bím tóc điểm xuyết trên tóc hắn, hỏi đầy ẩn ý: “Con ghét sao?”

Chasel muốn nói là ghét, trước mặt chú mình, hắn chưa bao giờ che giấu bản tính thật sự. Nhưng lời vừa đến miệng thì hắn lại nuốt ngược về.

“…” Cảm giác kỳ lạ đó lại dâng lên, khiến hắn thấy dường như mình đã quên mất điều gì đó rất quan trọng. Nó ở ngay trong Trạm cứu hộ này.

Chasel do dự rồi hỏi: “Trong ba tháng này con có gặp phải chuyện gì đặc biệt không?”

Việc Chasel từng bị thương thì Bệ hạ và Vương hậu đều biết rõ, Samuel nghĩ rồi đáp: “Ở trong rừng con từng bị thương một lần, không nghiêm trọng, một nhân viên cứu hộ đã cứu con.”

Chasel chỉ lên tóc mình: “Người này?”

Samuel gật đầu.

Chasel cảm thấy không đơn giản như thế, nhưng tiếc là chú hắn vẫn tiếc chữ như vàng, không chịu nói thêm lời nào.

“Thôi được, vậy con về đây.” Vì biết cha mẹ lo lắng, nên Chasel không nán lại nữa: “Khi nào rảnh con sẽ đến thăm chú.”

Trước khi đi, Chasel thò tay ra chọc nhóc cú mèo.

Bé Quần Bó bị hắn bắt nạt không ít lần trong rừng, nay không hề nể mặt chút nào, mổ cho sư tử một cái thích đáng.

“Kíu!”

– —

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN